Nạn nhân lớn nhất trong sự cố chuyến dã ngoại lần này là ai? Là tôi, người phải đến lãnh địa của Hoàng Kim Công tước sau khi lỡ khai hỏa nhầm vào một gia tộc thuộc phe phái của ông ta trong năm nay chăng? Hay là Hội học viên, vốn định thong thả chọn một lãnh địa phù hợp? Đáng tiếc thay, cả hai đều không phải. Nạn nhân thực sự vẫn còn ở ngoài kia.
“Tôi nghe nói đó là Công quốc Voyaare.”
“Vâng. Mọi chuyện đã được quyết định như vậy.”
Đó chính là lực lượng của Tam Quốc, những người ngày ngày cầu nguyện cho đối tượng hộ tống của mình được bình an. Và thật không may, vị thần của thế giới này lại chẳng phải là một đấng nhiệt tình lắng nghe những lời cầu nguyện cho lắm. Nếu dốc toàn lực vào việc cầu nguyện, trừ khi là cỡ Tanian, bằng không thì chỉ có nước toang.
“Nếu là Công quốc Voyaare thì tôi cũng từng nghe qua. Nơi đó có vùng biển rất đẹp phải không? Đây sẽ là một trải nghiệm đặc biệt đối với các học viên vốn chỉ quen với Học viện trong đất liền.”
“Tôi cũng đồng tình.”
Tuy Villar nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng thực chất đó là một tiếng hét thảm thiết ‘Tại sao lại đi từ Học viện trong đất liền đến tận vùng ven biển Voyaare chứ?’. Tôi hiểu mà. Nếu quyết định đến Voyaare là do nội bộ Học viện, tôi cũng đã tìm cách lái sang nơi khác rồi. Nhưng đây lại là điều mà Hoàng Kim Công tước mong muốn. Chuyện này không thể cản được.
“Vì đây là chuyến dã ngoại đầu tiên được tổ chức nên có nhiều vị đang rất quan tâm và theo dõi. Chắc hẳn sẽ rất thú vị vì nó sẽ trở thành một lịch trình trọng yếu của Học viện trong tương lai.”
= Chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi rồi. Nếu cố gắng can thiệp một cách vô lý, tôi sẽ là người tan nát.
“Tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Rời khỏi cuộc sống thường nhật lặp đi lặp lại để thực hiện một chuyến đi thì lúc nào cũng vui vẻ cả. Chỉ là tôi hơi lo ngại rằng vì đây là chuyến dã ngoại đầu tiên nên sẽ có nhiều sai sót.”
= Tôi có thể hiểu việc đi dã ngoại. Nhưng Voyaare thực sự là lựa chọn tốt nhất sao? Không thể là một nơi khác được à?
“Haha, tôi cũng đã lo lắng rất nhiều, nhưng Học viện đã nỗ lực đến mức đáng kinh ngạc. Tôi nghĩ đây sẽ là một chuyến đi vui vẻ.”
= Đừng có mơ. Chắc chắn phải là Voyaare.
Cuộc đối thoại diễn ra với những nụ cười rạng rỡ, nhưng thâm tâm mỗi người lại chẳng vui vẻ gì. Đây không phải là một cuộc trò chuyện để tôi dẫn dắt theo hướng mình muốn, mà là một buổi thông báo cho đối phương về một việc mà chính tôi cũng chẳng hề ưa thích. Xin lỗi nhé, Villar. Tất cả mọi người ở Học viện đều ở trong thế bị Hoàng Kim Công tước thông báo mà thôi.
“Người ta nói rằng biển ở Voyaare rất quyến rũ. Có nơi mang sắc ngọc lục bảo, lại có chỗ tựa như sapphire. Mong rằng ông Villar cũng nhân cơ hội này mà tận hưởng một cách thoải mái.”
“Chỉ nghe anh nói thôi mà lòng tôi đã xao xuyến rồi. Cảm ơn anh.”
Vẻ mặt của Villar, vốn đang u ám vì thảm họa bất ngờ, cuối cùng cũng có chút khởi sắc. Bởi lẽ, qua lời tôi vừa nói, ông ta đã xác nhận được rằng lực lượng hộ tống của Tam Quốc, hoặc tệ nhất cũng là một mình ông, có thể tiến vào Công quốc Voyaare.
Nếu địa điểm dã ngoại là một lãnh địa gần Học viện như kế hoạch ban đầu thì đã không phải lo lắng đến thế. Lực lượng của Tam Quốc có thể chờ sẵn ở Học viện rồi lao ra khi có biến, hoặc có thể viện một cái cớ kỳ quặc nào đó như đang tình cờ đi ngang qua theo lời nhờ vả của giảng viên.
