Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 73 - Lãnh thổ ấm áp phương Nam (4)

Tôi không ngờ mình lại lang thang một mình sau khi đã cất công đến tận đây, dù biết chuyện này cũng là do tôi tự chuốc lấy.

“Tớ đi cùng được không? Nghe nói ở đó đẹp lắm...”

“Xin lỗi cậu. Tớ ngồi xe ngựa lâu quá nên vẫn thấy không được khỏe.”

“Ừm, vậy khi nào khỏe hơn thì chúng mình đi chơi chung nhé?”

Bữa trưa hôm qua, tôi đã tiễn Louise về mà lòng thầm nghĩ chắc mình sẽ phải “không khỏe” thêm một thời gian dài nữa.

Lòng tôi chẳng vui vẻ gì khi phải từ chối lời mời của Louise. Nhìn cô ấy ỉu xìu, tôi đã suýt buột miệng đồng ý đi cùng ngay, nhưng cứ nghĩ đến việc chắc chắn sẽ đụng mặt vị Trưởng phòng Thanh tra đó, ý định ấy lại tan biến.

Nếu có Trưởng phòng Thanh tra ở đó, bãi biển Ngọc Lục Bảo trong mắt tôi chắc cũng hóa thành bãi biển máu mất. Tớ xin lỗi, Louise à, thật sự xin lỗi. Tớ cũng muốn đi cùng cậu lắm, nhưng ở đây thì khó quá.

Thế nên hôm nay, nghe tin Louise đã đi rồi, tôi mới một mình tìm đến một nơi khác. Đã cất công tới đây mà chỉ ru rú một chỗ thì phí quá.

‘Công nhận là đẹp thật.’

Cảm giác như đang chiêm ngưỡng một viên ngọc lục bảo khổng lồ khiến tôi bất giác thầm trầm trồ. May mà biển rộng, nên khu vực được gọi là bãi biển Ngọc Lục Bảo cũng mênh mông. Chỉ cần tránh chỗ Louise đến thì chắc sẽ không chạm mặt Trưởng phòng Thanh tra đâu nhỉ. Tôi đã cố tình tìm một nơi vắng người rồi.

‘Giá mà có thể cùng nhau ngắm cảnh này thì tốt biết mấy.’

Cảnh đẹp đến nao lòng, nhưng nỗi tiếc nuối vì phải ngắm nhìn một mình cũng ập đến. Tất cả là tại Trưởng phòng Thanh tra. Rõ ràng tôi đã định cùng Louise vui vẻ trò chuyện, xem mấy cậu trai thích cô ấy đấu khẩu với nhau cho vui. Chỉ vì một người mà tôi lại ra nông nỗi phải trốn chui trốn lủi thế này.

Với tâm trạng hụt hẫng, tôi khẽ nhúng chân xuống biển rồi ngồi bệt xuống đó. Mất công mua đồ bơi mới để rồi lại mặc đi lang thang một mình thế này thì còn nghĩa lý gì nữa.

‘Rõ ràng người làm sai là anh ta cơ mà.’

Tôi bĩu môi, nghịch ngợm vọc lớp cát vô tội. Khi anh ta ở ngay trước mắt, tôi sợ đến mức chẳng nghĩ được gì, nhưng khi anh ta đi rồi, cảm giác ấm ức và căm hận lại trỗi dậy. Rõ ràng gia đình tôi mới là người chịu thiệt, là nạn nhân, tại sao tôi lại phải lẩn trốn thế này?

Dù vậy, vẫn có một điều may là, dẫu phải bất đắc dĩ ngồi chung xe ngựa, từ lúc đến khu nghỉ dưỡng tới giờ tôi chưa hề gặp lại anh ta. Có vẻ anh ta cũng chẳng có ý định tìm tôi.

“Em cứ đi trước đi. Anh có để quên đồ.”

Anh ta thậm chí còn có vẻ quan tâm một cách kỳ lạ.

Tôi ôm gối, gục đầu. Đầu óc tôi rối như tơ vò. Rõ ràng đó là sự quan tâm, nghĩ thế nào cũng không thể chối cãi được là anh ta đã quan tâm đến tôi.

‘Trưởng phòng Thanh tra đó mà lại biết quan tâm ư?’

Kẻ đứng đầu Phòng Thanh tra tàn độc đó ư? Lại đi quan tâm tôi ư? Dù nghĩ thế nào đi nữa, lý do thuyết phục nhất lại là lý do khó tin nhất, thật là một tình huống trớ trêu. Thà tin Louise biết chửi thề vung nắm đấm còn thực tế hơn.

