Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 67 - Mối nguy hiểm bên ngoài học viện (3)

Cuộc trò chuyện với Hoàng Kim Công tước kết thúc với một kết quả mỹ mãn hơn nhiều so với những gì tôi lo lắng.

Trước hết, theo yêu cầu của Hoàng Kim Công tước đáng kính, tôi sẽ xử lý một con Kraken non. May mắn thay, tôi có thể mang theo toàn bộ lực lượng của Tam Quốc nên chỉ cần tạm giao việc hộ tống rồi đi du thuyền là được. Phần thưởng mà Công tước cộng thêm 30% ư? Ai mà từ chối cho nổi. Kẻ nào từ chối được chắc đầu óc có vấn đề.

Dẫu nghĩ thế nào thì tôi vẫn có cảm giác mình đang đi xử lý một nạn nhân bị mất đi nơi ở vì vướng phải hành vi phá hoại hệ sinh thái của con người, nhưng điều đó không quan trọng. Thứ quan trọng với tôi là sự kiện tăng 30% ‘thành ý lấp lánh ánh vàng’ chứ chẳng phải ‘bộ ba nước mắt Kraken’.

Thật ra, chẳng phải con Kraken non cũng muốn về với cha mẹ nó hơn là sống trong thế giới đầy đau khổ này sao? Tôi chỉ đang giúp nó đạt được kết quả đó nhanh hơn một chút thôi. Người nào chu đáo được như tôi cơ chứ.

—Trước tiên hãy đến sòng bạc. Chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết ở đó.

Và thế là tôi đã có nơi cần phải đến ngay khi tới Voyaare. Việc hẹn gặp ở sòng bạc thay vì lâu đài của Công tước có hơi bất ngờ, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Nghe nói cũng có nhiều trường hợp gặp mặt trong phòng VIP của sòng bạc.

Dù sao thì cũng may là ngày mai tôi có thể báo tin tốt cho Villar. Ông ta hẳn sẽ rất vui khi biết toàn bộ lực lượng của Tam Quốc đều có thể di chuyển đến Voyaare.

‘Lúc đó nói luôn chuyện mình sẽ vắng mặt cũng được.’

Vốn dĩ Villar đã nói sẽ giảm bớt những việc tôi phải ra mặt. Trong tình hình đó, khi tôi báo một tin vui như vậy thì chẳng có lý do gì ông ta lại ngăn cản việc tôi vắng mặt cả. Có khi còn đưa cho tôi cái phao rồi bảo tôi đi nghỉ ngơi cho khỏe ấy chứ.

À, mà còn cần cả bánh quy để đãi Villar nữa. Hôm nay mọi người ăn ngon miệng hơn thường lệ nên số lượng không đủ rồi. Phải nhờ Louise làm thêm mới được.

***

Anh ấy lại nhờ mình làm bánh quy. Chuyện này cũng không khó gì, nhưng số lượng này thì quá nhiều dù có nghĩ là cho cả Công nương dùng. Nếu để lại sẽ bị ỉu, ăn không còn ngon nữa, liệu có ổn không nhỉ?

“Hiệp sĩ Villar hẹn sẽ đến chơi. Anh thấy hôm qua số lượng có vẻ hơi thiếu.”

“À, vậy ạ?”

“Xin lỗi em. Ông ấy ăn ngon miệng quá nên anh muốn chuẩn bị thêm một ít.”

“Hì hì, không sao đâu.”

Tôi khẽ mỉm cười với anh rồi mở lò nướng.

Hiệp sĩ Villar. Một hiệp sĩ đến từ Armein giống Rutis. Ông ấy thỉnh thoảng có gặp anh, tôi cũng đã mang ơn ông ấy rất nhiều hồi ở hội chợ nên đã nhớ mặt. Vì là hiệp sĩ nên chắc chắn sẽ ăn rất khỏe. Nếu vậy thì làm nhiều một chút cũng không sao.

‘Ai cũng ăn ngon miệng thật.’

Những chiếc bánh quy tôi làm gần đây không giống loại thường đưa cho anh mà được làm theo cách thông thường. Nếu vị bánh mà anh dùng để mời khách lại dở tệ thì sẽ làm mất thể diện của anh ấy.

