Tonari no Kuuderella wo Amayakashitara, Uchi no Aikagi wo Watasu Koto ni Natta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Tạm ngưng)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

128 296

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

44 177

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

37 368

Volume 01- [Đã hoàn thành] - Chương kết.

trans: ntth1911.

edit: ntth1911, haliss.

=========================================================================================================================================================================================================

Chương kết.

Cuối cùng thì, buổi lễ Phục sinh kết thúc vô cùng thành công.

Yui đã lấp đầy chỗ trống trong đội hợp xướng, và cũng chính Yui- người phụ trách phần ca hát, đã làm mọi người ngạc nhiên vì giọng ca tuyệt vời của mình.

Nếu bạn thực sự muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra thì, do giọng hát của Yui quá hay, khiến những người tham gia cảm thấy vô cùng kình ngạc, đến mức mà họ lười lắng nghe bài phát biểu của linh mục.

Dù sao đi nữa thì, đây cũng là kết quả khi nỗ lực hết mình của Yui nên cô ấy sẽ không bị phạt, và cả tôi và Yui đều được trả công xứng đáng.

Sau giờ học ngày lễ hôm đó, tôi và Yui lại ghé thăm cửa hàng trà đen đặc sản "Toffee".

"Vậy thì-"

"Vì buổi lễ Phục sinh đã diễn ra thành công tốt đẹp--"

"CHÚC MỪNG!"

Hai tách trà chạm nhẹ vào nhau.

Nghiêng nhẹ tách trà, hương thơm nồng nàn lập tức xộc vào mũi, cả hai chúng tôi cùng thở ra một hơi do hơi ấm của trà vani.

"Cảm ơn cậu nhé Natsuomi, vì đã mời tớ hôm nay. Tờ vẫn luôn muốn được ăn lại món bánh pudding Ấn Độ ở đây."

"Đây là bánh pudding của Sri Lanka."

Chẳng thèm bận tậm đến lời sửa lỗi của tôi, Yui múc một thìa lớn pudding rồi cho vào miệng, nheo mắt vui vẻ trong khi đang ôm má, trông cô ấy có vẻ đang rất hạnh phúc nhỉ.

"Mmmmmm~, nó vẫn ngon như vậy....!"

Tôi cũng cắn một miếng bánh phô mai nướng được đề xuất ngày hôm nay, vị chua nhẹ của axit citric làm nổi bật vị ngọt của lớp kem đặc, khiến tôi bất giác thở dài một cách hài lòng.

"À mà này, bà chị tớ mới nãy có hét lên là "Hình như ngân sách cho đội hợp xướng sắp tới có thể tăng lên đấy!", đó là một tin vui cho Yui đó. Cậu có kế hoạch gì để giúp đỡ đội hợp xướng không?"

"Tớ muốn giúp đỡ. Ngược lại, tớ muốn được hát nhiều hơn, kể cả những bài tớ chưa từng hát trước đây."

Yui mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu đồng tình.

Có vẻ như cô ấy không còn phải lo lắng điều gì nữa.

Khi tôi nghĩ vậy, tôi chợt nhận ra rằng Yui đang nhìn mình với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Sao vậy?"

"Ưm, cái đó.... Tớ có điều muốn hỏi cậu...."

"Ừm? Có chuyện gì sao?"

"À, ừm, đây là điều mà chỉ có cậu mới làm được...."

Mặt Yui đỏ bừng, mắt cô đảo quanh, không biết nên nhìn vào đâu.

Tôi tiếp tục nhập một ngụm trà, đợi Yui đang bối rồi bình tĩnh lại.

"Nhờ có cậu nên tớ mới có thể hát trước đám đông, tớ vui lắm.... Nhưng tớ vẫn muốn hát cùng cậu khi ở nhà thờ...."

Yui- người đang cúi gằm mặt vì xấu hổ, hơi ngẩng đầu lên, nhìn tôi.

Dù đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà cô ấy cứ luống cuống tay chân, trông cực kì bối rối. Dễ thương thật.