Tôi không biết nữa, chỉ mong anh ta đừng xuất hiện trước mặt tôi thì hơn. Đừng làm tôi phải bối rối nữa.

‘Chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy.’

Vậy mà tôi lại dao động. Chỉ là để tôi đi trước thôi mà, có gì to tát đâu chứ.

Có lẽ vì tôi là bạn thân của Louise, thân là anh trai của Erich, nên tôi đã mong anh ta là người tốt. Có lẽ đây chỉ là một cách trốn tránh thực tại, rằng thà anh ta là người tốt còn hơn cứ phải run lên vì sợ mỗi khi nhìn thấy. Và biết đâu, có lẽ anh ta thực sự, thực sự là một người tốt.

Nhưng nếu anh ta là người tốt thì sao? Nếu tôi có thể vui vẻ nói cười với Trưởng phòng Thanh tra thì sao? Vậy còn gia đình tôi thì sao? Người cha bị bắt đi oan uổng, người mẹ ngất lịm, người anh trai gồng gánh mọi thứ, và mấy đứa em nhỏ dại chỉ biết khóc?

—Đừng bận tâm nữa con ạ. Đó chỉ là một chuyện không may thôi. Chỉ là một tai nạn.

Cha đã nói vậy. Rằng hãy quên nó đi. Bởi đó là cách tốt nhất để đối mặt với Phòng Thanh tra. Bởi dù có ôm hận hay tiếc nuối thì cũng chẳng thay đổi được gì.

“Ghét thật...”

Nhưng vì chẳng có ai nghe, tôi chỉ dám lẩm bẩm đầy căm hận. Dù là quan tâm hay gì đi nữa, dù tôi có thấy được khía cạnh nào khác của anh ta, tôi cũng chỉ có thể phản ứng thế này thôi. Làm ơn hãy ở đâu đó thật xa, khuất mắt tôi.

Tôi ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn xuống đầu ngón chân. Rõ ràng là chuyến đi thực tế để vui chơi, mà sao phiền muộn cứ ngày một nhiều thêm thế này─

‘Ơ?’

Bất chợt, một tiếng nước vỗ mạnh vang lên cùng một bóng đen bao trùm lấy tôi. Chuyện gì vậy?

Khi tôi dè dặt ngẩng đầu lên, cơ thể tôi cứng đờ. Một con quái vật khổng lồ không tài nào tưởng tượng nổi đã xuất hiện ngay trước mắt. Một con quái vật to hơn bất kỳ tòa nhà nào, một con mực đang vung vẩy mười cái xúc tu, nhìn chằm chằm xuống tôi.

-Kyu-ru-ru-ru-ru!

Nghe tiếng kêu kỳ dị của nó, tôi thậm chí còn chẳng buồn nghĩ đến chuyện bỏ chạy. Vốn dĩ cơ thể cũng không cử động được, chỉ có thể run lên bần bật.

‘Tại, tại sao?’

Tại sao một con quái vật như vậy lại xuất hiện ở khu nghỉ dưỡng chứ? Là trừng phạt ư? Lẽ nào tôi đang bị trừng phạt? Vì đã nói dối Louise, vì đã có ảo tưởng hão huyền rằng kẻ thù của gia tộc mình có thể là người tốt?

Nhưng thế này thì quá đáng quá rồi. Dù tôi có mong Trưởng phòng Thanh tra biến đi cho khuất mắt, nhưng không có nghĩa là tôi muốn mình cũng đi đến một nơi xa xôi không bao giờ gặp lại anh ta nữa!

-Kyu-ru-ư-ư-ư-ưk!

“Kyaaaaaaaaaa!”

Tôi ôm đầu khi thấy con quái vật vung mạnh xúc tu. Không, tôi không muốn chết thế này! Nếu vậy thì lời cuối cùng tôi nói với Louise là một lời nói dối, và người cuối cùng tôi nghĩ đến lại là người đàn ông đó!

Và tôi không muốn chết dưới tay một con mực như thế! Tang lễ vì bị mực giết ư, có oan ức chết cũng không nhắm mắt được!

Nỗi kinh hoàng tột độ khi cận kề cái chết, xen lẫn với một chút tủi hổ rất nhỏ về ‘nguyên nhân tử vong: do mực’, khiến cơ thể tôi không còn nghe theo lý trí nữa. Vốn đã không thể cử động, nhưng giờ đây dường như đầu óc tôi cũng không thể ra lệnh được nữa.

Không, cha, mẹ, an...

-Đoàng!

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn như muốn xé toạc màng nhĩ vang lên, và thứ gì đó nặng trịch rơi lả tả xuống đầu tôi.

