Tonari no Kuuderella wo Amayakashitara, Uchi no Aikagi wo Watasu Koto ni Natta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Tạm ngưng)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

128 296

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

44 177

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

37 368

Volume 02- [Đã hoàn thành] - Chương 06: Ca hát, Piano và Saxophone trong Blue Ocean.

trans: ntth1911.

edit: ntth1911, haliss.

=========================================================================================================================================================================================================

Chương 06: Ca hát, Piano và Saxophone trong Blue Ocean.

"Nè, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"

Sau khi tiết học thứ tư kết thúc, trong giờ nghỉ trưa, Yui đang định rời lớp để đi mua bánh mì ở căng tin trường thì cô nhìn thấy một cô gái lạ gọi mình.

"Ừm, có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi đã làm phiền cậu, nhưng cậu có thể gọi Suzumori được không?"

"Suzumori....?" Giọng nói của Yui có hơi thắc mắc khi cô ấy nhìn vào trong lớp.

Cô gái đứng trước mặt Yui thấp hơn bình thường một chút, với đôi mắt hẹp, khuôn mặt trẻ trung nhưng sắc sảo. Mái tóc ngắn được giữ gọn gàng bằng mấy chiếc kẹp tóc.

u39431-997b2a94-2378-4ab5-a996-25a440a707ba.jpg

"Cậu ấy không có ở đây à?"

"À không, cậu ấy vẫn ở trong lớp thì phải...."

Yui nhìn quanh lớp học, cảm thấy bối rối trước lời nói quyết đoán của cô gái kia và do dự không trả lời.

Đứng cạnh Yui, tôi quyết định trả lời thay cô ấy.

"Ý cậu là Kei à? Nó đang đi vệ sinh nên sẽ sớm quay lại thôi."

"À, vâng, cảm ơn cậu."

Cô nữ sinh đáp lại tôi một cách cộc lốc, thậm chí còn không thèm nhìn tôi, dựa lưng vào hành lang và chờ đợi với vẻ mặt khó chịu.

Tôi chưa bao giờ nghe về việc Kei thân thiết với bất cứ cô gái nào, và tôi tự hỏi cô ấy là ai. Khi tôi còn đang ngẫm nghĩ như vậy, Kei đã quay lại.

"Xin lỗi nhé Natsuomi, có chút việc nên tao sẽ tới muộn một chút. Mày xuống căn tin trước được không? Tao sẽ quay lại nhanh thôi."

Với giọng điệu thản nhiên, Kei vỗ nhẹ vai tôi và nói nhỏ với cô gái: "Chúng ta đổi địa điểm nhé.". Sau đó, nó cùng cô gái kia đi mất.

Kei nói chuyện với cô gái bằng giọng điệu vui vẻ mà tôi thường thấy, nhưng cô gái kia có vẻ chẳng quan tâm lắm, chỉ im lặng và bước đi.

"Xin lỗi Katagirir-san, và cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ...."

"Không sao đâu, không có gì mà."

Tôi nhún vai đáp lại Yui- người đang cúi đầu xin lỗi.

Mình chưa từng thấy cô gái đó trước đây.... Không biết đó là ai nhỉ?

Dù trông họ có vẻ thân thiết với nhau, nhưng Kei chưa bao giờ kể cho tôi biết mình đang có mối quan hệ thân thiết với cô gái nào, và phản ứng của cô gái cho thấy giữa cả hai có một khoảng cách nhất định dù Kei tỏ ra vô cùng thân thiện.

Được rồi, đừng nghĩ về chuyện này nữa.

Tôi dừng nghĩ về chuyện này và đi thẳng tới căng tin của trường.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Sau giờ học ngày hôm đó.

"Natsuomi này, tao có một công việc bán thời gian lương khá cao, mày có hứng thú không?"

Trong lớp, Kei thì thầm với tôi như vậy, cố gắng nhỏ giọng để tránh thu hút sự chú ý của người khác.

"Tao không thực sự hứng thú với nó lắm."

