Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 71 - Lãnh thổ ấm áp phương Nam (2)

Tanian, ông hoàng của bàn Roulette, vẫn không hề có ý định dừng lại. Điều đó cũng có nghĩa là, cậu ta vẫn chưa thấy đủ thỏa mãn để đứng dậy rời đi. Chỉ lướt qua thôi mà tôi đã thấy cậu ta quay đến bốn vòng, không biết đã nướng bao nhiêu tiền vào đó rồi nữa.

Thậm chí tôi còn bắt đầu thấy lo thay cho cậu ta. Đó mới là số lần tôi tận mắt thấy, thực tế chắc chắn còn nhiều hơn thế. Nhưng đáng buồn thay, tổng số tiền Tanian mất nãy giờ có lẽ còn chưa bằng một phần mười khoản tôi vừa nộp cho Hoàng thất.

“Em nên biết điểm dừng thì hơn. Một Thánh Nhân mà lại thế này thì không ra thể thống gì đâu.”

“Không sao đâu huynh đệ. Em chỉ chơi cho vui thôi mà.”

Cho vui ư? Lẽ nào từ trước đến nay tôi đã hiểu sai ý nghĩa của từ này?

“Huynh đệ này. Người ta khinh miệt cờ bạc là bởi họ phó mặc mọi thứ cho một xác suất mông lung, khó đoán.”

“Biết rõ như vậy sao em không dừng lại đi?”

Cái kẻ biết rõ mà vẫn cố tình lao vào này còn đáng trách hơn.

Nhưng trước phản ứng của tôi, Tanian chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu.

“Em không đặt cược vào xác suất. Em chỉ đơn thuần trả tiền để mua lấy niềm hy vọng thoáng qua rằng mình có thể thắng lớn, và cả sự hồi hộp khi tham gia cuộc chơi mà thôi.”

“Cái...”

...gì thế này.

May mà chút lý trí cuối cùng đã kịp ngăn tôi buột miệng nói hết câu.

“Chẳng phải khi đi xem kịch hay ngồi quán cà phê, chúng ta đều phải trả tiền sao? Em cũng chỉ đang tiêu tiền cho một cuộc vui nhất thời thôi mà.”

Dứt lời, cậu ta thản nhiên nhún vai, mặc cho tôi đang đứng ngây ra nhìn. Nếu không biết đây là ứng viên Thánh Nhân của Thánh Quốc, có lẽ tôi đã nhầm cậu ta với giáo chủ của một tà giáo nào đó mới nổi. Đây mà là Thánh Nhân tương lai sao?

Hay chỉ là một gã điên đã thực sự nhập tâm vào cuộc chơi? Nhưng ngẫm lại thì cũng có phần đúng.

Như bị mê hoặc, tôi cũng tiến lại gần bàn Roulette rồi nướng thêm năm đại ngân tệ nữa trước khi cùng Tanian trở về khu nghỉ dưỡng. Lẽ ra chỉ cần tiêu 50 đồng là đủ, ai ngờ lại phát sinh thêm cả thuế giá trị gia tăng. Tôi vốn chẳng mong thắng được đồng nào, nhưng không ngờ lại thua sạch sành sanh thật.

“Xem ra vận may của anh cũng không tốt cho lắm nhỉ.”

“Đúng là vậy thật.”

Nếu vận may của tôi mà tốt thì ngay từ đầu đã chẳng phải kẹt lại ở học viện này cùng các người rồi.

Khi bước vào khu nghỉ dưỡng, tôi thấy các học viên đang đi lại tản mác. Có lẽ họ định tham quan một vòng vì nơi này khá rộng. Ngay cả sảnh chờ cũng có không gian nghỉ ngơi và quán cà phê, không biết những khu vực được bài trí công phu hơn sẽ còn hoành tráng đến mức nào.

“Ồ, một sự kết hợp bất ngờ đây.”

Nghe giọng Tanian bên cạnh, tôi nhìn theo hướng cậu ta và bắt gặp Louise đang ngồi cùng Marghetta. Đúng là một sự kết hợp bất ngờ thật.

Sắc mặt của hai người ngồi đối diện nhau trông khá tươi tắn. Nghĩ đến một Louise từng rụt rè trước khí thế của Marghetta thì đây quả là một bước tiến vượt bậc trong mối quan hệ của họ. Vốn dĩ Marghetta cũng chẳng có ác ý gì với Louise, còn cô bé cũng chỉ bị khí chất của Marghetta áp đảo chứ không hề ghét bỏ gì.

“A, anh! Tanian!”

