trans: ntth1911.
edit: ntth1911, haliss.
=========================================================================================================================================================================================================
Chương 09: Bản giao hưởng của tình yêu.
Thời gian đã bước sang tháng 7.
Trong hệ thống của Tosei Gakuin, kì thi cuối thì sẽ diễn ra vào đầu đầu tháng và tùy thuộc vào kết quả, một số học sinh sẽ phải vật lộn với các lớp bổ túc trong kì nghỉ hè.
Dĩ nhiên, tôi và Yui cũng phải tham gia kì thi. Là một học sinh được nhận học bổng, thành tích của tôi khá tốt, còn Yui thì cũng thường xuyên học tập chăm chỉ, nên chúng tôi đều không gặp vấn đề gì cả.
Ngay cả khi đến gần những ngày thi, chúng tôi vẫn vui vẻ ăn tối cùng nhau mà không cần phải lo về việc ôn luyện. Nhận tiện thì, cả Yui và tôi đều thuộc top đầu của lớp.
Vì Yui sống ở Anh từ bé nên cô nàng cực kì thông thạo tiếng Anh, nhưng có vẻ cô hơi gặp khó khăn với lịch sử Nhật Bản hiện đại, lớp học này chủ yếu tập trung vào tiếng Nhật.
Và hôm nay là ngày đi 'Thiên đường biển cả' của chúng tôi, tôi cảm thấy hồi hộp và phấn khích còn hơn thi học kì nữa, vì hôm nay tôi sẽ hẹn hò với Yui mà.
Khóa cửa nhà lại, tôi đứng đó, hít vào một hơi thật sâu rồi một mình đi tới ga tàu. Yui bảo cần chuẩn bị hơi lâu, nên chúng tôi hẹn nhau ở nhà ga gần nhất.
Để cho chắc, tôi kiểm tra lại giờ trên điện thoại, lúc này đang là 4 giờ 45 phút chiều. Yui hẹn tôi lúc 5 giờ, và tôi định là sẽ đến sớm hơn 5 phút.
Hẹn gặp nhau ở nhà ga.... Cảm giác này đúng là hẹn hò nhỉ, phải không?
Tuy chúng tôi thường hẹn gặp ở siêu thị sau giờ học hay cùng nhau đi mua sắm từ nhà, nhưng hẹn gặp nhau ở nhà ga vào ngày nghỉ để đi chơi thì đây là lần đầu tiên. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Bình tĩnh lại đi..... Cứ như bình thường là được rồi....
Tự nhủ bản thân không được quá phấn khích, tôi tiếp tục tiến thẳng đến nhà ga. Tới nơi, nhìn quanh một lượt, tôi vẫn chưa thấy Yui đâu, tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho cô ấy.
-Tớ đến rồi nè.
Đúng lúc đó, tiếng dép geta từ đâu vang lên, hướng về phía tôi. Tôi ngẩng đầu lên.
".... Yui?"
Đứng đó là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng trong bộ yukata, tay đeo một chiếc túi nhỏ màu xanh nhạt, toát lên vẻ dịu dàng. Bộ yukata được may bằng vải có màu xanh nhạt, điểm xuyết bằng những bông hoa bìm bìm tuyệt đẹp. Dải thắt lưng obi màu xanh đậm càng tô điểm cho những bông hoa, làm nổi bật nét thanh lịch, duyên dáng.
Mái tóc đen dài tuyệt đẹp của Yui- ngày thường hay xõa xuống, giờ đây được cố định bởi một chiếc trâm cài hình bông hoa lớn. Lớp trang điểm nhẹ làm cho Yui trông thật xinh đẹp.
Tôi hoàn toàn bị bất ngờ. Yui e thẹn vén tóc ra sau tai, mặt hơi ửng đỏ khi nhìn tôi.
".... Trông tớ có kì không?"
Tỉnh lại đi, tỉnh lại....!
Tâm trí tôi nhanh chóng bị kéo trở về với thực tại, tôi nhanh chóng trả lời.
"Không, không có đâu.... Trông cậu xinh đẹp lắm...."
"Thật không đó?"
"Thề với trời luôn...."
Nét mặt Yui giãn ra sau khi nghe được câu trả lời từ tôi. Cô nàng khẽ cười "hehe" một cách ngây thơ.