"Đừng nói vậy mà, tao chẳng còn ai để dựa vào nữa rồi."

"Mày nên nói vậy ngay từ đầu thì hơn đó."

"Được rồi, xin lỗi mà, chỉ là do chuyện này đột ngột quá."

Kei cười gượng gạo, chắp hai tay lại với toi khi ngồi xuống ghế.

"Tao đã bảo với mày rồi nhỉ, rằng nhà tao có một 'hộp đêm' đó."

Tôi nghe nói gia đình Kei sở hữu một hộp đêm dành cho phụ nữ. Nó được mô tả là một 'phòng chờ' nơi khách hàng có thể thưởng thức đồ uống và thư giãn.

"Tao biết." Tôi gật đầu.

"Ngoài việc cung cấp đồ ăn thức uống, nhà hàng tao còn tổ chức các sự kiện nhỏ đặt chỗ riêng cho hội trường. Thứ Bảy tuần này có một buổi biểu diễn piano và saxophone trực tiếp tại đó."

Kei thở dài mệt mỏi khi nói.

"Ồ, hiểu rồi, vậy là mày đang nhờ tao giúp?"

"Chính xác."

Hiểu được tính chất công việc của gia đình Kei, tôi đặt tay lên cằm và suy ngẫm.

Dù đã từng chơi piano trước mặt mọi người rồi, nhưng hầu hết đều là tôi biểu diễn độc tấu, chủ yếu là trong nhà thờ. Kinh nghiệm duy nhất của tôi khi chươi cùng người khác là đệm đàn. Hơn nữa, tôi tập piano chủ yếu cho các bài thánh ca, chứ không phải các bài để biểu diễn. Nếu bạn diễn của tôi là một nghệ sĩ chơi saxophone, đó sẽ là nhạc blues hoặc jazz, và đó là những thể loại rất khác so với những gì tôi đã từng chơi trước đây.

Dù rất muốn có thời gian để luyện tập, nhưng hôm nay là thứ Năm, và buổi biểu diễn sẽ được tổ chức vào thứ Bảy. Chỉ hai ngày luyện tập với khả năng piano hạn chế, e rằng tôi sẽ không thể đáp ứng được kỳ vọng của Kei.

"Được rồi, cho tao biết thêm chi tiết đi."

Nghe câu trả lười của tôi, Kei lộ vẻ bối rối.

"Mày chắc chứ? Quyết định dễ dàng vậy sao?"

"Tao không nghĩ mình có thể giúp ích gì nhiều, nhưng mỗi khi gặp khó khăn, tao luôn tìm đến mày để xin lời khuyên, đúng không? Vậy nên câu trả lời ngay từ đầu đã được xác đinh rồi."

"Natsuomi...."

Kei mở to mắt, mỉm cười cảm động.

Tôi biết Kei không có kinhg nghiệm trong việc quản lý mấy buổi biểu diễn như thế, và nó không phải là kiểu người gây rắc rối cho bạn bè vì những chuyện nhỏ nhặt. Khi đến Tokyo với không chút kiến thức, Kei đã giúp đỡ tôi rất nhiều và luôn đối xử tốt với tôi. Vì vậy, câu trả lời chỉ có một mà thôi.

"Những cũng đừng quá kỳ vọng. Có thể đó chỉ là một buổi độc tấu piano nhằm mục đích giải trí mà thôi."

"Không, thế là quá đủ rồi. Cảm ơn mày, Natsuomi."

Kei cười, giơ nắm đấm lên. Hiểu ý, tôi cũng đưa tay ra, cụng hai nắm đấm vào nhau.

"Vậy thì, mai chúng ta phải luyện tập sau giờ học. Mày ghé qua nhà thờ được không? Chúng ta sẽ nói chi tiết ở đó, kể cả việc nghệ sĩ chơi saxophone nữa."

"Được, gửi vị trí đến số của tao nhé."

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"Vì thế nên là tớ không thể nấu bữa tối cho ngày mai và ngày kia được, xin lỗi cậu." Tôi cúi người xin lỗi Yui- người đang giúp tôi chuẩn bị món bắp cải cuộn.

