Chuyện xảy ra khi tôi đang ở lại Học viện để chuẩn bị cho lễ khai giảng. Cha, người vốn ngày nào cũng hỏi thăm tôi qua cầu liên lạc, hôm ấy lại lạ lùng không hề nhấc máy, mãi một lúc sau mới để lại một tin nhắn ngắn gọn.
Dù có chút thắc mắc, tôi vẫn cho qua vì nghĩ rằng chắc người bận việc đột xuất. Cha vừa là gia chủ của một gia tộc Bá tước, lại vừa phải gánh vác bao nhiêu việc làm ăn. Dẫu người vẫn luôn dành thời gian liên lạc mỗi ngày vì sợ con gái nhập học rồi sẽ khó gặp mặt trong một thời gian, thì việc đột nhiên không có thời gian cũng là điều dễ hiểu.
Cha quả thực bận rộn đúng như tôi nghĩ. Vấn đề là, sự bận rộn đó lại diễn ra theo một chiều hướng kinh khủng nhất.
—Irina. Đừng lo lắng gì cả. Chỉ là có chút nhầm lẫn thôi mà.
“Anh ơi, anh. Anh không sao chứ? Còn cha, cha thì sao ạ?”
—Cha sẽ ổn thôi.
Ngay lúc cha tôi còn chẳng buồn nhắn lại một tin, anh trai đã gọi đến với gương mặt xanh xao, hốc hác. Tin tức anh báo cho tôi khi đó như một cú sét đánh ngang tai: gia tộc chúng tôi đã trở thành mục tiêu của Phòng Thanh tra.
Phòng Thanh tra. Lũ chó săn tuân lệnh Hoàng đế Bệ hạ, chuyên trừng phạt những quý tộc bất trung, thậm chí còn có quyền hành xử trước báo cáo sau dựa trên phán đoán độc lập. Và kết cục của một gia tộc bị Phòng Thanh tra nhắm đến, chín mươi chín phần trăm là diệt môn.
Thật vô lý. Tại sao lại là chúng tôi? Cha là một người chính trực và liêm khiết hơn bất cứ ai. Người lúc nào cũng dịu dàng và ấm áp, kể cả với thường dân. Dù người có hơi tham tiền một chút, nhưng đó đâu phải là tội đáng để Phòng Thanh tra phải ra tay.
—Chắc chắn, chắc chắn là có nhầm lẫn gì đó. Vậy nên em đừng hoang mang, cứ chuyên tâm học hành cho tốt nhé. Hiểu chưa?
“Anh ơi...”
—Anh đã định đến dự lễ khai giảng, nhưng xem ra khó rồi. Xin lỗi em.
Anh trai tôi cười cay đắng rồi ngắt liên lạc sau câu nói ấy. Tôi điếng người tại chỗ, ôm ghì quả cầu liên lạc mà khóc nức nở hồi lâu. Thảm họa bất ngờ ập đến, cảm giác bất lực vì chẳng thể làm gì, cùng nỗi sợ hãi về tương lai của gia đình. Tôi, người vốn đang sống trong niềm háo hức chờ ngày nhập học, chỉ trong phút chốc đã cảm thấy như bị đẩy xuống vực sâu địa ngục.
Những tin tức sau đó đều là tồi tệ nhất. Tôi nghe nói mẹ cuối cùng đã ngất đi và phải nằm liệt giường. Mấy đứa em còn nhỏ thì ngày nào cũng khóc lóc đòi tìm cha đang bị bắt giam, còn mẹ thì ngã bệnh. Phải chi lúc đó tôi cũng ở dinh thự, phải chi tôi được ở bên gia đình.
Và rồi, một kỳ tích đã đến.
—Irina, con có sao không?
“A, cha ạ?”
Giữa những ngày sống vật vờ như cái bóng, tôi nhận được cuộc gọi từ cha. Dáng vẻ người như già đi cả chục tuổi chỉ trong một thời gian ngắn khiến tôi không kìm được nước mắt, nhưng sâu trong lòng lại là niềm vui sướng dâng trào. Cha vẫn bình an. Gia tộc vẫn bình an.
—Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp rồi. Con đừng lo lắng mà hãy chuyên tâm vào việc học nhé.
“Hức... Vâng, vâng ạ... C-con sẽ làm vậy.”
Tôi nấc lên mấy lần mới có thể gắng gượng trả lời.