Khi Louise phát hiện ra chúng tôi, Marghetta cũng mỉm cười dịu dàng vẫy tay.

“Chúng ta qua đó chứ?”

“Đi thôi.”

Tôi gật đầu trước lời đề nghị của Tanian. Dù sao cũng không có việc gì gấp nên chẳng có lý do gì để lảng tránh. Tôi liếc nhìn xung quanh để chắc chắn Irina không có ở đó. Vậy thì ngồi cùng cũng không sao.

Khi chúng tôi đến gần, Louise và Marghetta liền dịch sang một bên để chừa chỗ. Tôi tinh ý ngồi xuống cạnh Marghetta, Tanian cũng hài lòng ngồi xuống cạnh Louise, và tôi thoáng nghe thấy tiếng Marghetta cười khẽ. Đây có phải là cái gọi là hạnh phúc tối đa cho số đông không nhỉ?

Louise nhìn chúng tôi và Tanian hết một lượt rồi nghiêng đầu hỏi.

“Đây là lần đầu tiên em thấy hai người đi cùng nhau đó.”

Giống như tôi ngạc nhiên về sự kết hợp giữa Louise và Marghetta, có vẻ cô bé cũng thấy lạ lẫm với sự đồng hành của tôi và Tanian. Mà không chỉ với Tanian, số lần tôi đi riêng với các thành viên trong câu lạc bộ vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì.

“Bọn anh chỉ tình cờ gặp nhau bên ngoài thôi, chứ không phải đi cùng nhau từ đầu.”

“Vậy sao? Nơi có thể khiến Tanian đi ngay lập tức thì chắc phải thú vị lắm!”

‘A.’

A.

Giọng nói trong trẻo và đầy mong đợi của Louise khiến một đoạn hội thoại trong quá khứ chợt lướt qua tâm trí tôi.

“Sòng bạc số một lục địa ạ?”

“Ngoài nơi đó ra thì còn nhiều chỗ vui chơi khác mà, nên em đừng bận tâm.”

Xem ra là tôi phải bận tâm thật rồi. Lúc đó tôi đâu có ngờ mình sẽ đến sòng bạc ngay khi chuyến đi thực tế vừa bắt đầu chứ.

Tôi vô thức nhìn Tanian ở phía đối diện, cậu ta mỉm cười gật đầu. Phải rồi, chắc cậu ta cũng không muốn gieo vào đầu Louise hình ảnh một Thánh Nhân kỳ quái lại đi sòng bạc đâu nhỉ. Tôi tin là cậu ta sẽ tự biết cách nói giảm nói tránh cho khéo.

“Bọn tôi đã ở sòng bạc. Tôi cũng gặp huynh đệ ở đó.”

Khốn kiếp, tôi liếc mắt ra hiệu đâu phải để em ấy nói thẳng toẹt ra như vậy.

Louise giật mình, gượng cười nhìn tôi, còn tôi thì cảm nhận được ánh mắt của Marghetta từ bên cạnh. Hơi nhói đấy.

“Anh đến đó vì có hẹn với một người. Dù sao thì nơi đó cũng an toàn hơn hầu hết những chỗ khác.”

Sòng bạc là nơi lính canh đi lại như mắc cửi, vừa để bảo vệ số tiền khổng lồ mà nó thu về, vừa để đề phòng những khách thua cuộc nổi loạn. Thành ra, an ninh ở đây lại được đảm bảo một cách kỳ lạ. Chẳng phải tự nhiên mà Hoàng Kim Công tước lại hẹn gặp tôi ở phòng VIP.

Cho nên tôi chỉ có tội là được triệu đến thôi. Khi tôi gửi đi ánh mắt trong veo tỏ rõ sự trong sạch của mình, Louise dường như cũng đã bị thuyết phục.

“Tanian cũng đến đó vì có hẹn à?”

“À, tôi đến vì nghe nói nơi đó nổi tiếng thôi.”

Lời tuyên bố thẳng thắn không chút giấu giếm này dường như lại khiến Louise bối rối. Khi đối phương quá đường hoàng, bộ não sẽ tự động chấp nhận rằng ‘chuyện đó cũng có thể xảy ra’. Tôi cũng từng như vậy.

“Một tôi tớ đi theo ý Chúa thì sao có thể kén chọn nơi đến? Nơi đó cũng là chốn quy tụ những đứa con của Người mà.”

Khi cậu ta bắt đầu bài ca như đã làm với tôi, vẻ mặt Louise trở nên ngơ ngác và cô bé chỉ biết liên tục gật đầu. Rõ ràng là một lời bao biện, nhưng vì người nói lại là Thánh Nhân tương lai nên nó mang một sức thuyết phục kỳ lạ.