‘Cái, cái gì...?’

Lẽ nào lại có thêm thứ gì đó xuất hiện?

“Irina, em có bị thương ở đâu không?”

Khi tôi dè dặt ngẩng đầu lên, người tôi không muốn gặp nhất lại sừng sững ngay trước mắt.

“A, a a...”

Và phía sau anh ta là một con Kraken mất đầu đang đổ gục xuống biển.

Mình... sống rồi? Mà thế này có gọi là sống không nhỉ? Tránh được Kraken lại gặp phải một người còn nguy hiểm hơn. Tay anh ta còn đang cầm hai ngọn thương nữa chứ.

“Irina?”

“Hức─”

Toàn thân tôi rũ rượi.

***

Đó là một động tác đơn giản. Anh ta nắm lấy cán thương bằng tay phải và xoay hông. Cánh tay phải và chân phải cùng lúc đưa ra sau để vào thế. Một động tác bình thường không có gì đặc biệt. Ai cũng có thể làm được, một động tác có thể thấy ở bất cứ đâu. Vị thuyền trưởng đánh giá tư thế của Trưởng phòng Thanh tra chính xác là như vậy.

Dáng vẻ của những thủy thủ phóng lao mỗi khi có thời gian rảnh trên biển cũng y hệt thế kia. Điểm khác biệt duy nhất là, Trưởng phòng Thanh tra trước mắt ông đang chuẩn bị ném nó vào một con Kraken, chứ không phải một con cá tầm thường nào đó.

Chắc hẳn ý định ban đầu là để thu hút sự chú ý của con Kraken. Nếu may mắn, con quái vật bị kích động sẽ tiến lại gần tàu, và trong lúc đó các pháp sư có thể đồng loạt tấn công. Kể cả khi nó lại bỏ chạy, ít nhất cũng có thể tránh được việc dân thường bị Kraken tấn công.

“Sẽ hơi rung lắc một chút đấy.”

“Hả?”

Trong lúc thuyền trưởng dùng chân huých huých để đánh thức vị Đoàn trưởng pháp sư đang nằm như một cái xác, Trưởng phòng Thanh tra đột nhiên thốt ra một câu khó hiểu. Thật khó để hiểu anh ta đang nói gì, nhưng cũng chẳng cần phải hiểu.

-Đoàng!

Bởi vì cơ thể đã trải nghiệm trước khi cái đầu kịp hiểu.

“Cái, cái gì vậy? Con khốn đó tấn công trước rồi à?”

Vị Đoàn trưởng pháp sư đang cựa quậy vì bị thuyền trưởng đá, đã giật mình bật dậy khi con tàu nghiêng đi cùng với tiếng nổ lớn.

“Nó xuất hiện rồi.”

“Nó điên rồi sao sau bao lần chỉ biết trốn chạy. Nó ở đâu?”

Khi thuyền trưởng im lặng chỉ tay về phía mình đang nhìn, vị Đoàn trưởng pháp sư đang chuẩn bị niệm chú cũng hạ cây trượng xuống và ngây người nhìn về một hướng.

“...Kraken đâu rồi?”

“Vừa nãy thì nó còn là Kraken.”

“Ha, thật là.”

Vị Đoàn trưởng pháp sư bật ra một tiếng cười khẩy đầy vẻ khó tin, rồi dời ánh mắt từ thứ (từng là) Kraken sang một nơi khác.

“Thì ra đáy biển trông như thế này.”

“Tôi cũng là lần đầu tiên được thấy cảnh này. Dù cũng đã thấy vài lần khi lặn.”

Thuyền trưởng cũng gật đầu đồng tình với lời của Đoàn trưởng pháp sư. Một ngọn thương được ném ra nhẹ nhàng, nhưng kết quả lại không hề nhẹ nhàng chút nào.

Con tàu rung chuyển vì chấn động của cú phóng thương. Con tàu này đã được yểm ma pháp, phải hứng chịu một loạt pháo kích đồng loạt may ra mới rung lắc. Ấy thế mà nó lại nghiêng đi chỉ vì một cú phóng thương.

Vùng biển trải dài từ con tàu đến bờ biển tạm thời bị rẽ làm đôi. Kraken ư? Biển cả còn đang rẽ đôi, một con mực cỏn con thì có là gì. Con Kraken đã chết ngay khoảnh khắc Trưởng phòng Thanh tra ném ngọn thương đi, đầu nó đã nổ tung.

“May là không ném trượt.”

