trans: ntth1911.
edit: ntth1911, haliss.
=========================================================================================================================================================================================================
Chương 04: Những chiếc Hamburger hấp dẫn.
"Đúng như mong đợi, Natsuomi, mày thực sự biết cách mặc tạp dề nhỉ."
Nhìn thấy tôi mặc chiếc tạp dề cũ đã dùng một năm, Kei gật gù, khoanh tay.
"Thì, sử dụng nó trong một năm thì có là ai cũng phải quen chứ."
"Nhưng mà, học sinh trung học bình thường thậm chí còn không sử dụng nó lần nào trong một năm đâu đó."
Kei đáp lại câu trả lời của tôi, bật cười khúc khích.
Bài học kinh tế gia đình hôm nay là nấu ăn trong phòng bếp của trường. Thực đơn là hamburger- một món ăn mà tôi đã rất quen thuộc và có thể làm ngay mà không cần xem qua hướng dẫn. Tuy cách nấu của tôi có thể có một số khác biệt với sách giáo khoa, nhưng phương pháp nấu về cơ bản là không thay đổi, nên sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, tôi lại gặp phải một tình huống đặc biệt.
"Katagirir-san, xin hãy chỉ bảo tớ."
Yui- đeo tạp dề đứng một bên, cúi đầu lịch sự với tôi.
Các nhóm thực hành được quyết định thông qua bốc thăm, và thật bất ngờ, tôi và Yui lại bốc vào chung một nhóm. Mọi người trong lớp chắc không ai ngờ tôi và Yui lại thân nhau đến mức có thể ngồi ăn tối cùng nhau.
"Katagiri-kun, trông cậy vào cậu nhé."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh Yui, là một cô bạn tên Hina Shinjou, cô ấy đang giơ hai tay lên trong khi cười nói với tôi như vậy.
Shinjou-san là một người nổi tiếng trong lớp, với mái tóc dài gợn sóng và đôi mắt buồn ngủ, cô thường được các bạn nữ gọi là "gyaru". Cô ấy có tính cách thân thiện, hòa đồng, giao tiếp với mọi người hết sức tự nhiên, không màng đến giới tính. Tuy không thân thiết, nhưng tôi thường nói chuyện với cô ấy cùng với Yui, và đây là bạn thân nhất trong lớp của Yui.
"Katagiri-kun nấu ăn giỏi lắm à?"
"Ừ, đúng rồi đó, nó mà là con gái thì tớ muốn lấy nó làm vợ luôn cũng được đó!"
"Ồ~ Tớ hiểu rồi. Vậy thì hôm nay nhờ cậu nhé, chúng tớ may mắn thật đó!"
Trong khi Shinjou-san và Kei đang ngày càng phấn khích, tôi giao tiếp bằng ánh mắt với Yui- người vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Cảm giác khá kì khi không nói chuyện mấy dù hai chúng tôi cùng một nhóm, nhưng nếu nói chuyện như bình thường với Yui, chúng tôi có thể sẽ gây ra vài hiểu lầm không đáng có với Kei và Shinjou-san.
Vậy nên, tôi phải tiếp tục cư xử thật tự nhiên như là 'một người bạn cùng lớp' với Yui. Trò chuyện bình thường thì không thành vấn đề, nhưng khi nấu ăn, có khả năng tôi sẽ mất cảnh giác.
Phải tập trung..... Phải tập trung.....
"Trông cậy vào cậu nhé, Villiers-san."
"Vâng, tớ cũng vậy."
Chúng tôi nhẹ gật đầu với nhau.
Chỉ một tiếng thôi mà, chắc sẽ ổn thôi....
Tôi quay sang nhìn đồng hồ, cố gắng gạt đi mọi sự căng thẳng không cần thiết.
"Được rồi, Natsuomi-sensei, hãy hướng dẫn chúng em với!"
"Đúng vậy đó, Kitagiri-sensei!"
