Chuyến đi đến Voyaare diễn ra suôn sẻ mà không gặp trở ngại nào. Lộ trình đã được Hội học viên dốc hết tâm huyết lựa chọn cho hàng trăm người tham gia, và các lãnh chúa có lãnh địa nằm trên tuyến đường cũng dốc sức đảm bảo an ninh, chỉ sợ đoàn xe của Học viện có bất trắc gì.
Nếu chẳng may có học viên nào của Học viện bị thương trên lãnh địa của mình, đó sẽ là một thảm họa kinh hoàng. Thậm chí, trong đoàn không chỉ có con em quý tộc mà còn cả Hoàng tộc, Vương tộc và ứng cử viên Thánh Nhân tương lai. Chỉ cần một người trong số họ buông một câu “Lãnh địa đó chán phèo” thì con đường công danh của vị lãnh chúa đó coi như tiêu tùng.
Và đây là chuyện mãi sau này tôi mới biết, nhưng như thể thế vẫn chưa đủ, Hoàng Kim Công tước còn gây thêm áp lực cho các lãnh chúa. Bởi nếu có sự cố xảy ra, người ta sẽ chỉ nhớ đến việc tai nạn xảy ra ‘trên đường đến Voyaare’ thay vì địa điểm cụ thể. Chắc hẳn họ đã phải căng mắt ra mà canh chừng.
‘Biết thế này thì mình đã chẳng cần ra tay.’
Thật lòng xin lỗi, tôi nào có ngờ Hoàng Kim Công tước cũng sẽ hành động.
Tôi đã đánh tiếng trước cho các lãnh chúa có lãnh địa nằm trên tuyến đường, phòng khi xảy ra mấy chuyện vớ vẩn như đá lở, sạt núi hay sơn tặc xuất hiện. Thật khó tưởng tượng tâm trạng của các vị lãnh chúa ấy ra sao khi đột nhiên bị cả Hoàng Kim Công tước lẫn Trưởng phòng Thanh tra gây áp lực từ hai phía. Vô cùng xin lỗi. Nhưng nhờ vậy mà mọi người đồng lòng nhất trí quan tâm đến an toàn, trông mới là một khung cảnh đẹp làm sao.
“Tôi đi dạo quanh đây một lát rồi về. 30 phút nữa chúng ta khởi hành, đúng không?”
“Vâng. Ngài cứ đi ạ.”
Cứ thế, đoàn xe lăn bánh trong yên bình và dừng chân tại một thành phố để nghỉ ngơi. Nơi này chẳng khác nào trạm dừng chân cuối cùng trước khi lên cao tốc, nghĩa là từ bây giờ cho đến lúc tới Voyaare, tất cả sẽ phải ngồi lì trong xe ngựa. Chắc sẽ ngột ngạt lắm đây, nên nhân lúc này tôi phải ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Và thật không may, cô bé mà tôi muốn tránh mặt nhất lại có cùng suy nghĩ với mình.
“Irina?”
“A, ch-chào anh ạ?”
Irina lúng túng như một con búp bê dây cót bị hỏng. Tôi đã chạm mặt cô bé khi cô ấy đang lang thang một mình. Nếu gặp trên đường đi dạo, tôi đã có thể lựa một lối khác để tránh, nhưng đằng này chúng tôi lại gặp nhau trên đường quay về xe ngựa. Chỉ có một con đường duy nhất để trở về nên cũng chẳng có lối nào khác để lẩn đi.
Tôi đã lường trước tình huống này nên cố tình quay về sớm, nhưng xem ra Irina cũng có suy nghĩ tương tự. Sao chúng ta lại tâm đầu ý hợp một cách oái oăm thế này... Loại thần giao cách cảm này chẳng tốt đẹp gì.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghiêm túc cân nhắc việc chạy vượt qua Irina hoặc quay lại với lý do bỏ quên đồ, nhưng nếu chưa chạm mặt thì không sao, chứ bị người ta thấy rõ mình đang cố tình né tránh thì tình hình sẽ càng thêm khó xử.
‘Hay cứ để khó xử lại tốt hơn nhỉ?’
Nghĩ lại thì, mối quan hệ giữa chúng tôi vốn đã chẳng thể ngượng ngùng hơn được nữa rồi. Trái lại, đó có vẻ là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với việc phải ở riêng với Irina.
