Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8941

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 94

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 22

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 110

Web Novel - Chương 64 - Trả lại tiên nữ đây!

Việc gì ban đầu còn e ngại, nhưng cứ lặp đi lặp lại rồi cũng thành quen. Người ta vẫn nói, những góc cạnh trong tim rồi cũng sẽ bị thời gian bào mòn.

“Mar. Anh đến rồi đây.”

“Chào thiếu gia Carl. Chúc anh một buổi sáng tốt lành.”

Và tôi của hiện tại chính là một minh chứng sống. Dù phòng câu lạc bộ làm bánh này có được Học viện dồn hết tâm huyết để tạo ra đi chăng nữa, về cơ bản nó vẫn không phải là không gian để con người ở lại lâu dài, mà chỉ là nơi được sử dụng chốc lát với mục đích làm bánh mà thôi.

Trong hoàn cảnh đó, tôi đã cảm nhận được sự dễ chịu của phòng Phó Hội trưởng, vừa hay đúng lúc tôi bắt đầu thấy chán cảnh phải ở một mình trong phòng câu lạc bộ suốt một thời gian dài. Tôi còn đang phân vân không biết có nên mua vài cuốn sách về đọc không, nên việc có người bầu bạn thế này bỗng khiến tôi vui đến lạ.

Marghetta dường như cũng không thấy phiền nếu tôi ghé qua bất cứ lúc nào, nên tôi đành mặt dày ngày nào cũng đến điểm danh.

“Hôm nay anh cũng mang đến rồi đây.”

“Lúc nào cũng cảm ơn anh. Thật sự anh cứ đến tay không cũng được mà.”

“Anh không thể làm vậy được.”

Dĩ nhiên, tôi không thể cứ mãi mang cái danh ‘gã người lớn vô công rồi nghề ngồi chơi bên cạnh một tiểu thư nhỏ tuổi hơn đang chăm chỉ làm việc’ được. Nhưng bảo tôi giúp cô ấy công việc của Hội học viên thì lại khó, bởi không giống như khi chuẩn bị cho hội chợ, đây không phải lĩnh vực của tôi.

Vì vậy, sau một hồi đắn đo, tôi quyết định mỗi sáng sẽ mang đồ ăn vặt đến. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này. Bổ sung đường bằng đồ ăn vặt giữa những lúc căng não chắc cũng sẽ hữu ích phần nào. Hơn nữa, đây lại là bánh quy nên cũng tiện để dùng.

Thế nhưng, ngay cả điều đó Marghetta cũng từ chối.

“Em không sao đâu. Anh cứ thoải mái đến tay không là được rồi.”

“Nếu không làm chút gì đó, anh sẽ không yên lòng đâu. Có lẽ anh sẽ ngại đến mức không dám đến nữa.”

“Nếu anh đã nói vậy thì...”

Cuối cùng, trước lời thuyết phục tha thiết của tôi, cô ấy mới bắt đầu nhận bánh. Ở trong một nhà trọ rẻ tiền còn phải trả phí, huống hồ là một căn phòng sang trọng thế này mà không biếu chút gì thì thật áy náy. Marghetta ban đầu còn do dự, nhưng giờ đây đã ăn một cách tự nhiên khiến tôi rất hài lòng.

‘Mang thêm nữa chắc cũng không sao.’

Hôm nay lại phải nhờ Louise làm nhiều hơn thường lệ thôi.

***

Anh Carl hôm nay lại mang bánh quy đến.

‘Thật sự thì anh ấy đến tay không cũng được mà.’

Thực ra, lần đầu tiên anh Carl mang bánh đến, một ký ức không mấy tốt đẹp đã thoáng qua tâm trí tôi. Vụ việc xảy ra ở phòng câu lạc bộ làm bánh trước hội chợ. Tôi đã phải trải qua cùng lúc hai cảm giác: cái vị kinh khủng mà cả đời chưa từng nếm trải và nỗi sợ hãi rằng liệu có phải anh đang cố đẩy mình ra xa.

May mắn là tôi đã an tâm khi biết đó là ý tốt của anh, nhưng cái vị không muốn nếm lại lần nữa ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí. Vì vậy, ban đầu tôi đã dứt khoát từ chối, nhưng không may anh Carl lại nói rằng nếu tôi không nhận thì anh sẽ không đến nữa.