Hai cái con người kia đã hoàn toàn đặt tôi vào vị trí giáo viên rồi, không thể từ chối, tôi đành miễn cưỡng bước lên phía trước.
"Vậy thì, hãy bắt đầu bằng việc rửa sạch tay, nhờ rửa thật kĩ ngón tay và các kẽ móng tay nhé."
Tôi xắn áo lên ở bồn rửa, Yui cũng vậy, đi theo tôi. Đúng lúc đó, khuôn mặt của Shinjou-san ló ra từ sau vai Yui.
"Ồ, Yui-chan, chiếc vòng tay này đẹp quá, cậu mua nó ở đâu vậy?"
Nghe thấy câu hỏi đó, Yui và tôi giật thót mình, lập tức kéo tay áo xuống.
"Sao vậy? Có gì phải giấu đâu nào. Cậu không cần phải ngại ngùng khi đeo phụ kiện hay gì cả đâu mà?"
"Ưm, không phải là tớ cố tình giấu hay gì đâu...!"
Yui luống cuống tìm một lý do trong khi che giấu chiếc vòng tay.
Hina không để ý đến chiếc vòng tay nữa, mà nhìn cô nàng với vẻ trêu chọc, khiến Yui đỏ mặt.
Tranh thủ thời cơ, tôi tháo chiếc vòng tay ra và bỏ vào trong túi, sau đó xắn tay áo lên và rửa như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Được rồi, tay tao không thể sạch hơn được nữa rồi! Tiếp theo chúng là làm gì vậy?"
Kei nói to, tự hào khoe đôi bàn tay đã rửa sạch sẽ của mình, khiến tôi bật cười.
"Rửa tay xong rồi, giờ thì sẽ đến bước chuẩn bị nguyên liệu."
"Chuẩn bị?"
"Là cắt nhỏ nguyên liệu trước và nêm nếm gia vị."
Tôi trả lời thắc mắc của Shinjou-san và lấy lại sự tập trung.
Bốn người chúng tôi tập trung các nguyên liệu trên bàn, bắt đầu làm việc với chỗ hamburger đã được giáo viên phát cho.
Vì hôm nay là ngày học nên tôi sẽ làm theo công thức chuẩn: Trộn thịt bò xay, hành tây, sữa, trứng và vụn bánh mì, sau đó là chiên trứng.
"Được rồi, hãy bắt đầu bằng cách băm nhỏ hành tây ra, ai có thể làm nào?"
"Tớ không giỏi dùng dao đâu vì tớ vụng về lắm~"
"Nào, đây là cơ hội để Natsuomi-sensei thể hiện tài dùng dao của mình mới đúng chứ, phải không?"
"Các người đang cố tránh việc à?"
Tôi nhìn chằm chằm vào hai cái con người đang vẫy vẫy tay kia, thở dài bất lực, miễn cưỡng cầm dao lên và bắt đầu thái hành.
"Đây, lấy dao vào thớt rồi để lên bàn. Đặt hành tây vào giữa."
"Tớ hiểu rồi, cảm ơn."
Như thường lệ, Yui phụ giúp tôi ở bên cạnh.
Cô ấy sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng, làm cho quá trình nấu nướng trở nên suôn sẻ hơn, tôi vô cùng biết ơn vì điều đó.
Khi cô ấy mới đên nhà tôi, chúng tôi không thể phối hợp ăn ý được như này, nhưng giờ đây chúng tôi đã hiểu ý nhau đến mức cô ấy sẽ mang đến những thứ cần thiết vào đúng thời điểm.
"Ồ, Yui-chan giỏi quá. Cậu với Katagiri-kun trông cứ như một cặp vợ chồng vậy đó~"
Shinjou-san nổ một quả bom với vẻ thản nhiên.
Củ hành tay đang đi tới tay tôi bỗng khựng lại, trượt xuống và lăn trên sàn. Kei vội vàng đuổi theo củ hành đang lăn.
"Ừm, tớ sống một mình nên có biết nấu ăn ở một mức độ nào đó...!"