Nhưng Voyaare lại ở tận cùng phía Nam ư? Chuyện chờ ở Học viện là điều không tưởng, và đây là một nơi mà không có bất kỳ cái cớ nào có thể lọt tai được. Ngay cả khi đến một lãnh địa lân cận cũng đã phải hơi gắng sức rồi, huống chi là Voyaare. Trong tình huống đó, việc tôi sẽ ra tay giúp đỡ hẳn đã khiến ông ta yên lòng phần nào.
‘Không có các người thì tôi cũng tiêu đời.’
Ngay cả trong hội chợ được tổ chức bên trong Học viện, tôi cũng đã phải lôi kéo lực lượng Tam Quốc vào các gian hàng để ngăn chặn biến số. Vậy mà lần này lại là bên ngoài Học viện, thậm chí còn là một khu nghỉ dưỡng chắc chắn sẽ có vô số người qua lại. Tôi không đủ tự tin để một mình giám sát câu lạc bộ.
Vấn đề là tôi vẫn chưa nhận được sự cho phép của Hoàng Kim Công tước để lực lượng Tam Quốc tiến vào. Dù vậy, ông ta không phải là người bỏ ngoài tai lời người khác. Nếu lấy danh nghĩa hộ tống các nhân vật quan trọng của nước ngoài thì chắc hẳn ông ta sẽ hoàn toàn thấu hiểu.
Chỉ có điều, việc tôi phải đích thân liên lạc để nhận được sự cho phép đó mới thật phiền phức. Sau vụ việc của Bá tước Jorun, tôi vẫn còn ngại chạm mặt Hoàng Kim Công tước lắm.
“Mong rằng Trưởng phòng cũng có thể giải tỏa mệt mỏi qua chuyến đi lần này.”
“Cảm ơn lời nói của ông.”
Khi tôi vừa im lặng một lúc, Villar đã nhẹ nhàng bắt chuyện. Mong tôi giải tỏa mệt mỏi có nghĩa là ông ta sẽ cố gắng hết sức để không có việc gì cần đến tôi trong suốt chuyến dã ngoại. Chắc hẳn ông ta cũng muốn làm gì đó đền đáp khi luôn nhận được sự quan tâm mỗi khi có sự cố xảy ra như thế này.
Nhưng thật đáng tiếc, với quyền hạn bị giới hạn của Villar, việc giảm bớt những điều tôi phải bận tâm đã là cách tốt nhất rồi. Dù vậy, làm được đến thế cũng đã là đáng quý. Ít nhất thì ông ta cũng không phải loại người chỉ biết nhận rồi chùi mép cho xong.
‘Chỉ cần mau mau về nước là được rồi.’
Thực ra, nếu thật sự muốn vì tôi thì chẳng cần làm gì khác cả. Xin hãy mau chóng mang Hoàng tử của các người về nước đi.
Sau khi trở về ký túc xá, tôi cứ mân mê quả cầu liên lạc một lúc lâu. Lý trí thì biết rằng nên nhanh chóng liên lạc và nói rõ mục đích, nhưng trái tim vẫn chưa thể theo kịp được.
‘Cảm giác như lại sắp bị giao thêm việc gì đó.’
Tôi có linh cảm. Một cảm giác rằng mình gọi điện để nhờ vả, nhưng ngược lại sẽ nhận về thêm việc. Vụ Jorun lần trước tuy đã được giải quyết êm thấm nhờ màn dập đầu đẫm nước mắt của Trưởng khoa 3, nhưng sự thật rằng tôi đã đánh cho một gia tộc Bá tước thuộc phe phái Công tước đến mức suýt chết vẫn không hề biến mất. Chắc hẳn ông ta sẽ đề cập đến chuyện đó rồi nhẹ nhàng ném cho tôi một nhiệm vụ.
Dĩ nhiên, Hoàng Kim Công tước là một người rất sòng phẳng trong chuyện cho và nhận. Dù có nhắc lại quá khứ để giao một nhiệm vụ bắt buộc, phần thưởng khi thành công vẫn rất hậu hĩnh. Dẫu vậy, chẳng phải có những lúc không làm việc và cũng không nhận tiền sẽ tốt hơn là làm việc phiền phức để được trả công hay sao. Bây giờ chính là lúc đó.
‘Cay cú cũng chẳng thể thăng chức được.’