“Cũng khá thú vị. Tôi đã chơi hơi nhiều nên cũng thua kha khá rồi.”

Vấn đề là cậu ta lại tự mình phá hỏng sức thuyết phục ấy bằng cách thêm vào những lời không cần thiết. Trước lời tuyên bố cờ bạc một cách hồn nhiên này, cả Louise và Marghetta đều chỉ biết cười gượng hoặc hắng giọng.

“V-vậy à? Cậu vất vả rồi.”

Louise đảo mắt qua lại rồi đưa ra một câu trả lời lấp lửng. Chắc cô bé cũng đang phân vân không biết phải đáp lại một câu như vậy thế nào.

Chúc lần sau may mắn hơn? Đó là cổ vũ người ta đến sòng bạc lần nữa. Chuyện đó cũng có thể xảy ra nên đừng quá bận tâm? Một Thánh Nhân ham mê cờ bạc thì không phải là chuyện ‘có thể xảy ra’. Thật tội nghiệp cho Louise khi bị đặt vào thế khó xử tột cùng này.

“Thật ra thì chắc huynh đệ cũng không vui vẻ gì đâu. Anh ấy cũng thua nhiều bằng tôi đấy.”

“Ơ?”

“Hả?”

‘Tên khốn này.’

Cú chơi khăm vô hại nhưng đầy ác ý của Tanian đã nhắm thẳng vào tôi, và hai ánh nhìn cũng ngay lập tức ghim chặt lấy tôi. Một ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc và phản bội, như thể đang hỏi ‘chẳng phải anh nói đến đó vì có hẹn sao?’.

“Hậu bối. Em có thể biết thiếu gia Carl đã tiêu bao nhiêu không?”

“Chắc là khoảng 5 đại ngân tệ.”

Nghe thấy số tiền tôi đã ném đi như thể nộp thuế, Marghetta im lặng một lúc rồi quay hẳn người về phía tôi.

“Thiếu gia Carl. Em muốn nói chuyện với anh một lát.”

“À, vâng.”

Ánh mắt của Marghetta đã trở nên sắc lạnh hơn nhiều.

***

Có chuyện rồi. Chuyện này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

‘Mình đã định bụng sau khi kết hôn sẽ giao hết việc tiền nong cho anh Carl quản lý.’

Tương lai mà tôi vốn cho là hiển nhiên đang có nguy cơ lung lay. Anh Carl là người làm trong Bộ Tài chính, lại còn ở Phòng Thanh tra. Tôi đã tin chắc rằng anh ấy sẽ quản lý tài chính chặt chẽ hơn mình rất nhiều.

‘Phải làm sao đây...!’

Tôi biết không ai là hoàn hảo. Tôi đã nghĩ rằng anh Carl có thể có những khuyết điểm mà mình chưa biết, và đã tự hứa sẽ mỉm cười đón nhận bất kỳ khuyết điểm nào. Nhưng tại sao lại là cờ bạc chứ. Thật quá đáng, khuyết điểm duy nhất lại quá lớn như vậy.

Dĩ nhiên, tôi nghe nói tài sản mà anh Carl tích lũy được không hề nhỏ, và Bá tước gia Krasius mà anh ấy sẽ kế vị là một gia tộc võ học danh giá có lãnh địa tại thủ đô. Gia tộc Công tước Valenti thì lại càng không cần phải bàn. Chút cờ bạc đó, với tiềm lực của gia tộc Công tước Valenti, thậm chí có thể mua vài sòng bạc rồi đưa cho anh Carl.

Nhưng không thể làm vậy được. Nếu người làm cha như anh Carl nghiện cờ bạc, con cái có thể sẽ hư hỏng. Thậm chí chúng có thể sẽ coi thường cha mình. Điều đó không được. Tuyệt đối không.

“Thiếu gia Carl.”

“Vâng, Marghetta.”

Nhìn dáng vẻ anh Carl hơi cúi đầu đáp lời, lòng mình đau nhói, nhưng chuyện này không thể nhân nhượng được. Vì tương lai hạnh phúc của tôi và anh, vì tương lai của các con, vấn đề này phải được giải quyết một cách dứt khoát. Bây giờ anh Carl có ném đi vài đại ngân tệ, vài đồng kim tệ cũng không sao, nhưng tương lai thì không ai biết trước được.

“Lời của hậu bối là thật sao?”

“Vâng...”