Yui bối rối tìm lời bào chữa, tôi mắt xanh đảo loạn xạ, cô nàng khẽ bật ra một tiếng cười gượng.
Shinjou-san dường như đã bị thuyết phục bởi lời giải thích của Yui, gật đầu hiểu ý.
"Tớ hiểu rồi, Yui-chan giỏi thật đó. Không thể tin được là chúng ta lại cùng tuổi đó."
"Ơ, không, không hề! Tớ không thể so sánh với trình độ của Natsuomi....."
"Hửm? Natsuomi?? Ý cậu là Katagiri-sensei phải không?"
"Ơ không....! À, ưmm.... Cái đó..... Ka..... tagiri-san......?"
Shinjou-san khẽ cau mày nhìn Yui, dường như muốn nói điều gì đó.
Lảng tránh ánh mắt tò mò của Shinjou-san, Yui cười một cách gượng gạo, mồ hôi cô đã chảy dài trên má.
Sau đó, Shinjou-san mỉm cười và vỗ nhẹ vào cánh tay Yui một cách tình nghịch.
"Cậu đang không ở Anh đâu đó, biết không? Nếu cậu gọi ai đó bằng tên, họ sẽ hiểu lầm đó."
"Ư-Ừm, tớ lỡ lời....! Cảm ơn đã nhắc nhở!"
Tận dụng sự hiểu lầm của Shinjou-san, Yui tiếp tục nói với phản ứng hơi thái quá, thế là chúng tôi đã thành công thoát khỏi tình huống nguy hiểm.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Nguyên liệu đã sẵn sàng rồi, giờ thì nấu thôi nhỉ?"
Sau khi làm xong mọi quy trình chuẩn bị, giờ tôi chỉ cần nấu lên là xong.
Tôi nặn quanh miếng hamburger, vỗ nhẹ để thoát khí, những người trong nhóm chăm chú quan sát, ánh mắt của họ đổ dồn vào tay tôi.
"Hãy để Natsomi xử lý khâu cuối đi, chúng ta đã đi được tới đây rồi, nên tớ không muốn làm hỏng mọi chuyện ở phút cuối đâu."
"Đồng ý~ Tay tớ mỏi nhừ vì nhào bột rồi, nhờ cậu đó Katagiri-kun."
"Vâng, tớ cũng vậy, xin hãy thực hiện bước cuối cùng, Katagiri-san."
Họ đã nói vậy rồi, nên cũng chẳng có lý do để từ chối. Tôi kiểm tra hướng dẫn, nó chỉ ghi: "Nấu trong chảo và đảm bảo thịt chín.", có nghĩa đây là bước mà tôi có thể làm theo ý mình, ở mức độ được cho phép.
Vì cả nhóm đã cùng nhau làm khâu chuẩn bị, nên tôi muốn cố gắng hết sức để làm ra những chiếc hamburger ngon nhất có thể.
"Được, cứ để cho tớ."
Tôi bật bếp lên, xắn cao tay áo hơn nữa, đổ dầu lên mặt chảo. Chờ dầu sôi, tôi bắt đầu đặt những miếng hamburger lên.
Sau một lúc, tiếng 'xèo xèo' vang lên, tôi giảm lửa về mức thấp nhất, quay sang bên cạnh, lấy giấy bạc, khéo léo đặt nó lên trên miếng hamburger.
"Hả? Cậu ấy đang làm gì vậy? Tớ chưa từng thấy kĩ thuật nấu ăn nào như thế bao giờ?"
Shinjou-san tỏ ra vô cùng thích thú trước cảnh tượng tôi nấu ăn, ngó nhìn vào chảo từ phía bên cạnh tôi với vẻ tò mò.
"Có nhiều cách khác nhau để chế biến một miếng hamburger, đây là một phương pháp để nấu nó."
Bằng cách nấu chậm ở lửa nhỏ, miếng hamburger sẽ chín mà vẫn giữ được độ mọng nước.