Nụ cười đó đáng yêu tới nỗi tôi phải ngay lập tức đưa tay che miệng, giấu đi nụ cười toe toét sắp nở ra của mình.
Mình thiếu cảnh giác quá rồi...!
Tôi muốn ngắm nhìn Yui trong bộ yukata, nhưng cô ấy quá dễ thương, khiến tôi không thể nhìn thẳng vào cổ được nữa.
"Minato-san đã giới thiệu cho tớ một dịch vụ thuê yukata, nên tớ nghĩ sẽ rất thú vị nếu thử." Yui giải thích lý do tại sao cô lại mặc yukata.
Cô nàng đỏ mặt, nở một nụ cười e thẹn. Tôi hít vào một hơi thật sâu để bình tĩnh, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Người qua đường không thể tránh khỏi sự chú ý đến Yui trong bộ yukata, nhưng dường như cô nàng chẳng để ý, tiếp tục nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Cô ấy dễ thương như vậy, sự chú ý của mọi người bị thu hút cũng chẳng có gì lạ cả.
"Tớ rất vui vì cậu đã chuẩn bị cho hôm nay, Yui."
"Tớ đã lo vì cảm thấy mình có hơi quá khích, nhưng nếu Natsuomi vui thì tớ mừng lắm."
Yui đã đặt trước yukata cho hôm nay từ tối quá, có nghĩa là sáng sớm hôm nay cô ấy đã một mình đến cửa hàng để thử. Nghĩ đến đây, lồng ngực tôi thắt lại, nhưng khi tự nhủ hôm nay là ngày đi chơi, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, quay sang Yui.
"Mình đi thôi nhỉ?"
"Vâng, đi thôi."
Với khuôn mặt hơi ửng đỏ vì ngượng ngùng, cả hai chúng tôi cùng bước qua cổng soát vé, leo cầu thang lên sân ga.
Từ đây, chúng tôi đổi tàu một lần và tới 'Thiên đường biển cả' trong năm mươi phút. Dù không phải là giờ cao điểm nhưng vì là lễ hội nên trên tàu cũng khá đông người, nên tôi đi phía trước Yui, len qua đám đông để chắn thành đường đi cho cô ấy. Tiếng geta khẽ vang lên phía sau tôi mỗi lần Yui di chuyển.
"Đôi dép này có thoải mái không?"
"Vâng, thoải mái lắm, tớ đã chọn loại nào dễ đi rồi."
Yui mỉm cười khi nói, tiếp tục theo sau lưng tôi.
"Vậy còn việc trả yukata thì sao?"
"Họ bảo hãy trả lại nó vào buổi chiều ngày mai."
"Vậy thì mai để tớ đi cùng cậu."
"Hehe, cảm ơn nhé. Natsuomi, cậu thật tốt bụng."
Chúng tôi vừa lên chuyến tàu vừa đến sân ga, vừa trò chuyện vui vẻ.
Bên trong tàu đông đúc đến mức chúng tôi không tìm được chỗ ngồi, nên chúng tôi phải chọn một góc để đứng. Tôi nhìn quanh, để ý thấy có một vài người mặc yukata, có lẽ họ cũng có cùng điểm đến với chúng tôi.
Tôi nắm chặt tay nắm, liếc nhìn Yui- người đang háo hức ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp....
Tôi cứ ngỡ mình đã quen với vẻ đẹp của Yui, nhưng cứ mỗi khi tôi khám phá ra một khía cạnh mới của cô nàng, vẻ đẹp ấy lại tăng lên không ngừng. Nhận ra ánh nhìn của tôi, Yui mỉm cười, nghiêng người lại gần tôi và khẽ thì thầm.
"Tớ mong chờ lắm đó."
Không rời mắt khỏi cô ấy, tôi cũng mỉm cười nhẹ đáp lại.
Sau khi chúng tôi đổi tàu trong vài phút....
"Oa, tớ có thể ngửi thấy mùi biển!" Yui kêu lên phấn khích, hít hà làn gió biển thoang thoảng, nụ cười của cô ấy ngày một rạng rỡ hơn.
Nhà ga lúc này đang khá đông người đến để xem lễ hội pháo hoa, có rất nhiều phụ nữ và trẻ em mặc yukata.
