Tonari no Kuuderella wo Amayakashitara, Uchi no Aikagi wo Watasu Koto ni Natta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Tạm ngưng)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

128 296

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

44 177

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

37 368

Volume 01- [Đã hoàn thành] - Chương 04: Những chiếc điện thoại nhiều màu sắc.

trans: ntth1911.

edit: ntth1911, haliss.

=========================================================================================================================================================================================================

Chương 04: Những chiếc điện thoại nhiều màu sắc.

Hôm đó là một buổi tối thứ Bảy, ngày mai là ngày nghỉ học, trong khi đang đọc bộ manga trên mạng mà mình mới mua được, tôi nghe thấy tiếng chuông reo lên từ điện thoại.

"Nacchan đó à, ngày mai em có rảnh không? À mà dù sao thì em cũng chẳng bận gì đâu nè, phải không? Không phải do chẳng có ai đi cùng để mua sắm cùng đâu đó, nhưng em biết gì hông? Chị thấy nếu đi với Nacchan sẽ thoải mái hơn so với đi cùng mấy nhỏ bạn đóo. Như em thấy rồi đó, chị cũng là một người phụ nữ trưởng thành rồi mà? Chị sợ bị cô đơn, và nếu gặp mấy tên quấy rối ở trên đường thì sẽ rắc rối lắm đó~."

"Xin lỗi, chị gọi nhầm số rồi ạ, hẹn gặp lại."

"K-khoan khoan khoan đã nào! Chị lưu số em trên điện thoại rồi, nên sao mà nhầm được chứ?? Xin lỗi mà Nacchan! Đừng cúp máy mà!!."

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Và rồi, 2 giờ chiều ngày chủ nhật hôm sau.

Dù nay là ngày nghỉ, tôi vẫn đứng trước cổng soát vẻ của ga Yokohama, cách đó khoảng 10 phút đi tàu, chỉ để cùng bà chị họ Kasumi- cái con người mà đã khẩn khoản van nài tôi tối qua, đi mua sắm.

Đúng vào khoẳng thời gian đã hẹn, Kasumi gọi tới điện thoại của tôi.

"Xin lỗi nhiều nhé Nacchan, thực sự rất xin lỗi. Chị có thấy có lỗi với Nacchan lắm, nhưng ai mà ngờ được ngày mai chị sẽ phải nộp báo cáo cơ chứ?."

"Khoan- Vậy là chị ép em tới đây và rồi quyết định hủy hẹn đó h- Này!!."

Trước khi kịp nói hết câu, cuộc gọi đã ngắt kết nối, .....

Tất nhiên, tôi đã gọi lại cho bả vài lần, nhưng chẳng có hồi âm, bả còn gửi cho tôi một nhãn dán hình samurai trên ứng dụng nhắn tin với tin nhắn thoại: "Chị biết ơn em lắm đó.".... Chết tiệt! đừng có đùa giỡn vậy chứ...

Vậy nên là, giờ tôi đã mất đi ngày nghỉ quý giá của mình.

.... Dù gì cũng đã mất công tới Yokohama rồi...

Dù cách nhà chỉ một chuyến tàu ngắn, tôi vẫn cảm thấy cần phải làm điều gì đó khi đã đến đây.

Mà thực ra thì, nếu không làm gì ở đây thì tôi cũng sẽ phải phí đi mất nửa ngày quý giá chỉ vì cái bà chị họ vô dụng kia mà thôi. Và tôi miễn cưỡng quyết định sẽ phải tận dụng tối đa khoảng thời gian còn lại của mình.

Tôi bối rối chẳng biết phải làm gì tiếp theo, và thở dài. Tôi chẳng có tí tâm trạng nào để tìm quần áo, cũng chẳng muốn đi đến khu trung tâm trò chơi điện tử, và tôi cũng không phải là người thích cảm giác ở một mình trong mấy quán cà phê sang trọng,....

...... Chắc giờ về nhà là lựa chọn tốt nhất rồi ha.

Ngay khi chuẩn bị bỏ cuộc vì chẳng thể nghĩ ra được lựa chọn nào tốt hơn, tôi nhìn thấy hai người đàn ông ăn mặc trông rất lòe loẹt, đang nài nỉ một cô gái về việc gì đó.