Tuy nhiên, nếu chỉ làm vậy, bề mặt miếng thịt sẽ không có màu nâu đẹp mắt, và những phần không chạm vào chảo sẽ không chín hẳn được. Vậy nên, phủ giấy bạc lên trên để giữ nhiệt nhưng vẫn để cho hơi nước có thể thoát ra ngoài là cách khắc phục hoàn hảo.
Tôi nói với Shinjou-san rằng cũng có cách hấp bằng nắp, hay nướng trên bề mặt chảo một lúc rồi cho vào lò nướng, nếu có điều kiện. Cô ấy đáp lại với giọng trầm trồ, vui vẻ mỉm cười cảm ơn tôi.
"Ồ, Katagiri-sensei, cậu có nhiều kiến thức nấu ăn thật đó, tớ ngạc nhiên quá!"
"Đây là điều mà ai nấu ăn đủ lâu cũng biết, nên chẳng có gì đáng tự hào cả."
"Nhưng làm được như thể ở trong một lớp nấu ăn ở trường trung học thì khồn bình thường đâu, đừng khiêm tốn vậy chứ!"
Shinjou-san cười lớn, huých nhẹ vào khuỷu tay tôi.
Nhìn bầu không khí thoải mái này, cũng dễ hiểu về việc tại sao cô ấy lại được mọi người trong lớp yêu quý. Tuy chưa từng tiếp xúc nhưng khi thử, tôi mới hiểu tại sao.
"Sắp xong rồi, hãy quay lại chỗ ngồi và đợi một chút nhé."
"Yes, sir! Vậy thì giao lại cho thầy đó, Kitagiri-sensei!"
Shinjou-san ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói và ngồi xuống ghế.
Vào lúc đó, tôi liếc nhìn sang Yui, chợt thấy vẻ buồn bã và không vui hiện trên mặt cô ấy.
"Yui-chan, có chuyện gì thế? Trông cậu lạ quá."
"Tớ không sao."
"Hể? Phản ứng của cậu hơi lạ đó."
Câu trả lời của Yui làm Shinjou-san hơi bối rối, cô nghiêng đầu và quay mặt về phía Yui.
"Nhưng cậu vừa làm một vẻ mặt mà tớ chưa từng thấy trước đây, cậu ổn không vậy?"
"Tớ ổn."
"Hừmm.... Ồ, tớ hiểu rồi. Thì ra là vậy~"
Shinjou-san nheo mắt lại, nở một nụ cười toe toét, ghé sát vào tai Yui và thì thầm.
"Cậu ghen tị vì tớ thân thiết với 'Kitagiri-sensei' đó à~"
"Ghen tị.....?"
Yui- không hiểu lười của Shinjou-san, ngước lên nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối. Sau một lúc, Yui nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa lời nói của Shinjou-san, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng như quả táo chín.
"K-Không phải....! T-Tớ không có nghĩ như vậy....!!"
Yui hoảng hốt, biểu cảm như sắp bật khóc tới nơi, Shinjou-san bật cười tinh nghịch, và xoa đầu Yui.
"Ồ, ra là vậy à. Cậu muốn độc chiếm cậu ấy tới vậy à? Yui-chan, cậu dễ thương quá đi mất~"
"..... Ể?"
Yui khẽ thốt ra âm thanh ngớ ngẩn, đơ người tại chỗ.
"Đừng lo, không sao đâu mà. Tớ thích Yui-chan hơn cả Katagiri-sensei, nên cứ yên tâm đi nhé? Lại đây nào, ngoan ngoan~"
Shinjou-san liên tục xoa đầu Yui như thể an ủi một đứa trẻ.
"Ơ.... ừm, cái đó..... Ưm....."
Yui không biết nên biểu cảm ra sao. Cuối cùng, cô nàng vùi mặt xuống bàn, cuộn tròn người lại.
"..... Hina-san.... Cảm ơn cậu rất nhiều....."
Yui cố gắng nặn ra những lời đứt quãng, đôi tai cô đã đỏ bừng từ khi nào không hay.