Tôi kiểm tra điện thoại, đã 6 giờ chiều rồi, tức là chỉ còn khoảng hai tiếng nữa là đến giờ bắn pháo hoa.
"Nhớ đừng để lạc mất nhau nhé." Tôi dặn Yui đang phấn khích ở bên cạnh.
"Vâng, tớ sẽ luôn đi cạnh Natsuomi." Cô nàng trả lời với sự háo hức, tiếp tục thích thú đưa mắt nhìn quanh.
Chúng tôi băng qua cây cầu lớn bắc ngang từ nhà ga. Chẳng mấy chốc, tôi đã thấy lối vào của 'Thiên đường biển cả', phía xa đó là vô số trò chơi và người qua lại thì tấp nập, đúng là không khí của lễ hội rồi.
Vé vào cửa ở đây được miễn phí, nhưng mỗi điểm tham quan và các tiện ích đều có một hệ thống để thu phí riêng. Tôi biết điều đó nhờ đã đọc trên trang web 'Thiên đường biển cả'.
"Natsuomi, thủy cung ở đằng kia kìa!" Yui hào hứng nói, chỉ tay vào tấm biển ghi 'thủy cung'.
"Chậm thôi nhé, nếu cậu chạy trong đôi geta đó, cậu sẽ bị đau chân đó." Tôi cảnh báo khi thấy Yui chạy bước nhỏ với vẻ phấn khích.
"Vậy thì lúc đó Natsuomi sẽ cho tớ mượn lưng chứ?"
"Tớ sẽ cho cậu mượn bao nhiêu tùy thích, nhưng đừng cố quá nhé?"
"Vâng!" Yui đáp lại, nở một nụ cười ngây thơ.
Cả hai chúng tôi cùng nhau đi bộ qua công viên nhộn nhịp và hướng đến thủy cung.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Oa, đẹp quá đi mất!" Yui thốt lên kinh ngạc khi ngắm nhìn bể cá lớn trước mặt. Bên trong bể là vô vàn các loài san hô cùng các loài cá biểu tượng ở 'Thiên đường biển cả': Cá đuôi vàng, cá hề và lươn vườn.
Yui tiến sát vào bể cá, nhìn ngắm xung quanh với vẻ thích thú như một đứa trẻ.
"Đẹp quá....." Yui cứ lẩm bẩm như vậy, khẽ nheo mắt lại trước cảnh tượng này. Hồi đi cà phê mèo, cô nàng rất hoạt bát, nhưng khi ngắm nhìn những bể cá ở đây lại im lặng đến vậy, vẻ này cũng đáng yêu không kém.
Mình mừng là đã đến đây cùng Yui....
Tôi thầm cảm ơn Kei vì đã cho chúng tôi vé tham gia, và tiếp tục tham quan cùng Yui. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến một khu vực với những chiếc bể lớn.
"Natsuomi, nhìn kìa! Nhìn kìa! Mấy bé này dễ thương quá!" Yui reo lên, nhảy nhảy ngay tại chỗ vì phấn khích, âm thanh lạch cạch phát ra từ đôi geta đeo dưới chân cô nàng. Bên trong chiếc bể lớn là một Bắc Cực thu nhỏ, gấu Bắc Cực ở trên bờ, còn những chú hải mã thì bơi lội thong thả dưới nước.
"Ôi trời ơi! Mấy bé này cũng đáng yêu quá...!" Yui lấy hai tay đưa lên che miệng khi nhìn sang bể bên cạnh.
Đó là bể của những loài cánh cụt khác nhau, và giờ đang là giờ ăn của chúng. Những chú cánh cút vỗ vỗ đôi cánh nhỏ xíu và cố gắng vươn chiếc cổ ngắn ngủn của mình ra để bắt lấy thức ăn từ những người chăm sóc.
"Tớ phải chụp lại! Nhất định phải chụp lại....!" Cô nàng vội vàng lôi điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu say sưa chụp những chú cánh cụt đang vỗ cánh. Mỗi lần thấy chúng ăn cá, Yui lại bẩm bẩm "dễ thương quá..." và chụp liên hồi.
"Dù sao cũng tới đây rồi, sao hai ta không chụp với mấy chú cánh cụt này nhỉ?"
