Tonari no Kuuderella wo Amayakashitara, Uchi no Aikagi wo Watasu Koto ni Natta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Tạm ngưng)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

128 296

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

44 177

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

37 368

Volume 01- [Đã hoàn thành] - Chương 05: Bạn đồng hành.

trans: ntth1911.

edit: ntth1911, haliss.

=========================================================================================================================================================================================================

Chương 05: Bạn đồng hành.

"Ừm, chắc là mình đi ngủ vậy."

Đồng hồ trên bàn của phòng khách kêu tích tắc, đã nửa đêm rôi. Ngay lúc đang với tay tới công tắc đèn, chuẩn bị tắt nó để đi ngủ, tiếng chuông cửa reo lên.

Píng poong.

.... Giờ này mà vẫn có khách à?.

Tôi nghi hoặc kiểm tra màn hình ở lối vào, nhưng chẳng thấy ia cả.

Tòa chung cư này có hệ thống khóa tự động cho mỗi nhà, nên nếu có khách đến từ lỗi vào, hình ảnh trích xuất từ camera sẽ được hiển thị lên màn hình.

Việc không có gì ở trên màn hình có nghĩa là ai đó đã nhấn lút liên lạc nội bộ ở trước cửa nhà chứ không phải ở lối vào.

Người duy nhất có thể vượt ổ khóa và đi đên trước cửa là Kasumi, nhưng bả sẽ vào phòng mà chẳng thèm bấm chuông cửa vì đã có chìa khóa dự phòng.

Cảm thấy kì lạ nếu cố tình phớt lờ người ở bên ngoài đó, nên tôi xoay cổ, bước ra ngoài và nhân chuông cửa.

"K-Ki-Kitagiri-san....! C-Cậu có thể...! Giúp tớ với! Làm ơn! Xin cậu giúp tớ với!."

Giọng nói run rẩy và sợ hãi vang lên từ loa, đó là giọng của Villiers-san.

[Trong phòng của Villiers-san.]

"Ôi không, nó đang tới đây! Nó đang nhìn tớ! Kyaaaa!!"

u39431-28a949d5-9bc4-4047-aaf5-c3b4e9a4eff5.jpg

Villiers-san, người mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, một tay đang bấu chạt vào lưng của tôi bằng cả tính mạng, trong khi tay còn lại run rẩy chỉ về phía gầm giường, hét vào đó với vẻ mặt tái mét.

"Thôi nào, bình tĩnh nào, chỉ là một con gián thôi mà! Nó sẽ không làm hại cậu đâu!."

"K-không, không, không được, không được!! Nó không cắn hay cào tớ, nhưng nó vẫn đáng sợ lắm!!"

Gỡ cô nàng đang khóc lóc hoảng sợ bám vào lưng mình, tôi nhìn xuống gầm giường của cô ấy, tay chuẩn bị sẵn lọ thuốc diệt côn trùng đã chuẩn bị trước tại nhà.

Lần đầu trong đời, tôi chẳng thể ngờ có ngày mình lại vào phòng ngủ của một cô gái trạc tuổi mình để giệt gián, nhưng khi thấy cô ấy hoảng sợ đến mức hét lên mà thậm chí còn không để ý đến hàng xóm xung quanh, tôi quyết định giúp đỡ và bước vào nhà của cô ấy. Một mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng trong đây, xộc thẳng vào mũi tôi.

Đây liệu có phải mùi hương của thiếu nữ thường xuất hiện trong mấy bộ romcom không nhỉ?.

Tôi vỗ nhẹ vào má mình để xua tan những suy nghĩ không đúng đắn sắp ùa tới, tự hỏi trong đầu rằng liệu mô tả đó có đúng không, vì mùi hương căn phòng của Villiers-san rất khác tôi dù ở chung một căn hộ.

"N-nó ở đó!! Nó ở dưới gầm giường đó! Nó c-chạy về phía sau đó, Kitagiri-san!!"

"Ư-ừm....? Nhưng mà, dưới giường của một cô gái thì có hơi...."

["K-không, không ,không, không, không ,không, không, hông, hong, hôngg, hong được, khônggg!! Chăn nệm của mình! Chăn nệm của tao! Tránh raa, đồ đáng ghét, nếu mày mà chạm vào nó thì tao sẽ không ngủ được mất!! Tránh ra, tránh ra, tránh, tránh ra, tránh raaaa, Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeek!!!!!"]

"Không sao đâu, không sao đâu, được rồi mà, đừng ôm tớ nữa! tớ sẽ diệt nó ngay thôi mà, đừng hoảng."

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Khoảng 10 phút sau.

"Cảm ơn...! Cảm ơn rất nhiều....! Nếu không có cậu, tớ chẳng biết phải làm sao nữa...! Ugh... su... gusu, ugh... ugh...!"

Villiers-san khóc lóc thảm thiết, nước mắt tuôn ra không ngớt, sụt sịt cảm ơn tôi liên tục.

"Không, tớ ổn mà, không sao nữa rồi, đừng khóc nữa..."

