Thực sự thừa thãi khi phải nhắc lại, nhưng các vị Công tước trong suốt 300 năm lịch sử của Đế Quốc đều là những nhân vật kiệt xuất. Họ hoặc là sở hữu năng lực cá nhân phi thường, hoặc là nắm trong tay thế lực đáng gờm, hay thậm chí là cả hai. Và cả năm vị Công tước đương nhiệm đều hội tụ đủ cả hai yếu tố. Tương lai của Đế Quốc quả thật xán lạn.
Ấy vậy mà tôi, với tư cách Trưởng phòng Thanh tra, người đứng đầu một cơ quan gần như dưới quyền trực tiếp của Hoàng đế, lại phải gặp gỡ năm vị Công tước toàn tài kia nhiều hơn bất kỳ công chức nào khác. Có lẽ vì chúng tôi đều có điểm chung là phụng sự Hoàng đế chăng? Con đường quan lộ của tôi thật mờ mịt.
Dù sao đi nữa, đây là một tình huống chưa từng có tiền lệ, khi một vị Công tước không triệu tập tôi tại thủ đô mà lại bắt tôi phải đích thân đến tận lãnh địa của ông ta. Đây cũng là một chuyện ngoài dự kiến đối với Hội học viên, kể cả Marghetta.
“Đây là văn kiện từ lãnh địa Voyaare gửi đến ạ.”
“Anh xem qua có được không?”
“Được chứ.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng biết ơn nhận lấy. Văn kiện từ lãnh địa Voyaare, hay chính xác hơn, là một văn kiện gói trọn ý chí của Hoàng Kim Công tước.
‘Thật đáng nể, sao có thể trước sau như một đến thế chứ.’
Trái lại, đọc văn kiện này lại khiến tôi nhẹ nhõm lạ thường. Đúng với danh xưng Hoàng Kim Công tước, ông vừa là kẻ thống trị tiền bạc, vừa là kẻ cuồng si vì nó. Thậm chí người ta còn nói rằng, Hoàng Kim Công tước chỉ cười khi kiếm được một món hời lớn, và chỉ hành động khi có thể thu về lợi nhuận.
Cũng vì lẽ đó, lý do lãnh địa Voyaare được chọn làm nơi dã ngoại lần này hết sức đơn giản. Chẳng có âm mưu sâu xa nào hết, chỉ là vì họ vừa xây dựng một khu nghỉ dưỡng mới. Ông ta muốn một công đôi việc, vừa quảng bá khu nghỉ dưỡng mới, vừa thúc đẩy kinh tế địa phương nhờ vào các học viên quý tộc.
“Đúng là phong cách của Hoàng Kim Công tước mà.”
“Đúng thế phải không? Ngài ấy lúc nào cũng trước sau như một, đến mức khiến em cảm thấy an tâm.”
Quả nhiên Hoàng Kim Công tước vẫn là Hoàng Kim Công tước. Nếu ông dùng quyền lực Công tước để chọn một nơi khỉ ho cò gáy nào đó làm địa điểm dã ngoại thì mới đáng nói, nhưng đằng này, lãnh địa Voyaare vốn đã nổi tiếng là khu nghỉ dưỡng và một trong những trung tâm kinh tế. Đây là một nơi mà các học viên chỉ có thể thích mê.
“Tụi em đã định chọn một nơi gần hơn, tiếc thật đấy.”
Trong giọng nói cố tỏ ra vui vẻ của Marghetta, có thể nhận ra một nét mệt mỏi được che giấu khéo léo.
Có hai nạn nhân trong chuyến dã ngoại lần này. Một là tôi, kẻ luôn muốn gặp các Công tước càng ít càng tốt. Hai là Hội học viên, những người phải lên kế hoạch cho chuyến đi đến tận cùng phía nam Đế Quốc của hàng trăm người, bao gồm cả học viên lẫn giảng viên và nhân viên. Với Hội học viên, những người vốn định chọn một lãnh địa gần hơn, đây quả là tin sét đánh ngang tai.