"Bọn anh sẽ dẫn em đi mua sắm mà! không thì chỉ đi uống trà thôi cũng được!."

"Đúng đó! Nào, bọn anh sẽ mời em mà! Nào!."

Hai tên này cúi đầu xuống nài nỉ trong khi hai tay đan chặt vào nhau, chúng còn chẳng bận tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh nữa.

Ồ, thì ra đây là cái mà người ta gọi là quấy rối à, mình không nghĩ thực sự sẽ có những kẻ như thế ngoài đời.

Dù từng nghe về điều này, nhưng tôi lại chưa từng nhìn thấy họ trực tiếp, vậy nên tôi không thể không chú ý vào hai kẻ này.

Hai tên này có vẻ là sinh viên đại học, trông có vẻ rất tự tin. Cô gái mà họ đang tiếp cận có mái tóc đen dài tuyệt đẹp, mặc áo sơ mi trắng, cùng một chiếc váy màu lam dài đến đầu gối, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ đơn giản, toát lên vẻ thanh lịch và gọn gàng.

Khi mái tóc xinh đẹp ấy đung đưa, tôi có thể nhìn thấy được khuôn mặt với đôi mắt xanh của cô ấy.

"Hửm...? Villiers-san?."

Bất ngờ, hình ảnh một cô gái mà tôi quen biết hiện ra, khiến tôi vô thức mà thốt ra tên của cô ấy.

"Không. T-tôi ổn..."

"Bọn anh sẽ dẫn em tới cửa hàng được không! Em không biết đường à?."

"Bọn anh sẽ đưa em tới đó! Được chứ? Đi thôi nào!."

"Không đâu. T-tôi ổn....."

"Vậy thì chí ít cho bọn anh xin thông tin liên lạc của em được không! Làm ơn đó!."

"SNS cũng được mà! Bọn anh có thể làm cho em mọi thứ em muốn đó!."

Villiers-san, người đang được hai người đàn ông vây quanh, có vẻ mặt vô cùng sợ hãi và căng thẳng, trông có vẻ bối rối khi bị dồn vào một góc tường mà không biết làm sao để thoát ra.

.... Nhìn thế nào thì cô ấy cũng đang gặp rắc rối mà.

Tôi đoán là khi có ai đó dễ thương và xinh đẹp, thì cái loại người này có thể nhắm đến họ trước.

Vậy nhưng, tôi mong rằng mấy tên đó cũng phải biết quan tâm đến cảm nhận của người khác nữa chứ.

Tôi không thích cãi lộn và cũng không giỏi về khoản đánh đấm gì, nhưng điều khiến tôi ghét nhất chính là việc bản thân làm ngơ trước một người quen đang gặp rắc rối ngay trước mặt.

..... Mình đoán là chẳng còn lựa chọn nào khác rồi nhỉ. Mình không muôn sphair hối hận về sau...

Hít lấy một hới thật sâu để chuẩn bị tinh thần để đối mặt với hai tên thanh niên kia trong công cuộc "giải cứu công chúa đang gặp nguy hiểm" của mình.

"Xin lỗi, cô ấy là bạn của tôi, hai anh có chuyện gì với cô ấy vậy hả?."

Cả ba người, gồm cả Villiers-san, đều hướng sự chú ý về phía tôi.

Tôi tiến lại gần ba người họ, trong khi họ nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, tôi nghiêng đầu với một nụ cười điềm tĩnh.

"K-Katagiri-san....?."

"Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ nhé."

Đôi mắt cô nàng mở to ra, tôi đáp lại như thể chúng tôi đã có cuộc hẹn từ trước, hai tên kia lập tức tránh xa ra khỏi cô ấy.

"Thôi chết! Xin lỗi về chuyện đó nhé!."

"Xin lỗi vì đã làm phiền buổi hẹn hò của hai người! Tạm biệt!."

Sau khi cúi chào nhẹ, hai tên kia chạy biến.

Họ kiên trì nhưng bỏ cuộc cũng nhanh thật đó, chắc cũng quen rồi. Hai người ấy biến mất cực kì nhanh chóng, như thể không muốn bị gặp rắc rối.

Có vẻ như là sẽ hiệu quả hơn nếu đổi mục tiêu, thay vì lãng phí công sức vào việc theo đuổi một cô gái không thích mình.

