Tonari no Kuuderella wo Amayakashitara, Uchi no Aikagi wo Watasu Koto ni Natta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Tạm ngưng)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

128 296

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

44 177

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

37 368

Volume 01- [Đã hoàn thành] - Chương 09: Cô chị họ và cuộc kiểm tra bất ngờ.

trans: ntth1911.

edit: ntth1911, haliss.

=========================================================================================================================================================================================================

Chương 09: Cô chị họ và cuộc kiểm tra bất ngờ.

"... Natsuomi-san. Tớ có chuyện cần nói với cậu..."

Vào buổi sáng, trước giờ đi học.

Yui- người hiếm khi ghé qua nhà tôi vào buổi sáng, có vẻ mặt không mấy vui vẻ và thì thầm với tôi một cách khó khăn như vậy.

"Có chuyện gì vậy? Cậu thấy không được khỏe à, Yui?"

"Không, tớ không mệt mỏi hay gì cả, chỉ là có một chuyện đã xảy ra...."

"Bất cứ điều gì.... đừng ngại ngần mà nói với tớ, miễn là có thể, tớ sẽ giúp đỡ cậu với tất cả khả năng của mình."

Đây là lần đâu tôi thấy Yui hoảng sợ như vậy, và tôi cũng thấy hơi bất ngờ trước hành vi kì lạ của cô ấy.

"Chị gái tớ... Chị ấy sẽ tới đây, chị ấy vừa nói vậy qua điện thoại với tớ..."

Tôi nhẹ cau mày.

"Chị gái của cậu? Cô ấy định từ Anh sang Nhật Bản à?"

"Vâng... chuyện là như vậy...."

Với vẻ mặt nghiêm túc, Yui chậm rãi gật đầu.

"Chị gái của cậu... đó có phải là người duy nhất thân thiết với cậu, và là người đã giúp đỡ cậu đi du học không?"

"Vâng, chị ấy nói muốn tới thăm tớ...."

Ngày mà tôi và Yui trở thành bạn bè của nhau, cô ấy đã có kể qua về chị gái mình.

Mối quan hệ của cô ấy với chị gái tốt đến mức Yui gọi cô ấy là người duy nhất gần gũi với mình, và chị gái của Yui đã nói rằng cô ấy sẽ đến Nhật Bản, nên có lẽ thực sự là như vậy rồi.

"Có chuyện gì sao? Chẳng phải nếu hai người thân thiết với nhau đến vậy thì tớ tưởng sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Xét trên những thông tin mà tôi biết thì chắc chắn là không có vấn đề gì cả, nhưng Yui lắc đầu nhẹ và khẽ thở dài.

"Chị gái của tớ đến thăm vì chị ấy lo lắng. Điều đó làm tớ thấy rất vui, nhưng để chị ấy cảm thấy yên tâm hơn trong tương lai, tớ muốn chị ấy có thể thấy được một khía cạnh khác của mình, một khía cạnh mà tớ có thể tự lo cho cuộc sống của mình...."

Với vẻ mặt hối lỗi, Yui liếc nhìn tôi.

"Dù rất tiếc khi phải nói điều này, nhưng tớ có thể sống được một cuộc sống bình thường như bây giờ là nhờ Natsuomi-san... Tớ... không biết phải giải thích thế nào với chị ấy nữa..."

Nói xong, Yui thở dài đầy mệt mỏi.

"Ừm, nếu có gì không ổn.... cứ nói thẳng ra thôi, cậu muốn nhờ tớ giúp đỡ để chị gái cậu không phải lo lắng, đúng không?"

"Vâng... Mặc dù nó không tốt cho tớ, nhưng ý tớ là như vậy...."

"Nhận tiện thì, chị gái cậu sẽ ở lại trong bao lâu?"

"Chị ấy nói rằng sẽ tới nhà tớ vào tối thứ Bảy và rời đi vào buổi trưa ngày hôm sau."

"Ừm, vậy thì...."

Nhìn vào trang phục của Yui, có vẻ như cô ấy không gặp phải khó khăn gì trong việc giặt giũ, dọn dẹp,... Nói cho dễ hiểu thì, chỉ còn nấu ăn là vấn đề với cô ấy mà thôi. Nếu vậy, chuyện này sẽ không quá khó khăn với cô ấy đâu.

Nhưng có một điều không ổn, hôm nay là ngày thứ Sáu.

Tôi cảm thấy bối rối trong giây lát.

"Hửm, mai là thứ Bảy à? Vậy là chị gái cậu đi từ Anh sang Nhật để thăm cậu, và lại rời đi sau một ngày à?"

Nếu chỉ tính riêng việc từ Anh đi sang Nhật Bản thì đã mất tới tận 12 tiếng rồi. Nếu chị gái Yui mà đi vé khứ hồi thì có thể còn tốn gấp đôi thời gian, và ngồi trên máy bay trong thời gian dài như vậy chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

Cộng thêm cả chênh lệch múi giờ mùa hè giữa hai nước thì thời gian chênh lệch sẽ rơi vào khoảng 8 tiếng.

Tính đến ảnh hưởng của sự mệt mỏi do chênh lệch múi giờ đó, tính tổng lại cả đi lẫn về, chị gái của Yui sẽ phải đi tới gần ba ngày cho cả chuyến đi và chỉ ở lại đây đúng một đêm.

"Ồ không, chị gái tớ đang có lịch công tác ở Nhật Bản, nên có vẻ chị ấy muốn dành thời gian cho tớ khi tới đây. Dù sao thì là một người mẫu, lịch trình của chị ấy luôn dày đặc mà."

"..... Vậy ra chị gái cậu là một người mẫu à?"

Cô chị gái mà Yui đang nhắc đến khiến tôi cảm thấy như có một bức tường cao chắn giữa thế giới mà họ đang sống với thế giới của tôi.

Dù họ là chị em cùng cha khác mẹ, Yui rất xinh đẹp, và chắc hẳn chị gái của cô ấy cũng thế, nên vậy cũng hợp lí thôi.

Chị ấy đã dành thời gian bận rộn của mình để đến thăm em gái vì lo lắng cho hoàn cảnh sống của em ấy. Tình cảm mà chị gái Yui dành cho cô chắc hẳn là cực kì chân thành. Vậy nên, tôi phải cố gắng hết sức để giúp đỡ Yui.

"Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau nghĩ cách nhé. Nghĩ theo hướng khác, chỉ có một ngày thôi, chắc chắn sẽ có cách mà."

"Natsuomi-san....."

Yui cảm động trước lời nói của tôi, cô ấy đã bình tĩnh lại, nét mặt có phàn cứng nhắc ban nãy giờ đã dịu đi nhiều rồi.

Cô nàng gật đầu nhẹ, má hơi ửng hồng vị ngại ngùng, và nụ cười quen thuộc lại nở trên môi cô ấy.

"Cảm ơn cậu. Lần này, tớ có thể lại tiếp tục làm phiền Natsuomi-san thêm lần nữa được không?"

"Đó chẳng phải là lý do tại sao tớ lại nói với cậu về chuyện đó sao?"

"Ưm, có lẽ là tớ đã được Natsuomi-san nuông chiều quá mức rồi."

Yui nheo mắt lại, mỉm cười hối lỗi.

Tôi rất vui vì những lời chân thành của Yui, gật đầu đáp lại câu trả lời.

"Nấu ăn là chuyên môn của tớ, cứ để đó tớ lo."

"Vâng, làm ơn hãy giúp tớ. Tớ vẫn luôn suy nghĩ xem mình nên làm gì từ khi ấy, nhưng đến khi nhận ra thì tớ đã hỏi Natsuomi-san rồi, tớ thực sự rất xin lỗi cậu."

Tuy nhiên, trái ngược với lời xin lỗi, Yui lại mỉm cười khi quay đầu lại.

Cô ấy tìm đến mình để nhờ sự giúp đỡ trong vô thức ư?

Nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, kim giờ đã chỉ đến số tám.

"Được rồi, đi học nào. Chúng ta sẽ lên kế hoạch sau khi tan học được không, và hãy cố gắng hết sức để chị gái cậu không phải lo lắng nhé."

"Vâng, tớ sẽ cố gắng hết sức."

Cùng với Yui- người đang nắm chạt hai bàn tay và gật đầu mạnh một cách đáng yêu, chúng tôi cùng bước ra khỏi lối vào khu chung cư và đi về phía trường.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Sau giờ học buổi chiều.