Giữa việc ăn những chiếc bánh quy kinh khủng để được ở cùng Carl và việc bảo vệ vị giác của mình nhưng phải ở một mình, nếu phải chọn một trong hai, dĩ nhiên tôi sẽ chọn vế trước. Chỉ cần chịu đựng một chút đau khổ là hạnh phúc sẽ đến, nên tôi hoàn toàn có thể chấp nhận. Và ngay khi nếm thử chiếc bánh, tôi đã nhận ra đó là một nỗi băn khoăn vô nghĩa.

‘Sao lại ngon thế này?’

Hôm nay, tôi lại lấy một chiếc bánh quy mới nhận từ anh Carl và cắn một miếng. Ngon thật. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao, nhưng nó thực sự rất ngon. Không phải vì tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một thứ dở tệ dưới cả đáy vực nên thấy nó ngon hơn, mà là nó thực sự hảo hạng ngay cả khi so sánh với những loại bánh khác.

Ngày đầu tiên nhận bánh, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một hương vị tương tự như lần ở phòng câu lạc bộ, nhưng nó lại rất ngon. Và rồi tôi đã tự hỏi tại sao có loại bánh bình thường thế này mà lúc đó anh lại đưa cho tôi thứ kia. Chẳng lẽ anh thực sự muốn đẩy tôi ra xa, rồi đến ngày hôm sau tâm trạng tốt lên nên lại chào đón tôi?

Khi đầu óc tôi quay cuồng trong sự hỗn loạn tột độ, tôi vẫn không thể quên được lời anh Carl đã nói.

“Thấy em có vẻ thích nên anh mang đến nhiều một chút.”

Anh nói rằng vì nghĩ tôi ăn rất ngon miệng nên đã mang đến thật nhiều. Nhìn biểu cảm của anh thì đó không phải là một lời nói đùa.

Việc anh nghĩ tôi ăn ngon miệng thì cũng có thể hiểu được, vì tôi đã cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm trước mặt anh. Nhưng nghĩ rằng tôi thích món đó mà lại mang đến một loại bánh có vị khác biệt rõ ràng như vậy sao? Để nói đây chỉ là một sự nhầm lẫn đơn thuần thì không phải, vì chuyện này đã diễn ra không chỉ một hai ngày.

Tôi khẽ liếc nhìn anh Carl đang nằm trên ghế sofa. Tôi biết rằng những người từng trải qua chiến tranh thường có những triệu chứng bất thường. Là một thành viên của gia tộc Công tước Valenti, tôi cũng đã nghe rất nhiều chuyện. Và tôi cũng nhận ra rằng, anh Carl hiện tại đang có một trong những triệu chứng đó.

‘Phải làm sao đây...’

Thật đáng tiếc. Tôi muốn ngay lập tức ôm lấy và an ủi anh. Nhưng khi chính người trong cuộc không tỏ ra gì, cũng không nói một lời nào, liệu tôi có tư cách làm vậy không? Liệu cách tiếp cận vụng về của tôi có khiến anh càng thu mình lại hơn không?

Rốt cuộc, từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ, tôi vẫn chỉ có thể lo lắng mà không dám hành động. Nhưng cơ hội nhất định sẽ đến. Thời gian trôi qua, anh sẽ cho tôi thấy vết thương của mình, và tôi sẽ có thể xoa dịu nó. Đúng vậy, chắc chắn sẽ như thế. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh để một ngày nào đó anh có thể thoải mái trút bầu tâm sự với tôi.

‘...Vậy tại sao cái này lại ngon nhỉ?’

Tôi đã hiểu lý do tại sao anh Carl mang đến loại bánh khác so với trước, nhưng vẫn không biết tại sao loại bánh kia lại xuất hiện ở phòng câu lạc bộ. Rõ ràng anh Carl chỉ mang đến những thứ anh vẫn thường ăn, liệu có lý do gì khiến hương vị lại khác biệt đến vậy không?

***

Khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ sắp kết thúc, Louise đưa cho tôi một hộp đầy ắp bánh quy.

“Đây! Em đã làm nhiều hơn bình thường đó!”

“Cảm ơn em. Mar ăn cũng rất ngon miệng.”

“Hì hì, may quá.”

