Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 70 - Lãnh thổ ấm áp phương Nam (1)

Hơn một trăm cỗ xe ngựa cùng lúc tập trung tại khu nghỉ dưỡng đã là một cảnh tượng ngoạn mục, nhưng việc nơi này đủ sức chứa tất cả, thậm chí còn thừa chỗ, lại càng đáng kinh ngạc hơn. Đúng là họ đã không tiếc công sức xây dựng. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao họ lại sẵn sàng xóa sổ sào huyệt của Kraken ngay khi phát hiện ra nó.

‘Thì ra địa điểm dã ngoại đã được ấn định là Voyaare rồi.’

Marghetta từng nói rằng các chuyến đi sau này cũng sẽ đến Voyaare, nhưng với quy mô thế này thì chẳng còn là “có thể” nữa, mà là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Dù có là người in ra tiền đi nữa cũng chẳng đời nào xây dựng một công trình hoành tráng thế này chỉ để dùng một lần rồi vứt.

Dù sao đi nữa, nơi này quả thực lộng lẫy. Chỉ là, tôi cũng không chắc mình sẽ ở lại đây được bao lâu.

‘Cuộc sống trên tàu liệu có ổn không đây.’

Tôi đang mang trên mình một sứ mệnh: đưa con Kraken bé bỏng không thể tự sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này về với vòng tay cha mẹ nó. Để hoàn thành nhiệm vụ ấy, một cuộc rượt đuổi trên biển là không thể tránh khỏi. Cho đến khi tóm được nó, đừng nói là nghỉ dưỡng, đến việc khi nào được đặt chân lên đất liền tôi cũng chẳng hay.

Nhưng nếu con Kraken lảng vảng gần vùng biển của khu nghỉ dưỡng, việc tiêu diệt nó là lẽ tất nhiên. Nếu bỏ mặc nó để rồi nó bất thình lình xuất hiện ở bờ biển nơi các học viên đang vui đùa thì không còn gì thảm họa hơn.

“Anh ơi! Mau vào trong thôi!”

“Ừ, anh tới ngay.”

Louise, người đang cùng các thành viên chung xe ngựa tiến vào khu nghỉ dưỡng, vẫy tay gọi khi thấy tôi còn tụt lại phía sau. Dù gì cũng có phòng riêng, nên tôi định bụng sẽ cất hành lý rồi nhanh chóng đến sòng bạc.

Vừa đặt chân đến khu nghỉ dưỡng đã đi thẳng tới sòng bạc. Nếu không giải thích ngọn ngành, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì trông tôi chẳng khác gì một kẻ nghiện cờ bạc hết thuốc chữa. Nhưng cũng đến lúc phải nạp tiền vào cái “ATM Hoàng gia” rồi, nên đành phải chơi vài ván vậy.

‘Đúng là hết thuốc chữa thật mà.’

Hành động đầu tiên sau khi đến khu nghỉ dưỡng lại là cờ bạc, nghĩ đến mà lòng tôi chợt thấy chua chát.

Khác với các học viên, tôi được xếp một phòng đơn. Có điều, chẳng biết bao giờ mới có thể dùng được nó. Căn phòng tuy là phòng đơn nhưng khá rộng rãi và xa hoa. Dĩ nhiên, tôi vẫn không rõ khi nào mới được tận hưởng.

“Phòng của em không xa đâu. Anh nhớ cho kỹ đấy nhé, thiếu gia Carl.”

“Anh sẽ ghi nhớ.”

Giữa lúc đó, Marghetta, người đã dẫn tôi đến phòng, còn cho tôi biết cả vị trí phòng của cô ấy. Tôi có chút e ngại khi mường tượng xem cô ấy đang mong đợi điều gì, nhưng trước mắt cứ đồng ý vậy đã. Tôi đã nói nếu có thời gian sẽ ghé qua, chắc cô ấy sẽ không chủ động tìm đến phòng tôi trước đâu nhỉ.

Sau đó, tôi thu xếp hành lý qua loa rồi đến sòng bạc, và đám vệ sĩ đã chào đón như thể đang chờ sẵn. Với cái khí thế này, nếu tôi mà đến muộn chắc họ đã cho người đi bắt cóc tôi rồi.

“Chào mừng ngài đã đến. Công tước đang đợi ngài.”