"Dù có bao nhiêu lần đi nữa, tớ vẫn muốn nghe Yui hát."

"Thật sao? Tớ vui lắm, tuyệt vời quá....."

Yui mỉm cười, không hề che giấu niềm vui đang lộ rõ trên mặt.

Nếu hỏi tôi thực sự muốn điều gì, tôi sẽ không do dựu mà nói rằng tôi muốn nghe Yui hát nhiều hơn. Vì điều đó sẽ làm Yui vui hơn.

Dù sao đi nữa, Yui đã rất vui vì cuối cùng cũng có thể hát, và như thể đang bù đắp cho khoảng thời gian không thể hát trước đây, cô nàng ngân nga những bài hát mọi lúc một cách vui vẻ.

Cô ấy ngân nga khi dọn bát đĩa, cô ấy luôn ngan nga khi giặt quần áo, và thậm chí cô nàng còn hát ngẫu hứng một bài mà mình tự sáng tác khi vui vẻ.

Tuy là tác phẩm ngẫu hứng, nhưng giọng điệu và nhịp điệu lại không hề tệ, biểu đạt cảm xúc cũng hoàn hảo. Đây có phải là một tài năng không nhỉ?

Yui tỏ vẻ ngại ngùng, rồi tiếp tục ngân nga hát với nụ cười trên môi.

Dù điều này không thể giải quyết được mọi vấn đề của Yui, nhưng việc vượt qua đực quá khứ sẽ giúp cô ấy tự tin hơn trong tương lai, dù có gặp khó khăn thì cô ấy vẫn có thể vượt qua được.

"Nhân tiện thì, kì thi cuối kỳ sắp tới rồi, Natsuomi có định trở về quê sau khi thi không?"

"Không, không chỉ khó quay về mà giá vé tàu cũng khá đắt nữa, còn Yui thì sao?"

"Tớ không có gì làm cả."

"Các bạn nữ trong lớp không rủ cậu đi chơi cùng sao?"

"Ừm, nhưng tớ đã lấy cớ để từ chối rồi. Hơn nữa, tớ không thực sự thoải mái với bất kì ai trừ Natsuomi..... Và...."

Yui ngại ngùng cầm tách trà bằng cả hai tay lên để che mặt.

"Tớ muốn trân trọng khoảng thời gian ở bên Natsuomi...."

Yui nheo mắt lại, mỉm cười ngượng ngùng.

Tôi nghiêng mặt rót trà để che giấu sự xấu hổ trước nụ cười ngọt ngào ấy.

"Vì thế....."

".... Ừm."

Tôi trả lời ngắn gọn, Yui cũng đỏ mặt, mỉm cười ngượng ngùng.

Tôi biết Yui không có ý gì khác khi nói vậy, nhưng dù có thì tôi cũng chẳng thể từ chối được, vì cô ấy quá dễ thương. Tôi lấy lý do như vậy để tự biện minh cho chính bản thân mình.

Dù sao thì đây cũng là một kì nghỉ hiếm hoi, làm vài việc phiền phức mà ngày thường không thể làm cũng có thể khiến người ta vui vẻ. Tôi- người đang nghĩ như vậy, gật đầu hài lòng.

"Ồ, tớ có thể nếm thử bánh phô mai không."

"Ừm, nếu Yui muốn thì được."

Tôi đẩy nhẹ đãi bánh phô mai ra, Yui dùng nĩa xúc một miếng rồi cho lên miệng, rồi cô nàng lại ôm má cười ngọt ngào với vẻ hạnh phúc.

Khuôn mặt tươi cười ngây thơ này dễ thương thật đấy.

Tôi vui vì mình là người duy nhất được thấy nụ cười này, và tiếp tục ngắm nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Yui khi ăn bánh với khóe miệng đang cong lên.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Trên đường về nhà.

Yui và tôi sánh bước bên cạnh nhau trên phố mua sắm, cả hai cùng đắm mình trong ánh hoàng hôn, để lộ hai bóng hình dài nghiêng nghiêng trên mặt đường.