Louise nở một nụ cười rạng rỡ, có vẻ cô bé rất vui khi có người khác ngoài tôi ăn bánh của mình. Tôi thực sự biết ơn vì đã nhờ cô ấy sản xuất số lượng lớn trong vài ngày mà không hề tỏ ra khó chịu. Dĩ nhiên, lần đầu khi tôi nhờ làm gấp đôi, cô ấy cũng có chút ngạc nhiên.

“Gấp đôi thì nhiều quá? Anh sẽ không ăn hết trong một ngày được đâu.”

“Anh định tặng cho Mar.”

Nghe câu đó, ánh mắt cô bé đột nhiên thay đổi, thậm chí còn dẹp mẻ bột đang làm dở để bắt đầu lại từ đầu. Tôi đã nói không cần phải làm đến mức đó, nhưng thái độ của cô ấy quá kiên quyết nên tôi không nỡ ngăn cản. Nếu coi đó là tinh thần của một người thợ thủ công thì trông cũng có phần ngầu đấy chứ.

Cứ như vậy, những chiếc bánh quy chứa đầy tâm huyết của Louise đã được Marghetta thưởng thức một cách hài lòng. Bánh quy vốn đã ngon nay lại được dồn tâm huyết làm ra thì đương nhiên là phải tuyệt hảo rồi.

“Ngày mai cũng nhờ em nhé.”

“Vâng!”

Có một trưởng câu lạc bộ xuất sắc thật tiện lợi làm sao. Vị cố vấn này vô cùng hài lòng.

Phòng Phó Hội trưởng nằm liền kề với phòng Hội học viên, nên việc đi qua phòng Hội học viên là không thể tránh khỏi. Nhờ có tấm vé thông hành của một công chức mà tôi đã xây dựng được tình hữu nghị với Hội trưởng, nên việc đi qua đây chẳng thành vấn đề, nhưng hôm nay không khí có vẻ lạ.

Tôi thản nhiên mở cửa phòng Hội học viên thì bảy ánh mắt của các thành viên đồng loạt đổ dồn về phía mình. Gì đây, sao mấy đứa bình thường toàn ngồi tản ra mà hôm nay lại tụ tập đông đủ thế này.

“A, anh Thanh tra.”

Vị Hội trưởng đang nhíu mày, thấy tôi liền giãn cơ mặt ra. Cậu ta dường như định đứng dậy nên tôi đã ra hiệu ngăn lại.

“Anh đến không đúng lúc à? Xin lỗi em nhé.”

“Dạ không. Vừa hay cuộc họp cũng kết thúc rồi.”

“Vậy thì may quá.”

Kết thúc cái gì chứ. Ai nhìn vào cũng biết tôi là kẻ chen ngang mà.

Tuy nhiên, ánh mắt của cậu Hội trưởng rõ ràng đang nhắm đến tình huống ‘đôi bên chẳng còn gì để nói nên cuộc họp dậm chân tại chỗ, nhưng lại thiếu lý do chính đáng để kết thúc, may thay đúng lúc có cấp trên đến nên nhân cớ tiếp đãi mà giải tán’, một tình huống mà tôi quá đỗi quen thuộc, nên tôi quyết định cho qua. Nhìn cái cách cậu ta hành xử từ bây giờ, quả là một tài năng bẩm sinh cho nghiệp công chức.

“Phó Hội trưởng sẽ tiếp anh Thanh tra.”

“Em hiểu rồi.”

Và rồi cậu ta tự nhiên ghép tôi với Marghetta, mục tiêu của tôi. Chỉ một năm nữa thôi, một đứa trẻ như vậy sẽ trở thành công chức. Tương lai của Đế Quốc quả nhiên thật tươi sáng.

“Xin lỗi anh, thiếu gia Carl. Vì có việc quan trọng nên em đã đón tiếp anh không được chu đáo.”

“Người làm phiền là anh, đáng lẽ anh mới phải xin lỗi chứ.”

“Hi hi, anh nói vậy làm em vui quá.”

Vừa vào phòng Phó Hội trưởng, Marghetta đã lên tiếng xin lỗi trước, tôi liền lắc đầu. Lần này là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi mới là người phải xin lỗi.

“Mà này Mar. Cuộc họp vừa rồi là về chuyện gì vậy?”

“À, chuyện đó?”