“Sớm vậy sao? Tôi đến muộn rồi.”

“Ngài ấy có việc ở sòng bạc hôm nay nên đã có mặt từ sáng sớm. Ngài không cần bận tâm đâu.”

Tôi tự hỏi một nhân vật tầm cỡ Công tước thì có việc gì ở sòng bạc, nhưng rồi quyết định không bận tâm nữa. Chắc là ông ta đã hứa sẽ nạp một khoản vào “ATM” để đổi lấy việc được Hoàng đế phê duyệt một dự án xây dựng nào đó. Muốn nạp đủ số tiền thì đúng là phải ngồi lì ở đây từ sáng sớm thật.

Cứ thế, dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ, tôi đi xuyên qua sòng bạc, nơi hòa lẫn những tiếng la hét điên cuồng, những lời cổ vũ và cả những tiếng kêu than, để tiến vào phòng VIP. Bầu không khí ở đây đúng là dù đến bao nhiêu lần cũng không thể quen nổi.

“Ngài ấy ở bên trong. Chúc ngài có một khoảng thời gian vui vẻ.”

“Ừm, vất vả cho anh rồi.”

Vừa đến nơi, đám vệ sĩ đã quay người rời đi không một chút do dự, trông họ được huấn luyện vô cùng bài bản. Cũng phải thôi, làm vệ sĩ ở một nơi mà hàng trăm đồng vàng có thể đến và đi trong chớp mắt, nếu việc huấn luyện mà lơ là thì mới là chuyện lạ.

-Cốc cốc

“Thưa ngài, Trưởng phòng Thanh tra đã tới.”

“Đến rồi à? Vào đi.”

Được sự cho phép của Hoàng Kim Công tước, tôi mở cửa và thấy ba người đang ngồi cùng một người chia bài. Hoàng Kim Công tước với mái tóc hoa râm đang ngậm điếu xì gà, còn Pháp sư đoàn trưởng của Lãnh địa Công tước Voyaare thì đặt cây trượng xuống bên cạnh, tay mân mê những lá bài.

‘Ai đây?’

Người cuối cùng thì tôi mới gặp lần đầu. Nhìn vào bầu không khí, có vẻ đây là người có liên quan đến việc tiêu diệt Kraken.

“Mau tới đây. Cứ ngồi đi.”

“Vâng, thưa ngài.”

Ngay khi tôi ngồi xuống, người chia bài liền đẩy những lá bài về phía tôi. Xem ra đây đúng là một ván bài tệ nhất quả đất.

“Mức cược là bao nhiêu ạ?”

“Một đại ngân tệ.”

“Tôi hiểu rồi.”

Dù gì hôm nay tôi cũng đã xác định sẽ nạp tiền, nhưng cái tâm địa của Hoàng Kim Công tước, người đang nhẫn tâm vặt của tôi từng đại ngân tệ – tương đương 100 đồng bạc – quả khiến tôi không khỏi rùng mình. Ít nhất không thể bắt đầu từ những đồng bạc thông thường được hay sao?

Với tâm trạng não nề, tôi đặt 50 đại ngân tệ lên bàn và ngay lập tức dùng một đồng để đặt cược. Năm mươi đại ngân tệ... tương đương năm đồng vàng... Hôm nay xem ra tổn thất hơi nặng rồi.

“À, mà chắc đây là lần đầu hai người gặp nhau nhỉ.”

Sau khi xác nhận số đại ngân tệ được dùng thay cho phỉnh đặt trên bàn, Hoàng Kim Công tước mới cất lời.

“Đây là Tư lệnh Hạm đội 2 đấy. Dạo này là người bận rộn hơn bất cứ ai.”

Hóa ra đây là vị chỉ huy đã đưa Pháp sư đoàn đi khắp nơi tìm kiếm con Kraken. Nếu vậy thì sự hiện diện của ông ta ở đây cũng là điều dễ hiểu. Tôi khẽ gật đầu chào, và vị Tư lệnh Hạm đội 2 cũng mỉm cười đáp lại.

“Dù sao cũng sẽ làm việc cùng nhau một thời gian, làm quen trước chẳng phải tốt hơn sao? Cứ chia vài ván bài là mọi người sẽ thân thiết với nhau ngay thôi.”