Tôi cảm thấy bối rối trước dáng vẻ hoảng loạn đến mức tiếng Anh lẫn tiếng Nhật cứ bị trộn lẫn với nhau, tôi nhẹ kéo cô ấy ngồi xuống giường. Một lúc sau, có vẻ như cô nàng đang bắt đầu có thể lấy lại bình tĩnh rồi.

..... Tình huống này thú vị thật đấy, phải không nhỉ?. 

Tối nuốt một ngụm nước bọt khi nghĩ tới tình cảnh hiện tại, trong khi cô nàng bên cạnh mình cứ ngọ nguậy không ngừng.

Việc tôi đang ở trong phòng con gái vào lúc nửa thêm và được một cô gái cực kì dễ thương cứ bấu chặt lấy khiến cho tôi thấy cực kì không ổn. Và ngay trước mặt tôi đây, là Villiers-san, vẻ mặt không có chút phòng bị nào.

... Trời ạ.

Ngồi trên ghế ở phòng khách, tôi nhìn xuống sàn nhà và véo mạnh hai má để bình tĩnh lại.

Thực ra thì, bầu không khí lúc đó không ngọt ngào, cũng chẳng có tý cảm xúc nào cả, chỉ có tiếng khóc của Villiers-san và cơn buồn ngủ đang bám lấy hai mí mắt của tôi mà kéo xuống thôi.

"....."

Khi đã bình tĩnh, tôi bắt đầu nhìn quanh phòng của Villiers-san.

Căn phòng được sơn màu trắng, với đồ nội thất, rèm cửa và thảm, tất cả đều có màu sắc chue đạo là hồng, toát lên vẻ nữ tính.

Mùi hương ngọt ngào của kem dưỡng tóc và kem dưỡng da tràn ngập khắp căn phòng nhỏ, mùi hương thiếu nữ khiến cho tôi cảm thấy bồn chồn và hơi không thoải mái.

Villiers-san cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh, cô lặng lẽ đứng dậy, khoác áo len lên đồ ngủ.

"Xin lỗi cậu, ban nay do tớ hoảng sợ quá. Tớ sẽ đi pha trà, mời cậu ngồi."

Cô gái bước vào trong bếp, mái tóc dài khẽ đung đưa thep nhịp bước chân, trông vẫn còn hơi ướt sau khi tắm, và mùi hương ngọt ngào từ đó xộc vào mũi tôi.

..... Ngay cả khi trong trường hợp khẩn cấp, thiếu phòng bị như vậy chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao?.

Villiers-san thực sự rất xinh đẹp, và rất hiếm có người có thể xinh đẹp tới vậy, và nụ cười của cô ấy đôi khi cứ như à của một thiên thần vậy.

Không phải do tôi ý thức được cô ấy là một người khác giới, nhưng tôi vẫn bị ảnh hưởng, tới mức mà tôi có thể xác định từ một góc độ khách quan nhất rằng Villiers-san là một cô gái xinh đẹp.

Tôi liếc nhìn cô gái đang đứng owe trong bếp.

Cô ấy mặc bộ pijama màu xanh nhạt đơn giản, có phần hơi trẻ con. Mái tóc dài vẫn chưa khô hẳn được buộc gọn gàng lại bằng một chiếc lược nhỏ, làn da ẩm ướt, ửng hồng sau khi tắm khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái vì trông cô nàng lúc này đây hật mỏng manh.

"Xin lỗi đã để cậu phải đợi, cậu có muốn uống chút trà nóng không?."

"À , ừ, tớ sẽ uống nó, cảm ơn cậu."

Hai chiếc cốc được đặt lên chiếc bàn nhỏ, Villiers-san ngồi trên ghế đối diện tôi.

Nhấp một ngụm trà, hơi ấm lan tỏa vào sâu trong cơ thể, làm tôi bình tĩnh hơn một chút.

"Tớ xin lỗi, thực sự xin lỗi cậu vì đã làm phiền vào giờ này...."

"Không sao đâu, ngược lại, tớ còn thấy mừng vì không phải chuyện gì to tát cả. Lúc nãy trông cậu hoẳng sợ quá, tớ con tưởng có chuyện không ổn."

"...... Tớ thực sự xin lỗi."

Khi tôi nói đùa như vậy, khuôn mặt cô nàng đỏ bừng cả lên, thậm chí còn đỏ lên cả cổ tai, hai bàn tay của cô nắm chặt lấy tách trà.

"Tớ rất hoảng sợ khi nhìn thấy thứu đó.... và đến khi nhận ra, tớ đã nhấn chuông của Kitagiri-san."

"Thôi nào, đừng tự trách nữa, chính tớ là người đã bảo cậu cứ nói khi cần giúp đỡ mà, phải không?."

".... Vâng, cảm ơn cậu rất nhiều."

Villiers-san nở nụ cười tự nhiên, dù má của cô nàng vẫn còn nhuộm đỏ và trông có vẻ không được thoải mái.

Nhờ cả hai đã đều lấy lại được bình tĩnh, bầu không khí ngượng ngịu đã biến mất, cuối cùng tôi cũng cảm thấy thoải mái trở lại.

"Mà nhắc mới để ý, bên Anh không có 'Cockroach' à?."