"Cậu ổn chứ? Xin lỗi nhé nếu điều này là không cần thiết."

"K-Katagiri...... -san...."

Cô ấy ôm chặt lấy ngực mình, ngồi bệt xuống.

"Tớ.... thực sự..... sợ lắm."

Giọng nói yếu ớt và run rẩy cất lên, cơ thể nhỏ bé của cô ấy cũng run rẩy.

Cô ấy vừa ôm chặt lấy chính mình, vừa cắn chạt lấy đầu ngón tay, cố gắng để giữ cho cơ thể không bị ngã khi dựa lưng vào tường.

Đây là một đất nước xa lạ đối với cô ấy, và nếu có hai tên đàn ông xa lạ tới quấy rối, tất nhiên là rất đáng sợ rồi.

Ngay cả Kasumi cũng nói rằng cô ấy sợ nếu bị quấy rối như vậy, và ngay cả tôi, một thằng con trai, cũng sẽ sợ thôi nếu có hai người cứ liên tục cố để làm phiền mình.

Nhìn cô gái đang ngồi xụp xuống và run rẩy, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã suy nghĩ ấu trĩ như thế.

"Xin lỗi cậu, Villiers-san. Đáng ra tớ nên giúp cậu sớm hơn."

"Không, đừng lo lắng gì cả... tớ thực sự.... cảm kích lắm..."

Cuối cùng, cô ấy đứng dậy và cúi chào tôi với nụ cười yếu ớt.

.... Mình không thể để cô ấy một mình với tình trang như thế được.

Đó là những gì mà tôi nghĩ tới khi thấy khuôn mặt của Villiers-san, người rõ ràng là đang run rẩy mặc dù đã cố kiềm chế.

"Sao cậu lại đến Yokohama vaayk, Villiers-san?."

"À.... à..... ưm... Tớ đến để mua.... một chiếc điện thoại thông minh..."

"Điện thoài thông minh à... vậy ra là cậu vẫn chưa có một cái ư?."

"Vâng...."

À nhân tiện thì, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy cô cầm điện thoại thông minh lần nào cả.

Vì cũng không có ý định xin thông tin liên lạc nên tôi cũng chẳng hỏi cô ấy.

"Ừm, thực ra thì tớ thấy không quá cần thiết, nhưng vì gia đình tớ đã nhờ.... hiệu trưởng, rằng tớ nên có một cái để liên lạc với họ."

"Vì thế nên cậu mới đi cả chặng đường dài tới tận Yokohama, và dính phải mấy tên vừa rồi à?."

"Vâng...."

Villiers-san khẽ cau mày trong khi đang gật đầu nhẹ với tôi.

Theo quan điểm của lũ con trai đang cố gắng để tán tỉnh một cô gái, thì việc chuẩn bị hành sự sau khi đã phát hiện ra một mục tiêu đặc biệt tốt chỉ là thuyện bình thường, nhưng đối với cô gái đó, đấy lại là chuyện vô cùng đáng sợ.

Ngay cả tôi- người đã chuẩn bị tinh thần để giúp cô ấy, cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, và Villiers-san chắc hẳn đã cực kì sợ hãi.

Tôi chợt cảm thấy tội lỗi vì đã từ chối lời mời mua sắm của Kasumi.

Sau đó, tôi quay mặt về phía cô ấy, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Không phải là tớ trách cậu hay gì đâu, Villiers-san, nhưng tớ nghĩ cậu nên tự biết rằng bản thân rất xinh đẹp và sự xinh đẹp ấy sẽ có thể thu hút những người như vậy, nên lần sau cậu nên từ chối hoặc bỏ chạy khỏi loại người đó."

"Vâng.... phải rồi nhỉ.... tớ rất xin lỗi."

Tôi đã cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cô nàng vẫn gật đầu với điệu bộ như một đứa trẻ vừa bị mắng xong.

Quả thật thì Villiers-san có ngoại hình rất nổi bật, nên tôi cảnh báo ở đây là vì lợi ích của chính cô ấy. Tôi gãi nhẹ sống mũi, nhận ra rằng bây giờ không phải là lúc thích hợp để nhắc tiếp tới chuyện này nữa.