"Hôm nay đáng lẽ phải là tớ mời để cảm ơn cậu mới đúng...."

"Đây không phải là tiệc ăn mừng của chúng ta hay sao? Sẽ thật kì cục nếu như tớ là người được tiếp đãi."

Yui bĩu môi phàn nàn, tôi nhanh chóng an ủi cô ấy.

Suy cho cùng, đó là số tiền Yui kiếm được khi làm việc, và hiếm khi cô ấy sử dụng tiền, vì thế tôi hi vọng Yui có thể dùng số tiền đó để mua những món đồ riêng cho mình.

"Này, ở kia có vẻ đang có sự kiện gì kìa."

Trên khắp phố mua sắm, những biển báo ghi dòng chữ "Hội chợ đồ thủ công mỹ nghệ đang mở cửa!" trep khắp nơi, và ở hai bên phố có rất nhiều gian hàng.

"Vì không thường xuyên có dịp tới đây, cậu có muốn đi xem thử không?"

"Vâng! Tớ muốn đi xem."

Mắt Yui sáng lên ngay lập tức, cô nàng gật đầu lia lịa đồng ý lời đề nghị của tôi.

Hai chúng tôi chậm rãi bước qua từng gian gian hàng. Những chiếc bàn dài trong các gian hàng chất đầy đồ đạc: trang sức, đồ da, vải đính cườm, ốp điện thoại,....

Thường thì trong một buổi triển lãm sẽ có những người chuyên nghiệp và những người chỉ tới vì hứng thú, sự đa dạng của những người tham gia tạo nên một không khí sôi động của hội chợ.

"Tuyệt vời quá, tất cả đều là đồ thủ công."

Yui khuỵu gối xuống, nhìn trái nhìn phải như một đứa trẻ thích thú vì thấy nhiều đồ chơi, trong khi tôi- người đang đứng cạnh cô ấy, cũng nhìn lên trên và chiêm ngưỡng những món đồ khác.

Các món đồ thủ công này rất đa dạng, và giá của chúng cũng vậy, cái nào chất lượng cao hơn thì sẽ đắt hơn, nhưng cũng có rất nhiều lựa chọn với giá cả phải chăng dành cho học sinh, sinh viên. Bầu không khí nhộn nhịp cộng với tiếng ồn ào của người qua lại, khiến bạn có cảm giác khó có thể đến đây mà không mua gì.

"..... Ồ."

Yui dừng tầm nhìn lại ở một góc nhỏ, nhìn chằm chằm vào những món đồ trên bàn.

Tôi nhìn theo hướng của Yui, đó là góc bán trang sức làm từ bạc.

"Yui có hứng thú với mấy món này à?"

"Ừm.... Ừm, ừm......"

Yui nở một nụ cười mờ nhạt rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Tôi hơi bối rối trước phản ứng kì lạ của cô ấy, thì bất chọt một giọng nói vang lên từ phía bên kia chiếc bàn dài.

"Ôi cậu trai à, bạn gái em dễ thương quá! Hay là mua vài món quà lưu niệm của chị nhé? Chị sẽ giảm giá cho em!"

Một chị gái tóc vàng năng động với mái tóc vàng và chiếc áo khoác da vẫy tay chào chúng tôi với nụ cười thân thiện.

Đây là một cô gái ăn mặc theo phong cách punk , vòng cổ, vòng tay, nhẫn và hoa tai đều bằng bạc. Có vẻ cô ấy là quản lí của cửa hàng này.

"Này, tụi em không phải là bạn trai và bạn gái, chỉ là bạn bè thôi."

"À, chị hiểu rồi, xin lỗi xin lỗi."

Người quản lí của hàng cười với vẻ khó tin, Yui cũng cười gượng gạo để che đi sự xấu hổ của mình, đồng thời đưa mắt lên các phụ kiện trên bàn và xem thật kĩ. 

Những kiểu thiết kế từ mấy món trang sức này có vẻ rất hợp với Yui, tôi nhìn sang cô ấy, và chúng tôi chạm mắt với nhau.