Tôi đã giải thích sơ qua về tình hình cho cô ấy.

Yui nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối: "Giúp việc ở phòng khách nhà Suzumori-san à....?"

Cô nàng móc điện thoại ra, gõ hai chữ 'phòng khách', rồi lại nhìn tôi với vẻ mặt ngờ vực khó tả.

"Tớ biết cậu đang nghĩ gì, nghe tớ nói một chút đã." Tôi nói.

"Không sao đâu, tớ biết Natsuomi sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn bè khi họ gặp khó khăn đâu mà. Dù là giúp đỡ ở nơi như vậy, tớ vẫn tin tưởng cậu."

Chắp hai tay trước ngực, Yui gật nhẹ đầu với nụ cười ấm áp.

"Không, tớ sẽ lắng nghe thật kĩ lời giải thích của cậu, nên xin hãy nói cho tớ biết."

Dù không chắc cô ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi vẫn cảm nhận được rằng đang có một sự hiểu lầm nào đó thì phải.

Khi Yui gói xong bắp cải và xếp gọn gàng chỗ thịt băm, cô ngẩng đầu lên và liếc nhìn tôi đang đứng ở bên cạnh, trông có vẻ đang suy tư.

"Tớ.... Có thể đến xem buổi biểu diễn trực tiếp không?"

Với đôi mắt xanh lấp lánh hy vọng, Yui hỏi tôi như vậy.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Ngày hôm sau, sau giờ học vào thứ Sáu.

Tôi gặp Yui ở con hẻm gần nhà ga để tránh gây sự chú ý, chúng tôi đi dọc ven sông dẫn đến những tòa nhà cao tầng, hướng đến địa điểm mà Kei đã gửi.

Màn hình điện thoại hiển thị 'Còn 15 phút nữa đến đại điểm'. Theo tin nhắn của Kei, cửa hàng sẽ mở vào lúc 6 giờ, vậy nên chúng tôi phải tới vào lúc 4 giờ.

Dù sao thì Kei cũng phải đi mua sắm trước giờ khai mạc, nên Yui đã ngỏ ý muốn trực tiếp đến xem, và Kei ngay lập tức đồng ý. Vậy nên, hôm nay Yui cùng tôi tới đây là để xem buổi diễn tập.

"Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi dạo trên bờ sông này nhỉ."

"Vâng, lúc đó cậu đã đưa tớ tới quán cà phê mèo."

Đã lâu rồi chúng tôi chưa đi cùng nhau trên con đường này, ngoại trừ lần đi cà phê mèo với Yui. Lúc đó, quảng cảnh tràn ngập hoa anh đào, nhưng giờ đây, những cánh anh đào xanh mướt đã nở dọc hai bên bờ sông.

"Dù mới chỉ một tháng trôi qua mà cảm giác cứ như rất lâu rồi vậy."

"Đúng vậy ha."

Yui cười khúc khích, rồi nhìn những cây anh đào, lẩm bẩm đầy cảm xúc. Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa tiếp tục bước đi. Khi gần đến nơi, quang cảnh dần thay đổi, những tòa nhà cao tầng xuất hiện, điểm đến trên bản đồ cùng báo dần đến gần.

-Bạn đã đến đích.

Chúng tôi đang đứng trước một cửa hàng được trang trí bằng biển hiệu có dòng chữ "Đại dương xanh", một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch bước ra, chào tôi và Yui với nụ cười dịu dàng.

"Có phải là Natsuomi-kun và Yui-chan không nhỉ?"

Người phụ nữ mặc kimono gọi tên chúng tôi bằng giọng nhẹ nhàng, mỉm cười và lịch sự chào hỏi chúng tôi.

"Cô đã nghe Kei kể rất nhiều về Natsuomi-kun. Chào mừng cả Yui-chan nữa nhé."

Cô ấy tên là Suzumori Haruka, chủ cửa hàng và cũng là mẹ của Kei, cô ấy cúi đầu lịch sự và mời chúng tôi vào cửa hàng.

