Chẳng biết có phải quả báo vì đã thất hứa với Rater và lỡ dại cho Erich lời khuyên không nữa, mà tôi cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Mí mắt rõ ràng đã ríu lại, tưởng chừng chỉ cần nhắm mắt là sẽ thiếp đi ngay, lẽ nào là lời nguyền của Rater ư? Cuối cùng, tôi cứ thao thức như vậy cho đến tận giờ sinh hoạt câu lạc bộ, khi bốn người kia đã đến đông đủ.
“Tiểu thư Louise, thiếu gia Erich. Hai cậu đến rồi à.”
Ainter là người bước vào đầu tiên, cậu ta thoáng giật mình khi chỉ thấy Louise và Erich, nhưng rồi lại tỏ vẻ an tâm khi phát hiện ra tôi đang ngồi thu lu một góc. Chắc cậu ta cho rằng vì có ba người chứ không phải chỉ có đôi nam nữ, nên sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thật đáng tiếc cho Ainter, vì quả thực đã có lúc tôi rời đi để hai người họ ở lại một mình. Thế nhưng, đáng ngạc nhiên là ngay cả khi đó cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đúng là một chuyện lạ.
‘Liệu trước khi tốt nghiệp có ngã ngũ không đây.’
Trước khi đám nhóc này tốt nghiệp, cuộc chiến tranh giành Louise phải kết thúc bằng mọi giá. Ít nhất phải có kẻ bại trận thì mới chịu thừa nhận rồi về nước, chứ cuộc cạnh tranh này mà cứ tiếp diễn thì e rằng sau khi tốt nghiệp chúng vẫn bám trụ lại Đế Quốc mất. Nghĩ đến thôi đã thấy vui làm sao. Vui ghê gớm.
Dù sao thì, nếu cuộc chiến này còn kéo dài, tôi cũng chẳng cần phải trực tiếp giám sát đám nhóc này nữa, đúng không nhỉ? Chắc là vậy rồi.
“Ôi chao, chỉ có ba người thôi sao? Biết vậy tôi đã trốn học giữa giờ để đến chơi cùng rồi.”
Trước lời lẽ ngang nhiên bàn chuyện trốn học của Rutis, tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống sàn. Tuyệt đối không thể có phần 2 sau khi tốt nghiệp. Giả sử nguyên tác có phần 2, phần 3 đi nữa, tôi cũng nhất quyết phải kết thúc mọi chuyện ở phần 1 tại Học viện này.
Vì sức khỏe tinh thần của chính mình, tôi phải đánh cược cả cuộc đời để làm cho bằng được.
***
Tối qua, tôi nghe được tin thiếu gia Carl đột ngột lên kinh đô.
—Nghe nói Ma Tông Công tước đã tìm thấy thằng nhãi đó.
“Thưa cha.”
—...Phải, nghe nói bà ta đã tìm thấy Carl.
Cha vẫn không hài lòng về việc thiếu gia Carl từ chối hôn sự, nhưng mặt khác, ngài cũng rất quý mến anh nên vẫn xem anh như một ứng cử viên con rể. Chính vì vậy, dù cha có buông lời không hay về anh, chỉ cần tôi xin ngài sửa lại thì ngài sẽ nghe theo. Cha đúng là không thành thật chút nào.
Dù sao đi nữa, chuyến đi kinh đô của thiếu gia Carl là điều tôi không ngờ tới. May mà anh đã trở về ngay trong chiều, nhưng việc Ma Tông Công tước đích thân tìm kiếm khiến tôi không khỏi bận lòng. Bởi vì Ma Tông Công tước là một người... thực sự khiến người ta phải để tâm. Vì thế, ngay khi trời sáng, tôi đã đi thẳng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ làm bánh.
‘Không thể nào. Chắc không phải đâu.’
Ngoại hình của Ma Tông Công tước Điện hạ hiện lên trong tâm trí tôi, rồi suy nghĩ lại lan đến tuổi tác của Người, và cuối cùng, tôi nhớ ra rằng trong người bà ấy còn chảy dòng máu của tộc Elf. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không biết bao nhiêu ý nghĩ đã lướt qua. Nếu, nếu như điều tôi đang nghĩ là sự thật...