"Ể? Với những bé này...?"
Mắt Yui mở to ngạc nhiên, cô cúi đầu xuống, má hơi ửng đỏ.
Rồi cô nàng chắp hai tay lại, ngại ngùng mỉm cười với tôi.
"Ừm.... Nếu Natsuomi muốn, vậy thì..... Được thôi." Yui khẽ lẩm bẩm, chuyển camera sang chế độ selfie, rồi sáp lại gần tôi.
"Ủa?"
"Ể?"
Ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của Yui, tôi quay về phía mặt cô ấy, cô ấy cũng vậy. Có vẻ cách hiểu từ 'chụp ảnh chung' của chúng tôi có hơi khác nhau thì phải...
".... Xin lỗi, tớ không nghĩ 'chụp ảnh chung' lại có nghĩa như vậy....." Đôi tai của Yui đỏ bừng lên ngay lập tức, cô nàng liền lấy hai tay che mặt và tránh ánh nhìn của tôi, đôi vai nhỏ bé run nhẹ lên vì xấu hổ. Tôi che miệng lại, cố kìm nén để không bật cười trước sự đáng yêu của Yui.
Nếu nhìn từ bên ngoài, người ta sẽ chỉ thấy một Yui xinh đẹp và lạnh lùng, im lặng. Nhưng cô ấy lại có biểu cảm dễ thương như vậy khi chỉ có hai chúng tôi. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhẹ với Yui- người vẫn đang che mặt với đôi tai đỏ bừng.
"Chúng ta cùng chụp với mấy chú chim cánh cụt phía sau này nhé?"
".... Như vậy có ổn không?"
"Tất nhiên rồi, tớ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có một bức ảnh kỷ niệm ở đây."
Tôi hướng camera về phía trước, trong khi vẫn e thẹn, Yui rụt rè nghiêng người về phía tôi. Khi đã chọn được vị trí có những chú chim cánh cụt ở phía sau, tôi giơ điện thoại lên, Yui dù còn đỏ mặt nhưng cô nàng vẫn cố nặn ra một nụ cười trước ống kính.
"Thôi nào, đây là khoảnh khắc đặc biệt, cười lên nào!"
"Cười...? Như vầy à."
Vẻ mặt của Yui cứng đờ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt thì chẳng cười chút nào, khiến biểu cảm của cô trong bức ảnh vừa được chụp trông vô cùng gượng gạo.
"Không, tự nhiên hơn chút."
"Xin lỗi... Tớ vẫn cảm thấy xấu hổ lúc này nên không thể cười hẳn hoi được...."
Cô nàng nhíu mày, khẽ xin lỗi tôi khi nhìn chằm chằm xuống dưới chân mình, cứ như một đứa trẻ làm sai chuyện bị mắng vậy, đáng yêu quá.
-Tách!
"Ể....? Cậu.... Vừa chụp đó à...."
"Ừm" Tôi gật nhẹ đầu đáp lại Yui đang ngơ ngác.
"K-Không, cái đó không được đâu! Mặt tớ chắc trông kì quặc lắm...!"
Yui hoảng hốt muốn giật lấy điện thoại của tôi, nhưng tôi nhanh chóng né đi và thứ cô nàng bắt được chỉ là không khí và sự bối rối tột cùng.
"Tại sao....?"
Yui hỏi nhỏ, và tôi trả lời một cách nghiêm túc.
"Ừm, vì Yui trông dễ thương lắm, nên xóa đi thì có hơi tiếc."
"K-Không được, xấu hổ quá, Uuuuuu......!"
Tai Yui đỏ bừng, miệng nhỏ khẽ rên rỉ, không thốt nên lời. Cô nàng cúi đầu, rồi ngẩng lên như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, mím chặt môi và lại cúi đầu xuống.
Dù trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, tôi vẫn có thể thấy được gương mặt của Yui đang đỏ bừng, cô ấy lấy chiếc túi, đưa lên miệng để che giấu biểu cảm.
".... Nếu cậu cứ nói những lời như vậy, tớ sẽ không ổn mất...."
Nghe thấy lời nói đó, cơ thể tôi đột nhiên nóng bừng lên.