Dù vậy, tôi vẫn thấy hơi tiếc. Tôi đã luôn cho thêm đủ thứ tốt cho sức khỏe vào bánh quy vì anh lúc nào trông cũng mệt mỏi, nhưng dạo này lại chẳng thể làm thế nên không có thời gian chăm sóc cho anh. Cùng lắm chỉ có thể đưa cho anh loại lá trà tốt cho sức khỏe nhưng cũng không biết hiệu quả đến đâu.

Tôi khẽ liếc nhìn sắc mặt anh ấy, quầng thâm mờ mờ vẫn hiện rõ như mọi khi. Chắc là không có tác dụng gì rồi? Nhưng trông anh cũng không có vẻ mệt mỏi lắm.

‘Lẽ ra mình nên tiếp tục làm như bình thường.’

Hồi ở hội chợ, tôi đã biết vị giác của anh không bình thường, và từ đó tôi đã đổ vào đủ loại nguyên liệu chú trọng vào công dụng chứ không phải hương vị. Thật đáng tiếc, nhưng đó là điều chỉ có thể làm được vì anh không cảm nhận được vị một cách trọn vẹn.

Nếu những nguyên liệu đó giúp sức khỏe anh tốt lên và vị giác cũng hồi phục, anh sẽ nhận ra bánh của tôi có vị lạ, và lúc đó tôi chỉ cần xin lỗi vì đã làm sai là được. Một người như anh ấy sẽ chỉ cười trừ cho qua thôi. Tôi đã nghĩ đó là một cách không tồi.

Thế nhưng, nếu những chiếc bánh quy sức khỏe dành cho anh lại lọt vào miệng người khác thì sẽ thành chuyện lớn, nên dạo này tôi chẳng thể đưa cho anh được. Cách đó không tồi thì sao chứ? Chẳng phải sẽ vô nghĩa nếu không thể thực hiện hay sao.

‘Hay là mình nên làm món khác?’

Tôi vắt óc suy nghĩ về những món tráng miệng có thể làm. Một món không thể dễ dàng tặng như bánh quy. Một món mà nếu anh nhận được, vì nể tấm lòng của tôi, anh sẽ chỉ ăn một mình.

Là món gì được nhỉ... A, bánh kem? Hay mình thử làm một chiếc bánh kem thật lớn?

***

Càng gần ngày đi dã ngoại, sắc mặt Hội trưởng càng hốc hác, và nụ cười của Marghetta cũng dần phai nhạt. Thật đáng tiếc cho những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.

Đáng buồn là tôi chẳng thể giúp được gì ngoài việc ngồi trò chuyện cùng Marghetta. Dù vậy, có vẻ như chỉ cần thế cũng đủ với cô, cô ấy dường như đang trút bỏ nỗi lòng khi kể về công việc.

Vấn đề là thời gian trôi qua, trong giọng nói của Marghetta bắt đầu xen lẫn những tiếng nấc nghẹn rất nhỏ. Nhỏ đến mức nếu không chú ý lắng nghe thì sẽ không thể nhận ra.

“Em phải đảm bảo đủ xe ngựa cho hàng trăm người, rồi còn phải xác nhận lộ trình di chuyển của chúng. Giữa đường cũng cần có thành phố để nghỉ ngơi, và còn phải tìm chỗ ở phù hợp với phẩm giá nữa...”

“Em thật sự vất vả nhiều rồi.”

Càng nghe tôi càng thấy buồn nôn. Nghe qua cứ như đang lên kế hoạch hành quân cho cả một đội quân. Chắc vì biết sẽ thế này nên Hội học viên mới định chọn một lãnh địa gần đây.

“Mar, dạo này em có ngủ đủ giấc không?”

“Em vẫn ngủ mỗi khi có thời gian rảnh. Anh đừng lo.”

Nhìn nụ cười gượng của cô Công nương, tôi không khỏi cảm thấy thương cảm. Giấc ngủ không phải là thứ có thời gian rảnh mới tranh thủ, mà là một hoạt động thiết yếu phải thực hiện dù không có thời gian. Ấy vậy mà cô Công nương đang tận hưởng cuộc sống công chức sớm này lại có suy nghĩ lệch lạc mất rồi.