Sau đó, khi nghe cha kể lại toàn bộ câu chuyện, tôi mới biết cuộc thanh tra lần này xảy ra hoàn toàn do sai sót của Phòng Thanh tra. Vị Trưởng khoa trực tiếp chỉ huy tại hiện trường đã đến tận dinh thự để xin lỗi và bồi thường. Chuyện được khép lại bằng một lá thư xin lỗi từ chính Trưởng phòng Thanh tra – một việc chưa từng có tiền lệ – thừa nhận sai lầm của cấp dưới.
Thảm họa xảy ra do sai lầm của Phòng Thanh tra, nhưng dù có oan ức đến đâu, chúng tôi cũng không thể oán hận. Bởi đó là một cơn thiên tai, và người ta chỉ có thể cúi đầu cầu nguyện cho nó chóng qua đi. Ở Đế Quốc, Phòng Thanh tra chính là một sự tồn tại như thế. Cuộc thanh tra không những không lấy đi mạng sống của bất kỳ ai, mà gia tộc chúng tôi còn nhận được bồi thường. Đó thực sự là một phép màu.
Đầu năm học, nhờ gặp được một người bạn tốt, tâm trạng rối bời của tôi vì chuyện gia đình cũng nhanh chóng được xoa dịu.
“Chào cậu! Cậu là Irina Jorun, đúng không?”
Lúc đầu, tôi chẳng hiểu sao lại ghét cô bạn lúc nào cũng rạng rỡ ấy. Tôi thì đang khổ sở thế này, cớ gì cô ấy lại vui vẻ cười nói suốt như vậy, đến mức khiến tôi phát cáu. Giờ nghĩ lại mới thấy xấu hổ.
“Cùng ăn trưa nhé?”
“Thôi khỏi.”
Một cô bạn tóc hồng luôn tốt bụng và tươi sáng với tất cả mọi người. Ban đầu tôi đã lạnh lùng đẩy cô ấy ra, nhưng lạ thay, ở bên cô ấy lại khiến lòng tôi thanh thản.
“Irina, cái này thế nào? Đẹp không? Tớ thấy nó giống màu tóc của cậu nên mang đến này!”
“Ừm, đẹp lắm. Cảm ơn cậu.”
Đến khi tôi nhận ra thì chẳng biết từ lúc nào, tôi và cô ấy đã trở thành bạn thân. Có lẽ việc gia tộc được chứng minh trong sạch vào khoảng thời gian đó cũng góp phần khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn.
Cứ thế, tôi bắt đầu gắn bó với cô bạn tóc hồng, Louise. Nhờ cô ấy mà tôi kết bạn được với rất nhiều người mà nếu chỉ có một mình, tôi sẽ chẳng bao giờ làm quen. Trong quá trình đó, tôi cũng biết được em trai của Trưởng phòng Thanh tra là Erich. Nhưng Erich chỉ là người em, cậu ấy chẳng có tội tình gì. Erich dường như cũng lảng tránh mỗi khi nhắc đến anh trai mình, nên tôi cũng cố không đề cập đến.
Dù có phải đối mặt với tình huống khủng khiếp khi Trưởng phòng Thanh tra đột ngột được cử đến Học viện, nhưng may mắn là chẳng có dịp nào phải chạm mặt anh ta, nên tôi vẫn có thể yên tâm sống qua ngày. Cứ thế, tôi dần quên đi thảm họa năm xưa và sống vui vẻ cho đến ngày đi thực tế.
“Thời gian trôi nhanh thật đấy.”
“Đúng vậy. Cứ ngỡ hội chợ mới là hôm qua.”
Cho đến năm ngoái, Học viện vẫn không có lịch trình nào gọi là chuyến đi thực tế. Vì thế, tôi đã nhập học với tâm thế rằng mình sẽ chỉ quanh quẩn trong Học viện suốt cả năm, trừ những kỳ nghỉ, và cũng chẳng thấy có gì khó khăn cả.
Dù sao thì hầu hết cơ sở vật chất cần thiết đều có sẵn trong khuôn viên Học viện. Thậm chí việc ra ngoài còn phiền phức hơn ấy chứ? Vậy nên khi nghe tin sẽ có chuyến đi thực tế ngay từ năm nhất, thú thực là tôi chỉ nghĩ lại có thêm một lịch trình phiền phức.
“Irina cũng lần đầu thấy biển, đúng không?”
“Ừ, tớ cũng chưa đi bao giờ.”