Khi nghe thấy từ đó, hai vai của Villiers-san lập tức giật nảy lên, tôi lập tức quay sang chữ viết tắt và hỏi.

"Vậy là cậu chưa từng thấy nó ở Anh ha?."

Tôi đã từng nghe tới.... "C", nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy chúng trực tiếp ngoài đời cả.

"Không, tớ đã từng thấy chúng rồi."

"Hả?."

"Hửm?."

Cả hai lần lượt gật đầu.

"Vâng, tớ chưa từng thấy nó ở Anh, nhưng tớ đã thấy vài con ở Nhật. Nó xảy ra lâu rồi, và đó là..... một ký ức thật đáng sợ."

"Hửm? Ở Nhật Bản? Trong quá khứ?."

Tôi nghiêng đầu thắc mắc, Villiers-san mở miệng, nhẹ nói: "ahh".

"Xin lỗi, tớ quên nói với cậu. Tớ đã từng sống ở Nhật bản một thời gian cho tới năm 5 tuổi. Trong khoảng thời gian đó tớ đã gặp nó một vài lần."

"Ồ, tớ hiểu rồi, ra là vậy à."

Tôi gật đầu hiểu ý khi nghe lới giải thích của Villiers-san.

Thì ra lý do cho việc tại sao Villiers-san có thể nói tiếng Nhật thành thạo tới vậy, lí do tại sao cô ấy lại đột nhiên quyết định tới Nhật để du học, và lí do tại sao cô nàng lại không gặp quá nhiều khó khăn khi sống ở Nhật Bản, là do đã từng sống ở Nhật trước đây.

nếu như cô nàng bảo đã nhìn thấy..."C" vào lúc đó, thì chắc là đúng vậy thật.

"Vậy, Villiers-san là người lai Nhật và Anh à?."

Mái tóc đen dài khẻ đung đưa khi cô nàng gật đầu và đáp lại lời tôi nói.

"Vâng, mẹ tớ là người Nhật Bản, còn bố tớ là người Anh."

Nếu sự thật là vậy thì việc cô ấy mang tên tiếng Anh nhưng lại có mái tóc đen dài, đôi mắt màu xanh và khuôn mặt giống người Nhật, cũng hợp lí thôi.

Khi thấy tôi gật đầu và nhìn chằm chằm vào mái tóc của mình, Villiers-san lại ngại ngùng, nhấp môi lên cốc để che đi khuôn mặt xấu hổ.

"Để tớ đi lấy thêm trà, cậu cứ ngồi đó nhé."

Cảm thấy không ổn khi cứ nhìn cô ấy mãi, tôi đứng dậy và nói với cô ấy như vậy.

"..... Chà..."

Tôi vô thức phát ra âm thanh nghe giống tiếng thở dài.

Chẳng có gì ngạc nhiên khi lò vi sóng, máy nướng bánh mì và tủ lạnh đều là đồ mới, còn đĩa, chảo và các đồ nấu nướng khác trên kệ nữa, chúng đều đến từ các thương hiệu nổi tiếng mà ai cũng biết.

...... Villiers-san thực sự là một cô công chúa, nhỉ?.

Cô ấy nói rằng chưa từng nấu ăn trước đây, và quan trọng nhất là, vì không muốn tiêu quá nhiều tiền nên cô ấy đã cố gắng giảm bớt chi tiêu cho bữa tôi, chắc hẳn chỗ đò mới này là do bố mẹ cổ sắm sửa khi cô bắt đầu sống tự lập.

Nhìn vào đống vật dụng nhà bếp chói lóa ấy đi, chẳng biết tổng trị giá chỗ này là bao nhiêu nữa...

Tôi cảm thấy điều gì đó, cau mày lại thắc mắc khi thấy chỗ đồ ấy sáng bóng và sạch sẽ.

"Căn bếp này, cậu chưa từng sử dụng nó à?."

Tôi hỏi Villiers-san như thế khi nhận ra rằng đống vật dụng này quá sạch, đó chắc chắn là đồ mới, và cô nàng nhẹ nhàng gật đầu với nụ cười gượng gạo.

"Tớ đã cố thử bắt chước Kitagiri-san vài lần và tự nấu ăn, nhưng mọi món ăn tớ nấu đều dở tệ.... cả về hương vị lẫn hình thức. Tớ nhận ra rằng việc đi mua cơm hộp bento và các món chế biến sẵn khác với chỉ một nửa giá, nó giúp tớ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tiền bạc."

Nhìn vào góc nhà bếp, tôi thấy một cái thùng rác nhỏ, bên trong chưa đầy hộp đựng thức ăn bằng nhựa, hộp bento và vài cốc mì ly trống rỗng.

trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ Villiers-san lại bỏ bữa, nhưng có vẻ như không phải là vậy rồi.

Đúng là tự nấu ăn không phải lúc nào cũng tiết kiệm được ha...

Tôi thường nghe mọi người nói rằng họ tự nấu ăn để tiết kiệm được tiền, nhưng đã sống tự lập được một năm, tôi mới biết đây là sai lầm lớn.