“Thì ra là vậy. Cảm ơn sự quan tâm của ngài.”

Thông thường, trong cờ bạc, càng chia nhiều bài thì quan hệ càng trở nên tồi tệ, nhưng những người có mặt ở đây vốn không phải tụ tập để kiếm tiền. Dường như ông ta gọi mọi người đến để vừa chơi vừa thảo luận trước khi bắt đầu chiến dịch.

“Phạm vi hoạt động của con quái vật đó đang dần mở rộng.”

Giữa lúc ván bài diễn ra nhanh chóng và những đồng phỉnh bay vun vút, Hoàng Kim Công tước bắt đầu câu chuyện. Phạm vi hoạt động mở rộng, đó không phải là một tin tốt. Vốn đã không thể chắc chắn khi nào mới bắt được nó.

“Hơn nữa, thời gian nó nổi lên mặt nước cũng ngày càng ít đi. Có vẻ như nó đã học được cách trụ lại dưới biển sâu.”

“Thật đáng kinh ngạc. Kraken vốn là loài chỉ cần thấy con người là không thể kìm được việc trồi lên mà.”

“Chắc là cú sốc lần đó quá lớn. Vấn đề là chúng ta đã không thể tiêu diệt nó trong một lần và để nó trốn thoát.”

Việc một sinh vật biển sử dụng chiến thuật “mày đến đây đi” dưới lòng đại dương là điều hiển nhiên, nhưng Kraken, một kẻ bắt nạt bằng kích thước, lại có đặc tính là gần như theo bản năng lao lên mặt nước, tấn công tàu thuyền và con người rồi ung dung biến mất. Một con Kraken như vậy mà lại cắn răng chịu đựng, ẩn mình dưới biển sâu và mở rộng phạm vi hoạt động ư?

‘Đúng là một con quái vật thông minh.’

Trí thông minh của nó có vẻ ngang ngửa với con gấu tôi thấy trong hầm ngục. À không, là Gomi hay là Ongi nhỉ? Tôi chỉ nhớ mang máng tên nó có âm “O”.

“Việc gây sát thương hiệu quả lên Kraken vốn đã khó, giờ lại càng trở nên nan giải hơn.”

Nghe vậy, tôi lặng lẽ gật đầu. Hỏa lực của Pháp sư đoàn Lãnh địa Công tước không phải là không đủ để hạ một con Kraken. Vấn đề là phải thấy thì mới đánh được, nhưng như Hoàng Kim Công tước liên tục đề cập, nó không chịu trồi lên khỏi mặt nước. Dù có vất vả tìm ra và dụ nó lên, nó cũng nhanh chóng lặn xuống, không cho đủ thời gian để gây sát thương.

Đó là lý do Hoàng Kim Công tước ủy thác cho tôi nhiệm vụ tiêu diệt Kraken. Bởi vì tôi là người có thể tung ra đòn kết liễu, đưa nó về với tổ tiên chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Dĩ nhiên, ngoài tôi ra chắc vẫn còn những người khác, nhưng có lẽ ông ta nghĩ rằng thật may mắn khi tôi đến Voyaare nhân chuyến dã ngoại này.

“Khi nghe tin cậu sẽ đến, ta đã nhẹ nhõm biết bao. Thật may là người dân của ta không bị tổn hại gì.”

Hoàng Kim Công tước vừa cười ha hả vừa nói, trông hệt như một lãnh chúa nhân từ điển hình, nhưng bàn tay đang tố không chút do dự của ông ta lại tàn độc khôn cùng. Chắc ý ông là đã nói xong chuyện cần nói rồi, nên mau nôn tiền ra và biến đi. Đúng là đồ khốn.

“Tấm lòng vì dân của ngài lớn lao đến vậy, tôi có thể hiểu được người dân Voyaare hạnh phúc đến nhường nào.”

Tôi mỉm cười, đẩy toàn bộ số đại ngân tệ còn lại vào cược. Việc Hoàng Kim Công tước quan tâm đến người dân là sự thật.

Chỉ có một vấn đề nhỏ là sự nhân từ đó không xuất phát từ việc trân trọng từng sinh mạng, mà là do những tổn thất khi người dân qua đời, như tiền bồi thường phải trả cho gia đình nếu họ chết trong khi lao dịch hoặc tại ngũ.