Yui hoảng hốt quay lại và nhìn xuống dưới, khuôn mặt cô nàng đỏ bừng.

.... Mình cảm thấy có gì đó hơi lạ.

Ngay từ đầu, Yui đã có vẻ mặt kì lạ, mắt cô ấy liên tục đảo qua lại giữa những món đồ trên bàn và tôi.

Cử chỉ ấy thật khó hiểu. Lúc này, quản lí cửa hàng khẽ vẫy tay với tôi.

"Cậu trai à, xem thử cái này có hợp với cô bé kia không đi?"

Người quản lí cho tôi xem chiếc mọt chiếc vòng tay đơn giản và tinh tế.

Chiếc vòng tay được làm từ những sợi xích nhỏ, có thể thấy nó đã được đánh bóng rất cẩn thận khi nhìn vào sự bóng bẩy của mặt vòng, tuy nhỏ nhắn nhưng rất nổi bật.

Có một chiếc khóa nhỏ gắn vào phần khớp nối chỉnh độ dài, và một viên pha lê hình đa diện được khảm ở mặt trước, phác họa ánh hoàng hôn dưới màu cầu vồng. Ngay cả tôi- người chẳng biết gì về trang sức, cũng thấy nó rất đẹp.

"Nó không hợp với tớ sao?"

"À, không, tớ nghĩ nó rất hợp đấy...."

Nhận lấy chiếc vòng tay, Yui chăm chú quan sát nó.

"Lấy cái này nhé?"

"Ngay cả khi cậu hỏi ý kiến của tớ thì..."

Tôi nhìn vào chiếc vòng đang trong lòng abnf tay của Yui, nói.

Mức giá là 2.000 yên, khá phù hợp. Dù tôi chưa bao giờ mua trang sức, nhưng có thể khẳng định đây là một lựa chọn tốt.

Vì thiết kế đơn giản nên không kén người đeo, và Yui thì chắc chắn là rất hợp với nó, tôi gật đầu.

"Tớ cũng thấy nó đẹp, đơn giản những đẹp."

"Vâng, tớ cũng nghĩ như vậy, nó chắc chắn rất hợp với Natsuomi."

Yui gật đầu mạnh mẽ.

"Hả? Khoan đã, sao lại là tớ...."

Tôi cảm thấy ý nghĩa trong lời nói của mình đang mâu thuẫn với những gì Yui nghĩ, lúc này, quản lý cửa hàng đột nhiên xuất hiện giữa chúng tôi.

"Thôi nào, cô bạn gái cũng nên thử đi. Lại đây, có gương ở đây nè."

"Ơ.... Khoan.... Em không phải là bạn gái cậu ấy mà...."

"Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy! Đây là chuyến thăm hiếm hoi của hai người, vậy nên, cùng nhau thử đi nào!"

Thái độ nghiêm khắc của người quản lí khiến Yui co cụm lại, không thể từ chối, yếu ớt quay sang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

"Chuyện đó.... Natsuomi, như vậy có ổn không?"

"À, ừm, không sao đâu mà."

Nhìn cái ánh mắt cầu xin ấy đi, sao mà nỡ từ chối được chứ. Tôi gật đầu đồng ý.

Tôi giơ cổ tay trái ra, Yui mở khớp khóa của chiếc vòng và quấn nó quanh cổ tay của tôi.

".... Mấy chuyện như vậy giống như việc mà mấy cặp đôi hay làm vậy, xấu hổ quá."

"Ưm.... Ừ, ừ..."

Cả hai đều nở một nụ cười ngượng ngùng.

Chiếc vòng tay nhẹ hơn tôi nghĩ rất nhiều, không hề có cảm giác bị khó chịu khi đeo.

Nó tỏa ra ánh bạc mờ ảo, không quá nổi bật. Cảm giác tuyệt vời hơn tôi tưởng rất nhiều.

"Đúng rồi, nó rất hợp với Natsuomi đó."