Nếu không quen với việc chọn nguyên liệu, cách để sử dụng nguyên liệu còn thừa, cách bảo quản thực phẩm, cách rửa, cách vệ sinh, cách xử lý rác thải,...... Bạn sẽ chỉ phải trả nhiều tiền hơn mà thôi, thậm chí còn có thể phát sinh ra một số vấn đề khác nữa.

Hơn nữa, chẳng có cơ sở gì để bảo đảm được rằng món ăn đó sẽ ngon ngay cả khi được nấu đúng cách, hay việc liệu nó có đủ chất dinh dưỡng dù cho giá cả có rẻ đến đâu, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Nếu có ai đó giống Villiers-san và chỉ muốn tìm cách để có thể tiết kiệm tiền, thì việc chọn đồ ăn nhanh từ siêu thị như các thực phẩm chế biến sẵn giá rẻ hay mì ly, là điều khá dễ hiểu.

Khi biết được thói quen ăn uống của cô nàng, tôi như chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa tay lên che miệng và suy nghĩ kĩ về nó.

..... Có một cách tiết kiệm, nhưng mà....

Có rất nhiều cách để cải thiện được sự cân bằng dinh dưỡng trong bữa ăn của cô ấy, và chưa kể.... thức ăn còn có mùi vị ngon hơn các món chế biến sẵn hay mì ly.

Nhưng với mối quan hệ như hiện giờ đây giữa tôi và Villiers-san, thật khó để thực hiện được đề xuất như vậy.

Nhưng nếu muốn làm như vậy, ít nhất thì mình phải biết được cô ấy sẽ cảm thấy như nào về chuyện này.....

Trong khi đang nghĩ đến một thứ xa vời và chắc chắn không thể hỏi được, tôi quay lại chiếc bàn nhở với tách trà và đưa cho cô ấy.

"...... Katagiri-san, cậu không cần gì cả, nhỉ?."

Villiers-san lẩm bẩm như thế, trong khi đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trên tay mình.

"Cần.... gì cơ?."

"A-à, không có gì cả đâu, không có gì."

Tôi hỏi lại, vẫn chưa hiểu ý của cô ấy, Villiers-san ngước lên, nhẹ mỉm cười với tôi.

"Cậu không hề yêu cầu bất cứ điều gì từ tớ, mà lại còn rất tử tế và hay giúp đỡ tớ nữa. Cậu không yêu cầu sự đáp lại, cũng không bao giờ lợi dụng tớ trong bất cứ việc gì cả."

Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng sức nặng của những lời ấy thật to lớn.

Cô ấy tiếp tục nói với nụ cười hạnh phúc.

"Katagiri-san, tại sao cậu lại đối tốt với tớ đến vậy dù tớ không phải là bạn bè của cậu?."

Villiers-san hỏi thẳng.

"Tớ không phải là người tốt như cậu nghĩ đâu."

Tôi đáp lại câu hỏi trực tiếp ấy bằng tất cả suy nghĩ mình đang có.

Tôi không phải là một nhà hảo tâm luôn đối xử bình đẳng với mọi người, chẳng bao giờ bỏ thời gian ra để làm mấy việc tình nguyện, và cũng không thực sự thấy động lòng trước những tin tức ở trên màn hình TV đâu.

Vì thế, tôi không cảm thấy mình là người tốt, nên tôi lắc đầu và đáp lại cô ấy.

"Chỉ là ngay trước mặt tớ đây, tớ thấy có một Villiers-san đang gặp rắc rối mà thôi."

Ừ, tôi can thiệp vào cuộc sống của Villiers-san vì tôi thấy được mình trong cô ấy, chứu đây không phải là lòng tốt hay gì cả.

Khi tôi mỉm cười cay đắng, cô ấy lắc đầu, với nụ cười dịu dàng.

"Nhưng đối với tớ, đó chính là sự tử tế. Lời nói là lòng tốt bụng của cậu đã cho tớ động lực để tiến về phái trước. Chắc chắn luôn, tớ sẽ chẳng thể thay đổi nếu không có Kitagiri-san. Chẳng phải đó là lý do Kitagiri-san lại tốt bụng đến vậy sao?."

"Villiers-san...."

Với giọng nói dứt khoát, lịch sự và nhẹ nhàng, cô gái tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tớ không quan tâm người khác nghĩ ra sao. Dù Kitagiri-san có nói thế nào, tớ vẫn đã được một Kitagiri-san tốt bụng tới và giúp đỡ."

Không chút xấu hổ, cô nở một nụ cười rạng rỡ và bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng cảm xúc chân thành nhất.

Những lời đó như cơn gió, nhẹ nhàng xua tan làn sương mù đang vây kín tâm trí tôi.

.... Đúng vậy, những gì mình làm cho Villiers-san không phải vì lòng tốt, đó chỉ là sự tự thỏa mãn bản thân mà thôi.

Tôi mời Villiers-san ăn tối, tôi cứu cô ấy khỏi hai tên quấy rối, và tôi đi mua điện thoại thông mình mới cùng cô ấy. Tất cả chỉ là những trò thể hiện mà tôi muốn làm.

Không phải tôi muốn người khác nghĩ rằng mình thật xuất sắc. Tôi chỉ làm, vì tôi muốn vậy.