Nhìn Irina đứng bên cạnh, tôi thấy cơ thể cô ấy run lên trông thật đáng thương. Nước mắt đã lưng tròng, đôi môi mím chặt, dường như cô đang cố nén tiếng khóc.
‘Phát điên mất thôi.’
Thủ phạm chính gây ra vụ việc là Trưởng khoa 3, sau lời xin lỗi thì cũng chẳng hề gặp lại gia đình Bá tước Jorun nữa, vậy mà tôi, người bị Bộ trưởng khiển trách oan, đến giờ vẫn phải đối mặt với tình cảnh này. Nếu Irina là một tiểu thư quý tộc sành sỏi, tôi đã có thể dúi cho cô ấy thứ gì đó cho qua chuyện, nhưng cô ấy vẫn còn quá ngây thơ.
Nghiệp chướng của Phòng Thanh tra đúng là nặng nề thật.
***
Tôi đã suýt hét lên nhưng may mà kịp kìm lại. Thánh thần Enen chắc chắn đang ghét bỏ tôi rồi. Dù cho mỗi sáng tôi đều cầu nguyện, tiền quyên góp cũng đóng đều đặn. Thật quá đáng...
‘Biết thế mình cứ ở yên trong xe ngựa còn hơn.’
Tôi thầm khóc vì hối hận muộn màng. Áp lực khi phải ở cùng Trưởng phòng Thanh tra trong một không gian chật hẹp, nỗi bất an không biết lúc nào anh ta sẽ đột ngột thay đổi thái độ, và cả nỗi sợ hãi rằng mình có thể làm phiền giấc ngủ của anh ta, dù việc anh ta ngủ vẫn tốt hơn là thức. Bị đủ thứ cảm xúc giày vò, tôi đã trốn ra ngoài dưới cái cớ đi dạo.
Tôi biết Trưởng phòng Thanh tra đã xuống xe trước mình, nhưng xác suất chạm mặt ở thành phố rộng lớn này thì có là bao. Dù vậy, tôi vẫn cố quay về xe ngựa thật nhanh phòng khi bất trắc, để rồi cuối cùng lại ra nông nỗi này. Tôi ra ngoài để trấn an trái tim đang đập loạn xạ, ai ngờ lại càng khiến nó đập mạnh hơn.
Ít nhất trong xe ngựa còn có Louise và Erich, có đến hai người có thể bảo vệ tôi trong trường hợp khẩn cấp. Trưởng phòng Thanh tra cũng ngủ gần như suốt quãng đường nên tôi không phải đối mặt với ánh mắt của anh ta. Thế mà tôi lại dại dột ra ngoài để rồi phải đối diện trực tiếp với anh ta, chỉ có hai người.
‘Hay là mình bỏ chạy?’
Nhưng bằng cách nào đây? Gặp nhau trên con đường độc đạo này thì chạy đi đâu được chứ? Hơn nữa, liệu có ổn không khi thể hiện thái độ né tránh một cách lộ liễu như vậy? Lỡ như hành động đó làm Trưởng phòng Thanh tra phật ý thì sao?
Tôi biết gia tộc mình đã được chứng minh trong sạch và nhận được lời xin lỗi từ Phòng Thanh tra. Nhưng điều đó không có nghĩa là những chuyện đã xảy ra sẽ biến mất. Giống như việc tai họa bất ngờ ập đến, chẳng có gì đảm bảo rằng chuyện tương tự sẽ không tái diễn.
Có lẽ họ đang nghĩ đến việc vu oan giá họa một lần nữa để xóa sổ gia tộc chúng tôi, nhằm che đậy sai lầm của chính mình. Ngày xưa từng có những vụ án mà Phòng Thanh tra tự bịa đặt tội danh để tiêu diệt cả một gia tộc. Nếu tôi có bất kỳ hành động nào sơ suất, có thể họ sẽ ập đến ngay lập tức.
Làm sao đây? Mình phải làm gì bây giờ?
“Irina.”
“D-dạ, dạ!”