Yui vỗ nhẹ tay, gật đầu trong khi mỉm cười.

Nhìn mình trong gương, tôi không biết có phải vậy thật không, nhưng vì Yui đã nói thế nên chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Vậy chị có thể lấy cho em cái này được không?"

"...... Hả?"

Nhìn thấy Yui nói chuyện với quản lí của hàng, tôi vô thức bật ra âm thanh thắc mắc.

Yui mỉm cười ngại ngùng và nhìn tôi- người đang rất ngạc nhiên, rồi gật nhẹ đầu.

"Đây là món quà dành cho cậu, Natsuomi."

"Không cần đâu, đây là tiền mà Yui tự kiếm được mà. Đừng lãng phí nó vào tớ, cậu nên mua thứ mình thích thì hơn--"

"Không sao đâu, với tớ, đó không phải là 'lãng phí' gì cả."

Những lời nói mạnh mẽ của Yui áp đi giọng của tôi.

"Vì đây là khaonr thu nhập đầu tiên của tớ khi đến Nhật Bản nên tớ muốn dùng nó để mua quà cho Natsuomi."

"Yui...."

"Nhờ có cậu, tớ mới có thể kiếm tiền và hát lại được. Và cậu đã bảo tớ dùng vào những việc quan trọng mà phải không?"

Yui đứng dưới ánh hoàng hôn, khẽ nheo mắt lại.

Ánh sáng màu cam nhạt chiếu xuống gương mặt cô, Yui nở nụ cười dịu dàng.

"Vậy thì đừng từ chối nó nhé?"

Yui nửa đùa nửa thật bắt chước lại giọng điệu của tôi.

"Nếu cậu đã nói vậy.... Tớ không thể từ chối được rồi nhỉ."

Tôi trả lười bằng một nụ cười nhạt, Yui cũng mỉm cười hạnh phúc.

"Vậy thì...."

Tôi chỉ vào chiếc vòng tay ở bên cạnh chỗ trống của chiếc mà tôi đang đeo và nói với người quản lý cửa hàng.

"Em muốn cái này."

Yui- người đang theo dõi mọi chuyện, ngước nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Cái này cũng rất hợp với Yui. Hơn nữa, tớ cũng muốn tặng Yui một món quà."

"Nhưng, nhưng mà, làm sao tớ có thể nhận quà từ cậu chứ...."

Yui hoảng hốt lắc lắc hai tay để từ chối, tôi bước tới và giữ hai tay cô ấy lại.

"Đây không phải là một món quà vật chất. Tớ hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, khi mà cậu nhìn vào chiếc vòng tay này, cậu vẫn nhớ rằng 'ngày cưa mình đã nỗ lực hết mình để vượt qua mọi khó khăn', được chứ?"

"Natsuomi....."

Đôi mắt xanh mở to, cô ấy mím chặt môi lại, cúi đầu trong vẻ bối rối.

".... Cậu xảo quyệt thật đấy, nói như vậy..... tớ từ chối kiểu gì giờ...."

Gương mặt Yui hơi ửng đỏ, dưới ánh hoàng hôn, cô chắp hai tay trước ngực, lộ rõ vẻ ngại ngùng.

"Cậu không muốn sao?"

Nghe câu hỏi của tôi, Yui cúi đầu lắc qua lắc lại.

"Không, làm sao có thể không muốn chứ.... Tớ, tớ vui lắm...."

"Vậy thì quyết định thế nhé."

".... Ừm, cảm ơn cậu."

Yui ngại ngùng ngẩn đầu lên và mỉm cười, cô nàng vui đến nỗi biểu cảm gần như có thể bật khóc bất cứ lúc nào được vậy, tôi cũng hài lòng và mỉm cười gật đầu.

Người quản lí cửa hàng quan sát cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm, rồi đưa chiếc vòng còn lại vào tay tôi.

"Đây, đeo nó vào tay bạn gái của cậu đi."

Tôi hiểu được suy nghĩ của người quản lý, gật đầu nhẹ và nhìn vào Yui.