Không ổn rồi... Tệ quá..... Tệ thật.....
Tôi chẳng tìm được từ nào khác ngoài 'tệ' để diễn tả cảm xúc lúc này của mình cả. Tim tôi thì đập loạn xạ, máu nóng chảy khắp cơ thể, khiến cho mồ hôi toát ra khắp người.
Cử chỉ và giọng nói của Yui thật dễ thương, tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy được. Bình tĩnh nào, trước tiên thì điều khiển hơi thở của mình, hít sâu vào.
"Phuhhhh..... haaa....."
Sau đó, tôi nhìn vào điện thoại, nhận ra màn hình vẫn chưa tắt.
".... Hửm?"
Nghe thấy tiếng kêu đầy nghi hoặc của tôi, Yui ngước lên một chút, nhìn tôi với vẻ tò mò.
"Sao vậy Natsuomi?"
"Có gì đó không đúng.... Ồ, có vẻ như camera đang quay video chứ không phải chụp ảnh?"
"Quay video?"
Tôi nhấn nút dừng, âm thanh báo vang lên, video ngay lập tức được lưu vào album của tôi.
"Vậy có nghĩa.... Toàn bộ cuộc trò chuyện từ nãy tới giờ của chúng ta đều được ghi lại rồi sao?"
"Ừm...."
"Nó..... Điều đó có nghĩa....."
Yui lại vùi mặt vào chiếc túi, ngồi xụp xuống.
Cảm thấy hơi có lỗi vì sự cố ngoài ý muốn này, tôi khom người xuống bên cạnh Yui, khẽ hỏi.
"Tớ.... Có nên xóa video không? Tớ muốn lưu nó nếu có thể vì Yui rất dễ thương, nhưng..... Tớ không biết phải làm sao nữa."
"Tớ đã bảo rồi mà, tớ sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu cậu cứ nói như vậy đó......"
Dưới đôi tai đang đỏ bừng kia, tôi nghe thấy tiếng thở dài nhẹ của Yui.
Sau đó, tôi dẫn Yui đến một khu vực rộng hơn ở gần đó, nơi mà chúng tôi sẽ không cản trở người khác và bảo cô ấy dựa vào tường để nghỉ ngơi.
"Đây, uống chút trà lạnh đi."
"Ưm.... Cảm ơn."
Lấy trai tà lạnh từ máy bán hàng tự động, tôi đưa cho Yui, rồi cũng dựa vào tường bên cạnh cô ấy.
Sau khi nhấp một ngụm trà lạnh, hơi nóng trên mặt tôi cũng dịu bớt lại. Yui hình như cũng đã bình tĩnh hơn một chút khi cô nàng áp chai lên má và trán.
Lấy lại được bình tĩnh, tôi ngước mặt lên và thấy một bể cá lớn, trải dài đến tận cuối tường. Vô số cá mòi bơi lội bên trong, phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn dưới đáy bể, tỏa sáng rực rỡ, cứ như một tấm rèm làm từ bạc vậy.
"Đẹp quá...."
Tiếng lẩm bẩm của Yui khẽ vang lên cạnh tôi khi cô ấy nhìn chằm chằm vào bể cá. Khuôn mặt ngượng ngùng khi nãy đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười này của Yui vừa điềm tĩnh vừa đáng yêu, nó an ủi trái tim tôi, giúp tôi không còn căng thẳng nữa, tôi cũng thôi liếc nhìn cô ấy, quay sang bể cá với nụ cười mỉm trên môi.
"Tớ rất vui vì có thể đến đây cùng cậu, Natsuomi. Cảm ơn vì đã mời tớ."
Yui vén nhẹ mái tóc ra đằng sau, vui vẻ bày tỏ lòng biết ơn với tôi.
"Được rồi, sự kiện chính của ngày hôm nay vẫn còn ở phía trước mà, cứ từ từ tận hưởng đi nhé?"
"Cảm ơn cậu, giờ tớ ổn rồi. Chúng ta đi tới nơi tiếp theo được không?"
Cô ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười ngây thơ, giọng nói có chút phấn khích.
"Ừm, đi thôi, nhưng nhớ là đừng ép mình quá sức đấy."