Bàn tay đang cầm quạt của tôi bất giác siết chặt. Đây là cơ hội cuối cùng để tôi có thể mỉm cười cho qua chuyện nếu anh nói không, vậy mà nó lại là sự thật. Dù vậy, việc anh Carl không nói dối mà thành thật thừa nhận cũng thật tố—

Không, không phải lúc này.

“Thiếu gia Carl. Quý tộc phải luôn giữ gìn phẩm giá. Dù khó khăn cũng phải bước đi trên con đường đúng đắn, và không được trông chờ vào vận may.”

Tôi hiểu rõ sự điên cuồng của sòng bạc. Cũng biết nơi đó quy tụ những kẻ mang tâm địa gì. Một nơi xấu xí không xứng với quý tộc. Thậm chí tôi còn thấy lạ là tại sao một sòng bạc khổng lồ như vậy lại có thể hiên ngang tồn tại trong thành phố của Hoàng Kim Công tước. Ngài ấy là một người rất ra dáng quý tộc cơ mà.

Nhưng dù Hoàng Kim Công tước có hành động khó hiểu đi chăng nữa, đó cũng không phải là lý do để anh Carl đi chệch hướng. Bất kể xung quanh thế nào, vẫn phải kiên định và cao ngạo tiến về phía trước. Trở thành tấm gương cho vạn người. Đó mới là quý tộc.

“Em nghĩ thiếu gia Carl là một quý tộc xuất sắc.”

“Cảm ơn lời khen của em.”

“Và sau này cũng sẽ như vậy.”

Tôi cẩn thận đưa ngón út ra trước mặt anh Carl. Phải làm thế này thì tôi mới yên tâm được.

“Sẽ không có chuyện em thay đổi suy nghĩ đó đâu, nhưng thiếu gia Carl cũng có thể hứa với em một điều được không?”

Lời hứa rằng sau này sẽ không đến đó nữa.

***

Tôi bối rối trước hình ảnh Marghetta mím chặt môi, căng thẳng đưa ngón út ra. Tôi không hề có sở thích cờ bạc. Lúc nãy chỉ là do bị tên mồm mép kia mê hoặc nên mới nhất thời mất trí thôi.

Nhưng dù sự tình là thế, việc hôm nay tôi có quay Roulette vài vòng là sự thật. Nếu bây giờ nói những lời như ‘hôm nay chỉ là ngoại lệ thôi’, ngay cả tôi cũng thấy đó chẳng khác nào lời bao biện thảm hại của một kẻ nghiện ngập.

‘Nhưng không thể không đến được.’

Xin lỗi Marghetta nhưng anh buộc phải đến sòng bạc. Tiền thưởng nhận được sau khi tiêu diệt thành công Kraken cũng sẽ được trả tại sòng bạc, và sau này tôi cũng sẽ thỉnh thoảng ghé qua để gửi hoặc rút tiền.

Nếu giải thích những chuyện này cho Marghetta, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu, nhưng việc sòng bạc ở lãnh địa Voyaare là máy ATM của Hoàng thất không phải là bí mật công khai, mà là một cơ mật cần được che giấu triệt để.

Một sòng bạc có cả khách du lịch từ khắp các quốc gia trên lục địa đến tiêu tiền, nếu tin đồn ‘tiền các vị tiêu ở đây sẽ được dùng để tăng cường sức mạnh quân sự của Đế Quốc’ lan ra thì sao? Sòng bạc sẽ sập tiệm ngay lập tức, và Hoàng đế sẽ tìm bằng được kẻ lắm mồm để xử trảm.

“Thiếu gia Carl...?”

Thấy tôi chần chừ, giọng Marghetta khẽ run lên. Đôi mắt cô ấy đã hoe hoe đỏ, trông như một người phụ nữ đáng thương vừa nghe tin người yêu mình là một con nghiện cờ bạc nặng.

‘Điên mất thôi.’

Hết cách rồi. Từ giờ cứ cẩn thận để không bị phát hiện là được.

Cuối cùng, khi tôi lặng lẽ ngoắc ngón út, Marghetta mới có thể nở một nụ cười rạng rỡ. Louise ở phía đối diện cũng thở phào nhẹ nhõm, còn Tanian thì vỗ tay nhè nhẹ như thể chúc mừng.

Lẽ nào đức hạnh của một Thánh Nhân thuộc Giáo đoàn Lê Minh là phải nói thật đến thế sao? Tên khốn đó. Nếu cậu ta cố tình chơi khăm tôi một cách ác ý thì tôi đã dìm xuống biển rồi, nhưng đằng này lại là cái kiểu vô tư đến phát tức.