Khi chúng tôi gặp nhau tại siêu thị, lúc đi tới, tôi thấy Yui đang bị một cô dì của cửa hàng thực phẩm dụ dỗ bằng mấy lời ngon ngọt.

"Cô bé này xinh đẹp thật đấy! Cháu dễ thương quá! Dáng cháu đẹp như vậy, chế độ ăn uống chắc là khoa học lắm nhỉ!? Hãy thử món này nhé!"

"A, vâng..... cảm ơn rất nhiều... anou..."

Trên đĩa nếm thử là rất nhiều thịt lợn băm ớt xanh, Yui đang giơ tay với nụ cười gượng gạo.

Có vẻ như cô ấy đang cố gắng để kết thúc cuộc trò chuyện, và tôi phải giúp cô ấy thôi.

"Này Yui, Chúng ta phải đi rồi, Đii thôi nào."

"A, vâng, tớ hiểu rồi, tớ sẽ đến ngay đây. Rất xin lỗi cô, rất xin lỗi ạ."

Nhận ra ý định của tôi, Yui cúi xuống xin lỗi cô dì và chạy bước nhỏ đến bên tôi.

"Xin lỗi, và cảm ơn vì cậu đã giúp. Tớ không giỏi từ chối những cuộc trò chuyện như vậy...."

"Đừng xin lỗi."

Có vẻ như Yui có thể đối xử cực kì lạnh lùng với những người có động cơ thầm kín khi tiếp cận cô ấy, nhưng khi gặp phải một hành vi vô hại và nhiệt tình như vậy, cô nàng không thể bỏ qua và mất luôn sức đề kháng với nó.

Tôi cảm thấy rất vui vì lại biết được thêm về một khía cạnh mới của Yui khi đi mua sắm với cô ấy tại siêu thị.

"Theo tớ thấy thì ngoài việc nấu ăn ra, thì tất cả mọi vấn đề cậu đã có thể một mình lo được rồi nhỉ?"

"Vâng, mọi thứ đều ổn thỏa rồi."

"Nói chung là, chỉ cần Yui làm chị gái của mình hài lòng với món ăn vào tối thứ Bảy và buổi sáng hôm sau là được, và có thể cho chị ấy thấy rằng cậu ổn, chị ấy chắc chắn sẽ yên tâm thôi."

"Vâng, vậy tớ phải cố hết sức để thuyết phục đươc chị ấy mới được... Vậy nên tớ sẽ chiêu đãi chị ấy bằng khả năng nấu nướng của mình, hah... phuhhh....."

Yui thở dài nhẹ nhõm, sự quyết tâm như rực cháy trên khuôn mặt của cô nàng.

"Ồ, ý cậu là món đó à?"

Tôi vừa nói vừa lấy 'thứ đó' từ túi đồ ra- một loại gia vị mà tôi đã mua ở siêu thị, và đưa cho Yui xem trong khi nở một nụ cười chiến thắng.

"Đây là.... gia vị cho món cà ri?"

"Ừ, đúng vậy."

Câu trả lời của tôi làm Yui mỉm cười vì đã đoán đúng, tôi tiếp tục nói.

"Với món cà ri, chỉ cần tỉ lệ gia vị cho vào và lượng nguyên liệu chính xác thì hương vị sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Hơn nữa, vị cà ri do mỗi người nấu cũng sẽ có sự khác biệt, nên rất khó để đánh giá khả năng nấu nướng nếu so sánh bằng món này. Vì gia vị sẽ đậm đà hơn, nên thường sẽ không dễ bị lẫn lộn hương vị đâu."

"Ý cậu là...!? Người mới tập nấu ăn như tớ cũng có thể nấu ra được món ăn ngon sao...!? Thật vậy ư!??"

Yui ngạc nhiên, rồi nhìn tôi với vẻ mặt phấn khích trong khi hỏi, tôi cũng gật nhẹ đầu đáp lại.

Trong suốt một năm qua, tôi rất thích nấu cà ri và đã nấu nó vô số lần. Xét về cuộc sống tự lập, cà ri có thể được coi là một sáng kiến tuyệt vời để tiết chi phí.

Cà ri có thể để được nhiều ngày. Thêm vào đó, lượng rau củ dồi dào làm tăng giá trị dinh dưỡng của món ăn này lên rất nhiều.

Tuy công đoạn chuẩn vị gia vị có thể khá phức tạp, nhưng miễn là bạn biết nêm nếm chính xác, hương vị sẽ không bị thay đổi nhiều khi nấu. Hơn nữa, nếu bạn mua tất cả nguyên liệu cho món cà ri cùng một lúc, chi phí cũng rất phải chăng. Nó hoàn hảo đến bất ngờ, về mặt ngân sách.

"Natsuomi-san, giỏi quá...! Cậu đúng là thiên tài mà....!"

Yui với đôi mắt sáng lấp lánh đang tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ với tôi.

"Nhân tiện, tớ khá tự tin vào công thức nấu cà ri của mình, nên tớ nghĩ sẽ không ai ghét món cà ri của tớ đâu."

Thấy nụ cười tự tin của tôi, cô nàng phấn khích gật đầu lia lịa.

"Vì Natsuomi-san đã nói như vậy nên chắc chắn không còn gì khiến tớ bị lo lắng được nữa rồi."

"Cứ để đó cho tớ, kế hoạch này sẽ không có sai sót nào đâu. Giờ thì cậu đã có đầy đủ động lực chưa nào?"

"Vâng! Nhờ Natsuomi-san hướng dẫn tớ nhé."

Yui nắm chặt hai tay tỏ vẻ quyết tâm.

"Được rồi, vì cậu đã quyết định là sẽ làm món cà ri để chiêu đãi chị gái, vậy tối nay chúng ta làm thử nhé? Làm xong rồi thì cho vào tủ lạnh ăn dần, không sợ bị hỏng đâu."

"Vâng...! Tớ có thể làm được....! Tớ sẽ cố gắng hết sức!"

Hai chúng tôi cười nói vui vẻ, xách túi đồ và trở về nhà.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"Mmmm...! Hương vị này..... Tuyệt quá!"

u39431-d0d828c0-c7ac-42c9-93b7-e8aecd8d2dc0.jpg

Mùi hương nồng nàn từ gia vị, vị ngọt nhẹ, hương vị đậm đà của thịt và bơ lan tỏa khắp khoang miệng, cùng vị cay nồng kích thích cơn thèm ăn.

Nếu muốn cà ri ngon hơn nữa, còn có thể cho vào trong tủ lạnh và để yên một lúc, hương vị của gia vị sẽ thấm sâu vào trong thịt hơn và làm cho cà ri ngon hơn nữa.

"Một người mới như tớ mà có thể nấu được một món ăn ngon tới vậy... Công thức của Natssuomi-san cứ như là của một đầu bếp chuyên nghiệp vậy."

Yui nhẹ nhàng đưa thìa cà ri lên miệng, liếm môi một cách thích thú rồi tiếp tục tập trung để thưởng thức bữa ăn.

"Có hơi tự mãn khi nói, nhưng tớ đã luôn cố gắng để cải thiện hương vị của món này, và tớ cảm thấy khá tự tin vào nó đó. Rất vui vì cậu thích nó như vậy."

"Vâng, nếu như vậy thì tớ nhất định sẽ thỏa mãn được chị ấy thôi!"

Thấy Yui vui vẻ như vậy, tôi cũng múc thử một thìa cà ri. Ừm, nó thực sự rất tuyệt.

Sẽ thật tuyệt nếu khiến chị gái mình cảm thấy thỏa mãn, nhưng nghĩ lại thì chị gái của Yui là một người mẫu đã đi khắp thế giới.

Chắc hẳn chị ấy đã nếm thử rất nhiều món ăn sang trọng.

Tuy nhiên, Yui cũng là một công chúa, và cô ấy khen nó ngon, vậy chắc là ổn rồi nhỉ.... phải không ta?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về điều đó, Yui khẽ nheo đôi mắt xanh lại và khẽ lẩm bẩm một mình.

".... Cậu thật tuyệt quá, Natsuomi-san."

"Hể? À không không, chuyện này bình thường mà."

"Không đâu, Natsuomi-san thực sự rất tốt bụng mà."

Yui nhìn vào tôi, bật cười nhẹ.