Nhưng địa điểm của chuyến đi thực tế lại là Lãnh địa Công tước Voyaare. Nơi đây không chỉ nổi tiếng ở Đế Quốc mà còn được biết đến là khu nghỉ dưỡng tiêu biểu của cả lục địa, nhưng tôi lại chưa từng có cơ hội đến đó. Quãng đường khá xa, mà gia đình tôi cũng không dư dả đến mức thuê pháp sư dịch chuyển chỉ để đi du lịch thay vì lo chuyện làm ăn.
Vậy mà Học viện lại tổ chức cho đi? Tôi chỉ cần chuẩn bị hành lý là được? Cảm giác phiền phức tan biến, thay vào đó là sự háo hức ngập tràn. Cả việc cùng Louise đi dạo các cửa hàng vào cuối tuần để chọn đồ bơi cũng vui biết bao.
Tôi đã đếm từng ngày chờ đến chuyến đi thực tế. Khi tôi nói đùa với một người bạn trong hội học viên rằng ước gì có thể đi ngay ngày mai, cậu ấy đã nhìn tôi với ánh mắt như sắp khóc. Xin lỗi nhé, nhưng tớ thực sự rất mong chờ mà.
“Irina! Erich cũng đi cùng xe với chúng ta đấy!”
Ngay cả việc chọn người ngẫu nhiên để xếp xe ngựa cũng mang lại kết quả mỹ mãn. Tuy là ngẫu nhiên nhưng cũng chỉ trong phạm vi cùng lớp, và dù sao thì những người thân thiết cũng được xếp vào chung một xe. Bạn đồng hành tuyệt vời, địa điểm lý tưởng. Chuyến đi lần này chắc chắn sẽ rất vui.
“Ơ? Anh?”
Nhưng chuyến đi vui vẻ ấy đã đột ngột thay đổi vào đúng ngày khởi hành, bắt đầu từ câu nói của Louise khi cô ấy vừa bước lên xe.
‘Anh?’
Mồ hôi lạnh túa ra. Nếu nhìn vào gương lúc này, chắc hẳn đồng tử của tôi cũng đang co giật liên hồi. Ở Học viện, người mà Louise gọi là anh chỉ có một, ít nhất theo những gì tôi biết, chỉ có duy nhất một người.
‘Tại, tại sao...?’
Tôi biết anh ta là anh của Erich. Tôi cũng biết anh ta khá thân với Louise. Nhưng tôi cứ ngỡ anh ta không phải học viên nên sẽ đi xe riêng, tại sao lại là chiếc xe này? Kể từ lần gặp đầu tiên, tôi chưa từng chạm mặt anh ta thêm lần nào. Tôi đã nghĩ chỉ cần mình tránh đi thì sẽ ổn thôi.
Tôi hoảng hốt nấp sau lưng Louise, cả người co rúm lại. Dù biết đây là hành động vô nghĩa, nhưng nếu không làm vậy, hai chân tôi sẽ nhũn ra mất. Và như để trêu ngươi, giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất lại vang lên.
“Chào em. Lâu rồi không gặp.”
‘Anh ta thấy mình rồi.’
Ngay khi cơn thôi thúc muốn bỏ chạy vừa trỗi dậy, anh ta đã gọi thẳng tên và chào tôi, nên việc né tránh thêm nữa sẽ bị coi là bất lịch sự. Tôi cố nén tiếng nấc chực trào và mở miệng, nhưng cả người vẫn không ngừng run rẩy.
Bên cạnh, Louise nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc và lo lắng. Tôi chưa kể cho cô ấy nghe về vụ việc liên quan đến Trưởng phòng Thanh tra. Tôi không muốn làm Louise lo lắng, và cũng sợ rằng nếu tôi mách lẻo, Trưởng phòng Thanh tra, người vốn thân thiết với Louise, sẽ sinh chuyện không đâu.
Tôi rón rén ngẩng đầu lên và thấy người thanh niên tóc đen ngồi đối diện Erich, Trưởng phòng Thanh tra. Anh ta khoanh tay, tựa lưng vào thành xe với dáng vẻ thoải mái như đang đi dạo chơi, nhưng khi đôi mắt đen láy ấy nhìn thẳng vào tôi, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.
“Đừng đứng đó nữa, vào đi. Mỏi chân bây giờ.”
“Vâng, vâng ạ! Em cảm ơn!”
“Có gì đâu mà cảm ơn.”