"Ừm, cô là mẹ của Kei nhỉ? Chắc không phải chị gái của cậu ấy chứ...."

Cô ấy mặc một bộ kimono màu anh đào thanh lịch, mái tóc đen được búi cao, đôi mắt hơi xếch toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành, khuôn mặt cân đối không chút nếp nhăn. Tôi không thể không nghĩ cô ấy trông như một thiếu nữ tuổi đôi mươi vậy.

"Natsuomi-kun, cháu thực sựu có tài ăn nói đó, dù tuổi còn trẻ như vậy."

Haruka-san đáp lại tôi bằng một nụ cười tao nhã, đặt hai tay lên má. 

Sau đó, cô ấy baath đèn trong cửa hàng lên, không gian vốn tối tăm bỗng sáng bừng lên. 

"Ồ, nơi đây đẹp quá...." Yui, nhìn quanh căn phòng ngập tràn ánh sáng cam dịu nhẹ, khẽ thốt lên một tiếng.

Không gian bên trong cửa hàng khá rộng với tường và sàn đơn sắc, bàn kính và ghế sofa được xếp gọn gàng, ghế quầy bar được xếp dọc theo lối vào. Không hề có những món trang trí lòe loẹt đặc trưng của các quán bar về đêm, thay vào đó quán mang lại bầu không khí nhẹ nhàng, thư giãn, giống như một nhà hàng thì đúng hơn.

Phía sau sân khấu nhỏ hơi cao là một cây organ được đánh bóng đẹp mắt, nó nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.

"Một cây organ....!"

Tôi thực sự ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một cây organ ở một nơi như thế này.

"Đúng như dự đoán, cháu có thể nhận ra nó ngay khi thấy nhỉ? Cô không có nhiều kiến thức về âm nhạc, nên thật đáng tiếc là cô không thể hiểu hết được những giá trị của nó."

Haruka-san đáp lại lời thì thầm của tôi với một nụ cười gượng gạo. Dù nói rằng mình không hiểu những giá trị nghệ thuật, có vẻ cây organ vẫn được cô ấy lau chùi cẩn thận, vậy nên nó mới sáng bóng như vậy.

"Ồ, vậy là cậu thực sự đã đến rồi nhỉ."

Không thể lầm được, đứng ở gần đó chắc chắn là cô gái đã đi với Kei hôm qua. Tóc cô ấy được buộc gọn gàng bằng kẹp tóc, trông khá rối, đôi mắt được chấm nhẹ bởi một lớp trang điểm như quả hạnh nhân trông thật ấn tượng.

"Natsuomi-kun, để cô giới thiệu. Đây là Aizawa Minato-chan, là bạn diễn của cháu vào ngày mai. Cháu ấy cũng là học sinh của Tosei như Yui-chan vậy, nhưng vì là học sinh năm nhất nên chắc hai đứa không quen đâu."

khi Suzumori-san giới thiệu, Aizawa-san vừa để hộp đựng saxophone đang đeo trên người lên sofa, vừa gật nhẹ đầu.

"Tớ là Katagiri Natsuomi, tớ xin lỗi nếu kỹ năng của mình còn hạn chế, nhưng mong được cậu chỉ bảo nhiều hơn."

"Tôi đã nghe Kei nói về cậu. Dù đột ngột, nhưng cũng rất vui được gặp cậu."

Aizawa-san liếc nhìn tôi một cái rồi đáp lại với giọng thờ ơ.

Sau đó, ánh nhìn của cô ấy chuyển sang Yui- người đang đứng cạnh tôi. 

"Mang một cô gái đến sân tập à, có vẻ cậu rất tự tin nhỉ."

"À, không, không phải như vậy đâu...."

Cảm thấy bị buộc tội, tôi có gắng giải thích nhưng bị Aizawa-san ngắt lời, dường như chẳng quan tâm đến lời tôi nói, rồi lấy cây saxophone ra khỏi hộp đựng, kiểm tra.