"Yui, lại đây nào."

".... Vâng."

Yui nhẹ gật đầu, tiến tới và đưa cổ tay trái ra, tôi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ tay thon thả của cô ấy.

Chiếc vòng tay bạc rất hợp với làn da trắng của Yui.

"Cảm ơn, tớ thực sự vui lắm."

Yui mỉm cười và nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay như thể đang chiêm ngưỡng một báu vật quý giá, cô khẽ nheo mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

"Ừm, tớ cũng vậy."

u39431-6f2a0f34-2c4f-48c0-8006-aed3e8436fec.jpg

Tôi chắc chăn lúc này đây mình cũng có vẻ mặt rạng rỡ giống như Yui, và tôi cũng muốn được nhìn thấy nụ cười của cô ấy nhiều hơn nữa. Cả hai nhìn nhau và cười ngượng ngùng.

Sau khi trả tiền, chúng tôi rời khỏi cửa hàng với một miếng vải nhỏ để lau vòng tay.

Cả hai cùng đi bộ trên đường cao tốc, thời gian lúc này đã chạng vạng tối rồi. Yui giơ tay lên, ngắm nhìn chiếc vòng đang tắm trong ánh hoàng rôn rực rỡ, nheo mắt ngắm nghía thật kỹ, rồi nở nụ cười hạnh phúc trên môi.

"Natsuomi, cậu có muốn chụp ảnh không? Chụp ảnh bàn tay của chúng ta cùng hai chiếc vòng tay này nào."

"Nghe hay đó, đi thôi nào."

Tôi đồng ý với Yui, lấy điện thoại ra và bật camera lên.

Yui đưa cánh tay thon thả, trắng như tuyết của mình ra và đặt nó lên bên cạnh cánh tay tôi.

Một đôi vòng tay của cả hai người, lấp lánh dưới ánh cam của hoàng hôn.

Tôi chụp lại khoảnh khắc này, nó sẽ trở thành một kỉ niệm đẹp mà suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên.

"Ôi, đẹp quá.... Bức ảnh này tuyệt vời thật....."

Yui nheo mắt vui vẻ, nhìn ngắm những bức ảnh trong điện thoại và lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay trái.

"Cảm ơn, Natsuomi. Tớ thực sự không biết diễn tả lòng biết ơn của mình như thế nào nữa."

Yui nhìn tôi và mỉm cười.

Nụ cười ấy, đã không còn vẻ mong manh, yếu đuối như ban đầu nữa, nó rạng rỡ, tuyệt đẹp như ánh hoàng hôn kia vậy.

Tôi muốn thấy nụ cười này nhiều hơn, tôi muốn bảo vệ nụ cười này.

Trái tim tôi lúc này tràn ngập sự ấm áp.

"Cả tớ nữa, cảm ơn cậu, Yui."

"Tớ chẳng làm được điều gì để khiến cậu cảm thấy biết ơn cả...."

"Rất nhiều đó, chỉ là Yui không nhận ra mà thôi."

"Ồ, đó là cái gì vậy?"

Nghe câu trả lời của tôi, Yui bất ngờ, bật cười.

Cuộc sống của tôi cho đến nay rất viên mãn. Tôi thường nấu những món mà mình thích ăn, thi thoẳng thì đi làm, đọc sách trong kỳ nghỉ và dành thời gian để thư giãn.

Nhưng từ khi gặp Yui, cuộc sống ấy lại trở nên trọn vẹn và hạnh phúc hơn.

Cô ấy thích những món tôi nấu, cô ấy luôn trò chuyện với tôi.

Tôi biết ơn Yui vì đã đến, biết ơn Yui vì đã ở bên, tôi biết ơn cô ấy rất nhiều, chỉ vậy thôi.

"Được rồi, tối nay cậu muốn ăn món gì nào? Chỉ cần Yui thích, tớ sẽ làm cho cậu."

"Ăn cà ri được không? Tớ có thể phụ giúp cậu. Tớ cũng muốn cùng Natsuomi nấu ăn nữa."