"Natsuomi-san, cậu luôn giải quyết mọi vấn đề của tớ như vậy."

"Yui à..."

Yui nhìn tôi, cười nhẹ, đôi mắt cô sáng lấp lánh tràn đầy tự tin như thể đã nắm bắt được điều gì quan trọng.

Tôi quay mặt đi, cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Tớ đã nói rồi mà, nói những điều xấu hổ như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm cậu đấy."

"Tớ chỉ nói như vậy với Natsuomi-san thôi, hay là cậu đã bị hiểu lầm rồi vậy?"

"..... KHÔNG....."

Tách trà đá nghiêng nghiêng, những viên đá bên trong kêu lạch cạch.

Tôi hoàn toàn hiểu rằng Yui chỉ nói lời này với sự chân thành và không có ý gì khác.

Mối quan hệ như hiện tại của chúng tôi sẽ không thể phát triển nếu tôi cư xử tệ từ đầu, và bản thân tôi hài lòng với mối quan hệ như thế và không mong muốn gì hơn.

.... Tuy nhiên, sức sát thương từ các 'đòn tấn công' của Yui gần đây đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi...

Tôi nghĩ vậy trong lòng.

Đúng là, nếu một cô gái bình thường không có hứng thú với ai, cô ấy sẽ không bao giờ thể hiện những khía cạnh như vậy của mình cho người đó đâu. Tôi biết Yui nói như vậy để khiến tôi vui, nhưng thực sự thì nó vẫn xấu hổ thật.

Tuy nhiên, dạo này sự đáng yêu trong cách cư xử của Yui ngày càng tăng lên, cứ như thể cô ấy đang cố tình làm thế vậy, và những lúc như thế, tôi chẳng biết phải đáp lại bằng biểu cảm hay lời nói như thế nào, điều đó làm tôi thực sự bất lực.

Có lẽ Yui không muốn tôi dừng hành vi đó của cô ấy lại, và bản thân tôi cũng không có ý định làm như vậy, có lẽ đó cũng là một nguyên nhân của vấn đề chăng...

"Nhưng liệu bây giờ có phải là sự thực không?"

Yui thì thầm và nhìn xuống bàn.

Sau đó, cô ấy tỏ vẻ xấu hổ, bối rối nhìn vào tôi.

"Trước khi tớ đến Nhật Bản, chưa ai lại nuông chiều tớ tới vậy bao giờ. Nếu không gặp được cậu- Natsuomi-san, tớ sẽ chỉ luôn cố tỏ ra là mình dũng cảm, và rõ ràng là tớ sẽ chẳng thể làm được việc gì cho ra hồn cả."

Giọng nói của Yui dịu dàng, bình tĩnh, chậm rãi đan xen các từ ngữ lại với nhau, như thể đang ngẫm lại về những trải nghiệm mà cô ấy đã trải qua từ trước tới giờ.

Nụ cười lanh lùng và mỏng manh ban đầu đã biến mất, thế chỗ vào đó là một nụ cười ngây thơ, hạnh phúc.

Như mọi khi, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy thôi, bất kể tâm trạng có tệ tới đâu, tôi cũng sẽ lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Nên là, không sao đâu."

Cô ấy thực sự trân trọng về khoảng thời gian mà chúng tôi ở bên nhau, và cảm xúc chân thành của Yui đã được truyền tải đầy đủ tới tôi, thế là đủ rồi.

Vì thế nên, tôi sẽ dốc hết sức mình khi Yui cần sự giúp đỡ, và cũng hy vọng rằng sau chuyện này, chị gái của cô ấy sẽ rời đi mà không phải lo lắng gì về cô cả.

"Việc duy nhất mà cậu cần làm là nấu theo đúng như công thức cho bữa ăn của ngày mai thôi."

"Vâng, tớ sẽ cố gắng hết sức để tái hiện lại được hương vị như bây giờ."

Như để ghi nhớ rõ mùi cà ri này, Yui ăn thêm một đĩa nữa để thưởng thức kĩ hơn.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"Hy vọng mọi chuyện ngày mai sẽ ổn. Nguyên liệu và gia vị đã được chuẩn bị sẵn rồi, nhỉ? Tớ sẽ chú ý điện thoại, nếu có gì thắc mắc, gọi ngay cho tớ nhé."

"Vâng, tước khi đi ngủ và sau khi thức dậy, tớ sẽ cố gắng luyện tập thật kĩ."

Tôi dẫn Yui- người đang cầm một túi nhựa đầy nguyên liệu, đến cửa nhà, trong khi huých nhẹ vào vai cô ấy dặn dò.

Thực ra thì tôi không cần phải tiễn cô ấy, vì khoảng cách hai nhà giữa chúng tôi còn chưa đến năm mét, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại muốn tiễn cô nàng về tận nhà.

Hình như mình hơi hiểu cái cảm giác của những bậc phụ huynh khi phải xa rời con cái rồi nhỉ.....

Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô ấy, ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi, Yui nắm lấy tay nắm của và quay đầu lại, mỉm cười.

"Tớ sẽ cố gắng hết sức vì Natsuomi-san."

"Ừm, cố lên nhé."

Khi tôi trả lời Yui, bỗng một bóng dáng cao lớn xuất hiện phía sau cô ấy, hơi cúi đầu xuống nhìn Yui.

Cảm thấy có điều gì đó, Yui quay lại tò mò, đôi mắt xanh lam trong thoáng chốc mở to ra vì bất ngờ, và nét mặt cô ấy trở nên cứng đờ khi thấy người đang đứng trước mặt mình.

"Vì em ở một mình nên chị mới lo lắng mà đến xem. Không ngờ vừa tới thì lại thấy em bước ra từ nhà của một chàng trai lạ mặt."

Một giọng phụ nữ vang lên, nghe sắc bén vô cùng.

Cô gái ấy có một vóc dáng mảnh khảnh, cao hơn Yui. 

Cô ấy nhẹ vuốt mái tóc màu vàng kim của mình ra sau đầu khi tháo kính râm, để lộ đôi mắt màu xanh lam, nhìn Yui với vẻ thất vọng và buồn bã.

Mình nghĩ mình có thể biết người này là ai rồi, đôi mắt đó....

"Sophia-"

Môi của Yui run nhẹ khi cô gọi tên chị gái của mình, rồi, cô gái ấy quay sang nhìn tôi và giới thiệu.

"Xin chào, tôi là Sophia Clara Villiers."

u39431-96365a3c-59cf-489c-93af-13aeba03b4b2.jpg

Khuôn mặt góc cạnh và thanh tú, với mái tóc xoăn dài màu vàng kim đặc biệt, người phụ nữ trước mắt tôi vô cùng xinh đẹp.

Tên đệm của cô ấy là "Clara", và của Yui là "Elijah", cả hai đều có tên rửa tội. Tuy nhiên, dù là về màu tóc hay ngoại hình, cả hai đều không giống nhau, nhưng cái khí chất lạnh lùng toát ra từ cô chị gái này lại rất giống của Yui. 

"Vậy thì, chuyện là sao? Yui, giải thích rõ ràng đi."

Clara-san hởi ngả người về phía tường, nhìn Yui bằng ánh mắt sắc bén và khó chịu trong khi yêu cầu cô giải thích.

"À.... Ưm, cái đó..."

Yui cúi gằm mặt, khuôn mặt cô tái nhợt và đôi môi thì run rẩy, không thể mở lời.

Đôi mắt sắc bén và dữ tợn ấy khiến tôi nghĩ tới ngay loài báo gêpa, cái giọng điều điềm tĩnh và lời nói toát ra nhẹ nhàng nhưng lạnh băng ấy làm cho cảm giác áp bức nhân lên gấp bội, đáng sợ quá.

Yui lo lắng và bối rối tột độ, không thể cất lời, còn Clara-san- người chứng kiến cảnh đó, thở dài.

"Vì chị lo lắng nên mới nhờ em mua điện thoại để tiện liên lạc, nhưng em còn chẳng thèm gọi cho chị lần nào, chị đã lo lắng mà tới xem, vậy mà...."

Clara-san lại mở mắt ra với vẻ buồn bã, sau đó quay sang và nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Cô ấy đáng sợ thật đấy....