Chiếc saxophone này là loại tenor, trông nó khá cũ kĩ. Tuy nhiên bề mặt lại được đánh bóng vô cùng sạch sẽ, chứng tỏ nó được bảo quản rất tốt.

"Xin lỗi nhé, Natsuomi, tao đến muộn. Bây giờ liệu có phải vừa kịp lúc luyện tập không?"

Kei đặt túi đừng đồ lên trên bàn, nhìn quanh tôi và Aizawa-san.

Sau đó, như hiểu được tình hình hiện tại, nó nở một nụ cười gượng gạo, vỗ nhẹ vai tôi trong khi thở dài.

"Xin lỗi vì đã bắt mày đến dù rất bất tiện, nhưng cô ấy vốn là như vậy đó."

Khi cả ba bước lên trên sân khấu, tôi thấy Aizawa-san có một vẻ mặt lo lắng và hơi hồi hộp. Sự trái ngược với biểu cảm cau có, khó chịu khi nãy làm tôi hơi ngạc nhiên.

"Minato rất yêu thích và coi trọng âm nhạc. Đó là lý do tại sao lần này bọn tao lại xảy ra tranh cãi, và cổ nói rằng người được giao nhiệm vụ chơi piano lại không phải là người 'coi trọng' việc được giao."

Kei vẫn giữ nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nói với tôi.

Ra vậy, thì ra đó là lý do Aizawa-san lại có biểu cảm khó chịu đó.

"Vậy là tao là người khiến cô ấy hiểu lầm nhỉ, xin lỗi nhé."

Dù không quá hiểu tình hình, tôi vẫn mỉm cười đáp lại Kei.

"Nhưng tao muốn nói một điều...."

Cởi áo khoác và áo sơ mi ra, chiếc vòng trên cánh tay trái của tôi phản chiếu ánh sáng xung quanh, lấp lánh. 

"Tao không có đùa giỡn, tao đến đây để cống hiến, và tao sẽ làm với tất cả khả năng của mình."

"Natsuomi...."

Trong giây lát, Kei hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nở một nụ cười ấm áp.

Kei vỗ nhẹ vai tôi.

"Được rồi, trông cậy vào mày, bạn thân của tao."

Tôi bước về phía sân khấu nhỏ, nhìn thấy Haruka-san đang mỉm cười và vẫy tay gọi tôi lại.

"Natsuomi-kun, cháu có thể đến đây một lát được không?"

"Vâng?"

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"Nó vừa vặn với chau thật đây, trông cháu ngầu lắm."

Haruka-san gật đầu hài lòng, nắm chặt hai tay đưa lên trước ngực và mỉm cười nhẹ.

Tôi đang mặc một chiếc sơ mi cổ cao, với áo vest thắt eo. Bộ này quả thực rất vauwf vặn với tôi. Tóc tôi được vuốt thêm chút sáp, hất mái lên để lộ trán. Bên cạnh tôi, là Yui- người đang gật gù phấn khích và chụp tôi lia lịa bằng điện thoại.

u39431-fcbb3181-f5ca-42b5-a66e-0b52268bf306.jpg

"Ừm.... Sao vậy ạ?"

"Bộ này rất hợp với cháu đó, trông ý như nghệ sĩ chuyên nghiệp trên sân khấu luôn mà."

"Ồ, Vậy sao ạ?"

"Ừm."

Đáp lại tôi, Haruka-san gật đầu chắc nịch với ánh mắt dịu dàng, khiến tôi nhớ lại những lời của mẹ ngày xưa cũng giống vậy. Tôi quay lại sân khấu.

Trên đó, Aizawa-san đã chuẩn bị đầy đủ, đang gảy nhẹ dây saxophone trên cổ và liếc nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, có một chút khinh thường.... Ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Cảm thấy hơi ngượng khi mặc một bộ trang phục trang trọng khác thường và kiểu tóc cầu kì như vậy, nuhwung tôi tự nhủ đó là vì Kei, tiếp tục bước lên trên. Ngồi trên ghế đàn organ lớn, tôi hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên những phím đàn đen trắng.