Mới hôm trước, tôi vào phòng Phó hội trưởng thì thấy cô nàng đang gục mặt trên bàn ngủ. Tôi định đưa cô nàng lên ghế sofa nằm nhưng sợ động vào sẽ làm cô thức giấc nên chỉ đắp áo khoác lên cho cô ấy rồi ngồi đợi, không lâu sau cô ấy tự tỉnh. Vừa mong cô nàng ngủ thêm được chút nào hay chút đó, lại vừa hiểu tình cảnh công việc sẽ chất đống nếu ngủ nhiều hơn, tôi chẳng thể nói được lời nào.

Tôi vờ như không thấy khoảnh khắc Marghetta nhìn mình với đôi mắt mơ màng như chưa tỉnh ngủ rồi giật mình hoảng hốt. Cả chuyện chiếc áo khoác cô ấy làm rơi xuống sàn và hứa sẽ giặt sạch rồi trả lại, cuối cùng lại biến thành một chiếc áo mới tinh, tôi cũng lẳng lặng cho qua.

“Nhưng nhờ có thiếu gia Carl mà em được an ủi biết bao nhiêu.”

“Nếu vậy thì tốt quá rồi.”

Tôi khẽ gật đầu trước nụ cười của Marghetta và nhẹ nhàng đẩy đĩa bánh quy của Louise về phía cô. Ngay lập tức, cô cầm một chiếc lên ăn, một hình ảnh quá đỗi quen thuộc.

‘Phó phòng cũng y như vậy.’

Cái dáng vẻ nhét vội thứ gì đó vào miệng để cung cấp dinh dưỡng hơn là để thưởng thức hương vị. Nhưng tôi không hiểu tại sao Marghetta lại có bộ dạng này. Đây là, Tiểu thư Công tước ư? Vị Tiểu thư Công tước mà tôi biết đâu có thảm thương thế này.

“Hy vọng năm sau sẽ là một nơi nào đó gần hơn.”

Tôi nói câu đó với ý an ủi rằng mong năm sau mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng Marghetta nghe xong lại sững người, miệng đang nhai cũng ngừng lại. Rồi cô im lặng nuốt nốt miếng bánh, cẩn trọng mở lời.

“...Có lẽ sau này địa điểm dã ngoại vẫn sẽ là Voyaare thôi ạ.”

“À.”

Xem ra Hoàng Kim Công tước không có ý định để sự kiện đặc biệt của chuyến dã ngoại này chỉ diễn ra một lần. Giờ thì Voyaare đã trở thành một Gyeongju hay đảo Jeju của thế giới này rồi.

Nhìn Marghetta với vẻ mặt u sầu hơn vươn tay lấy bánh quy, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh một người phụ nữ tóc đỏ đang trốn chạy khỏi Hội học viên.

‘Thật đáng thương.’

Tôi lặng lẽ rót trà vào tách cho Marghetta. Mong rằng tâm hồn cô sẽ không gục ngã mà có thể vững vàng vượt qua.

Ngày dã ngoại được tạo nên bởi tiếng cười của một người ở tận cùng phía Nam Đế Quốc và tiếng thở dài của một người ở Học viện cuối cùng cũng đã đến.

‘Vậy mà cũng kiếm đủ nhỉ.’

Cảnh tượng hơn một trăm chiếc xe ngựa xếp thành hàng dài khiến lồng ngực tôi không khỏi trào dâng cảm xúc hùng tráng. Cả ba khối 1, 2, 3 cùng với đội ngũ giảng viên đều phải di chuyển nên cần đến ngần này là phải.

Nhưng nghĩ lại thì cũng lạ. Sao lại có chuyến dã ngoại mà cả ba khối đều đi cùng nhau thế này? Dĩ nhiên, đứng trên lập trường của Hội học viên thì thay vì phải lên kế hoạch ba lần, gộp tất cả lại một lần sẽ tiện hơn.