Nghe lời nói thản nhiên của Trưởng phòng Thanh tra, ông bất giác nhìn quanh bãi biển nơi con Kraken xuất hiện. Rõ ràng tiếng đầu nó nổ tung ngang ngửa với một quả bom. Nếu lỡ nó chệch đi một chút và găm vào vách đá sau bãi cát thì không biết sẽ ra sao.

“Đoàn trưởng pháp sư. Chúng ta đến bãi biển thôi.”

“A, vâng.”

Trưởng phòng Thanh tra, người đã kịp lấy nốt hai ngọn thương để trên lan can từ lúc nào, nói với Đoàn trưởng pháp sư. Chắc hẳn ông ta vẫn còn cảm thấy khó tin khi liếc nhìn những ngọn thương trên tay Trưởng phòng.

“Ba ngọn liệu có đủ không? Tôi biết Trưởng phòng rất mạnh, nhưng giao chiến trên đất liền và trên biển là hai chuyện hoàn toàn khác.”

Đó là vị Đoàn trưởng pháp sư đã bày tỏ sự lo ngại cho đến tận trước khi khởi hành khi thấy những ngọn thương mà Trưởng phòng Thanh tra yêu cầu. Vậy mà đừng nói đến ba ngọn, mọi chuyện đã kết thúc chỉ bằng một ngọn. Có lẽ ông ta đang cảm thấy tự ti, không biết khoảng thời gian mình lênh đênh trên biển vừa qua có ý nghĩa gì nữa.

Vị thuyền trưởng, người biết rõ những vất vả mà Đoàn trưởng pháp sư đã phải chịu đựng để bắt con Kraken, thậm chí còn cảm thấy có chút thương cảm.

***

Đã lâu không dùng thương nên tôi đã yêu cầu chuẩn bị dư ra ba ngọn, nhưng may mắn là mọi chuyện đã được giải quyết chỉ trong một lần. Phải rồi, đến một con Kraken quèn mà cũng không xử lý gọn được thì còn ra thể thống gì. Sắp đến ngày giỗ của bọn họ rồi, tôi còn phải đi viếng mộ, sẽ phiền phức lắm nếu gây ra chuyện gì để bị cười nhạo.

Không chừng cả thằng khốn Kagan đang bị thiêu đốt ở xó nào đó dưới địa ngục cũng sẽ cười vào mặt tôi. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sôi máu.

Dù vậy, để phòng hờ, tôi cùng Đoàn trưởng pháp sư hướng đến bãi biển để xác nhận lại con Kraken và kiểm tra nạn nhân suýt nữa đã gặp phải tai bay vạ gió, thì lại thấy một nhân vật bất ngờ.

‘Irina?’

Irina đang ngồi bệt xuống, run rẩy giữa đống mảnh vụn của Kraken. Tôi cứ ngỡ cô ấy đang ở cùng Louise, tại sao lại ở đây một mình? Tôi đã nói với Louise từ hôm qua rằng mình sẽ đi vắng, liệu tin tức có đến muộn quá không?

“Irina, em có bị thương ở đâu không?”

“A, a a...”

Khả năng cao là cô ấy đã đi lang thang một mình để tránh mặt tôi và rồi gặp phải tai ương này. Tôi hỏi han với vẻ lo lắng vì cảm thấy có lỗi, nhưng Irina thậm chí còn không thể trả lời cho ra hồn. Con bé này hẳn là đã hoảng sợ lắm.

“Irina?”

“Hức─”

Irina đang run rẩy bỗng bật khóc, hai chân cứ xoắn vào nhau. Phải rồi, vừa thoát chết trong gang tấc, cô ấy khóc cũng là điều dễ hiểu... Hử?

Tôi vội vàng che mắt vị Đoàn trưởng pháp sư đang mải mê ngắm nhìn xác con Kraken.

“Trưởng phòng? Cậu sao vậy?”

“Ông cứ về trước đi. Tôi sẽ đưa cô bé này về.”

Vị Đoàn trưởng pháp sư tỏ ra ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của tôi, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn quay về. Ông ta có vẻ tò mò về lý do tôi đột nhiên che mắt mình, nhưng đó là một bí mật không bao giờ có thể nói ra.

“Hức, hức...”

“Ừm, Irina?”

“Hwaaaaaaaaaa!”

Irina chỉ run rẩy bờ vai, cố gắng kìm nén tiếng khóc, nhưng cuối cùng, những giọt nước mắt và tiếng khóc nức nở hòa quyện giữa sợ hãi và xấu hổ đã vỡ òa.

Và oái oăm thay, nước mắt của Irina không chỉ chảy ra từ mắt. Dường như chính cô ấy cũng nhận ra điều đó, nên lại càng khóc tủi hơn.

Xin lỗi em. Tóm lại là anh xin lỗi.