Sau một hồi do dự, cuối cùng tôi cũng thở dài rồi liên lạc với Hoàng Kim Công tước. Nếu thấy chướng mắt Bộ trưởng, một ngày nào đó tôi vẫn có thể trở thành Bộ trưởng, nhưng nếu thấy chướng mắt Công tước, tôi chỉ có nước cắn lưỡi tự vẫn. Biết làm sao được, đã sinh ra với thân phận thấp hơn Công tước thì đành phải thuận theo mà sống thôi.
—Trưởng phòng Thanh tra à. Ta đang đợi cậu đây.
Và không lâu sau, gương mặt của Hoàng Kim Công tước hiện lên. Một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng đang đặt điếu xì gà đang ngậm xuống. Thoáng thấy có tài liệu ở gần cằm, xem ra ông ta đang làm việc thì nhận được cuộc gọi.
Khi tôi định cúi đầu chào theo lễ pháp, Hoàng Kim Công tước đã mở lời trước.
—Vào thẳng vấn đề chính luôn đi. Ta biết là có lực lượng hộ tống đến từ Tam Quốc.
“Vâng, thật sự là vậy.”
—Cứ vào cũng không sao. Toàn bộ đến cũng được, nên chỉ cần cho ta biết quy mô là được.
“Tôi đã rõ, thưa Công tước. Cảm ơn ngài.”
—Đây là việc vì một trung thần của Đế Quốc, chẳng phải ta nên làm đến mức này sao.
Dáng vẻ cười ha hả như không có chuyện gì xảy ra quả đúng là Hoàng Kim Công tước, biểu tượng của sự giao dịch chớp nhoáng. Ông đã tự mình đáp ứng điều tôi muốn trước cả khi tôi kịp mở lời.
—À, đây là một yêu cầu cá nhân thôi.
Và đúng như dự đoán, đã đến giờ nhận nhiệm vụ bắt buộc của Hoàng Kim Công tước. Yêu cầu cá nhân của một Công tước ư? Nói là yêu cầu vậy thôi chứ ai mà có thể từ chối được.
“Xin ngài cứ nói. Tôi xin lắng nghe.”
—Hừm.
Thật hiếm khi Hoàng Kim Công tước lại ngập ngừng một lúc rồi dùng một tay chống cằm. Tùy trường hợp ông cũng hay nói vòng vo tam quốc, nhưng chuyện do dự trước khi nói thế này thì tôi gần như chưa từng thấy. Đây là một điềm báo không lành.
—Cậu đã từng nghe về Kraken chưa?
“Vâng, tôi có nghe qua—”
Khoan đã, lẽ nào.
“—rồi ạ.”
—Vậy à. Giờ cậu đã có cơ hội được tận mắt chứng kiến rồi đấy.
‘Đồ chết tiệt.’
Cái tin tức chết tiệt đó mà ông nói cứ như là chuyện tốt lành lắm vậy.
Kraken, con mực khổng lồ tung hoành trên biển cả, đập nát những con tàu như bánh quy. Tuy không phải là một sinh vật thường thấy, nhưng nó cũng là thứ tôi chẳng hề muốn thấy, và cũng không nên thấy. Vậy mà lại là cơ hội được tận mắt chứng kiến ư, đúng là vớ vẩn.
Nếu một người cùng cấp Trưởng phòng nói câu này, tôi đã ngay lập tức tuôn ra đủ mọi lời chửi rủa, nhưng trước lời nói này, tôi chỉ biết câm nín. Hoàng Kim Công tước thấy vậy cũng có vẻ ngượng ngùng nên chỉ cười nhẹ. Được rồi, xem ra lương tâm ông ta vẫn còn.
—Có vẻ như đã có một môi trường sống của Kraken ở gần khu nghỉ dưỡng mới hoàn công gần đây.
Không phải sao? Không có à?
—Đừng hiểu lầm. Chúng ta bắt đầu xây dựng sau khi đã đưa ra phán đoán rằng nơi đó an toàn. Chỉ là vì nó ở nơi quá sâu nên sau khi xây xong chúng ta mới nhận ra.
“Tôi e rằng liệu đó có phải là một nơi nghỉ dưỡng ổn thỏa không.”
—Môi trường sống đã được dọn dẹp sạch sẽ. Những con Kraken trưởng thành cũng đã bị tiêu diệt hết rồi.
Vấn đề là có một con non đã trốn thoát, tôi khẽ mân mê cằm khi nghe Hoàng Kim Công tước nói thêm. Nghe cách ông ta dùng từ “trốn thoát”, có vẻ như chỉ có một con non duy nhất sống sót và đang viết nên một câu chuyện đào thoát đầy nước mắt. Ít nhất thì vấn đề an toàn của khu nghỉ dưỡng đã được giải quyết.