Villiers-san đang đứng ngay trước mắt gặp rắc rối, và vì không thể làm ngơ được, tôi đã giúp cô ấy. Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy những điều mà mình đã từng được người khác làm cho thôi.

"Ngon quá."

Cái miệng nhỏ của cô gái khẽ chuyển động khi đang vui vẻ nhai miếng karaage.

"Thật vui khi được ai đó trân trọng, phải không?."

Cô ấy thậm chí còn cố gắng làm một mẻ bánh để cảm ơn tôi.

"Tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ không gặp được cậu, Kitagiri-san."

Mối quan hệ của chúng tôi là vậy đó.

..... Mình thực sự thích biểu cảm trên khuôn mặt của Villiers-san khi cô ấy mỉm cười, thật dễ thương.

Chỉ nhiêu đây thôi, có lẽ là quá đủ để tôi ngỏ lời làm điều gì đó cho cô ấy rồi. Không cần phải là một mối quan hệ sâu đậm, không cần phải có lý do chính đáng, chũng chẳng cần phải bận tâm tới điều gì cả.

Khi nhận ra điều này, chỗ sương mù trong trí óc tôi đã hoàn toàn được phủi sạch đi, lời đề nghị mà trước đây tôi do dự không dám hỏi, bật ra từ miệng tôi.

"Tớ có một đề xuất cho cậu."

Villiers-san nhìn chằm chằm vào tôi, tiếp tục lắng nghe.

"Từ giờ trở đi, chúng ta cùng nhau ăn tối, được chứ?."

"Chúng ta sẽ ăn tối.... cùng nhau? Cả tớ và Kitagiri-san?."

"Ừ, cậu nghe thấy rồi đó, cả tớ và Villiers-san."

Trước lời đề nghị đột xuất của tôi, Villiers-san đảo mắt và chớp liên tục, tỏ ra rất bất ngờ.

"Nấu cho một hay hai người ăn thì cũng không khác nhau là bao. Nhưng quan trọng là, dù có chuẩn bị đủ đồ ăn cho hai người thì giá nguyên liệu cũng sẽ không tăng gấp đôi đâu, mà chỉ còn chưa đến một nửa. Vậy nên 'chia sẻ bữa tối' là đề nghị có lợi cho cả hai bên, đúng không?."

"Cùng có lợi cho đôi bên, nhỉ? ......"

Khi nghe được đề xuất của tôi, Villiers-san suy nghĩ, rồi cô mỉm cười cay đắng, nhướng mày tỏ vẻ hối lỗi.

"Tớ rất biết ơn lời đề nghị này, nhưng tớ swoj mình sẽ chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho Kitagiri-san mà thôi...."

"Không, không có đâu. Tớ có thể tiết kiệm tiền ăn cùng với cậu, và nếu cậu có thể giúp tớ chuẩn bị và dọn dẹp thì đó đã là một nửa công việc rồi, đúng chứ? Vậy nên là đôi bên đều cùng có lợi."

"Nghĩ lại lời cậu nói thì thấy cũng đúng....."

Thấy cô nàng xin lỗi, tôi lắp bắp đáp lại, nhẹ gãi gãi sống mũi vì xấu hổ.

"Và còn một điều nữa, nó mang lại lợi ích cho tớ nữa."

"Một lợi ích nữa cho cậu?."

"Ừ, tớ rất vui khi Villiers-san ăn đồ ăn mình làm."

Tôi trả lời cô ấy, trong giọng vẫn còn chút bối rối.

Ăn cùng nhau sẽ luôn vui hơn là ăn một mình, và hơn cả, thật tuyệt khi thấy Villiers-san vui vẻ khi ăn đồ tôi nấu.

Nếu cô nàng cười tôi vì chuyện đó thì cũng không quá tệ, nên tôi đã nói ra nhưng gì mình suy nghĩ.

"Thế nên tớ mới nói là đôi bên cùng có lợi."

"Katagiri-san....."

Cô ấy cười, một nụ cười vừa bối rối vừa hạnh phúc, và nhẹ nheo mắt lại.

"Katagiri-san, cậu thật tốt bụng."

Cô ấy lại mỉm cười nhẹ lần nữa, tôi cũng cười theo, trong khi nhẹ gãi sống mũi.

Khi villiers-san đặt tách trà xuống bàn và đứng dậy, cô gật đầu như thể đã quyết tâm điều gì đó, đôi mắt xanh cụp xuống.

Sau một lúc lựa chọn từ ngữ cho thích hợp, cô cất tiếng nói.

"Tớ sinh ra trong một gia đình có mẹ là người nhật và cha là người Anh, tớ lớn lên ở Nhật Bản. Đến khi tớ có đủ nhận thức, tớ đã sống với mẹ, nhưng không sống với cha."

"Villiers-san.....?"

Đôi mắt xanh nhạt ấy lại khẽ nheo thêm một lần nữa, nhìn tôi như thể muốn tôi lắng nghe tiếp câu chuyện.

Tôi im lặng và đợi cô nói tiếp.

"Gia đình của cha tớ là một giá đình quý tộc có truyền thống lâu đời, vì thế nên ông không được phép sống ở Nhật cùng với mẹ tớ. Khi tớ lên sáu thì mẹ mất, và gia đình đã đưa tớ đến Anh."