Dù vậy, một lãnh chúa coi việc bồi thường cho gia đình người đã khuất là điều hiển nhiên cũng thuộc top 1% lãnh chúa hàng đầu rồi.

Sau khi bị lột sạch 50 đại ngân tệ trong nháy mắt, tôi rời khỏi phòng VIP. Đến tận ván cuối cùng, tôi vẫn chỉ nhận được những lá bài tồi tệ. Chết tiệt, cho tôi thắng một lần thôi cũng không được hay sao.

‘Bữa trưa ngày mai à.’

Và rồi, ông ta bảo cuộc săn lùng Kraken sẽ bắt đầu từ ngày mai, nên hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, trưa mai đến cảng là được. Chà, ít ra cũng được ngủ một đêm ở khu nghỉ dưỡng.

Mang theo một cảm giác kỳ lạ, như thể trong cái rủi có cái may, tôi định rời khỏi sòng bạc thì một bóng lưng quen thuộc lọt vào mắt.

‘Gì thế này.’

Rõ ràng lý trí của tôi nhận ra đó là người quen, nhưng con tim lại không muốn chấp nhận. Không, cậu ta ở đây thì có ổn không vậy?

Tôi cẩn trọng bước về phía người đàn ông tóc trắng nổi bật giữa đám đông đang tụ tập trước bàn cò quay Roulette. Càng đến gần, tôi càng chắc chắn đó chính là cậu ta.

“Tanian.”

“A, huynh đệ?”

“‘Sao em lại ở đây thế này.’

“Thật bất ngờ. Em không ngờ lại gặp được huynh đệ ở đây.”

“Cái đó...”

Lời tôi định nói mà cậu ta lại nói mất rồi.

Nếu cậu ta chỉ là một tu sĩ bình thường, tôi đã có thể trêu chọc rằng liệu một giáo sĩ có được phép vào sòng bạc hay không, nhưng cậu ta lại không phải tu sĩ tầm thường mà là Thánh Nhân tương lai, nên tôi phải cẩn trọng trong lời nói. Sơ sẩy một chút là có thể bị Thánh Quốc ghi thù và nhận ngay án “khai trừ giáo tịch”.

Mà khoan, tại sao cậu ta lại thực sự ở đây chứ.

“À ha, chắc hẳn huynh đệ còn tò mò hơn em nhỉ.”

Dường như nhận ra ánh mắt đầy thắc mắc của tôi, Tanian mỉm cười đáp lại. Nhưng lúc này, cậu có thể đừng gọi tôi là “huynh đệ” được không. Nghe từ đó trong sòng bạc có chút không hợp hoàn cảnh cho lắm.

“Chúa của chúng ta đã dạy rằng đừng ngoảnh mặt làm ngơ trước bất kỳ nơi tăm tối nào. Điều đó có nghĩa là, với tư cách một bề tôi đi theo ý Chúa, chúng ta không được chỉ chọn lựa những nơi thoải mái và tốt đẹp.”

Dáng vẻ của Tanian khi chắp tay một cách thành kính trông thật sự giống một Thánh Nhân. Trừ việc phông nền phía sau lại là bàn cò quay Roulette.

“Dù là nơi quy tụ mọi dục vọng, họ vẫn hoàn toàn xứng đáng nhận được sự chỉ dạy và lòng từ bi của Chúa. Trên thế gian này, không có nơi nào là không xứng đáng cả.”

“Ra vậy.”

Nói tóm lại là thế này: Sòng bạc cũng là nơi con người tụ tập, và con người thì xứng đáng tuân theo ý chỉ của Enen, nên việc cậu ta ở đây không có vấn đề gì.

...Thôi thì, nếu cậu ta đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi. Nghe qua cũng có vẻ hợp lý. Mà có lẽ tôi chỉ tổ mệt người nếu cứ bận tâm chuyện này.

Bất chợt, từ phía bàn Roulette vang lên những tiếng reo hò và la hét. Ánh mắt của tôi và Tanian đồng thời hướng về đó.

“Chà, ván này lại không được rồi.”

“…….”

Nhìn bộ dạng lẩm bẩm đầy tiếc nuối của Tanian, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Tên này, không chỉ đứng xem mà còn đặt cược nữa.