Nghe thấy giọng của Trưởng phòng Thanh tra, cơ thể tôi bất giác run lên. Dù chưa từng phải ra tòa, nhưng tôi đoán cảm giác khi bị thẩm phán gọi tên chắc cũng tương tự thế này.
“Em về trước đi. Anh có việc nên phải quay lại.”
“A, vâng.”
Sau đó, tôi ngây người nhìn bóng lưng Trưởng phòng Thanh tra khi anh ta quay gót bước đi. Quay lại sao? Hành lý anh ta mang theo chỉ có một chiếc túi nhỏ, mà cái đó cũng đã để trên xe ngựa rồi.
Nhưng đó không phải là chuyện tôi cần bận tâm. Phải rồi, chắc anh ta đã mua thứ gì đó trong thành phố. Dù không biết là gì, nhưng việc anh ta bỏ quên nó thật sự là một điều may mắn. Nhờ vậy mà tôi mới có thể thoát khỏi Trưởng phòng Thanh tra.
“Hức—”
Cơn căng thẳng tan biến khiến đôi chân tôi mềm nhũn, và tôi khuỵu xuống đất. Cảm giác tủi thân như thể vẫn đang bị Phòng Thanh tra dày vò khiến nước mắt tôi chực trào ra. Nhưng tôi vội gắng gượng đứng dậy, nhanh chóng quay về xe ngựa. Sẽ thật phiền phức nếu Trưởng phòng Thanh tra quay lại ngay và chúng tôi lại phải đi cạnh nhau.
“A, Irina. Cậu về nhanh thế?”
“Ừ. Tớ chỉ ra hóng gió một chút thôi.”
Vừa bước vào xe ngựa, Louise đã vui vẻ chào đón tôi. Nhìn thấy cậu ấy, một nỗi tủi thân không tên dâng lên, tôi liền lao vào lòng Louise mà dụi đầu. Ôi không, tớ sắp khóc mất thôi.
“Hihi, nhột quá đi.”
Dù nói vậy nhưng cậu ấy không hề đẩy tôi ra trước cái ôm bất ngờ, mà còn cười và ôm lại tôi. Thật ấm áp... Lòng tôi dường như cũng được an ủi phần nào...
Erich ngồi bên cạnh đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi tạm thời lờ đi. Cậu thông cảm cho tớ nhé, tại anh trai của cậu mà tớ đã sợ chết khiếp đấy.
“May quá, vẫn chưa muộn.”
Và không lâu sau, Trưởng phòng Thanh tra cũng đã tới.
‘Tay không?’
Trái với lời nói đã bỏ quên thứ gì đó, Trưởng phòng Thanh tra quay về với dáng vẻ y hệt lúc tôi gặp. Anh ta nói dối sao? Tại sao anh phải làm vậy? Lẽ nào... là để tránh mặt tôi?
‘...Tại sao?’
Trong lòng rối bời, tôi chỉ biết ngẩn ngơ nhìn vào bàn tay của Trưởng phòng Thanh tra. Cảm giác này giống như khi thấy một người vừa khạc nhổ bừa bãi bên đường lại vừa cúi xuống nhặt rác vậy. Trông thì có vẻ là một hành động tốt đẹp, biết quan tâm đấy, nhưng bản thân người làm việc đó lại kỳ quặc vô cùng.
***
Bỏ quên cái khỉ gì chứ. Đó chỉ là một cái cớ tôi bịa vội để chuồn đi trước khi Irina lên cơn co giật mà thôi. Cuối cùng, tôi lại phải đi dạo thêm một vòng ngoài dự kiến rồi mới quay về xe ngựa vào phút chót. Suýt nữa thì trễ giờ khởi hành.
Mở cửa xe, tôi thấy Irina đang rúc trong lòng Louise mà thút thít. Nếu làm vậy mà lòng cô ấy thấy khá hơn thì cũng tốt. Cứ như thế mãi đi.
“Bây giờ chúng ta đi thẳng đến Voyaare luôn hả anh? Đúng là xa thật đấy.”
“Đúng vậy.”
Tôi đáp lại lời than thở của Erich một cách qua quýt. Voyaare vốn là một vùng đất nằm ở cực Nam của Đế Quốc rộng lớn này. Nếu lấy thủ đô làm trung tâm, đây là nơi xa nhất trong số năm lãnh địa Công tước. Ngay cả tôi, mỗi khi có việc cần đến lãnh địa Voyaare cũng đều phải dẫn theo một pháp sư dịch chuyển.