Villiers-san tiếp tục, đôi mắt trở nên yếu ớt, nheo lại và nhìn xuống bàn. Lông mày cô ấy nhíu lại, như thể đang lục tìm những mảnh kí ức đau buồn từ quá khứ.

"Với một gia đình như thế, tớ là kẻ không được chào đón, và vì là một người Nhật lai, tớ bị họ đối xử như một kẻ thừa. Bố tớ không hề quan tâm hay chăm sóc tớ, và người duy nhất đứng về phía tớ là cô chị cùng cha khác mẹ."

Giọng nói của cô gái đều đều, nghe như thể đó chỉ là một giấc mơ vậy. Cô nở nụ cười yếu ớt để cố che giấu cảm xúc của mình.

"Vì thế, tớ đã rất cẩn thận để không làm phiền mọi người. Nhưng vào một ngày nọ, rắc rối lớn đã đến với tớ, và căn nhà đó không còn chỗ cho tớ nữa. Đó là lí do tại sao chị tớ gửi tớ sang Nhật Bản để du học."

Khi đã nói ra hết, Villiers-san bình tĩnh đưa tách trà lên môi, lông mày cô đã hơi nhíu lại.

"Đó là lí do tại sao tớ đến Nhật Bản."

Tôi nhìn xuống mặt bàn, không thể nói nên lời trước quá khứ của Villiers-san khi cô ấy thuật lại với giọng như sắp khóc.

Cô ấy nở nụ cười trên môi, như thể cô đã buông xuôi.

Đó lại là một nụ cười hoàn toàn khác, chẳng giống bất cứ nụ cười nào của trước đây, lồng ngực của tôi đau nhói khi thấy nụ cười đó.

".... Ra là vậy à, ra là vậy."

Nói cách khác thì, Villiers-san đã bị cái giá đình quý tộc đó chèn ép và đã phải một mình chạy trốn tới Nhật Bản.

Khi đã nghe về hoàn cảnh của cô ấy, cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao cô ấy lại chuyển đến ngay khi năm học mới bắt đầu, vì sao cô ấy không muốn động đến số tiền mà gia đình gửi, và vì sao... cô ấy lại không muốn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của người khác.

Tưởng tượng đi, một bé gái sắp lên tiểu học thì mất đi người mẹ, rồi bị đưa đến một đất nước xa lạ, không thể nói được ngôn ngữ ở đó và bị mọi người ghét bỏ ra mặt.

Sao một bé gái sáu tuổi lại có thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy được chứ? Tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng đến nỗi đau đớn mà cô ấy phải chịu đựng lúc đó.

Tay tôi vô thức siết chặt lại. Thấy thế, khuôn miệng Villiers-san giãn ra khi cô tiếp tục nói.

"Nhưng rồi, tớ nghĩ là, đây sẽ là cơ hội để tớ thay đổi. Việc tớ phải rời xa nhà và gặp được Kitagiri-san. Tớ nghĩ có lẽ đó là tất cả những gì mình cần để thay đổi, đó là những điều mà tớ đang nghĩ."

"........ Villiers-san."

Khi tôi ngước lên, tôi lại thấy một nụ cười khác.

Không phải nụ cười lạnh lùng trước đây, mà trong nó chứa một sự dịu dàng to lớn khiến cho tôi cảm thấy thật ấm áp.

Nó đã làm cho tôi bình tĩnh lại sau khi nghe phải những chuyện khủng khiếp mà cô ấy đã trải qua.

"Như tớ đã nói, đó chính là lí do tớ đến đây để thay đổi bản thân. Những người đã đói xử tốt với tớ khiến tớ nghĩ rằng mình không nên sống khép kín thêm nữa. Vậy nên hãy để tớ nói rõ điều này."

Với nụ cười chân thành có chút ngây thơ, Villiers-san nhìn thẳng vào mắt tôi và từ từ cúi đầu xuống.

"Từ này về sau, mong được cậu giúp đỡ, làm ơn hãy giúp tớ trở thành một con người hoàn thiện hơn nhé."

Lời nói với khát khao mãnh liệt của cô ấy đã được truyền tải tới tôi một cách trực tiếp.

Khi thấy cô ấy cúi đầu, trong tôi dâng lên một cảm giác nóng bỏng.

..... Lời nói quyết tâm của Villiers-san, mình còn có thể thấy được cả sự mạnh mẽ trong đó.

Đã quá lâu đối với một bé gái khi phải lớn lên trong môi trường mà em không thể dựa dẫm vào bất kì ai, không thể làm nũng và sống như thể đang bị ngạt thở vậy.

Cô ấy đã bị đẩy vào bức đường cùng, đến mức mà phải rời khỏi ngôi nhà nơi có cha là người duy nhất có chung dòng máu với mình, nhưng giờ đây cô ấy đã biết cách nói thẳng "giúp tớ với" bằng chính lời nói của mình.

Trái tim tôi thát lại trước sức nặng của lời nói ấy.

"Nhìn lên đi, Villiers-san."