Nhìn thấy hành động skinship của hai cô gái, Kei tiến lại gần và liếc nhìn tôi.
"Con gái thật sự khó hiểu theo nhiều cách nhỉ, có cần tao xoa đầu mày không, Natsuomi."
"Biến đi."
Tôi liếc nhìn Kei- người đang cười khúc khích, tiếp tục kiểm tra hamburger.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Kĩ năng nấu nướng của Katagiri-sensei tuyệt vời thật đấy. Chiếc hamburger này có thể được phục vụ trong nhà hàng đó...."
"Hamburger của Natsuomi lúc nào cũng ngon...."
Shinjou-san nghiêm túc ngắm nhìn đĩa hamburger trước mặt, Kei thì rên rỉ khi đưa tay lên cằm.
"Vì trong phần hướng dẫn không có đề cập đến phần nước sốt, nên tớ đã đun chảy bơ vào nước thịt rồi trộn với nước sốt cà chua cung chút tương ớt, cuối cùng ninh nhỏ lửa để cô đặc thành sốt."
Thông thường thì rau sẽ đưuọc dùng làm món ăn kèm với hamburger này, nhưng chúng tôi không dùng vì không nằm trong phạm vi bài học.
Kei- người đã góp mặt trong rất nhiều buổi tập luyện của tôi suốt một năm qua và đã ăn vô số chiếc hamburger từ tôi, rên lên thán phục, cảm thấy vô cùng tự hào.
"Một số nhóm đã xong rồi, vì vậy hãy ăn hamburger ngay khi hoàn thành nhé."
Cô giáo dạy kinh tế gia đình thông báo từ phòng sau khi thấy nhóm chúng tôi đã nấu xong. Trong khi các nhóm khác mới bắt đầu nấu ăn, chúng tôi đã dọn món xong rồi, vậy nên cả nhóm quyết định ăn luôn.
"Chúc mọi người ngon miệng!"
Bốn chúng tôi đồng thanh nói trong khi đưa hamburger lên miệng, Kei và Shinjou-san mở to mắt vì kinh ngạc khi ăn.
"C-Cái gì thế này....? Ngon quá đi mất...."
"Cách nấu này.... hoàn toàn khác với những gì Natsuomi làm lúc tập nấu....."
Nghe lời bình luận của hai người họ, Yui gật đầu: "Ừm, ừm", trông cô nàng có vẻ vô cùng tự hào.
Yui cũng đưa một miêngs hamburger lên miệng, vẻ mặt bình tĩnh bổng chốc chuyển sang hạnh phúc.
"Yui-chan cũng vui vẻ quá nhỉ. Thật sự đó, cậu dễ thương quá đi mất~"
"Vâng, vì hamburger Katagiri-san làm ngon quá nên tớ mới không kiềm chế được."
Yui nói nhỏ, tiếp tục cắn một miếng hamburger nhỏ nữa, lại gật đầu mỉm cười.
Cô nàng vui vẻ thưởng thức hamburger với vẻ hạnh phúc, khiến cho Shinjou-san và Kei đang ăn, nhìn thấy phải sửng sốt, họ nhìn nhau như thể không tin đây là sự thật.
Chắc chẳng ai biết đây mới thực sự là Yui đâu nhỉ.
Không phải Yui không muốn cười, chỉ là do cô quá nhạy cảm nên hiếm khi biểu lộ cảm xúc ấy với mọi người. Yui chỉ thực sự tự nhiên khi ở bên tôi, cô ấy tin tưởng tôi, và điều đó làm tôi vui không tả được. Tôi nhanh chóng lấy tay lên che miệng, ngăn cho mình không mỉm cười.
"Ừm, cậu biết đấy, tớ chưa từng tiếp xúc nhiều với Katagiri-kun, nhưng cậu dễ nói chuyện lắm đó biết không? Cậu toát ra một khí chất dễ mến, và tài nấu nướng cua cậu thì khỏi phải bàn." Shinjou-san nói với tôi, nở một nụ cười ấm áp.