"Ừm, lần này hãy tiêu tiền một chút nhé, cùng đi mua thịt bò nào."

"Vâng!"

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Yui, tôi cũng bất giác mỉm cười theo.

Yui lại tiếp tục ngắm nhìn chiếc vòng một cách vui vẻ, suốt quãng đường, nụ cười hạnh phúc luôn nở trên môi cô ấy. Tôi vừa ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương ấy, vừa suy nghĩ sẽ chuẩn bị món tráng miệng gì cho Yui được.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Sáng hôm sau.

Khi tôi bước vào lớp, Kei đã nằm dài ở trên bàn, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, ngáp dài trong khi giơ tay chào tôi.

"Kei vẫn trông như mọi khi nhỉ, mày lúc nào trông cũng như thiếu ngủ vậy."

"Càng nghèo, càng bận thôi, hết cách rồi."

Kei càu nhàu, lại vươn vai khi ngáp dài. 

Yui lúc này cũng vừa mới tới, cô nhẹ nhàng bước vào, tiến tới và ngội xuống chỗ cạnh tôi.

"Chào buổi sáng."

"Vâng, chào buổi sáng."

Tôi chỉ chào hỏi một cách hời hợt, Yui lấy điện thoại ra khỏi túi, những ngón tay thon dài của cô nàng bắt đầu bận rộn với màn hình điện thoại.

Nhìn thấy sự tương tác của chúng tôi vẫn như thường lệ, Kei bất lực, nhún vai và thở dài.

"Mày vẫn tỏ ra thờ ơ như vậy, dù cho hiếm khi Villiers-san chào hỏi mày trực tiếp như vậy nhỉ."

"Ừ, không phải ai cũng hòa đồng được như mày đâu, Kei."

"Ừ, đúng vậy nhỉ, ngay cả khi mày tỏ ra tử tế lúc này, nó cũng chỉ khiến mọi người khó chịu thôi, đúng không, Villiers-san?"

Kei chuyển chủ đề sang Yui, nhưng cô nàng chỉ hơi rời mắt đi một chút, rồi ngay lập tức nhìn vào màn hình điện thoại một cách thờ ơ, trả lời với giọng đều đều, vô cảm.

"Vâng, tớ cũng nghĩ vậy."

"Ựa, phản ứng của Villiers-san thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Natsuomi."

Yui- người không quan tâm đến Kei, tiếp tục lướt màn hình điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng.

"Được rồi đó, dừng lại ở đây thôi."

Tôi cũng trả lời, Kei nhún vai một cách khô khan.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng chiếc vòng tay ở cổ tay trái đang cầm điện thoại của cô, viên pha lê đón ánh nắng, phát ra ánh sáng đủ màu sắc.

Tôi cũng đặt tay trái đang đeo chiếc vòng tay của mình xuống, lắc lư nhẹ, vuốt ve cổ tay trái của cô ấy.

Yui- người thấy hành động của tôi qua khóe mắt, khẽ cong khóe miệng, và che giấu biểu cảm đó bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không ai biết Yui đang nở nụ cười ấy với tôi.

Tôi, không thể giấu nổi niềm vui, chỉ biết cười khẽ.

là một trào lưu văn hóa và thời trang mang tính nổi loạn, tự do, phong cách này đặc trưng bởi trang phục rách rưới, bụi bặm như quần jeans rách, áo thun, áo khoác da, đi kèm các phụ kiện gai góc như đinh tán, khuyên tai, và các kiểu tóc độc đáo như mohawk, tóc nhuộm nhiều màu sắc. là một trào lưu văn hóa và thời trang mang tính nổi loạn, tự do, phong cách này đặc trưng bởi trang phục rách rưới, bụi bặm như quần jeans rách, áo thun, áo khoác da, đi kèm các phụ kiện gai góc như đinh tán, khuyên tai, và các kiểu tóc độc đáo như mohawk, tóc nhuộm nhiều màu sắc. jz má-))