Bước đi nhẹ nhàng cạnh nhau, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, khám phá các địa điểm còn lại trong thủy cung.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
-CHƯƠNG TRÌNH 'GIAO HƯỞNG PHÁO HOA' SẼ BẮT ĐẦU LÚC 8 GIỜ 30. NẾU BẠN MUỐN XEM PHÁO HOA, VUI LÒNG ĐẾN BOARDWALK VÀ SỬ DỤNG CÁC KHU VỰC ĐƯỢC CHỈ ĐỊNH. CHÚC BẠN TẬN HƯỞNG LỄ HỘI VUI VẺ.
Khi tôi kiểm tra điện thoại, đã 8 giờ 15 rồi. Nghe thông báo về màn bắn pháo hoa được phát qua loa, đám đông trong công viên vội vã di chuyển đến khu vực được chỉ định để chờ cho tới màn biểu diễn.
"Đến đây sớm đúng thật là sáng kiến." Yui lẩm bẩm phấn khích.
Những chỗ ngồi xem pháo hoa được bố trí dọc ở bờ biển, hướng thẳng đến trung tâm nơi pháo hoa sẽ bắn lên. Vé Kei đưa cho chúng tôi là dành cho vị trí hàng đầu- vị trí đắc địa nhất và có thể chiễm ngưỡng toàn cảnh màn bắn pháo hoa.
"Chúng ta phải cảm ơn Kei sau mới được."
"Vâng."
Trong khi tôi và Yui còn đang trò chuyện, ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, cả không gian chìm vào trong bóng tối. Tiếng xì xào của mọi người biến mất, thay vào đó tất cả đều ngước lên bầu trời và chờ đợi trong im lặng.
-XIN LỖI ĐÃ ĐỂ PHẢI CHỜ, SAU ĐÂY, CHƯƠNG TRÌNH 'GIAO HƯỞNG PHÁO HOA' XIN ĐƯỢC PHÉP BẮT ĐẦU.
Khi tiếng loa thông báo kết thúc, không khí lại chìm trong im lặng.
Rồi, tiếng đèn và tiếng chũm chọe vang lên, những ngọn pháo hoa được bắn lên, bay lên trời một cách chậm rãi.
Từ tia sáng đỏ rực ấy, một tiếng nổ mạnh mẽ rung chuyển cả bãi biển vang lên, tia sáng nổ tung lần nữa, tõe ra thành hình bông hoa rực rỡ sắc màu. Vô số tia lửa khác cũng bay lên theo sau đó, bản giao hưởng pháo hoa được phát, màn trình diễn chính thức bắt đầu từ đây.
Yui reo lên phấn khích, tôi khẽ liếc nhìn cô ấy.
Dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, đôi mắt xanh ấy lấp lánh, đôi tay nhỏ đang ôm chặt vào ngực, một nụ cười tuyệt đẹp hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.
Tiếng nhạc cùng tiếng pháo hoa dần mờ đi trong tâm trí tôi, tôi không nghe thấy gì nữa, tôi đã bị nụ cười ấy mê hoặc rồi, làm gì còn thời gian để bận tâm tới những thứ khác được nữa chứ.
"Liệu năm sau, chúng ta còn có thể đi ngắm pháo hoa cùng nhau được như thế này không nhỉ?"
Đôi môi nhỏ của Yui khẽ mấp máy những điều đó.
Tôi muốn giữ chặt khoảnh khắc này, trân trọng nó, và sẽ khắc sâu nó vào trong kí ức của mình. Một luồng hơi ấm dịu dàng lan tỏa trong lồng ngực của tôi.
Một năm nữa, lễ hội pháo hoa cũng sẽ lại đến. Liệu mình và Yui còn có thể cùng nhau đến đây được như lần này không nhỉ?
Liệu mối quan hệ của chúng tôi có tiếp tục như vậy không? Liệu tôi có thể ở bên cạnh Yui được nữa không?
Mới chỉ hai tháng kể từ ngày chúng tôi gặp nhau, nhưng giờ đây, tôi không thể tưởng tượng ra một ngày mà không có Yui ở bên.
Chúng tôi trận trọng khoảng thời gian ở bên nhau, chúng tôi dành cho nhau những tình cảm đặc biệt, và chúng tôi cố tình tránh định hình mối quan hệ của mình. Mặc kệ lời nói của người khác, chúng tôi thoải mái và cảm thấy hạnh phúc với điều đó, chỉ vậy thôi.