"Cậu đã nói 'hãy giúp mình' nhỉ, không cần phải vậy đâu."

"Hể........?"

"Không phải giữa chúng ta chỉ có người giúp đỡ và người được giúp đỡ thôi đâu. Giúp đỡ bạn bè của mình khi họ gặp khó khăn chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao?"

"Bạn bè à.......?"

"Ừ, bạn bè."

Tôi gật đầu khẳng định và nhắc lại với Villiers-san, người đang trông bối rối và không chắc chắn.

Cô ấy không rời mắt khỏi tôi, miệng khẽ lẩm bẩm: "Bạn bè...."

"Tớ không thể cho rằng mình có thể hiểu hết sức nặng và quyết tâm trong những lời nói của Villiers-san. Nhưng nếu có thể, tớ muốn giúp cậu một cách đàng hoàng, bình đẳng. Vì vậy, tớ muốn làm bạn với Villiers-san."

"Katagiri-san...."

"Nếu bạn bè của mình đang gặp phải rắc rối, không cần phải nói 'tại sao' hay 'làm ơn' để được giúp đỡ, đúng không?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Villiers-san, kìm nén không cho mình xấu hổ mà quay đi.

Đôi mắt xanh lam nheo lại, những giọt nước mắt lăn xuống trên má cô khi tôi nói với cô ấy những điều cực kì xấu hổ mà binhg thường không dám nói.

"..... Vâng, tớ cũng muốn làm bạn với cậu, Kitagiri-san."

Cô ấy mỉm cười với tôi, giọng nói của cô nghẹn ngào.

Không phải nụ cười bình tĩnh, điềm đạm.

Đây chính là nụ cười của cô, nụ cười thật sự của cô gái tên Yui Elijah Villiers.

Tôi nhẹ gật đầu trước câu trả lời của cô ấy, cố gắng hết sức mình để bình tĩnh, cố gắng kìm nén lại cái nhìn chằm chằm của mình và trái tim đang đập loạn xạ vì sự dễ thương này.

Villiers-san cũng gật đầu lại, xoắn chặt những đầu ngón tay của mình lại khi kìm nén biểu cảm trông như sắp bật khóc trên khuôn mặt mình, cố để tỏ ra như chưa có chuyện gì cả.

"À, ưm, về chuyện đó.... nếu cậu không phiền, có thể giúp tớ một việc được không?"

"Ừ, chúng ta là bạn bè mà, cậu có thể yêu cầu nhiều hơn cũng được..."

Cả hai nhìn nhau trong khi trao đổi những lời nói và ánh ắt ngượng ngùng, hít thở thật sâu để làm dịu đi cái nóng ở trên mặt của mình.

Villiers-san hắng giọng và mở miệng, nhìn thẳng vào trong mắt tôi và nói.

"Nếu không phiền, cậu có thể gọi tớ bằng tên thay vì họ được không....?"

"Vậy... thay vì gọi là 'Villiers-san' thì cậu muốn được gọi là... 'Yui' à?"

"Vâng, đúng vậy......"

Villiers-san đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn tôi với ánh không có chút e dè.

"Tớ biết rằng ở Nhật Bản, thì không được phép gọi ai đó bằng tên trừ khi thân thiết..... Nhưng tớ không thích người khác gọi mình bằng họ cho lắm."

Nói vậy, hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy nhau, cô cắn nhẹ vào khóe môi, tiếp tục nói.

"Cậu có thể gọi tớ bằng họ nếu chúng ta ở lớp học hoặc bên ngoài, nhưng nếu cậu có thể gọi tên tớ lúc ở nhà hay chỗ nào riêng tư thì thật tốt quá....."

Villiers-san mỉm cười gượng gạo để che giấu đi vẻ mặt trầm tư.

Nhìn nụ cười yếu ớt ấy, tim tôi như thắt lại khi thấy được sự kiên cường của cô nàng.

...... Villiers-san thực sự rất mạnh mẽ, nhỉ?

Cô ấy nhắc lại về quá khứ cứ như thể nó chưa từng xảy ra vậy, nhưng làm sao mà nó không đau đớn được khi nhắc lại cơ chứ?

Tôi có thể thấy rõ cô ấy đau đớn như thế nào mỗi khi tôi gọi là 'Villiers-san', được thể hiện qua cái nụ cười không chút cảm xúc đó...

Ý của tôi cũng không phải là do quá thân mật hay chỉ vì là bạn bè đâu. Không đời nào cô ấy lại muốn bị người mình muốn mở lòng gọi bằng họ.

Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng xóa đi sự xấu hổ của mình.

"Được rồi..... Yui, từ giờ tớ sẽ gọi cậu bằng tên nhé."

"Vâng, cảm ơn cậu rất nhiều, mong được cậu giúp đỡ."

Tôi mỉm cười đáp lại Yui, người đang cười mỉm như thể đã thành công che giấu được nỗi xấu hổ của mình.

"Vậy thì, tớ cũng mong cậu bỏ 'san' khi gọi tớ. Giờ gọi bằng tên thì vẫn không được ổn cho lắm."

"Vậy thì.... 'Katagiri'? Hình như cũng không được ổn cho lắm....."