"Vậy sao? Tớ thì nghĩ nó cũng thường thôi." Tôi đáp lại.
"Không, không, cậu nghĩ sai rồi đó, cậu nên ý thức hơn rằng mình là một người rất tốt đi." Cô ấy nhấn mạnh.
"Tớ hiểu mà, Hina. Natsuomi có cách tự đánh giá bản thân nó khá kỳ lạ đó." Kei cũng chen vào, gật gù đồng tình.
Như tôi thường nói với Yui, tôi không coi mình là người mà người ta thường gọi là 'người tốt'.
"Cậu có nghĩ như vậy không, Yui-chan?" Shinjou-san quay sang hỏi Yui để tìm kiếm sự đồng tình.
"Vâng, tớ nghĩ vậy. Cậu ấy chắc chắn là người tốt." Yui trả lời ngay lập tức.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu, chẳng hiểu sao mình lại được coi là 'người tốt'.
Shinjou-san nhìn tôi với nụ cười như thể đang chứng kiến điều gì đó khó tin.
"Cậu rất điềm tĩnh và khiêm tốn, những điều đó rất thu hút con gái đó biết không?"
Nghe thấy lời của Shinjou-san, Yui quay mặt lại nhìn cô ấy, đôi mắt xanh mở to.
"Nếu nhìn kĩ thì Katagiri-kun thực sự rất tuyệt, nếu có ai đó trở thành bạn gái của cậu, chắc chắn cô gái đó sẽ được đối xử rất tốt." Shinjou-san tiếp tục nói.
Yui mở to mắt, như thể không tin những gì Shinjou-san nói, miếng hamburger trên tay cô ấy rơi xuống đĩa.
"Ừ, tớ hiểu, chắc chắn Natsuomi sẽ rất tốt với bạn gái mình." Kei nói chen vào, mỉm cười tinh nghịch và huých khuỷu tay vào tôi.
"Mày nói linh tinh cái gì vậy? Đừng tiếp tục nói về những thứ vô căn cứ nữa." Tôi đáp, cảm thấy hơi xấu hổ khi bị trệu chọc như vậy.
Ở một góc không ai chú ý, khuôn mặt Yui hơi trầm lại, khóe miệng cô ấy giật giật.
"Cậu không nghĩ vậy sao, Yui-chan? Katagiri-kun có phải là mẫu bạn trai lý tưởng của mọi cô gái đúng không?" Shinjou-san bất ngờ hỏi Yui.
"Hả....?" Yui bị bất ngờ trước câu hỏi đột ngột, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Ừ.... Đúng vậy... Tớ cũng thấy vậy.... Tớ nghĩ Katagiri-san rất hấp dẫn, nhưng....." Giọng Yui run run, bàn tay nhỏ đặt dưới bàn cũng siết chặt lại.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt như sắp bật khóc vậy.
Shinjou-san, nghe được câu trả lời từ Yui, mỉm cười tinh nghịch và nhìn tôi.
"Katagiri-kun, nhưng mà nhé? Yui-chan quyến rũ và dễ thương như vậy, chẳng phải là nguy hiểm quá hay sao?"
"Hả....?"
Shinjou-san ôm vai Yui, quay cô ấy sang tôi với vẻ mặt tinh nghịch.
"Nếu nhận được lời mời gọi như thế, con gái người ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cô gắng hơn, đúng không nào~?"
"Ể, Hể.....?"
Yui ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi thở dài, nhún vai.
"Villiers-san là người nghiêm túc, đừng trêu đùa cô ấy nhiều quá."
"Được rồi, được rồi, xin lỗi nhé, tại Yui-chan dễ thương quá nên tớ không kiềm chế được~"
"Hả....? Dễ thương....?"
Shinjou-san lè lưỡi một cách dễ thương và cúi đầu trước Yui khi nắm chặt hai tay.
Yui, cuối cùng cũng nhận ra mình đang bị trêu chọc, lập tức đỏ bừng mặt.