‘Nhỡ đâu người đó cũng đang nhắm đến thiếu gia Carl thì sao?’
Sự xuất hiện của một biến số hoàn toàn nằm ngoài dự tính khiến tôi bất giác cắn môi. Tôi đã nghĩ chỉ có mình tôi thôi. Tôi đã nghĩ rằng người duy nhất có tư cách đứng bên cạnh thiếu gia Carl chỉ có thể là Marghetta Valenti này. Nhưng nếu Ma Tông Công tước can dự vào thì sao?
‘Không, không thể nào.’
Tôi cố lắc đầu, xua đi những ý nghĩ bất an. Người đó đã sống một mình hơn 100 năm qua, không có lý nào lại đột ngột thay đổi suy nghĩ. Chắc hẳn họ gặp nhau chỉ vì công vụ. Chắc chắn là vậy, phải là như thế.
Phải rồi, bây giờ tôi chỉ đến để gặp thiếu gia Carl, người mà tôi đã không gặp một thời gian. Vốn dĩ tôi đã định hôm nay sẽ đến tìm anh, chỉ tình cờ nghe được tin tức vào đêm qua thôi. Tuyệt đối không phải vì tôi đang bất an. Nếu cứ bỏ mặc thiếu gia Carl quá lâu, biết đâu anh sẽ buồn lòng thì sao? Phải, chính là như vậy.
Cứ thế, tôi tự trấn an mình vài lần rồi cũng đến trước phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Tôi chỉnh trang lại quần áo rồi cẩn trọng gõ cửa.
“Thiếu gia Carl. Anh có ở trong đó không?”
Nhưng không một ai đáp lại. Lạ thật, giờ này chắc chắn anh phải ở đây chứ?
‘Chẳng lẽ nào?’
Chẳng lẽ Ma Tông Công tước đã bắt anh đi hai ngày liên tiếp sao? Thật vô lý, ai lại lạm dụng quyền lực như thế. Thật không công bằng. Tôi muốn làm vậy cũng chẳng được.
Cố nén cảm giác ấm ức trào dâng, tôi mở cửa. Nếu thiếu gia Carl không có ở đây, tôi sẽ đợi. Dù anh vắng mặt thì cuối cùng cũng sẽ trở về phòng sinh hoạt câu lạc bộ thôi. Nếu là anh, anh sẽ cảm thấy có lỗi vì đã để tôi phải chờ.
“...Thiếu gia Carl?”
Và cảnh tượng hiện ra khi tôi bước vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ quả thực rất bất ngờ. Thiếu gia Carl có ở đó. Chỉ là anh đang gục mặt xuống bàn ngủ, một hình ảnh khác hẳn ngày thường. Hóa ra vì ngủ nên anh đã không trả lời.
Lần đầu tiên thấy cảnh này, sự hứng thú trỗi dậy khiến tôi lặng lẽ tiến lại gần anh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia Carl ngủ, không ngờ lại được chứng kiến trong hoàn cảnh này. Tôi đã nghĩ phải sau khi thành vợ chồng, sống chung một dinh thự rồi mới có thể nhìn thấy.
‘Vẫn đẹp trai như vậy.’
Ngắm nhìn khuôn mặt của thiếu gia Carl, tôi hài lòng gật đầu. Đứa trẻ sinh ra giữa tôi và anh ấy sẽ xinh đẹp đến nhường nào? Tóc đen mắt xanh chăng? Hay là tóc đỏ mắt đen? Cũng có thể sẽ là một cô con gái giống hệt anh, hoặc một cậu con trai giống hệt tôi.
Dù là bên nào cũng không sao cả. Màu đen và màu đỏ rất hợp nhau, nên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Hi hi, hi hi hi...
‘...Còn màu trắng thì...’
Một ý nghĩ chợt lóe lên khiến tôi lại phải cắn môi. Màu đen với màu trắng thì có gì hợp nhau cơ chứ. Tuyệt đối không hợp.