Luồng khí tức lạnh lẻo tỏa ra từ cô gái này cứ như một thanh kiếm sắc bén đang chĩa mũi về phía tôi vậy, chỉ vậy thôi đã đủ làm tôi toát hết cả mồ hôi.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì mình cũng chẳng làm điều gì quá đáng, tôi nhìn thẳng vào cô ấy, cố gắng để không nhìn ra chỗ khác trong khi đang hồi hộp nuốt nước bọt.

"Chị không nghĩ em lại dụ dỗ một chàng trai và để người ta phải chăm lo cho mình."

 "Chuyện đó...! Mặc dù cậu ấy có chăm sóc cho em.... Nhưng em hoàn toàn không có ý định lừa dối hay dụ dỗ gì Natsuomi-san hay bất cứ điều gì tương tự như thế cả...!"

"Hửm?"

"Natsuomi-san?"

"Đ-Đó chính là điều mà em muốn nói về Katagiri-san!"

Yui bị sốc và hoảng hốt thay đổi lời nói.

Thấy bộ dạng đang luống cuống tay chân của cô nàng, Clara-san ôm tay lên trán và từ từ lắc đầu.

"Chị biết trẻ em lớn lên trong một môi trường áp lực thường có ham muốn tình dục bất thường và khao khát sự hạnh phúc, nhưng chị không ngờ Yui lại trở nên thế này chỉ sau hai tuần rời khỏi nhà-"

"K-Không phải! Mối quan hệ của em và Kitagiri-san không phải là như vậy mà!"

Yui hét lớn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, lần này thì người sốc nhất lại là tôi.

Clara-san vẫn bình tĩnh, với khuôn mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, cô ấy lo lắng nhìn Yui.

"Yui- đứa trẻ chưa bao giờ nở nụ cười hạnh phúc ở Anh, giờ đây lại bước ra khỏi nhà của một chàng trai với vẻ mặt của một người phụ nữ trưởng thành. Em nói xem làm sao chị có thể tin được khi thấy cảnh tượng đó?"

"Nè, cái vẻ mặt của 'một người phụ nữ trưởng thành' đó là sao vậy!? Em đâu có biểu lộ cái vẻ mặt đó chứ!? Sao chị lại nói ra điều vô lí vậy chứ!? Thật không thể tin được!!"

"Giọng em đang to quá đấy Yui, la hét khi bị chọc đúng chỗ đau là hành vi của trẻ con đấy."

"K-Không phải vậy! Là vì chị tỏ ra quá thô lỗ với Na... Kitagiri-san nên em mới tức giận đấy!!"

"Hả!? Em vừa bảo chị làm sao, thái độ của em là sao vậy!? Chị bảo em nhỏ giọng lại! Nghe lời người khác nói đi!!"

Clara-san- người đáng lẽ ra phải bình tĩnh, lại hoàn toàn bị khiêu khích trước lời nói của Yui.

Yui, với đôi mắt đã đẫm nước nhưng không chịu thua kém, ngẩng đầu lên. Không khí giữa cả hai tỏa ra một mùi thuốc súng nồng nặc.

Ừm, hai người này đúng là chị em rồi...

Tôi khẽ thở dài khi chứng kiến 'cuộc chiến' giữa hai chị em xinh đẹp này ở hàng ghế khán giả cao nhất, nhưng vì thấy cuộc chiến này sẽ khó mà kết thúc, tôi đành phải ngắt lời họ.

"Ừm... chị gái?"

"Hả? Cậu không nghĩ là cậu nên gọi tôi như vậy, nhỉ?"

"Villiers-san."

"Cứ gọi tôi là Sophia, Yui đã gây nhiều phiền phức cho cậu rồi."

Sophia khịt mũi, nói một cách thản nhiên.

Tôi mỉm cười gượng gạo trước cái thái độ thản nhiên ấy, tiếp tục nói.

"Sophia-san này, bây giờ chị có đói không?"

"....Hả? Tôi có đói hay không?"

Câu hỏi của tôi khiến Sophia sững người, nghiêng đầu và hé miệng thắc mắc.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"Ồ, ngon quá....!"

Sophia nếm thử món cà ri nóng hổi, mở mắt ra với vẻ đầy bất ngờ.

Quay trở lại câu hỏi của tôi trước đó, cô ấy đã nói: "Tôi có đói không ư? Có, có vấn đề gì sao?".

"Đây, Sophia, là trà đen lạnh."

Yui đưa cốc trà đen lạnh cho Sophia với vẻ mặt ỉu xìu, cô nhấp một ngụm rồi thở dài mãn nguyện.

"Tốt lắm Yui, cậu đã dùng công thức tớ chỉ nhỉ?"

".... Cảm ơn cậu rất nhiều, và xin lỗi cậu."

Yui vẫn bĩu môi, miễn cưỡng nói lời cảm ơn.

Đây là lần đầu tôi thấy Yui nổi giận, biểu cảm ấy cũng thật mới lạ. Tôi bình tĩnh nghĩ như vậy và nhìn Sophia với nụ cười gượng gạo.

"Sophia-san có vẻ giỏi ăn cay nhỉ, tuyệt thật. Hương vị cay rất nồng đó."

"Ừm, chị thực sự thích ăn cay. Món cà ri này vừa cay vừa ngọt, ngon lắm. Đây là lần đầu chị được nếm thử món này, tuyệt vời thật."

Sophia gật nhẹ đầu, giờ ngón cái lên với vẻ mặt hài lòng.

Vừa nãy cổ còn tức giận lắm, vậy mà giờ lại nở nụ cười quyến rũ và xinh đẹp tới vậy.

Không giống Yui, Sophia là kiểu người có thể bộc lộ cảm xúc một cách tự do, nhìn thấy cách cư xử ấy, tôi cảm thấy giống với phong cách của người nước ngoài.

"Em không ngờ Sophia-san là người Anh mà lại nói tiếng Nhật trôi chảy như vậy đấy."

Nghe thấy lời tôi nói, Sophia liền ngừng ăn.

Từ từ đặt thìa xuống, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi một cách cực kì nghiêm túc.

"Em đã nghe Yui nói về chuyện này rồi à?"

"...... Vâng."

Với giọng bình tĩnh, đôi mắt Sophia lập tức mở to vì bất ngờ, còn tôi- người lỡ lời, không biết phải nói gì tiếp theo.

"Đừng quá thận trọng như vậy. Yui là người đã nói cho em biết mà, đúng không?"

Biểu cảm của Sophia bỗng dịu lại, bầu không khí căng thẳng cũng không còn nữa.

Hoàn toàn khác với lúc nãy, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.

"Ừ, tiếng Nhật, chị đã học nó để có thể nói chuyện với Yui."

Nhắc về quá khứ, Sophia nheo mắt, nhấp một ngụm trà đen, và hít một hơi thật sâu.

"Yui đã kể cho em về chuyện này rồi, có vẻ như con bé rất tin tưởng em nhỉ."

Sophia lẩm bẩm bằng giọng nhỏ nhẹ, có chút vui vẻ, nhưng cũng có phần cô đơn trong đó.

"Tên em là Kitagiri phải không?"

"À.... Vâng, tên em là Katagiri Natsuomi."

"Natsuomi?"

Sophia tỏ ra bất ngờ, rồi liếc nhìn cả tôi và Yui với vẻ thích thú.

"Đây là lần đầu tiên chị thấy Yui mở lòng với một người khác, và không ngờ người đó lại là một chàng trai."

Cô ấy cười nhẹ, nhìn tôi đầy ẩn ý.

"Chị xin lỗi em vì sự thô lỗ của mình ban nãy, chỉ là chị quá lo lắng cho Yui."

"Hể? A... À... Vâng, không sao đâu ạ."

Thái độ của Sophia nhanh chóng thay đổi, khi cô ấy nhìn Yui với ánh mắt khó chịu, Yui ôm đầu mệt mỏi và thở phào nhẹ nhõm.

"Tớ đã cảm thấy có gì đó không ổn từ đầu mà. Sophia không phải là kiểu người dễ nổi giận như vậy đâu."

"Yui, chẳng phải em mới chính là người như vậy sao? Em xinh đẹp như vậy, mà lại quá ngây thơ. Chị cứ lo em bị người xấu nào bắt cóc rồi cơ đấy."

Sophia cười không ngừng, Yui thì thở dài thườn thượt.

"Ờm, hể....?"

Tôi- người đang cố để theo kịp câu chuyện, đã chú ý tới tình hình lúc đó, và chọt nhận ra.

"Khoan đã.... Ý chị là đang cố ý thử thách em á?"