Đi đến Voyaare bằng xe ngựa, nếu so với thế giới trước kia, cũng giống như đi công tác ở đảo Jeju mà không đi máy bay, lại chọn đi tàu vậy. Nếu là đi du lịch, người ta còn có thể thong thả tận hưởng hành trình. Nhưng nếu là đi làm mà lại chọn cách đó, thì chẳng phải là một tên điên chính hiệu hay sao.
Mà thôi, chuyện quan trọng bây giờ không phải là lời than thở của Erich hay khoảng cách đến Voyaare, mà là một vấn đề khác.
‘Con bé bị sao từ nãy đến giờ vậy nhỉ.’
Rõ ràng lúc gặp trên đường, cô ấy còn run lẩy bẩy chỉ muốn tránh xa tôi, vậy mà giờ lại cứ len lén liếc nhìn. Dĩ nhiên không phải là nhìn chằm chằm, nhưng vì không gian chật hẹp nên tôi không thể không cảm nhận được ánh mắt ấy. Vốn dĩ, nếu đến cả ánh mắt của một học viên quèn mà cũng không nhận ra, thì bốn năm làm việc của tôi coi như công cốc.
Thế nhưng, mỗi khi tôi quay sang nhìn Irina, hoặc cử động bàn tay mà cô ấy đang chăm chú nhìn, cô lại ngay lập tức co rúm người lại và run rẩy. Phản ứng ấy giống hệt một đứa trẻ sợ bị người lớn đánh, khiến lòng tôi cũng chẳng yên.
‘Cũng phải, chẳng phải đã bị đánh một trận tơi tả rồi sao.’
Tuy không phải là đánh người, nhưng cả gia tộc đã bị vùi dập một trận ra trò, nên nói là bị đánh cũng không sai. Càng nghĩ, tôi càng thấy Trưởng khoa 3 đúng là một tên khốn. Gieo rắc một vết sẹo tâm lý như vậy cho một tiểu thư đang ở độ tuổi vui tươi, hồn nhiên.
Vì thế, tôi quyết định im lặng trước những cái nhìn khó hiểu của Irina. Nghĩ đến vố đau mà Phòng Thanh tra đã giáng cho gia tộc Jorun, chút cảm giác khó chịu cỏn con này tôi phải chấp nhận.
Vừa vượt qua ranh giới lãnh địa Voyaare, chúng tôi đã nhanh chóng đến được trung tâm. Bởi Hoàng Kim Công tước là một người dồn hết tâm huyết vào việc xây dựng đường sá để giao thương thuận lợi, tỉ mỉ như một ông lão đẽo gậy vậy.
“Tuyệt quá...”
Nghe lời cảm thán của Louise khi nhìn qua cửa sổ, Erich và Irina cũng gật đầu đồng tình. Tuyệt thật chứ. Là một trong những trung tâm kinh tế tiêu biểu của Đế Quốc, mức độ phát triển ở đây quả thực phi thường.
Nơi đây là điểm cuối cùng của mọi con đường trải dài khắp Voyaare, là hải cảng khổng lồ nơi những con tàu không chỉ của Đế Quốc mà từ khắp lục địa ghé lại, là thành phố vàng nơi Hoàng Kim Công tước, kẻ thống trị vàng, ngự trị. Dù tôi cũng tự hỏi liệu một nơi không phải thủ đô mà lại mang danh hiệu mỹ miều như “Thành phố Vàng” thì có ổn không.
Dù sao đi nữa, chúng tôi đã đến Pkope, trung tâm của lãnh địa Voyaare, một trong mười thành phố lớn nhất Đế Quốc.
‘Dài thật đấy.’
Và cuối cùng, tôi cũng có thể thoát khỏi sự im lặng ngột ngạt với Irina.
Tôi liếc nhìn Irina, thấy cô cũng đang dán mắt vào cửa sổ, trầm trồ trước cảnh quan của Pkope như Louise. Trông cô có vẻ vui, thật may mắn. Ít nhất trong suốt chuyến đi này, tôi sẽ cẩn thận để không xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.