Trái ngược với cõi lòng đang như lửa đốt của tôi, thiếu gia Carl lại ngủ một cách yên bình khiến tôi có chút hờn dỗi. Tôi thì bất an từ tối qua đến giờ, còn người nào đó thì lại ngủ ngon lành. Dù là anh, nhưng lúc này đây tôi vẫn thấy giận.
Dù đã xem thiếu gia Carl là của tôi, dù tôi đủ kiên nhẫn để chờ đến ngày anh ấy hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng mỗi lần anh ấy đi đâu đó, lòng tôi lại không thể yên được.
‘Của mình?’
Ánh mắt tôi bất giác dán vào đôi môi của thiếu gia Carl. Là của tôi, nhưng hiện tại lại là vật sở hữu đang rong ruổi khắp nơi. Nếu vậy thì... chẳng phải cần một dấu ấn của chủ nhân hay sao?
Như bị mê hoặc, tôi từ từ đưa mặt lại gần anh, rồi chợt bừng tỉnh và vội vàng lùi lại. Không được, nụ hôn đầu không thể lãng phí một cách vô vị như thế này. Một khởi đầu mà chính thiếu gia Carl còn không nhớ thì có ý nghĩa gì chứ.
Vì ngượng ngùng, tôi quay người đi, dùng quạt để xua đi hơi nóng trên mặt. Dù cho tôi có bất an đến thế nào, à không, làm gì có chuyện bất an. Dù cho tôi có cảm thấy có lỗi với thiếu gia Carl vì đã bỏ mặc anh bấy lâu, nhưng suýt nữa thì tôi đã quá vội vàng rồi.
“Mar? Em đến từ lúc nào vậy?”
Và không lâu sau, giọng nói của thiếu gia Carl vang lên.
S-suýt nữa thì gây ra chuyện lớn rồi...
***
Giấc mộng về giấc ngủ mà hôm qua tôi không thể thực hiện được đã thành hiện thực ngay khi tôi vừa đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Và khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Marghetta đang tỏ vẻ vô cùng bối rối.
‘Mở mắt lúc đó thì to chuyện rồi.’
Thực ra tôi đã tỉnh từ lâu. Tiếng mở cửa thì còn ngờ ngợ, nhưng khi Marghetta đến gần, dù chỉ là linh cảm thôi cũng đủ để tôi tỉnh giấc. Tôi định gượng dậy chào hỏi, nhưng bản năng đã ngăn lại.
Không chỉ đơn thuần là đến gần, Marghetta đã lại gần đến mức hơi thở của cô ấy phả vào mặt tôi. Vì nhắm mắt nên tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn. Nếu mở mắt ra ngay lúc này, một tình huống khó xử đến mức tôi và Marghetta sẽ không thể gặp nhau một thời gian sẽ diễn ra.
Vì vậy, ngay khi cảm nhận được Marghetta đã lùi ra xa, tôi liền mở mắt và ngồi dậy. May mắn thay, tôi đã thành công tránh được sự khó xử khủng khiếp mà bản năng đã cảnh báo.
“A, thiếu gia Carl. Anh dậy rồi à?”
Marghetta chào hỏi một cách thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng mặt cô ấy đã đỏ bừng đến mức khó phân biệt với màu tóc. Này, anh đã cố tình lờ đi rồi mà đương sự vẫn còn như thế thì phải làm sao đây.
“Anh xin lỗi, Mar. Lại để em thấy bộ dạng đang ngủ của anh rồi.”
“Không sao đâu. Chẳng phải là do em đột ngột đến tìm anh sao?”
Cô lấy quạt che miệng và mỉm cười. Dù chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự cố gắng của cô ấy để hưởng ứng khi tôi cố chuyển chủ đề. Thật đáng thương. Nếu tôi mở mắt sớm hơn, có lẽ tôi đã được chứng kiến cảnh Marghetta vừa khóc vừa bỏ chạy.
Dù nhắm mắt không thấy Marghetta định làm gì, nhưng tôi cũng đoán được phần nào. Mà không, nếu đến thế còn không nhận ra thì đúng là thằng ngốc rồi. Tôi đâu phải là Erich.
“Em nói vậy làm anh cảm kích quá.”
“Hi hi, có gì đâu.”