Nghe câu hỏi của tôi, Marghetta khẽ thở dài rồi ngồi xuống. Nếu có một cuộc họp Hội học viên được lên lịch từ sáng, hẳn cô ấy đã báo trước cho tôi, và vốn dĩ sau kỳ thi cũng không có vấn đề gì lớn đến mức Hội học viên phải nhóm họp. Điều đó có nghĩa là đã có chuyện gì đó đột xuất xảy ra.

“Lịch trình của Học viện vào thời điểm này thường là trống.”

“Ừm, anh biết.”

Ngay sau khi trải qua liên tiếp hội chợ và kỳ thi, Học viện không có lịch trình gì đáng kể. Đó là sự quan tâm nhằm giúp các học viên phục hồi thể lực sau khi đã vắt kiệt cả thể xác lẫn tinh thần. Ít nhất là cho đến năm ngoái vẫn vậy.

“Vậy anh có nghe nói từ năm nay sẽ có chuyến dã ngoại không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi biết. Ngay khi có quyết định phái cử đến Học viện, tôi đã kiểm tra lịch trình đầu tiên. Tôi đã ngớ người ra khi thấy hai chữ ‘dã ngoại’ mà năm ngoái không hề có lại chễm chệ nằm trên thời khóa biểu.

Dã ngoại? Bối cảnh fantasy mang hơi hướng châu Âu mà lại có chuyến dã ngoại ư? Dù đây là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn dành cho các nhân vật chính đi nữa thì cũng quá đáng thật. Rõ ràng là đang tỏa ra một bầu không khí báo hiệu sắp có chuyện xảy ra.

“Vì là chuyến dã ngoại đầu tiên nên mọi người đã rất đắn đo về địa điểm. Ban đầu, vì là lần đầu nên đã định sẽ đến một lãnh địa lân cận phù hợp, nhưng─”

Nói đến đó, Marghetta đột nhiên nhìn sắc mặt tôi. Gì vậy, rốt cuộc cô ấy định nói điều gì cơ chứ.

“Ừm, giữa chừng lại có chuyện phát sinh. Nên địa điểm đã được quyết định là Voyaare.”

“Hả?”

Lời nói cất lên một cách thận trọng của Marghetta khiến đầu óc tôi đông cứng trong giây lát. Voyaare? Là Voyaare mà tôi biết đó ư? Không, hay là có nhiều nơi tên Voyaare?

“Voyaare mà em nói là...?”

Tôi hỏi với một tia hy vọng cuối cùng rằng không phải, nhưng Marghetta dù khẽ né tránh ánh mắt vẫn trả lời một cách dứt khoát.

“Đúng là Voyaare mà anh đang nghĩ đấy.”

‘Chết tiệt.’

Lời xác nhận phũ phàng chẳng khác nào một phát bắn kết liễu khiến tôi chỉ biết nhắm nghiền hai mắt. Phải rồi, làm gì có chuyện có nhiều nơi tên là Voyaare chứ. Không chỉ trong Đế Quốc Kphelopen mà trên toàn lục địa, nơi được gọi là Voyaare chỉ có một.

Thật không thể tin nổi. Chỉ trong một ngày, tôi bị Ma Tông Công tước tóm lấy, rồi lại liên tiếp đối mặt với Toàn Thắng Công tước. Đó mới chỉ là chuyện của vài ngày trước. Tôi cứ ngỡ mình cuối cùng cũng thoát khỏi cú sốc từ bộ đôi Công tước...

‘Lần này lại đến Hoàng Kim Công tước sao.’

Vậy là đủ bộ ba. Voyaare, tên chính thức là Lãnh địa Công tước Voyaare. Lãnh địa nơi Hoàng Kim Công tước, hay còn gọi là Công tước Voyaare, đang trấn giữ.

Tôi mới nhận ra Học viện là chốn thần tiên chưa được bao lâu, vậy mà giờ không những phải rời khỏi đây, lại còn phải đến tận Voyaare để dã ngoại ư? Thật là một trò đùa nhạt nhẽo. Thật đáng tiếc, Marghetta cái gì cũng tốt, chỉ có khiếu hài hước là hơi thiếu.

Làm ơn đi, thà cứ nói đây là một trò đùa còn hơn. Đây không phải là cấu trúc ‘khởi đầu, diễn biến, khủng hoảng’ nữa rồi, mà chỉ toàn là ‘khủng hoảng, khủng hoảng, rồi lại khủng hoảng’ thôi.