“Thiếu gia Carl. Nếu anh thay đổi quyết định thì hãy nói cho em biết bất cứ lúc nào nhé.”

“Ha ha, anh biết rồi.”

Marghetta tiến đến từ phía sau khi tôi đang ngắm nhìn những chiếc xe ngựa uy nghi. Thấy cô nàng đến phút cuối vẫn còn níu kéo thế này, xem ra cô ấy tiếc nuối lắm, nhưng tôi cũng có lý do riêng của mình nên mong cô nàng sẽ hiểu cho.

Tình hình là mỗi xe bốn chỗ được xếp bốn, hoặc ba người. Xe của Marghetta được xếp ba người nên từ hôm qua cô đã rủ tôi đi cùng. Nhưng tôi đã có xe ngựa riêng để đi rồi.

‘Ở cạnh Louise vẫn thoải mái hơn.’

May mắn là xe ngựa của Louise cũng được xếp ba người nên tôi có thể tham gia cùng. Bản thân chuyến dã ngoại đã là một sự kiện, nhưng trên đường đi cũng có thể xảy ra biến cố. Nghĩ đến điều đó, tôi thà ở ngay bên cạnh còn yên tâm hơn.

Chỉ có một vấn đề nhỏ là một trong những thành viên đi cùng xe với Louise khiến tôi khá bận tâm, nhưng cũng đành chịu thôi. Đây là việc công mà.

“Gì đây, anh cũng đi xe này à?”

“Chuyện là vậy đó.”

Sau khi tạm biệt Marghetta, tôi đi về phía xe ngựa của Louise thì được Erich chào đón. Xin lỗi nhé, nếu không có anh thì em đã là thành viên nam duy nhất trên chiếc xe này rồi. Trên đường đi có thể tiến triển thêm với Louise...

‘Không được.’

Tiến triển cái gì chứ. Trong khoảnh khắc, tôi đã đánh giá tên này quá cao rồi.

Gạt đi suy nghĩ vớ vẩn, tôi bước lên xe thì thấy chẳng có ai ngoài Erich. Gì đây, sao chỉ có mỗi nó thế này.

“Còn hai người nữa mà?”

“Sắp tới thôi. Họ bảo nói chuyện với mấy bạn khác một chút rồi sẽ đến.”

“Vậy à?”

Đúng là chuột lang nước màu hồng trung tâm của mọi người. Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi này cũng đang tự nhiên vun đắp tình bạn.

Và không lâu sau, bên ngoài xe ngựa có tiếng ồn ào rồi cánh cửa mở ra. Mái tóc hồng đột ngột ló vào, có vẻ như đã vội vàng chạy đến.

“Xin lỗi! Tớ đến muộn quá─ Ơ? Anh?”

“Anh cũng đi cùng.”

Tôi khẽ vẫy tay với Louise đang tròn mắt ngạc nhiên, và một nụ cười bắt đầu nở trên gương mặt ngơ ngác của cô ấy. Cảm ơn vì đã chào đón anh.

‘Cũng đến cùng nhau à.’

Tôi dời tầm mắt ra sau Louise đang cười rạng rỡ thì thấy một mái tóc vàng óng đang lúc lắc. Cả người trốn sau lưng Louise, chỉ có mái tóc lộ ra, trông như thể đang cố gắng lẩn tránh khỏi tầm nhìn của tôi, nhưng dĩ nhiên là vô dụng.

“Chào em. Lâu rồi không gặp.”

“À, vâng, vâng, em chào anh.”

Dù gì cũng đã ở chung một xe nên tôi lên tiếng chào hỏi, nhưng nhìn bộ dạng run rẩy đáp lời của cô ấy thật đáng thương.

“Irina? Cậu sao thế? Không khỏe ở đâu à?”

“Tớ không sao, không có gì đâu.”

Irina cười gượng đáp lại câu hỏi đầy lo lắng của Louise. Xin lỗi nhé, nếu được thì anh cũng chẳng muốn làm thế này đâu.

Nhìn thấy nỗi sợ hãi mơ hồ hiện lên trong đôi mắt xanh của Irina, tôi chỉ chực muốn thở dài.