"Dù sao thì, hãy đến một nới nào đó và nghỉ ngơi một chút. Nếu muốn mua điện thoại thông minh, cậu hãy đợi cho đến khi bản thân có thể bình tĩnh lại nhé, tớ sẽ đi cùng cậu."

"Ể....? Cậu sẽ đi với tớ sao?."

Villiers-san ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhắc lại lời tôi nói.

"Ừm, ít nhất thì có tớ ở đây, cậu sẽ không bị những tên như vậy làm phiền đến. Cậu có thể từ chối nếu không muốn."

"K-không có đâu.... À, tất nhiên nếu là Kitagiri-san thì không sao cả.... nhưng mà...."

"Nhưng mà?."

"Hôm nay là ngày nghỉ của cậu mà..... vậy mà cậu lại cùng tớ...."

Cô nàng lẩm bẩm xin lỗi, hai mày nhíu lại.

Villiers-san không từ chối lời đề nghị của tôi, và có vẻ cô nàng không quan tâm tới điều đó, dù vẫn tỏ ra lo lắng về sự việc trước đó.

Tôi quyết định sẽ giúp đỡ cô ấy, trong khi cô nàng vẫn còn đang lẩm bẩm lời xin lỗi.

"Tớ đã bảo rồi mà, tớ không thể bỏ mặc người quen khi thấy họ gặp rắc rối, phải không nào? Vậy nên nếu nó không làm phiền cậu, cứ coi như đó là sự ích kỉ của tớ và không cần phải lo lắng gì hết, được chứ?."

"Katagiri-san...."

"Ừm, cậu biết đó, cuộc hẹn của tớ đã bị hủy rồi, nên giờ tớ rảnh lắm. Ngoài việc đuổi côn trùng ra, biết đâu tớ còn giúp được gì khác cho cậu, chẳng hạn như chỉ cậu vài chỗ mua sắm và gợi ý cậu nên mua gì, đúng không?."

Để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, tôi nhún cả hai vai một cách cường điệu, và cô nàng bật cười khúc khích khi thấy tôi làm trò, như kiểu mọi căng thẳng ban nãy đã tan vào trong không khí vậy.

"Cậu vẫn thật tốt bụng như mọi khi."

"Không, tớ bảo rồi, tớ chỉ là quá rảnh mà thôi."

Sau khi nghe câu trả lời có phần hơi vụng về của tôi, Villiers-san lại tiếp tục cười khúc khích.

Đúng là tôi thấy bực và chán vì tự nhiên bị hủy hẹn, với cả nếu gặp ai đó mình quen gặp rắc rối thì đương nhiên là tôi phải giúp hộ rồi.

Trong lúc đang nghĩ lại về cách mà mình 'tốt bụng' với cô ấy, cô nàng lại nhìn thẳng vào tôi như thể đang cố lấy lại sự bình tĩnh.

"Nếu có thời gian rảnh, liệu Kitagiri-san có chấp nhận đi cùng tớ để mua điện thoại thông minh không?."

Miệng tôi há hốc khi nghe Villiers-san cố gắng nhác lại lời ban nãy, cô nàng mỉm cười, và tôi cũng thế khi hai chúng tôi nhìn nhau.

"Ừ, tớ còn có thể đưa cậu đi tham quan quanh đây nữa nếu cậu muốn."

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"Cảm ơn quý khách rất nhiều."

Với giọng nói vui vẻ của nhân viên bán hàng vang lên bên tai, Villiers-san và tôi cùng bước qua cánh cửa tự động của cửa hàng điện thoại thông minh.

Tôi lấy điện thoại của mình ra và xem giờ, bây giờ đã hơn 5 giờ chiều rồi. Mặt trời dần chìm xuống, để lại những vệt cam trên mặt đất.

Villiers-san sánh bước cùng tôi, trên tay cầm chiếc điện thoại thông mình mới mua, quay mặt về phía tôi và nở một nụ cười hạnh phúc.

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Kitagiri-san, nếu chỉ có một mình hôm nay, chắc tớ đã không thể mua điện thoại rồi."

Cô gái cảm ơn tôi với giọng điệu bình tĩnh thường ngày của mình, trong đó có chút vui vẻ.