Hơn nữa, với tính cách của Hoàng Kim Công tước, chắc chắn ông ta sẽ không đưa ra yêu cầu một cách tùy tiện. Hẳn là ông đã ngấm ngầm ‘bôi trơn’ cho Học viện rồi, nên Hội học viên cũng phải làm việc cho đáng đồng tiền bát gạo. Dù cho có một vị Tiểu thư Công tước giữ chức Phó Hội trưởng đi chăng nữa, một khi chính bản thân vị Công tước ra mặt thì cũng đành bó tay.
“Cứ nói với anh nếu em cần giúp gì nhé.”
“Hi hi, cảm ơn thiếu gia. Em sẽ nhờ anh bất cứ lúc nào đấy, anh chuẩn bị tinh thần đi nhé?”
Trong đôi mắt đang mỉm cười của Marghetta, tôi thoáng thấy một nét gì đó quen thuộc. Đó là ánh mắt của một công chức đáng thương, đang cố gắng làm việc theo kế hoạch thì bỗng phải xoay như chong chóng theo ý chỉ của cấp trên.
‘Một vị Công nương kiêm công chức.’
Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa xót xa. Một vị Tiểu thư Công tước vốn sống cuộc đời cao quý trên vạn người, giờ lại phải chịu đựng những nỗi khổ chẳng đáng có. Nếu là một trong các Trưởng khoa của tôi rơi vào tình cảnh này, ít nhất tôi cũng đã vỗ vai an ủi họ.
Hình ảnh Marghetta nghiêng đầu trước ánh nhìn của tôi hôm nay trông thật đáng thương làm sao.
“Địa điểm dã ngoại dường như đã được công bố chính thức vào hôm nay.”
“Đây là lần đầu tiên tớ được đi biển đấy!”
“Vậy sao?”
Tôi chỉ thờ ơ gật đầu trước vẻ mặt phấn khích của Louise. Trông cô ấy vui mừng đến vậy chỉ vì được đi biển, tôi vừa thấy cô ấy thật ngây thơ, nhưng xét đến lãnh thổ Đế Quốc thì cũng có thể hiểu được. Đất đai thì rộng lớn vô cùng, nhưng phương tiện di chuyển chỉ có xe ngựa.
Dĩ nhiên vẫn còn một biến số là dịch chuyển tức thời, nhưng đó không phải thứ ai cũng có thể sử dụng. Suy cho cùng, nếu không quyết tâm thì người ở đất liền cả đời cũng chẳng có dịp nhìn thấy biển.
“Nếu không có việc gì đặc biệt thì khó mà ra đến biển được. Tớ cũng chưa đi bao giờ.”
“Tôi cũng thế. Thật trùng hợp.”
Những thông tin mà tôi chẳng mấy quan tâm cứ lần lượt vang lên. Erich thì vốn là một thằng nhóc chỉ ru rú trong lãnh địa nên cũng phải, còn Tanian có lẽ cũng tương tự vì chỉ lớn lên ở Thánh Quốc, một quốc gia không giáp biển. Ainter ít nói thì khỏi bàn, cậu ta lúc nào cũng ở trong Hoàng cung vì cuộc chiến không đội trời chung giữa hai người anh trai mình.
“Vậy là không ai đi bao giờ à?”
“Tôi đi rồi. Dù là đi thăm một vùng bị sóng thần tàn phá.”
“Đi vì công vụ có tính không? Tôi từng đến đó trong một cuộc họp của Liên Hiệp.”
Hai vị Hoàng tử có vẻ đã bị kéo đi công vụ khắp nơi. Đôi khi tôi cũng quên mất, nhưng họ cũng là Hoàng tộc nên các hoạt động đối ngoại là điều không thể tránh khỏi. Ngược lại, Ainter, người không thể rời khỏi Hoàng cung, lại là một trường hợp đặc biệt.
Sau khi nghe cả Rutis và Rater nói, Louise liên tục gật đầu rồi quay sang nhìn tôi.
“Anh cũng chỉ đi vì công vụ thôi.”
Vì biết rõ cô ấy định hỏi gì nên tôi đã nói trước. Biển ư? Tôi đi rồi. Dù đã đến đó nhiều lần vì công việc, nhưng vụ đáng nhớ nhất là lần truy đuổi đến tận biển những tên khốn buôn lậu hàng cấm xuất khẩu đang cố trốn ra nước ngoài. Đó là một cuộc rượt đuổi thú vị khắp Đế Quốc nên đến giờ tôi vẫn chưa quên được.