"Đúng là hơi không thoải mái cho lắm nếu bị Yui gọi là 'Katagiri'....."

Có lẽ mấy tên đực rựa cùng lớp sẽ cẩm thấy vô cùng sung sướng nếu được "Kuuderera" gọi bằng tên, nhưng tôi thì không. Tôi không muốn kiểu đó, thứ tôi muốn là được làm bạn với Yui.

"Vậy thì tớ dùng tên của cậu nhé. Ở nước ngoài, việc gọi nhau bằng tên là chuyện bình thường đó."

"Ờ-ờm, đó là ở nước ngoài. Ở Nhật Bản, mọi người thường gọi nhau bằng họ."

Má Yui ửng hồng, cô im lặng và nhìn đi chỗ khác.

"Ừm..... tớ chưa từng gọi một chàng trai bằng tên..... nên là có chút xấu hổ về điều đó."

"Tớ cũng chưa từng gọi bất kì cô gái nào bằng tên, nên chúng ta giống nhau cả thôi."

"Vâng, đúng vậy....."

Hít vào một thời thật sâu, Yui khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi vài lần, sau đó hắng giọng lên.

".... Natsuomi...."

"-San?"

"Na... Nats... Natsuomi?"

"Không, đấy là hỏi rồi."

"Nè, Natsuomi....."

"Cậu nghĩ nói thế sẽ dê thương hơn à?"

"..... Tớ đang nghiêm túc đó."

"Xin lỗi xin lỗi, tại tớ thấy điều này thú vị quá."

Tôi vội xin lỗi Yui khi cô ấy im lặng nhìn tôi, và cả hai cùng bật cười.

Chúng tôi cùng nhấp thêm một ngụm trà, cả hai cùng thở ra một hơi dài và quay vào nhìn nhau.

"Mong được cậu giúp đỡ, Yui."

"Vâng, rất mong được cậu giúp ddwox, Natsuomi-san."

"Đến cuối cùng thì cậu vẫn thêm '-san' vào à?"

"Ừm, tớ nghĩ đó là cách thoải mái nhất để gọi tên cậu, có ổn không?"

"À, không, cũng không tệ lắm nên là ổn thôi."

Có vẻ Yui thích dùng '-san' hơn thay vì '-kun' thì phải.

Tối gật đầu đáp lại lời của cô, im lặng, nghĩ rằng như vậy là ổn cho cả hai rồi.

"Vậy cậu có muốn ngừng dùng từ đó luôn không? Chúng ta đa là bạn bè rồi mà."

"Ừm, nhưng mà nó đã trở thành thói quen của tớ rồi...."

Yui định nói như vậy, nhưng cô nàng đã dừng lại và cất giấu suy nghĩ của mình.

"Ừm thì, chúng ta là...... bạn bè...... Ồ, phải không nhỉ? Chúng ta là bạn bè.....? Cái gì nhỉ?"

Yui nghiêng đầu ngây thơ, nhìn chằm chằm tôi trong khi lẩm bẩm những từ không liền mạch.

Sự dễ thương của Yui khi cô ấy trông như vậy khiến cho tôi bất giác mà bật cười.

"Ừm, biết làm sao giờ...... Tớ đã quen cách gọi như vậy rồi."

Má của Yui ửng hồng khi cô ấy nhìn tôi với vẻ hờn dỗi, đáng yêu thật.

Tôi khi khuôn mặt ấy thật hấp dẫn và thậm chí nó còn dễ thương hơn cả những gì tôi nghĩ, nhưng vì không muốn trêu cô ấy quá nhiều, nên tôi đã cố giữ cái miệng mình lại.

"Cứ thoải mái đi, cậu có thể gọi như thế bất cứ khi nào cậu muốn mà."

"Ừm, tớ chắc chắn sẽ có lúc tớ nói được mà không bị sượng thôi."

Tôi nâng tách trà lên trước Yui, mỉm cười ngại ngùng trước cái khoảng cách quen thuộc như mọi khi.

Yui hiểu ý tôi, nhẹ nhàng nâng chiếc cốc lên bằng cả hai tay.

"Một lần nữa, rất mong được cậu giúp đỡ, Yui."

"Tớ cũng vậy, rất mong được cậu giúp đỡ trong tương lai."

Vậy là Yui và tôi trở thành hàng xóm của nhau, bạn cùng lớp của nhau, đồng nghiệp làm thêm của nhau, và giờ là bạn ăn tối của nhau.

Tối mai thì nấu gì được nhỉ?

Tôi nghĩ về bữa tối mai ngay lập tức, cảm thấy có hơi nhanh khi nghĩ vậy, và quyết định sẽ hỏi Yui- người đang nhâm nhi tách trà với đôi má ửng hồng.

chỗ này là vì hoảng quá nên chị nhà nói bằng tiếng Anh nhé-)) là từ gốc tiếng pháp của 'pyjama', chỉ một bộ quần áo rộng rãi, thoái mái mặc khi ngủ ở nhà, nói nôm na là đồ ngủ đó là 'tiểu cường' đó-) Cockroach từ h là Yui r, đỡ phải mỏi tay viết Villiers-san nx r-))