Nhớ lại thì, lúc đó cô nàng đã sững cả người khi nghe câu hỏi của nhân viên bán hàng: "Bạn có mẫu nào cụ thể muốn mua không?.". Thật sự rất khó khăn khi để cổ tự mình mua nó.

Villiers-san nhìn tôi, sự lúng túng ở trên khuôn mặt ấy trông như thể cổ sắp khóc vậy, trong khi khẽ thì thầm: "Katagiri-san.....", vậy nên tôi đã gợi ý rằng tôi có thể dạy cô ấy cách sử dụng nếu có cùng mẫu điện thoại với tôi, và nhờ đó nên giờ tôi với cô ấy đã có cùng một mẫu điện thoại thông minh.

Tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi Villiers-san chọn một cái điện thoại màu hồng sau một lúc rất lâu để lựa chọn, nhưng khi thấy cô nàng mỉm cười vui vẻ và cầm nó trên tay, trông nó thật hợp với cô ấy.

"Cậu cẩm thấy thế nào khi lần đầu sở hữu một chiếc điện thoại thông minh?."

Khi tôi hỏi điều đó, cô ấy nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười gượng gạo.

"Ừm, chắc là giống như "ném ngọc cho lợn" vậy, phải không?."

"... Hả? nghĩa là sao vậy?."

"Đó là một cụm từ có nghĩa tương tự cụm từ tiếng Nhật 'Neko ni Koban' đó, vậy nên, hãy dạy tớ cách để sử dụng nó nhé."

Thấy được dáng vẻ bối rối của tôi, villiers-san khẽ nheo mắt lại tinh nghịch, cứ như thể một đứa trẻ vừa thành công thực hiện trò đùa của mình vậy.

Tôi không thể không mỉm cười khi thấy sự dễ thương đặc biệt lúc này của cô nàng, có vẻ như cô đang có tâm trạng rất tốt khi đã mua được điện thoại.

"Nè Villiers-san, có ứng dụng nào mà cậu muốn sử dụng không vậy?."

"Ứng dụng?."

"Ừm, đây là thuật ngữ dành cho các ứng dụng như trình duyệt, game, video, ...."

"Xin lỗi... tớ không quen với điều đó."

"À, ừ, đúng rồi, đây là lần đầu mà cậu sử dụng điện thoại thông inh mà, xin lỗi nhé." 

Nhận ra rằng khả năng giao tiếp của bản thân kém hơn minhg nghĩ nhiều, tôi vội vàng xin lỗi cô ấy.

"Được rồi, hãy bắt đầu bằng cách đăng ký số liên lạc trong danh bạ nhé, cậu có số điện thoại của các thành viên trong gia đình mình không?."

"Vâng, số điện thoại của chị gái tớ là-"

Villiers-san lục tung chiếc túi nhỏ đeo trên vai, cô ấy tìm kiếm mãi, để rồi.... buông thõng cả hai vai xuống vì thất vọng.

"Xin lỗi... có lẽ tớ đã để quên nó ở nhà rồi."

"Thôi nào, không sao đâu, cậu không cần phải tỏ ra chán nản như vậy đâu."

Tôi cố an ủi cô nàng, người vừa đột nhiên mất đi nụ cười đang nở trên môi và trở nên ỉu xìu.

Bậy giờ, thì mình chắc có thể cho cô ấy số của mình để hướng dẫn cổ cách sử dụng.....

Tuy vậy, tôi không phải bạn bè của cô ấy, và cảm thấy thật ngượng khi mình lại là người đầu tiên ở trong dạnh bạ của Villiers-san.

Nếu đó là tôi, chắc tôi sẽ chẳng bận tâm, nhưng khi thử xem xét lại vấn đề từ góc độ của cô ấy, tôi cau mày vì cảm thấy một sự khó chịu mà không sao tả nổi.

"Nếu vậy thì tốt hơn là tớ nên hướng dẫn cho cậu khi về nhà vậy."

Villiers-san nghiêng đầu khi nghe tôi lẩm bẩm như thế.

"Tớ có thể đang kí số của Kitagiri-san vào trong danh bạ được không?."

"Ể? Không, cũng không phải như thế, nhưng...."

"Nhưng?."

".... Cậu chắc chứ? Tớ sẽ là người được liệt kê đầu tiên ở trong danh bạ của cậu đó?."