"Đúng vậy! Đúng vậy đó~"

Sophia giơ cả hai ngón tay cái lên, gật đầu với một nụ cười tinh nghịch.

Tôi cảm thấy mình bị choáng ngợp trước biểu cảm bất ngờ ấy.

"Sophia-? Natsuomi-san thực sự không phải là loại người mà chị đang nghĩ tới đâu. Cậu ấy lúc nào cũng giúp đỡ em mà chẳng cần có lí do."

"Ồ, vậy Yui à, đối với em, cậu ấy là một người rất quan trọng đúng không?"

"Ơ.... Người quan trọng.... Sao tự nhiên chi lại nói như vậy...."

Nghe câu hỏi đùa của Sophia, Yui cúi đầu xấu hổ.

Cô nàng ngượng ngùng gật đầu, rồi ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng để trả lời.

".....Ừm, cậu ấy là một người rất, rất quan trọng với em."

Nghe câu trả lời, Sophia chớp mắt liên tục, sau đó thở phào nhẹ nhõm và quay sang tôi nhìn tôi, mỉm cười.

"Haaa, ngay cả Yui- người luôn xa cách với người khác, cũng nói thế. Natsuomi, chị ghen tị rồi đó. Xem ra chị phải đấu với em thôi, thằng nhóc này."

Sophia tiếp tục nhìn tôi với nụ cười nở trên môi, dưới ánh mắt đó, tôi chẳng biết phải trả lời như thế nào cả.

Trước mặt chị gái mình, Yui lại nói từ "người quan trọng" một cách chắc nịch, dù chỉ là một từ, tôi cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Sophia- em chưa từng kể về Natsuomi-san cho chị, xin lỗi nhé. Em cũng chẳng biết nên kể như thế nào cho đúng nữa..."

"Ừ, không sao đâu, miễn Yui vui là được. Nhưng chị muốn cảm ơn Natsuomi vì đã giúp đỡ em nhiều như vậy."

Ngay khi nói như vậy, Sophia dịu dàng vuốt ve má Yui.

"Mới đây thôi, chị vẫn còn lo lắng lắm. Quả nhiên, Yui nên ở lại Nhật Bản thì hơn nhỉ."

Sophia khẽ nheo đôi mắt xanh, thì thầm với vẻ cô đơn.

Chị ấy luôn đặt Yui lên đầu tiên....

'Dù chỉ một đêm thôi, mình cũng phải gặp Yui', đó là điều Sophia nghĩ.

Nghĩ đến đây, tôi không thể không chú ý đến Yui. Một luồng hơi ấm chạy vào lồng ngực của tôi.

"Sophia-san, món cà ri có vị thế nào?"

"Hả? Ừ, ngon lắm, không quá khi nói nó có thể bán được ở trong nhà hàng đâu nhỉ?"

Sophia ngẩng đâu lên và trả lời câu hỏi của tôi bằng một nụ cười.

"Đây là món mà Yui đã tự mình nấu. Ngày mai em sẽ thử làm cho Sophia-san."

".... Cho chị phải không, Yui?"

Sophia ngạc nhiên, nhìn tôi và nhướng mày tỏ vẻ không tin.

"Dù đã dạy cô ấy, thực ra cô ấy đã tự nấu món cà ri này đó. Trước đây Yui đã hỏi em làm sao để khiến Sophia-san cảm thấy yên tâm khi thấy Yui có thể sống một cuộc sống bình thường và chị gái của cô ấy sẽ không còn phải lo lắng nữa."

"Yui....."

Sophia quay sang Yui, khuôn mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên, Yui cúi đầu, má cô đỏ bừng vì xấu hổ.

Sophia mỉm cười nhẹ, tiếp tục vuốt ve má Yui.

"Em thực sự đã gặp một người tốt, thật tuyệt vời."

"Em đã nói rồi mà, phải không? Chỉ là lúc trước chị không tin thôi."

Cả hai khẽ cười với nhau.

Nụ cười của chị em họ đẹp thật đấy....

Nụ cười dịu dàng của hai chị em thật quyến rũ và mê hoặc. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại được thấy khoảnh khắc như vậy. Thật vinh dự mà...

Rồi, Sophia quay sang tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Bầu không khí thay đổi nhanh chóng, khiến tôi phải đứng thẳng dậy và nhìn vào cô ấy.

"Vậy thì em có định chịu trách nhiệm không?"

"..... Ể? Trách nhiệm??"

Sophia nhấc chiếc vòng cổ thánh giá trên ngực lên và vẫy vẫy trước mặt tôi, làm cho tôi nghiêng đầu bối rối, không hiểu ý cô là gì.

Có lẽ nó ngụ ý cho việc gì đó, tôi nhìn chằm chằm vào và nghĩ vậy.

"..... Cái gì cơ....."

Sau đó, tôi vô tình kêu lên một tiếng nhỏ. Nhận ra rằng có vẻ tôi đã biết ý của mình, Sophia mỉm cười nhẹ.

Không giống như Yui, tôi lo rằng trong một gia đình Cơ Đốc giáo chân chính, khái niệm về sự trong sạch cũng dựa trên những tín đồ sùng đạo. Nếu giả thuyết đó là đúng thì-

Lúc này, tôi chợt nhớ tới lời than phiền của Kasumi lúc chị ấy đang say xỉn ở nhà.

"Hắn ta bao nhiêu tuổi rồi chứ, một người mang trong mình mặc cảm trinh tiết thì so với lũ lợn ngu ngốc có khác gì nhau đâu chứ? Trước khi kết hôn thì không được làm mấy trò của nguời yêu, ngay cả hôn hít hay nắm tay cũng bị cấm, chẳng lẽ sống độc thân cả đời!? Nếu có một tên như vậy, chắc chắn hắn sẽ bị cười nhạo trên mạng thôi! Nếu thế thì để chị được như Maria đi! Nếu được thì chị sẽ thờ phụng thần linh cả đời, ahahahaha!.... Chết tiệt!! Uuuaaaaaaa, chị không chịu nổi nữa rồi, chị thực sự muốn có bạn trai! Aaaaaaaauuuuuu....."

Ừm.... bà chị này đã nói về rất nhiều điều....

Đây là một câu chuyện cười đã được lưu truyền trong dân gian từ rất lâu, nên tôi cũng từng nghe qua nó, nhưng khi Sophia xuất hiện với câu chuyện này, tôi nhìn cô ấy với ẻ không thể tin nổi.

"Natsuomi... Em đã sẵn sàng chịu trách nhiệm chưa?"

Trong mắt Sophia không còn chút đùa giỡn nào nữa, cô tỏa ra một áp lực còn đáng sợ hơn cả lúc tức giận ban nãy.

Ôi trời....! Chuyện này nghiêm trọng rồi đây....!

Theo quan điểm thông thường, tôi không cần phải chịu trách nhiệm với Yui.

Tuy nhiên, nếu đối phương là một người theo đạo Thiên Chúa thuần túy, đặc biệt là khi chúng tôi cùng nhau ăn tối ở nhà, thậm chí cùng nhau tới quán cà phê mèo để chơi đùa, đó có thể là vấn đề.

Hơn nữa, Yui thậm chí còn nói rằng tôi là một 'người quan trọng' với cô ấy...

Mặc dù sẽ là quá ngu ngốc nếu phủ nhận thẳng thừng như thế, nhưng nếu hiểu theo góc độ tôn giáo, tôi không có quyền lên tiếng.

Dù không nhìn vào Yui, tôi cũng có thể cảm thấy cô ấy đang không ổn, khuôn mặt cô ấy tái nhợt trong khi nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Trách nhiệm..... Mình phải có trách nhiệm.....-

Tôi nhắm mắt, hít vào thật sâu, rồi mở mắt ra với sự quyết tâm.

"Vâng, em sẵn sàng chịu trách nhiệm."

u39431-31dc3566-2cda-4fae-8ebd-38befec986f5.jpg

Tôi nhìn thẳng vào mắt của Sophia và trả lời một cách chắc chắn.

"Hể....."

Đôi mắt xanh lam của Sophia hơi nheo lại.

Dù không hiểu ý nghĩa của ánh nhìn ấy, tôi vẫn không bỏ chạy và tiếp tục nhìn vào Sophia.

"Em đã nhận ra rồi. Khi em nói rằng mình muốn làm bạn với Yui, em đã chuẩn bị cho điều này rồi."