Rốt cuộc, tôi không thể ngăn chúng lên thuyền nên đành đánh chìm cả con thuyền. Biết bao nhiêu hàng hóa chìm xuống biển, thật lãng phí. Dĩ nhiên, lũ buôn lậu thì chết cũng đáng. Dù sao thì nếu bắt sống, chúng cũng sẽ lãnh án tử hình thôi.
“Vậy đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi chơi nhỉ?”
Nói rồi, Louise lục lọi trong cặp và lấy ra thứ gì đó. Một cuốn sách nhỏ bìa xanh xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Tèn ten! Tờ rơi quảng cáo của lãnh địa Voyaare đó!”
‘Sao lại có thứ này ở đây.’
Tại sao nó lại ở đây.
Trong lúc tôi đang ngượng ngùng trước sự xuất hiện đột ngột của cuốn sách lạ, Erich đã giải đáp thắc mắc thay tôi.
“Tờ rơi quảng cáo? Cậu lấy ở đâu vậy?”
“Tuần trước tớ và Irina thấy trong thư viện. Ở đó có cả một chồng luôn đó.”
Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là chiêu trò cố tình tuồn vào thư viện Học viện để đón đầu mùa dã ngoại. Ý đồ quá rõ ràng, là để các học viên nắm rõ thông tin và lên kế hoạch tiêu tiền trước khi đến Voyaare. Hoàng Kim Công tước, đúng là một con người thâm hiểm...
Hàng trăm vị khách quý tộc đổ xô đến, ông chắc chắn không muốn lãng phí bất kỳ cơ hội nào. Thật sự nghiêm túc, Hoàng Kim Công tước này thật sự rất nghiêm túc.
“Ồ, còn có cả thứ này nữa sao.”
“Đi du lịch mà biết trước thông tin cũng không tệ.”
Cảnh tượng năm chàng trai nhanh như chớp tiếp cận Louise ngay khi có cớ thật đáng thương. Nhưng mà sáu người bu quanh một cuốn sách nhỏ trông có hơi kỳ cục không?
“Lãnh địa Voyaare là trung tâm thương mại hàng hải nằm ở bờ biển phía nam Đế Quốc, một nơi đã thịnh vượng từ thời Apels.”
Ngay lúc tôi định bảo họ đừng có bu lại chật chội như vậy nữa thì giọng nói của Louise vang lên. Thôi thì đành chịu để cô ấy đọc cho nghe vậy.
Trong lúc theo dõi buổi đọc sách của Louise, tôi nhận ra một điều. Mấy tên nhóc đó chẳng hề quan tâm đến nội dung. Có hỏi Villar thì chắc ông ta cũng trả lời y hệt. Dù cô ấy đang đọc cho nghe, nhưng cả bọn lại nhìn Louise chằm chằm một cách trắng trợn.
“Bắt đầu từ thời Công tước Voyaare tiền nhiệm, các cơ sở nghỉ dưỡng đã được phát triển và...”
Dù có hơi lỗi với Louise đang đọc rất chăm chú, nhưng cảnh tượng này trông hệt như cô giáo Louise ở trường mẫu giáo Jegwa đang đọc truyện cổ tích cho năm đứa trẻ ngây ngô. Bọn trẻ con nghe đọc truyện ít ra còn biết buồn ngủ, còn đám này thì sao đây.
Tôi lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó, rồi ánh mắt dừng lại trên gương mặt rạng rỡ của Erich. Vui lắm sao? Thằng em bất tài này, đáng lẽ phải nghĩ đến việc đọc thay hoặc lấy thêm sách từ thư viện chứ.
‘Chẳng lẽ còn có người thứ sáu?’
Gần đây, tôi không ngừng nảy ra một nghi vấn cơ bản. Đã có đến năm người rồi mà chẳng ai có tiến triển gì đáng kể, liệu có ổn không đây? Phải chăng cần có người thứ sáu xuất hiện để tạo cảm giác khủng hoảng cho năm tên kia thì mới có tiến triển được? Nhưng thêm một người nữa thì phiền phức lắm.
Trong lúc tôi đang một mình suy tư nghiêm túc như vậy, buổi đọc sách kỳ diệu có người nói nhưng không có người nghe đã tạm dừng.
“Sòng bạc số một lục địa?”