Cô nàng cứ mở miệng, rồi lại thôi, như thể muốn nói điều gì đó, cuối cùng khom vai, cúi gằm mặt xuống mà im lặng.
"Ồ, ồ, thì ra cũng có lúc Villiers-san gặp phải khó khăn ha."
Kei- chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, ngồi một bên và cười lớn vui vẻ.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Buổi tối ngày hôm đó, vào giờ ăn tối.
"Tớ thực sự xin lỗi...! Natsuomi rất quan tâm đến ranh giới của chúng ta, nhưng tớ thực sự cảm thấy tuyệt vọng...."
Ngay khi về đến căn hộ, Yui đến nhà tôi, lấy cả hai tay che mặt và xin lỗi.
"Không sao đâu mà, tớ cũng có lỗi, Yui chỉ là nạn nhân mà thôi." Tôi cố trấn an cô ấy, nhớ lại nụ cười tinh nghịch của Shinjou-san.
Chẳng có chuyện gì thực sự xảy ra, và Yui không cần phải xin lỗi tôi vì điều gì cả.
"Nhưng mà hôm nay tớ mắc quá nhiều lỗi... A, tớ cảm thấy tuyệt vọng quá....."
Yui vùi mặt vào gối trên sofa của tôi, cuộn tròn người lại như một chú mèo.
Đôi tai đỏ bừng lộ ra từ giữa mái tóc trông dễ thương vô cùng, tôi phải cố gắng nhịn cười trước cảnh tượng đáng yêu này.
Yui khi bị trêu chọc trông đáng yêu thật đó.
Dù tôi biết đó không phải là điều mà Yui thích, nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy đi....
Tôi cứ quan sát cô nàng cuộn tròn trên sofa trong khi hoàn thành món oyakodon.
"Được rồi, ăn tối thôi nào, cậu có thể giúp tớ mang nó ra bàn được không?"
"Vâng, tớ đến ngay đây...."
Yui từ từ đứng dậy khỏi ghế, ngoan ngoãn mang theo tô oyakodon theo lời tôi nói.
Sau một hồi rên rỉ và bình tĩnh lại, dù vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng cô nàng đã cư xử như bình thường được rồi. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy vậy.
Như thường lệ, chúng tôi ngồi đối diện trên chiếc bàn ăn nhỏ.
"Itadakimasu."
Giọng nói của chúng tôi đồng thời vang lên, Yui cắn một miếng thịt gà với nước dùng daishi, lòng đỏ trứng cũng trào ra.
"Ưm, ngon quá...!"
Khuôn mặt Yui bừng sáng, cô ngay lập tức nở một nụ cười hạnh phúc, dễ thương thật.
Cuối cùng cũng thấy được lại nụ cười ấy rồi, tôi cũng mỉm cười nhẹ với cô ấy.
"Tó nghĩ nấu ăn với mọi người rất vui, nhưng khi chỉ nấu và ăn cùng Yui tớ mới cảm thấy là vui nhất."
Yui- đang thưởng thức đồ ăn, nghe thấy vậy, cũng hơi ngước mặt lên với vẻ ngại ngùng.
"Ừm, ăn cùng Natsuomi tớ thấy là vui nhất."
Cô ấy nhẹ nhàng nheo đôi mắt xanh lại, cười vui vẻ.
Tất nhiên, bàn ăn bốn người vào ban ngày cũng khoogn tệ, nhưng khoảng thời gian yên tĩnh này với Yui mới là nhất.
Hai chúng tôi mỉm cười nhẹ với nhau, tiếp tục vừa trò chuyện vừa thưởng thức nốt bữa tối còn lại.
kiểu học quản lý tài chính, tiêu dùng thông minh, giáo dục, dinh dưỡng, sức khỏe, và kỹ năng sống, kết hợp kiến thức từ kinh tế học, xã hội học và tâm lý học. Ở đây đang là học nấu ăn. tí thì oẳng-)) tí thì oẳng x2 -))))) làng gốm bát tràng? -_=