Khi tôi rủ Yui ăn tối cùng, tôi mới nhận ra điều đó ngay lúc đó.

Có thể điều này sẽ khác với ý định của Sophia. Nhưng miễn đó là điều mà cô ấy muốn, tôi sẽ không trốn tránh.

Nói cách khác, ngay cả khi ý định của Sophia khác với điều này, tôi cẫn sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.

"...... Natsuomi-san?"

Má của Yui đỏ bừng, dường như bốc cả khói.

Đôi môi hé mở của cô ấy liên tục run rẩy, trong con ngươi lấp lánh ánh nước, như thể sắp khóc.

"K-Không không, không phải vậy! Tớ không có ý gì kì quặc khi nói vậy đâu. Ý tớ là sẽ giúp Yui hết mình cho đến khi những vấn đề của cậu thực sự được giải quyết!"

"Ư-Ừm, đúng không!? T-Tớ biết mà, nên là không sao đâu! Tớ hiểu ý cậu rồi!!"

Cả hai chúng tôi cùng đứng bật dậy và bối rối giải thích cho nhau nghe.

Thấy cảnh đó, Sophia bật cười khanh khách.

"Ahahaha! Hai đứa thú vị thật đó, hahahahaha!"

Tiếng cười của Sophia khiến tôi nhận ra mình đang bị trêu chọc, còn Yui- người cũng vừa mới nhận ra, nhìn Sophia bằng đôi mắt ngấn lệ.

"Mồ~! Sophia!!"

Tuy nhiên, có vẻ như cảm xúc của Yui lúc này không hề được chị gái mình chú ý tới thì phải, Sophia chỉ cười ngả nghiêng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy quá mệt mỏi để có sức mà tức giận, dựa lưng vào ghế với nụ cười khổ, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Xin lỗi xin lỗi, lúc nãy chị hơi ghen tị nên có ý đồ không tốt. Vì ngay cả người theo đạo Thiên chúa ngày nay cũng vẫn còn lối suy nghĩ như thế, nên chị mới trêu em một chút thôi mà~"

Chẳng con sức để cãi vã hay buông lời phàn nàn, tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười méo xệch với Sophia, cô ấy lại cười khúc khích đáp lại tôi. Sophia nghiêng nhẹ người về phía tôi, mỉm cười và thì thầm với tôi.

"Hơn nữa, vì Yui đã đồng ý rồi, cho nên em sẽ làm vậy chứ~?"

"Sophia! Chị lại thế nữa rồi! ..... Mồ!"

"Yui dễ thương quá đi mất. Được rồi~ Ngoan, ngoan~ Món cà ri ngon lắm~"

Sophia mỉm cười và lại tiếp tục thưởng thức món cà ri.

Yui ở đó, phồng má tỏ vẻ giận dỗi.

Tôi ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn, nhíu mày lại trong khi nghĩ tới các biện pháp đối phó với cơn đau đầu.

"Nè, Natsuomi, cho chị thêm một bát nữa nhé?"

"Vâng, được rồi.... của chị đây, ....."

"Khoan đã Sophia! Chị có nghe em nói gì không vậy!? Nè!?"

Sau đó, Sophia lại vui vẻ múc thêm một thìa cà ri, đưa lên miệng trong khi đang quan sát phản ứng dễ thương của Yui.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Ngày hôm sau, vào buổi sáng thứ Bảy.

Yui và tôi cùng nhau ra khỏi căn hộ để tiễn Sophia.

"Tiễn chị đến đây thôi, dù sao chị cũng đang vội mà."

Sophia đi và về, mang theo đúng một chiếc túi xách nhỏ.

Vì những vật dụng cần thiết đều được giao cho bên quản lý của Sophia, nên chị ấy chỉ mang theo những đò cá nhân thiết yêu theo thôi, có thể thấy cô ấy thực sự đã dành phần lớn thời gian để đên thăm Yui.

"Chị chỉ dành thời gian ở một đêm thôi à?"

"Chị thấy rất lo lắng cho cô em gái dễ thương của mình. Hơn nữa chị đang bị ép phải nghỉ ngơi. Nếu giờ mà chị tới muộn giờ quay, chị sẽ bị ăn mắng thậm tệ đó~"

Sophia nhún vai, lè lưỡi cười đàu tinh nghịch.

"Nhớ cho bọn em biết trước lịch trình của chị vào lần sau chị tới nhé, tụi em sẽ chuẩn bị kĩ hơn để đón chị."

"Được rồi mà, sẽ không có cuộc kiểm tra bất ngờ nào như vậy nữa đâu~"

Sophia tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời khi quay sang nói với Yui như thế, ánh mắt sắc bén khi hai người họ gặp nhau tối qua đã không còn nữa.

Đây mới là Sophia thật sự nhỉ...

Tôi quan sát cuộc trò chuyện của hai cô gái, nghĩ vậy.

 "Chị sẽ tra vị trí của studio chụp ảnh trên bản đồ. Yui, em gọi taxi giúp chị được không?"

"Vâng, đợi em ở đây nhé."

Yui đi về phía phố và tìm kiếm một chiếc taxi.

Sophia nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Yui và nói với tôi- người đang ngồi cạnh chị ấy.

"Biểu cảm của Yui đã hoàn toàn tháy đổi so với hồi em ấy còn ở Anh. Biểu cảm của em ấy đã dịu dàng hơn rất nhiều khi nở nụ cười rồi, chắc chắn là nhờ em đó, Natsuomi."

Cô ấy mỉm cười nhẹ, quay sang nhìn vào mắt tôi.

"Tối qua, trước khi ngủ, chị đã nghe Yui kể rất nhiều chuyện xảy ra khi em ấy ở đây. Thực lòng mà nói thì, chị cảm thấy vừa vui vừa thấy có hơi ghen tị với em đó."

Sophia mở điện thoại lên, thao tác và nghiêng qua, trong đó là bức ảnh của chúng tôi khi ở quán cà phê mèo. Những chú mèo xuất hiện khắp nơi ở trong tấm ảnh của tôi với Yui chụp chung.

"C-Cái này....!"

"Đây là một bức ảnh tuyệt vời. Lúc đầu Yui không muốn gửi cho chị đâu đó, nhưng vì chị thích nó quá nên đã ép con bé gửi~"

Tôi nhìn Sophia, người đang nháy mắt tinh nghịch, nhận ra Yui hẳn đã chịu thua một cách thảm bại trong 'cuộc chiến' tuyệt vọng này rồi, hình ảnh Yui với đôi mắt ngấn lệ hiện lên trong đầu của tôi. Nếu cô chị này 'tấn công' dữ dội như thế, chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội chiến thắng mất.

".... Lúc đầu chị rất phân vân liệu có nên cho Yui đi du học ở Nhật Bản hay không. Dù cho đó là đất nước mà con bé được sinh ra, nhưng liệu có ổn không khi để một cô bé ngây thơ mười bảy tuổi tự lập nhỉ? Chị cảm thấy mình thực sự đã thất bại trong vai trò làm một người chị gái của con bé."

Như thể đang hồi tưởng lại quá khứ, khuôn mặt Sophia tối sầm, đanh lại.

"Ban đầu chị muốn đi cùng Yui. Nhưng để có thể bảo vệ em ấy, chị không còn lauwj chọn nào khác ngoài việc ở lại nahf Villiers...."

Cô ấy lẩm bẩm nhẹ nhàng, giọng nói bình tĩnh của cô chauw đầy sự bất lực và hối tiếc.

"Sophia-san không thể chuẩn bị đầy đủ chi phí và những thứ khác sao?"

"Ừ, chị muốn Yui được thoải mái nhất có thể. Nhưng có vẻ như tất cả những gì chị có thể làm là gửi cho em ấy một số tiền tối thiểu."

Sophia cụp mắt xuống, nhún vai.

Mọi đồ gia dụng mới và bộ bát đãi cao cấp trong nhà Yui đều do Sophia chuẩn bị, giờ tôi mới hiểu tại sao mọi đồ dùng thiết yếu trong nhà Yui lại đầy đủ tới vậy.

Lần đầu nhìn thấy Yui, tôi còn nghĩ: "Cô ấy đúng thật là một tiểu công chúa của một gia đình quý tộc mà" Nhưng sau khi nghe Sophia nói tất cả đều là từ cô ấy, tôi cảm thấy trái tim mình nóng lên.