Dù ít khi được sử dung, bàn phím vẫn luôn được bảo dưỡng và ở trong trạng thái rất tốt, tạo cảm giác mượt mà khi tôi ấn lần lượt các phìm trắng đen để kiểm tra độ nhạy.

Cảm giác thực sự rất tốt, chắc là ổn rồi.

Tôi chậm rãi lướt những ngòn tay trên phím đàn, luyện tập bài hát sắp biểu diễn.

"Ồ.... Tuyệt vời thật...."

Kei, người đang chuẩn bị sau quầy bar, dừng lại và thở dài nhẹ nhõm, trên môi nở một nụ cười nhẹ khi nghe thấy tiếng đàn của tôi. Haruka-san, vẫn ngồi trên ghế sofa, khẽ nhắm mắt lại và tận hưởng âm thanh du dương từ những phím đàn một cách thư giãn.

Ừm, hoàn hảo, cảm giác chạm vào các phím thật nhẹ nhàng...

Âm thanh sâu lắng từ cây đàn thực sự khiến tôi rất hài lòng, cả đôi tai và những ngón tay của tôi. Một nụ cười hài lòng nở trên môi tôi.

Khi khởi động sau, tôi rời tay khỏi những phím đàn, Aizawa-san- người đang đeo chiếc saxophone trên cổ, tiến lại gần tôi.

"Chúng tớ thường chơi jazz ở quán bar, nhưng qua tiếng piano cậu chơi, có vẻ cậu không giỏi nhạc jazz lắm. Cậu có biết đến thể loại nhạc nào khác không?"

"Nếu cậu hỏi như vậy thì tớ biết nhạc cổ điển."

"Được rồi, nếu cậu đã quen với nó rồi thì sao không soạn một bản ballad của "Thanh tẩy đài phun nước" nhỉ? Tớ sẽ đệm cho, cứ làm đi."

Cô ấy đáp lại một cách thản nhiên.

Tôi đã nghe Kei nói rằng nó là chuyên gia chơi nhạc kết hợp ngẫu hứng tại chỗ, và nhìn vào tình huống này, có vẻ Aizawa-san cũng không ngoại lệ.

Không nói thêm lời nào, cô ấy ngậm đôi môi của mình lên đầu thổi, cầm lấy cây saxophone.

Nhìn thấy bầu không khí xung quanh thay đổi theo giai điệu vang lên từ saxophone, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp điệu, mở mắt ra và nhẹ đặt tay lên phím đàn.

'Đài phun nước thanh tẩy' số 312. Đây là một bài hát kình điển thường được sử dụng trong đám cưới ngày nay, một bài hát ca ngợi tầm quan trọng của những lời cầu nguyện giữa lúc khó khăn.

Âm thanh nhẹ nhàng và du dương của cây organ vang lên, nhẹ nhàng bay bổng trong khắp căn phòng.

Thay vì chơi luôn bài hát trực tiếp như thường lệ, tôi thêm một chút giai điệu sôi động hơn và chừa chỗ cho giai điệu chính của saxphone khi chờ Aizawa-san bắt đầu.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, âm thanh nhẹ nhàng từ saxophone vang lên, từ từ hòa quyện hoàn hảo với tiếng organ.

"Hay quá....."

Yui khẽ bật thốt nhỏ khi nhìn lên trên sân khấu.

Âm thành saxophone êm dịu nhưng mạnh mẽ và giàu cảm xúc, đan xen nhẹ nhàng với từng nốt nhạc.

Aizawa-san rung lưỡi gà với hơi thở nhẹ nhàng, âm thanh cao vút lên, hài hòa đung đưa với tiếng organ du dương.

Khi cô ấy gảy một nốt dài, êm ái trên cây saxophone, cô từ từ buông nó ra khỏi miệng. Hơi thở của cô ấy dồn dập, kèm theo tiếng 'phù', những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Cả cửa hàng trong một lúc im bặt, rồi tiếng vỗ tay từ dưới vang lên liên hồi.

"Ồ Natsuomi, mày tuyệt quá!"