—Nhưng con non đó lại không phải loại tầm thường đâu. Chắc vì đã chứng kiến đồng loại bị tiêu diệt nên nó cực kỳ cẩn trọng. Dù đã rất vất vả mới tìm ra nơi nó ẩn náu, nhưng nó không hề có ý định trồi lên mặt nước. Phải dùng ma thuật lôi giật xuống biển thì nó mới trồi lên được một lúc.
“Đúng là một chuyện đau đầu.”
Kraken thông thường, vì biết mình to lớn và mạnh mẽ hơn con người một cách áp đảo, nên sẽ đường hoàng xuất hiện nếu có tàu thuyền qua lại.
Dĩ nhiên, chắc nó không ngờ rằng trên con tàu đó lại có cả đội pháp sư tinh nhuệ của Công tước. Vừa trồi lên mặt nước là đã bị đánh cho tơi tả rồi tiến hóa thành món mực hấp nguyên con. Mà đó là thoái hóa chứ nhỉ, đâu phải tiến hóa? Cơ mà xét về độ ngon thì đúng là tiến hóa thật.
Dù sao đi nữa, con non đã trực tiếp chứng kiến cảnh cha mẹ mình ra nông nỗi đó, chắc hẳn nó đang nghiến răng chịu đựng dưới đáy biển. Phải lặn sâu đến mức nào thì dù bị điện giật cũng chỉ trồi lên một lát rồi lại lặn xuống ngay chứ.
—Vì vậy, ta cần một người có thể tiêu diệt Kraken trong khoảnh khắc nó trồi lên mặt nước.
Khi Hoàng Kim Công tước dứt lời, tôi dường như đã hiểu tại sao ông ta lại ngập ngừng một cách không phù hợp lúc nãy.
‘Biết đến bao giờ mới tìm được con khốn đó chứ.’
Nhìn việc ông ta đưa ra yêu cầu này cho tôi, người sẽ đến trong chuyến dã ngoại, xem ra cũng đã nắm được khu vực nó xuất hiện. Vì ông ta không phải là người vô lý đến mức trói chân tôi vào một công việc không hẹn ngày kết thúc. Vấn đề là tôi không thể chắc chắn mình sẽ phải mắc kẹt trên tàu bao lâu trong khi rà soát toàn bộ khu vực xuất hiện đó.
Nói thẳng ra, có khi tôi phải ở trên biển suốt thời gian dã ngoại và chỉ bắt được nó vào ngày cuối cùng. Chuyện đó thì tệ thật.
—Vì là nhờ vả Trưởng phòng Thanh tra bận rộn, nên ta có thể ra tay giúp đỡ đến mức này.
Vừa nói, Hoàng Kim Công tước vừa giơ lên ba ngón tay. Ý nói ông ta sẽ rót thêm 30% ngân sách so với mức thường ngày cho Phòng Thanh tra.
Hừmmmmmm.
“Vì sự an toàn của người dân và các học viên, đó là một sinh vật tất nhiên phải bị tiêu diệt.”
Sau một hồi đắn đo ngắn ngủi, tôi dứt khoát gật đầu.
Dĩ nhiên, kẻ đột ngột phá hủy môi trường sống của gia đình Kraken vốn đang sống yên ổn đến mức phải xây xong khu nghỉ dưỡng mới biết, rồi giết hết cả nhà chúng, chính là Hoàng Kim Công tước. Nhưng biết làm sao được, có cay cú thì đầu thai thành người đi. Quái vật hiền lành là quái vật đã chết mà thôi.
—Lòng yêu nước của Trưởng phòng Thanh tra quả nhiên khác biệt. Nỗ lực của cậu vì người dân, bản Công tước này sẽ ghi nhớ.
“Đây là vinh hạnh của tôi, thưa Công tước.”
Cứ như vậy, cuộc đối thoại mà tất cả mọi người đều hài lòng đã kết thúc.
Thật không thể chịu đựng được khi một sinh vật như Kraken lại đang lảng vảng trên vùng biển mà các học viên sẽ vui chơi. Con Kraken độc ác này, ta sẽ tiễn ngươi về với ông bà ông vải của ngươi.
Check raw và cả global cũng đều để dấu ‘=’ này nên từ giờ mình sẽ giữ nguyên. Trans: Goblin tốt bụng là goblin đã chết – Goblin Slayer.