Nhưng sự không rõ ràng này quá mơ hồ để có thể hứa hẹn một tương lại chắc chắn. Nếu thay đổi mối quan hệ hiện tại, có lẽ chúng tôi sẽ không còn được ở bên nhau nữa.
Nhưng, kể cả vậy, tôi vẫn muốn đáp lại nhưng lời vô tình vừa rồi của Yui, tôi muốn hứa với cô ấy về một tương lai. Mọi thứ hiện tại đều đã ổn, nhưng vẫn chưa đủ, tôi cảm thấy bất an, và không thể đưa ra được quyết định của mình.
..... Thì ra là vậy...
Tôi nhận ra rồi.
Do dự và nghi hoặc bao nhiêu lâu, tôi cuối cùng cũng có thể đặt tên cho cảm giác này rồi. Tôi không còn cảm thấy cẳng thẳng nữa, mà thay vào đó là sự bình yên.
Những bông pháo hoa nở rộ rồi lại lùi tàn trên bầu trời kia, thật đẹp.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
[Góc nhìn của Yui.]
"Liệu năm sau, chúng ta còn có thể đi ngắm pháo hoa cùng nhau được như thế này không nhỉ?"
Tôi lẩm bẩm như thế, say sưa ngắm nhìn những tia sáng rực rỡ rồi lại dần biến mất.
Tôi thực sự rất vui vì có thể đến đây, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua khoảnh khắc thường ngày yên bình tới vậy.
Tôi dành cho Natsuomi những tình cảm vượt xa lòng biết ơn vì đã đem cho tôi những khoảnh khắc quý giá này. Cảm xúc ấy khiến cho tôi mong chờ vào một 'năm sau' và khao khát một lời hứa hẹn về tương lai.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc ngọt ngào ấy, nó như đang bóp nghẹt lồng ngực tôi vậy.
Tôi muốn mãi mãi ở bên Natsuomi, tôi khao khát một lười hứa hẹn về tương lai với cậu ấy. Dù rất ích kỉ, nhưng tôi không thể ngăn cảm xúc này lại được. Ranh giới giữa lý tưởng và hiện thực của tôi đang mờ dần, tôi thậm chí còn không thể hiểu nổi cảm xúc của mình. Nó rất chân thành nhưng lại rất mâu thuẫn.
..... Thì ra là vậy...
Tôi hiểu ra rồi.
Cái tên của cảm xúc này, cảm xúc của sự mâu thuẫn và dao động.
Vào khoảnh khắc hiểu ra, trái tim tôi đập nhanh hơn, tôi thấy mặt mình đã nóng ran.
Tiếng pháo hoa nổ vang xa dần khỏi tâm trí tôi, rõ ràng hơn bao giờ hết là sự hiện diện của Natsuomi ở bên cạnh.
Giọng nói nhẹ nhàng của cậu ấy bỗng vang lên.
"Năm sau chúng ta lại đi nhé."
Tôi hơi bất ngờ nhìn vào mắt cậu ấy, Natsuomi dịu dàng mỉm cười. Tiếng đập loạn xạ của trái tim tôi ngày một lớn dần, át đi cả tiếng pháo hoa.
Thì ra cậu ấy cũng muốn như vậy, cậu ấy giống mình! Cậu ấy cũng muốn hứa hẹn về một tương lai hai chúng ta vẫn còn ở bên nhau!
Mình...
Mình....
..... Đã yêu người này mất rồi.
Natsuomi khẽ chìa ngón út về phía tôi.
"Đây là một lời hứa, nhất định nhé."
"Vâng, tớ hứa." Tôi móc chặt lấy ngón tay út của cậu ấy, đáp lại một cách kiên định.
Dưới màn pháo hoa, hai chúng tôi trao nhau lời hứa hẹn cho năm tới.
lối đi bộ trên cao hoặc đường đắp cao, thường được làm bằng ván gỗ, giúp người đi bộ dễ dàng đi qua vùng đất ẩm ướt, đầm lầy hoặc các khu vực ven biển. Trong đây boardwalk là đường dẫn đến khu để xem pháo hoa.