"Gia tộc bọn chị rất coi trọng sự thuần khiết của dòng máu, mà Yui lại là đứa trẻ mang dòng máu lai, nên con bé bị mọi người xa lánh. Kể cả chị có bảo vệ thì cũng chẳng giúp đỡ được con bé quá nhiều."

Sophia khẽ nheo mắt, nở nụ cười yếu ớt.

"Chẳng phải cha của Yui đã bảo vệ cô ấy sao? Ngoài Sophia-san ra thì không còn một ai khác sao..."

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lời nói của Sophia, nên đã hỏi như thế.

Trước đó, Yui có nhắc tới việc sau khi mẹ cô mất, cô đã được cha đưa đến nhà Villiers. trong trường hợp này,cha cô đáng lẽ ra phải ở bên cạnh cô. Tôi bày tỏ sự bối rối của mình.

"Ồ, đúng rồi, nếu không thì chị đã chẳng thể lo liệu mọi thủ tục nhập học rồi."

"Ý chị là gì khi nói vậy?"

Những lời nói mơ hồ của Sophia khiến tôi cau mày thắc mắc, cô ấy mỉm cười và nhìn tôi.

"Bố chị không hề biết gì về sự ra đời của Yui cả. Vậy nên mối quan hệ cha con giữa bố và Yui không phải là một mối quan hệ bình thường."

".... Hả? Ông ấy không biết về sự ra đời của Yui.....?"

Câu trả lời khiến tôi thực sự sốc.

Sophia nhướng mày mỉm cười, tiếp tục nói.

"Chị chưa bao giwof kể với Yui về chuyện này, em có muốn lắng nghe nó không, Natsuomi? Đó sẽ là một chủ đề nặng nề hơn. Vì Natsuomi là người được em ấy tin tưởng, nên chị sẵn lòng kể về nó."

".... Vậy, kể cho em biết đi, chuyện gì đã xảy ra."

Tôi đứng dậy, gật đầu, nhìn tahwngr vào đôi mắt xanh đối diện với vẻ nghiêm túc.

Thấy hành động của tôi, Sophia mỉm cười nhạt, bắt đầu kể chuyện.

"Khị chị sinh ra, mẹ ruột của chị cũng mất. Chị nghe nói bố chị gặp được mẹ của Yui khi ông ấy công tác ở Nhật Bản, họ đã thề sẽ sống trọn đời bên nhau."

Sophia cau mày, gãi nhẹ mái tóc dài khi nhớ lại.

"Nhưng vì bị gia tộc ép buộc, hai người đã phải chia tay. Lúc đó, mẹ của Yui đã mang thai con bé rồi. Tuy nhiên, bà ấy đã không nói khi bố rời đi, mà một mình sinh ra Yui. Vì thế nên bố chị chỉ biết về Yui sau khi mẹ em ấy mất....."

"Thì ra là vậy...."

Sau khi nghe Sophia kể rõ mọi chuyện, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được về cái 'mối quan hệ cha con không bình thường' mà cô ấy nói khi nãy.

Sự phức tạp của câu chuyện quá lớn, tôi chi biết im lặng mà lắng nghe.

"Sau khi mẹ Yui mất, bố đã đưa con bé về ngay khi biết chuyện. Nhưng lúc đó Yui chỉ một cô bé sáu tuổi vừa mới mất mẹ. Bỗng nhiên có một người đàn ông xa lạ tới và nhận mình là cha của con bé, đưa con bé tới một nơi xạ lạ của một đất nước xa lạ. Không hiểu được ngôn ngữ, không biết phải làm gì, thậm chí còn bị bỏ rơi mà không ai thèm đoái hoài tới. Làm sao con bé có thể sống được trong cái môi trường như vậy cơ chứ."

Sophia khẽ cười thầm.

"Bố chị luôn rất bận rộn, ông không có thời gian để giải quyết chuyện này. Nghĩ lại thì, bố đã cố gắng hết sức để đưa Yui về được nhờ địa vị của ông ấy. Vậy nên bố chị và Yui vẫn luôn duy trì cái mối quan hệ song song này."

Tôi chưa bao giờ nghe Yui kể về bố của mình, và tôi thực sự không hiểu tại sao cho tới khi nghe điều này.

"Trong hoàn cảnh đó, một biến cố khác đã xảy ra và Yui đã hoàn toàn mất đi vị trí của mình trong gia tộc."

Gương mặt xinh đẹp của Sophia cứng đờ lại, giọng cô khi nói cũng có phần cứng nhắc.

"Yui có tài năng ca hát thiên bẩm. Đó là lý do tại sao chị giới thiệu con bé đến dàn hợp xướng địa phương, nơi mà chuyên biểu diễn các buổi lễ Phục sinh."

"Dàn hợp xướng lễ Phục sinh à...."

Tôi bất chợt nhớ tới bài hát mà Yui đã từng hát trước đó.

"Là bài 'Đấng cứu thế' phải không....?"

"Ừ, đó là bài hát dành cho Chúa Nhật Phục Sinh. Khoảng một năm trước."

Sophia cau mày, nhìn xa xăm, gật nhẹ đầu để xác nhận câu hỏi của tôi.

Có lẽ việc nghe bài hát đó vào thời điểm đó có liên quan đến sự việc đó, tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ về nó.

Thực tế thì, bài hát Yui hát rất hay, tới mức tôi có thể hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Sophia khi nói về tài năng ca hát của cô ấy.

Vì đó là một gia đình theo đạo Thiên Chúa, và là những người sùng đạo, họ hẳn phải biết rõ về tài năng của Yui, để có thể thay đổi cái nhìn của họ về cô, làm điều đó cũng phải.

"Yui ấy, con bé thực sự rất tuyệt vời, em ấy thực sự đã tham gia vào đội hợp xướng trong hoàn cảnh như vậy."

Dù Yui có yêu ca hát đến đâu, thì việc tham gia một dàn hợp xướng chưa chắc có thể đem lại tác dụng gì cho mình trong tình cảnh đó, thực sự là quá khó khăn với cô ấy.

Sophia dường như hiểu được những gì tôi đang suy nghĩ, tiếp tục nói với nụ cười gượng gạo trong khi đang nhíu mày.

"Dĩ nhiên là Yui ban đầu không muốn. Nhưng để có thể cải thiện tình hình, chị đã cố gắng để thuyết phục con bé. Và việc chị làm chỉ khiến cho mọi chuyện trở nên tệ hơn mà thôi..."

"Yui không thể ở lại đó được nữa, đúng không?"

Biểu cảm Sophia lại thay đổi, cô nhẹ gật đầu, trông rất đau đớn.

"Lũ khốn nạn của gia tộc đã tính kế con bé và thay đổi bài hát vào ngày hôm đó, chỉ để làm Yui xấu hổ."

Sophia thể hiện rõ sự ghê tởm của mình, thì thầm với vẻ mặt vô cùng tức giận.

"..... Thật vậy ư?"

Chuyện này quá vô lý, tôi không thể không thốt lên và hỏi.

Trong một nhà thờ với rất nhiều người tham dự, vàlà một ca khúc khác hoàn toàn so với những gì đã chuẩn bị từ trước, chắc hẳn những điều như vậy đã khiến cho tâm trí Yui trở nên trống rỗng vào lúc đó.

Về trình độ ca hát của Yui, nếu chỉ cần có bản nhạc thì cô ấy có thể xử lí nhanh chóng, nhưng có vẻ những kẻ kia đã tính toán rất kĩ lưỡng, vậy nên không có cơ hội nào cho cô ấy có thể sửa chữa được nữa.

Là một thành viên của dàn hợp xướng quý tộc, cô ấy chỉ có thể đứng im trên sân khấu với khuôn mặt tái mét, không thể làm gì khác. Thêm vào đó còn phải chịu đựng cả những lười chế giễu và lăng mạ cuae đám đông. Tôi, người tham dự buổi lễ với tư cách là một nghệ sĩ chơi organ, có thể dễ dàng hình dung ra được khoảng thời gian đó của cô ấy, và nó thực sự rất đáng sợ.

"Chỉ vì căm ghét Yui mà có thể ra tay tàn nhẫn tới vậy sao..."

Khuôn mặt tôi tối sầm, sự tức giận trong tôi dâng trào.

Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chăn Yui cũng sẽ nhận được những lời vô lý từ cả người than trong gia đình, gây tổn thương và thậm chí còn xúc phạm tới danh dự.