Sự xuất hiện của sòng bạc có lẽ khá xa lạ với vị tiểu thư thuần khiết nhà ta. Cô ấy chớp mắt vài lần rồi quay sang nhìn tôi, người đang đứng ở xa, vẻ mặt có chút bối rối.
“Vì là khu nghỉ dưỡng nên đủ loại quý tộc đều tụ tập ở đó. Chỉ cần xây dựng một sòng bạc đàng hoàng là có thể kiếm bộn tiền rồi.”
“Vậy ạ?”
Rồi cô ấy cười ngượng nghịu, có vẻ không thoải mái với từ ‘sòng bạc’.
‘Đúng là một tâm hồn thuần khiết.’
Có lẽ vì tác giả nguyên tác là người hiện đại nên dù bối cảnh là châu Âu thời trung cổ, nhận thức về cờ bạc trong thế giới này không được tốt cho lắm. Nhờ vậy mà dù là quý tộc vẫn có một đứa trẻ ngây thơ thế này.
Và trên thực tế, sòng bạc ở lãnh địa Voyaare không phải là một nơi hoạt động quang minh chính đại. Nó chẳng khác gì một cái máy ATM của hoàng gia.
‘Mình cũng từng sử dụng nơi đó vài lần.’
Thỉnh thoảng các công chức đi ngang qua vùng Voyaare trong chuyến công tác sẽ nhận ngân sách khẩn cấp dưới hình thức thắng tiền ở sòng bạc, nhưng về cơ bản, cấu trúc của sòng bạc là nhà cái luôn thắng chứ không phải khách hàng.
Vì vậy, các quý tộc trung thành với Hoàng đế sẽ đến đó thua một khoản tiền vừa phải, và số tiền đó sẽ chảy về túi Hoàng đế. Một phần số tiền đến tay Hoàng đế sẽ được rót vào Bộ Đặc vụ hoặc Phòng Thanh tra dưới danh nghĩa ngân sách đặc biệt, rồi một phần trong đó lại trở thành tiền lương của tôi, và tôi lại mang tiền lương đó đến sòng bạc để thua...
Chết tiệt, cái nền kinh tế tuần hoàn này có gì đó sai sai thì phải. Tôi bỗng mơ hồ không biết mình đang thua tiền của chính mình ở sòng bạc, hay chỉ đang trả lại số tiền vốn không phải của mình mà mình chỉ giữ hộ.
“Dù sao thì ngoài những nơi đó ra còn nhiều chỗ để vui chơi lắm nên em không cần bận tâm đâu.”
Lo sợ rằng đám nhóc này cũng sẽ bị trói buộc vào cái vòng luẩn quẩn kỳ quái mà tôi đang mắc phải, tôi vội vàng nói thêm. Ít ra tôi còn nhận được lương hay ngân sách, chứ chúng mà thua ở sòng bạc thì đúng là mất trắng.
“Vâng, em định sẽ ở bãi tắm.”
“Nhắc đến biển thì dĩ nhiên là phải ra bãi tắm rồi.”
“Đúng không? Tớ mong chờ quá.”
Nhìn phản ứng của chúng thì có vẻ không cần phải lo lắng. Mà khoan đã, cái thằng Erich kia, chưa đi biển bao giờ mà nói cứ như đúng rồi vậy.
“Oa, nghe nói còn có nhiều loại trái cây lạ nữa đó?”
Khi buổi đọc sách của Louise bắt đầu lại, tôi lén lút mân mê quả cầu liên lạc trong lòng. Các học viên có vẻ chỉ thấy vui vẻ, nhưng những người lớn với đủ loại tình huống phức tạp như chúng tôi lại có nhiều thứ phải chuẩn bị trước.
Ngay lập tức, tôi nghĩ đến lực lượng của Tam Quốc phải hộ tống những nhân vật quan trọng đến tận cùng phía nam Đế Quốc, thay vì chỉ ở gần Học viện. Với khoảng cách đó, họ sẽ phải xin phép để lực lượng của Tam Quốc được tiến vào Voyaare.
‘Bên ngoài Học viện là một thế giới khắc nghiệt.’
Ngay từ đầu, ý tưởng đi ra ngoài đã là sai lầm. Chẳng phải nên tránh đẩy học viên ra thế giới nguy hiểm ngoài kia sao?