"Ừm, sao thế, có gì không đúng ư?."

"À không, không có gì cả, chỉ là...."

Cô nàng lại nhìn tôi- người đang chẳng nghĩ ra được từ nào để giải thích, với sự tò mò.

Tất nhiên, chẳng có lí do gì để mà nghĩ rằng điều này là không ổn, chỉ là tôi cứ nghĩ mãi về nó thôi, nhưng nếu Villiers-san không quan tâm tới những chi tiết nhỏ như vậy thì cứ thế đi.

Vì cô nàng cứ nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt tò mò có chút ngây thơ, cuối cùng tôi đành phải nhượng bộ.

"...... Nếu như Viliiers-san đồng ý, vậy thì..."

"Vâng, xin mời."

Cô nàng cúi đầu nhờ cậy trong khi tôi đang miễn cưỡng đồng ý.

Nghĩ rằng mình quá mất tự tin, tôi bắt đầu nghĩ khác đi và cố gắng để lấy lại bình tĩnh.

"Vậy thì, trước tiên, cậu hãy ấn vào biểu tượng hình điện thoại."

"Cái này phải không? Vâng, tớ nhần rồi nè."

Mở ứng dụng gọi điện lên, Villiers-san nhập số điện thoại trên bàn phím của tôi vào theo hướng dẫn bằng những cái chạm vụng về.

Cô ấy lưu số của tôi bằng cái tên 'Kitagiri Natsuomi'.

"Rồi, sau đó cậu hãy ấn nút 'lưu' để hoàn tất lưu số."

"Ồ, ra đây là những gì tớ phải làm để đăng kí số điện thoại sao?."

Tôi mở danh bạ của cô ấy lên và xác nhận cái tên 'Kitagiri Natsuomi' ở trên đó.

Villiers-san, người đã đăng kí số điện thoại thành công, đang nhìn vào danh bạ của mình với vẻ hài lòng và nhẹ nhàng mỉm cười.

"Ồ, xong rồi, vậy thì Kitagiri-san là lần đầu tiên của tớ rồi nhỉ."

"Nè, đó là một từ nguy hiểm và có thể gây ra hiểu lầm cho người khác đó, được chứ? Nếu cậu định nói với ai đó như vậy, làm ơn hãy giải thích 'là người đầu tiên trong danh bạ', hiểu chứ?."

"Một từ nguy hiểm và có thể gây hiểu lầm ư? Tớ không nghĩ nó sẽ dễ gây hiểu lầm được đâu."

"Thì, cũng không hẳn là như vậy, nhưng nó có thể theo nhiều nghĩa."

"Ý cậu là sao? Làm ơn chó tớ biết chính xác điều gì nguy hiểm ở trong đó được không vậy, tớ rất tò mò."

"K-không không không, chẳng có gì nguy hiểm hết đâu! Chẳng có gì nguy hiểm đâu, nên là không sao cả đâu."

Tôi cố gắng để kìm chế lại sự hiếu kì đang dâng trào của cô nàng, và thuyết phục cổ chấp nhận lời khuyên khi nói rằng 'lần đầu ở trong danh bạ' chứ không phải là cái 'lần đầu cộc lốc kia của' cô ấy.

Tôi biết rằng cô ấy không có ý gì khác cả, dù chỉ 1 milimet, nhưng nếu Villiers-san cứ nói như vậy với bạn cùng lớp hoặc là gia đình, nó có thể sẽ dẫn tới một sự hiểu lầm vô cùng khủng khiếp. Và tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã thuyết phục được cô nàng nghe theo lời khuyên.

Tranh thủ lúc vừa tới cổng soát vẻ, tôi giả vờ kêu lên: "Trời ạ, tớ quên nạp tiền vào thẻ IC để duy trì số dư rồi.". Tôi giả bộ như vậy để không bị cô ấy gặng hỏi thêm nữa.

Khi đi qua cổng soát vé và đứng đợi tàu ở ga, nơi mà đã bắt đầu chật ních người vội vã để về nhà, tôi nghe thấy Villiers-san- người đang đứng cạnh tôi, lẩm bẩm một mình điều gì đó trong khi nhìn chằm chằm lên bầu trời đang tối dần.