Kết quả là Yui đã vấp ngã và phải trải qua chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Một cô gái trẻ yếu đuối bị bao vây và tấn công bởi những kẻ xấu.

Tôi siết thật chạt lòng bàn tay, bất giác phát ra những âm thanh khó chịu vì tức giận.

"Đó là lý do tại sao chị đã đề nghị với bố về việc gửi Yui sang Nhật Bản để du học. Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn như thế, Yui sẽ không thể sống sót được."

"Sophia-san...."

".... Chị chỉ có thể giúp con bé trốn thoát khỏi đó. Chị đúng thật là một người chị gái vô dụng mà."

Sophia cụp mắt xuống, nỗi cô đơn hiện rõ lên trong mắt cô, cứ như thể đang tự cười nhạp sự bất lực của mình vậy.

"Tớ không thể hát được nữa, tớ đã không còn đủ tự tin để hát nữa rồi...."

Những lời Yui nói trong nhà nguyện vang vọng trong tâm trí của tôi.

Bài hát đó vào thời điểm đó rất khó hát, và Yui không còn có thể hát được nữa.

Nụ cười của cô lúc ấy tràn ngập vẻ yếu ớt, chán nản, có cả lạnh lẽo, có một chút hy vọng nữa.

Cuối cùng, mãi đến hôm nay, tôi mới thực sự hiểu lý do tại sao Yui lại có biểu cảm đó.

"Nếu muốn kiếm tiền, tốt hơn là cậu nên làm thành viên trong dàn hợp xướng."

Tôi cúi đầu, cảm thấy cực kì tưc giận với chính 'tôi' vì lúc đó đã nói ra những điều đó với vẻ mặt thản nhiên như vậy.

"Ồ, có vẻ Natsuomi thực sự quan tâm tới Yui nhỉ."

"...... Hả?"

"Thật hiếm khi thấy ai đó tức giận tới mức coi chuyện của người khác như là chuyện của mình như vậy đấy."

Sophia nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng, khong hề có ý trêu đùa nào trong đó.

"Yui hi vọng sẽ thay đổi được bản thân tại đây. Vậy nên em sẽ giúp ddwox cô ấy. Nếu cô ấy gặp phải bất kì khó khăn gì, em sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy."

Sophia nắm lấy tay tôi, đặt vào trong đó một mảnh giấy.

Trên đó ghi thông tin liên lạc, địa chỉ và cả chứng minh nhân dân của chị ấy.

"Số người khao khát muốn có được thông tin liên lạc của chị nhiều như ruồi vậy đó. Bình thường chị chẳng nói với ai đâu đó? Vậy nên là đừng có làm cái vẻ mặt đáng sợ ấy nữa, Yui sẽ lo lắng mà, đúng không?"

Sophia dí nhẹ ngón tay vào mũi tôi, nửa đùa nửa thật nói, sự căng thẳng trong tôi cũng dịu đi phần nào.

"Hơn nữa, Natsuomi là một chàng trai đáng tin cậy. Em có thể liên lạc với chị kể cả khi không có chuyện gì liên quan đến Yui, nhưng đừng mong đợi chị sẽ trả lời quá nhiều nhé."

Với nụ cười hài lòng, Sophia lại vuốt mái tóc, tỏ ra cực kì tự mãn.

Tôi khẽ thở dài trước 'màn trình diễn' của Sophia, gật đầu vui vẻ.

"Cảm ơn chị, em rất vinh dự. Em sẽ chăm sóc cho Yui thật tốt."

"Ừm, cảm ơn em, làm ơn chăm sóc cho con bé."

Sophia cũng mỉm cười, vui vẻ gật đầu.

Lúc này, từ phía xa, Yui chạy từng bước nhỏ tới, và một chiếc taxi theo sau cô ấy cũng đi lại gần chỗ chúng tôi.

"Xin lỗi nhé, Sophia. Quanh đây khó tìm taxi quá."

"Không sao đâu. Đến lúc chị phải đi rồi."

Sophia bước một bước đến gần Yui, ôm chặt cô, đồng thời cắn nhẹ vào tai cô ấy.

"Yui, nếu có chuyện gì, gọi ngay cho chị nhé? Chị sẽ tới ngay."

"Được rồi mà, em hiểu rồi, không sao đâu, chị không cần quá lo lắng cho em đâu, Sophia."

Yui cũng vòng tay ra sau lưng Sophia để ôm lại. Cửa ghế phụ của taxi cũng mở ra với một tiếng 'cạch', báo hiệu đã đến lúc khởi hành.

"Cảm ơn nhé, Natsuomi, chị đi đây."

"Vâng, lần sau em sẽ tiếp đãi chị thật tốt."

"Ừm, chị mong chờ lần sau đó. Tạm biệt."

Sophia nháy một mắt tinh nghịch khi nhìn tôi, sau đó nhanh nhẹn trượt vào ghế phụ.

Cùng với tiếng động cơ vang lên, chiếc taxi bắt đầu di chuyển. Khi taxi đã biến mất hoàn toàn, một nụ cười bối rối hiện lên trên khuôn mặt của Yui.

"Natsuomi-san, xin lỗi vì đã luôn làm phiền cậu nhé."

"Không sao đâu mà, cậu có một người chị gái tốt đó. Chỉ là cô ấy hay thích chơi khăm người khác mà thôi..."

"Ưm! Chị ấy là người chị tuyệt vời nhất đối với tớ, dù chị ấy thích làm mọi việc theo cách riêng của mình."

Yui mỉm cười ngọt ngào, vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé.

"Hiếm khi chúng ta ở cùng nhau vào ban ngày như thế này, cậu có muốn cùng làm gì đó không, Natsuomi-san?"

"Chắc chắn rồi, thật hiếm khi chúng ta được như vầy. Cậu muốn làm gì, Yui?"

"Hmm.... Cũng đơn giản thôi, tớ muốn học nấu ăn cùng với cậu."

"Hể? Cuối cùng thì tình thần nấu ăn của Yui cũng được thức tỉnh rồi sao?"

"Tớ cảm thấy rất vui khi làm cho người khác hạnh phúc những món ăn ngon, vì vậy tớ cũng muốn nấu những món ăn ngon cho cậu."

Yui nắm chặt hai tay lại và khẽ giơ lên, làm một cử chỉ đáng yêu đầy quyết tâm.

Dù đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, Yui vẫn luôn nở trên môi một nụ cười rạng rỡ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã và đang thực hiện lời hứa thay đổi mà mình đã tuyên bố.

Dù tôi không thể thay đổi được quá khứ đau buồn của cô ấy, nhưng hiện tại, tôi chắc chắn có thể làm được gì đó cho Yui.

Nghĩ vậy, khoe miệng tôi lại bất giác cong lên.

"Tớ rất mong chờ đến ngày đó đó. Trước tiên thì chúng ta hãy đi siêu thị trước đã nào, hãy nghĩ xem nên nấu món gì trên đường đi đã."

"Ừm! Thời tiết hôm nay đẹp thật đó, chúng ta đi thôi nào."

Yui cũng mỉm cười, gật nhẹ đầu đáp lại lời tôi nói.

Tôi hi vọng có thể làm cho Yui nở nụ cười còn hạnh phúc hơn cả bây giờ, vậy nên tôi phải suy nghĩ xem mình có thể làm được gì đã.

Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, hai chúng tôi cười nói, cùng nhau bước tới siêu thị.

là một món ăn xào hoặc nhồi thịt, trong đó nguyên liệu chính là thịt heo băm kết hợp với ớt chuông hoặc ớt xanh, và có thể sử dụng thêm các gia vị đặc trưng của ẩm thực Nhật Bản hoặc các gia vị phổ biến khác để làm nước sốt hoặc tẩm ướp. là báo săn, wiki: lời của Sophia ngày lễ quan trọng nhất của Kitô giáo, tưởng niệm sự kiện Chúa Giêsu Kitô sống lại từ cõi chết ba ngày sau khi bị đóng đinh trên thập tự giá. Đây là ngày lễ mang thông điệp về sự tái sinh, chiến thắng sự chết, niềm hy vọng về đời sống vĩnh cửu và là nền tảng cốt lõi của đức tin Kitô giáo. Ngày lễ này không cố định mà được tính dựa trên chu kỳ Mặt Trăng và luôn rơi vào ngày Chủ nhật.