Nhìn nụ cười của Marghetta, tôi chỉ biết cười chua chát. Bởi tôi chợt nghĩ, mình lấy tư cách gì mà gọi Erich là thằng ngốc chứ. Theo một cách nào đó, tôi còn tệ hơn cả Erich.
“À, xem anh này, cứ để khách đứng mãi. Em ngồi đi. Em có muốn uống chút trà không?”
Hơn nữa, tôi còn chưa mời Marghetta ngồi. Cả hai chúng tôi đều bận tâm vì nhiều chuyện nên cứ đứng mãi đến giờ. Và trước lời mời muộn màng của tôi, Marghetta nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
“Em không sao đâu. Em lo cho thiếu gia Carl hơn. Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm.”
“Không đến mức đó đâu. Chỉ là cơ thể hơi nặng nề một chút thôi.”
“Cái đó người ta gọi là mệt mỏi đấy.”
Marghetta nghiêng đầu, liếc nhìn quanh phòng sinh hoạt câu lạc bộ rồi lại lên tiếng.
“Nếu mệt thì anh hãy qua phòng Phó Hội trưởng đi. Ở đó có chỗ để nằm mà.”
Điều đó thì tôi cũng biết vì đã lui tới phòng Phó Hội trưởng trong suốt thời gian chuẩn bị hội chợ. Chiếc ghế sô pha ở đó quả thực đủ cho một người nằm.
“Không sao đâu. Anh không thể làm phiền em được.”
“Vậy sao? Em không nghĩ đó là phiền phức nên anh cứ qua cũng được mà.”
Dáng vẻ tươi cười của cô ấy như đang quả quyết rằng sẽ không chấp nhận lời từ chối. Nếu bây giờ tôi nói ‘Nhưng mà Mar, lúc anh đang ngủ em đã làm gì vậy?’, có lẽ sẽ đẩy lùi được cô ấy ngay lập tức.
‘Tuy có hơi bất tiện.’
Ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, cùng lắm cũng chỉ có thể gục mặt xuống bàn mà ngủ. Một tình huống mà càng ngủ để giải tỏa mệt mỏi thì lại càng thêm mệt mỏi. Vốn dĩ một căn phòng làm bánh mà lại có không gian để ngủ thì mới là chuyện lạ.
Nhưng cứ nằm lì ở ký túc xá thì lại quá giống một kẻ ăn không ngồi rồi, lương tâm tôi sẽ cắn rứt. Hơn nữa, nghĩ đến khoảng cách phải di chuyển từ ký túc xá đến Học viện nếu có chuyện gì xảy ra, tôi lại càng thấy phiền phức hơn.
“Vậy thì, anh làm phiền em một chút được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Mặc dù cảm giác như mình đã trở thành một gã trai bao ăn bám, nhưng chuyện đã lỡ thành ra như vậy.
Nếu ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, thể xác tôi mệt mỏi vì giấc ngủ thì ở phòng Phó Hội trưởng, tinh thần tôi lại kiệt quệ.
“Ôi, thiếu gia Carl. Anh cứ ngủ thêm đi.”
“Không sao đâu. Anh ngủ đủ rồi.”
Cô ấy bảo tôi nằm xuống sô pha, nên tôi đã nằm xuống, nhưng chính Marghetta lại ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu làm việc. Một người lớn lại có thể thảnh thơi ngủ trong khi một tiểu thư nhỏ hơn mình 3 tuổi đang làm việc ngay bên cạnh ư? Đây là một thảm cảnh mà ngay cả kẻ có lương tâm chai sạn đến mấy cũng phải thấy nhói đau.
Vì vậy, tôi hoảng hốt ngồi dậy thì Marghetta lại im lặng nhìn chằm chằm, gây áp lực bắt tôi nằm xuống lại. Nhờ vậy mà tôi đã ngủ thật. Sự mệt mỏi đã tan biến, nhưng lòng tôi lại đau nhói. Thiết Huyết Công tước mà biết tin này thì sẽ có biểu cảm gì đây.
“Nếu mệt thì anh cứ đến tìm em bất cứ lúc nào nhé. Em không sao đâu.”
Chỉ tiếc là, người thấy không ổn lại chính là tôi đây.