"Nếu không có Katagiri-san, tớ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Khi tôi quay sang, tôi thấy cô ấy đang nở một nụ cười nhẹ trên môi, hoàng hôn chiếu xuống làm cho cô trông thật xinh đẹp.

"Tớ đến Nhật Bản để thay đổi bản thân, nhưng nếu không gặp được Kitagiri-san, có lẽ tớ sẽ chẳng thể làm được gì mất."

Trong khi đang lẩm bẩm một mình, đôi mắt xanh của cô ấy nheo lại trước màn hình điện thoại đang hiển thị số liên lạc của tôi.

"Không phải như vậy đâu, cậu nói quá rồi."

"Không, là sự thật đó, tớ không hề nói quá đâu."

Tôi lại gãi sống mũi, nơi thậm chí chẳng ngứa, để che giấu đi sự ngượng ngùng của mình trước những lời nói của Villiers-san với một nụ cười.

Lần đầu tiên khi gặp cô ấy, cô ấy là một nàng công chúa lạnh lùng, vô cảm, nhưng giờ đây, hình ảnh ấy lại được thế chỗ bằng nụ cười ấm áp và dễ thương của cô ấy, trông rất hợp với tuổi của mình.

Cái khoảng trống đó làm cho con tim của tôi thấy ngứa ngáy, và tôi không thể dừng việc nhìn chằm chằm vào nụ cười ấy được.

"..... Ừm, tớ rất vui vì đã có thể giúp được cậu."

Sau khi đáp lại vài câu, tàu bắt đầu tiến vào trong ga với tiếng còi. Chờ cho hành khách từ chuyến trước đi xuống, tôi lên tàu, Villiers-san cũng đi theo tôi vào trong, tay vịn lấy cửa.

"A, lúc về đến nơi thì hình như là đến giờ bán hộp bento giảm nửa giá rồi."

"Ừ ha, hôm nay tớ cũng chẳng muốn nấu nướng cho lắm, chắc tớ sẽ mua một hộp vậy."

"Vậy thì cùng nhau đi mua nhé?."

"Ừ, vì cậu đã rủ, cùng đi thôi nào."

Tôi cười, gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Villiers-san.

Trên đường đi về nhà, tôi đã cài ứng dụng nhắn tin vào máy của cô ấy, và cũng đăng ký luôn ID của tôi vào đó, rồi chúng tôi đã trao đổi tin nhắn với nhau để phục vụ cho việc luyện gõ chữ của Villiers-san.

"Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay."

"Không có gì, nếu cần giúp tớ, bất cứ khi nào cũng có thể gọi cho tớ, nhé?."

Sau khi nhắn những tin như vậy, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi khi chúng tôi nhìn nhau, và cả hai cùng đi xuống tàu.

một ga đường sắt lớn và đông đúc ở thành phố Yokohama, Nhật Bản, là trung tâm giao thông quan trọng kết nối nhiều tuyến đường sắt khác nhau như JR East, tàu điện ngầm và các tuyến tư nhân. Ga này nổi tiếng với kiến trúc và lịch sử phát triển lâu đời, đóng vai trò là điểm trung chuyển quan trọng để di chuyển đến các khu vực khác của Nhật Bản, bao gồm cả Tokyo. thực chất là câu "Đừng ném ngọc trai trước mặt heo" (hoặc "Đừng ném ngọc ngọc châu vào lợn"), một lời dạy của Chúa Giê-su trong Kinh Thánh, mang ý nghĩa là không nên lãng phí những điều quý giá, tốt đẹp, hay lời khuyên khôn ngoan cho những người không biết trân trọng, không hiểu hoặc thậm chí còn chống đối lại chúng "đồng xu vàng cho một con mèo". Thành ngữ này mô tả hành động tặng thứ gì đó có giá trị cho một người không biết trân trọng hoặc không hiểu giá trị của nó là thẻ có chứa chip tích hợp (Integrated Circuit) dùng để lưu trữ và xử lý thông tin, thay vì chỉ lưu dữ liệu như thẻ từ thông thường. Ở Nhật Bản, thẻ IC (như Suica, Pasmo, ICOCA) là thẻ trả trước không tiếp xúc, dùng để thanh toán vé tàu xe, mua sắm tại cửa hàng tiện lợi, máy bán hàng tự động và nhiều dịch vụ khác.