"Bài hát này hay quá!"

Kei và Yui vỗ tay liên hồi với vẻ phấn khích. Haruka-san tiến lên sân khấu, nhẹ nắm lấy tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi, chân thành nói.

"Cô vui lắm, cảm ơn con, Natsuomi, cảm ơn rất nhiều."

Tôi thấy đôi mắt cô ấy hơi ngấn lệ, và cô ấy lặp đi lặp lại lời cảm ơn với nụ cười ấm áp.

"Không, không có gì to tát đâu ạ, Aizawa-san mới là người tuyệt vời nhất đó ạ."

Tôi trả lời thành thật, và Aizawa-san- người đang đứng trên sân khấu, bước xuống dưới, lấy khăn lau mồ hôi. Rõ ràng là cô ấy đã dồn hết tâm huyết vào màn trình diễn của mình.

Yui ngồi xuống cạnh Aizawa-san trên sofa, khẽ cảm thán với cô ấy: "Tớ chưa bao giờ xúc động đến thế trước một cây saxophone, nó thực sự rất tuyệt vời."

"Ừ, cảm ơn." Aizawa-san đáp lại một cách thờ ơ.

Nghe câu trả lời cộc lốc từ Aizawa-san, đôi mắt xanh hơi mở to, ngạc nhiên nhìn về phía tôi với vẻ lo lắng, như thể tự hỏi mình có làm sai điều gì không.

Kei- mặc tạp dề phục vụ, bước ra từ sau quầy, đặt lên bàn những ly trà ô long lạnh cho mọi người, nhún vai bất lực với Aizawa-san: "Được khen như vậy thì ít nhất cậu cũng nên tỏ ra vui vẻ một chút đi chứ."

"Chẳng có ích gì khi nhận được lời khen ngợi của một người không hiểu gì cả." Cô ấy đáp lại với giọng vô cảm.

Kei thở dài trước thái độ của Aizawa-san, quay sang Yui và mỉm cười gượng gạo: "Xin lỗi nhé Villiers-san, Minato không có ý xấu gì đâu."

"À không, tớ không sao mà."

Nói rồi, Kei lại quay sang nhìn Aizawa-san với vẻ không hài lòng, và cô ấy lảng tránh ánh nhìn ấy một cách thờ ơ.

"Cậu chơi hay thật đấy."

"Bình thường thôi, so với những người khác, tớ chẳng là gì cả."

Aizawa-san nhìn vào chiếc ly đã của mình, khẽ thở dài sau khi đáp lại tôi, đã trong ly kêu leng keng.

Cô ấy tự nhận thức được những hạn chế của bản thân, và không hề kiêu ngạo.

"Vậy, vì không thể trân trọng lời khen của những người bình thường, có nghĩa là Aizawa-san muốn trở thành một nghệ sĩ saxophone chuyên nghiệp nhỉ?"

"Ừ, nhưng vậy thì sao? Tớ chán nghe mấy lời thuyết giáo lắm rồi."

Aizawa-san nhún vai, nhíu mày nhìn tôi.

Vì là một nghệ sĩ chơi organ, tôi không biết phải mất bao lâu để có thể thành thạo saxophone. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn những kĩ thuật, nghe những âm điệu du dương kia, tôi có thể thấy rõ sự nỗ lực và nghiêm túc trong việc trở thành nghệ sĩ saxophone chuyên nghiệp của Aizawa-san.

"Cố lên nhé."

Cô ấy đang cô gắng hết sức, vươn lên với tất cả những gì mình đang có, không con nghi ngờ gì nữa.

"Katagiri...."

Aizawa-san hơi mở to mắt, ngạc nhiên trước lời cổ vũ của tôi, rồi cô ấy nhanh chóng tránh ánh mắt tôi, đảo quanh.

Lần đầu nhìn thấy biểu cảm của một nữ sinh trung học bình thường từ Aizawa-san, tôi nở một nụ cười nhẹ.

".... Cậu rất trung thực, nhỉ?"