Vội vã bước theo Louise lên xe, tôi lại phải đối mặt với một thử thách mới. Erich và Trưởng phòng Thanh tra đang ngồi đối diện nhau. Chỗ trống còn lại là bên cạnh Erich hoặc bên cạnh Trưởng phòng Thanh tra.
‘Ngồi... đâu bây giờ?’
Louise ơi, tớ phải làm sao đây? Ngồi cạnh Erich thì tớ thấy có lỗi với cậu ấy lắm. Nhưng nếu ngồi ở phía đối diện thì đáng sợ quá.
Khi tôi còn đang lúng túng với nỗi băn khoăn không thể nói cùng ai, Trưởng phòng Thanh tra đã vẫy tay với tôi.
“Mau ngồi đi em.”
“Vâng...”
Mẹ ơi, cha ơi... con nhớ hai người quá... Con... liệu con có thể gặp lại hai người vào kỳ nghỉ không?
***
Nếu mục tiêu là ghép đôi cho Erich và Louise, thì dù nghĩ thế nào đi nữa, cách sắp xếp này vẫn là tối ưu nhất.
Nhưng đó là tối ưu theo tiêu chuẩn của tôi, còn đối với Irina thì chắc chắn là tồi tệ nhất. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm nhận được những rung động nhỏ từ bên cạnh. Dù vậy, đây là sự sắp xếp mà tôi đã quyết định sau bao nhiêu trăn trở.
‘Đến là phát điên.’
Dù rất áy náy, nhưng thằng oắt Erich nhà mình phải nhân cơ hội này mà đến gần Louise hơn. Nếu để thằng bé ngồi đối diện Louise thì chẳng phải Irina sẽ phải đối mặt với tôi sao? Thà để cô ấy ngồi cạnh không thấy mặt nhau còn hơn là phải nhìn tôi suốt chặng đường dài. Chứ lỡ Irina có ngất xỉu giữa đường thì tôi cũng chẳng biết nói gì hơn.
Thực ra, vụ việc lần trước đã được giải quyết êm đẹp. Tôi đã bồi thường thiệt hại đâu ra đó, và còn gửi cả thư xin lỗi với nội dung ‘chỉ cần không phải là tội danh tương đương với phản nghịch, thì dù có làm chuyện tày trời đến đâu cũng sẽ nhắm mắt cho qua một lần’. Nhưng sự dàn xếp đậm chất quý tộc đó và nỗi kinh hoàng trong lòng một tiểu thư tuổi hoa lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Irina, cậu thực sự không sao chứ?”
Louise, người đang trò chuyện với Erich, bất chợt nhìn sang Irina và lo lắng hỏi. Chắc sẽ không có vấn đề gì như Louise lo đâu. Bởi vì Irina bây giờ đang kiệt quệ về mặt tinh thần chứ không phải thể chất.
“Ừm, tớ không sao mà. Louise cũng biết tớ khỏe lắm mà, đúng không?”
Dáng vẻ cố gắng tươi cười của cô tiểu thư 17 tuổi trông thật đáng thương. Đến mức tôi phải than thở rằng không biết gã độc ác nào đã khiến cô tiểu thư đáng thương kia sợ hãi đến thế. Mẹ kiếp, tên Trưởng khoa 3 chết tiệt. Đầu hói đi thì lương tâm với liêm sỉ cũng rụng theo luôn chắc.
Với tâm trạng phức tạp, tôi nhìn về phía Irina và vô tình chạm phải ánh mắt của cô. Đôi môi cô run lên bần bật rồi vội vàng cúi đầu xuống. Lại còn là đôi mắt xanh biếc giống hệt Erich và Louise nữa chứ, hành động đó càng khiến cảm giác tội lỗi trong tôi dâng trào.
“Anh chợp mắt một lát đây. Đến thành phố thì gọi anh dậy nhé.”
“Em biết rồi, anh.”
Cuối cùng, tôi đành phải trốn chạy bằng cách đi ngủ. Ít nhất thì việc con quái vật ngồi bên cạnh đang ngủ sẽ tốt cho sức khỏe tinh thần của cô ấy hơn là khi nó còn thức.
Cứ thế, chiếc xe ngựa chở theo một tiểu thư háo hức vì chuyến đi, một kẻ ngốc vui sướng vì được ngồi cạnh người mình thầm thương, cùng hai con người đang chìm trong bầu không khí ngột ngạt khó xử và sợ hãi, thẳng tiến đến Voyaare.