Có thể hành động của Aizawa-san mang nhiều tính quyết đoán và bị người khác hiểu lầm, nhưng tôi hiểu rằng từ sâu bên trong, cô ấy rất chân thành.

"Tuy nhiên, điều đó thật đáng tiếc."

"Hả? Đáng tiếc?"

Aizawa-san nhíu mày nhìn tôi với vẻ bối rối khi nghe tôi nói như vậy.

"Tớ nghĩ thật tuyệt vời nếu Aizawa-san nhận thức rõ được về ước mơ của mình. Nhưng nếu như điều đó làm hạn chế đi tầm nhìn của cậu, sẽ thật đáng tiếc."

Ngay lập tức, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.

Tôi chẳng hề cảm thấy lo lắng, chậm rãi quay sang Yui.

"Yui, cậu hát được không?"

Đôi mắt xanh chớp chớp ngạc nhiên.

"Ể? Hát...?"

Tôi nhìn vào Yui lần nữa, nhẹ nở nụ cười. Ngay lập tức cô ấy hiểu ý tôi, gật đầu mỉm cười.

"Vâng, tớ có thể hát."

"Haruka-san, cháu có thể mượn sân khấu và đàn organ để biểu diễn một bài được không?"

"À, ừ, cứ tự nhiên nhé."

Haruka-san gật đầu vui vẻ, nhẹ đưa tay về phía sân khấu.

Một lần nữa, tôi bước lên sân khấu, ngồi trước cây organ lớn, Yui cũng theo sau tôi và đứng cạnh tôi đang ngồi.

Cô ấy đặt tay lên ngực, nhìn xuống và hít vào một hơi thật sâu.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, đôi mắt xanh khẽ mở ra, ngước lên và nhẹ nở một nụ cười dịu dàng với tôi.

Không khí trong phòng lúc này chìm trong sự im lặng. Tôi nhẹ đặt hai tay lên trên bàn phím, tiếng nhạc du dương ngay lập tức vang lên.

Cảm nhận nhịp điệu, Yui ngẩng mặt về phía xa, hít thêm một hơi sâu nữa, cất tiếng hát.

"------"

Aizawa-san ngay lập tức bị mê hoặc. Hai bàn tay nhỏ của Yui dang ra, giọng hát tuyệt vời tiếp tục được cất lên, vang vọng khắp căn phòng.

Yui hát với cảm xúc dâng trào, mọi giác quan của tôi đều tập trung vào trong từng nốt nhạc. Kei và Haruka-san đều bị mê hoặc, Aizawa-san thì im lặng lắng nghe, không nói gì.

Tôi tiếp tục chơi piano, nhịp điệu càng ngày càng dồn dập hơn, giọng hát của Yui cũng tiến nhanh theo, cao vút. Một tiếng ngân dài cao vút được cất lên, bé dần đi. Bài nhạc kết thúc, một sự im lặng sâu lắng bao phủ cả cửa hàng.

Yui cúi chào với một nụ cười e thẹn, báo hiệu màn trình diễn đã kết thúc. Tôi đứng dậy, tiến lại gần Aizawa-san.

"Cậu giờ đã tin là tiếng saxophone của cậu đã làm cho Yui rung động rồi chứ? Aizawa-san."

Cô ấy giật mình như vừa bừng tỉnh, im lặng trong thoáng chốc, rồi giơ cả hai tay trong khi bật cười nhẹ như muốn nói: "Tớ đầu hàng."

"Tớ đoán đây là thất bại thảm hại của mình rồi nhỉ."

Aizawa-san chân thành thừa nhận tài năng của Yui, mỉm cười gật đầu. Vì đã nhận thức được tầm quan trọng của ước mơ và có một ý thức tự giác cao, nên khi nghe được giọng hát tuyệt vời của Yui, cô ấy đã bị thuyết phục hoàn toàn.

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán, vẻ mặt của tôi cũng dần giãn ra và gật đầu với Aizawa-san.

"Mọi người chắc hẳn thường bảo cậu khéo ăn nói nhỉ?"

"Tớ không biết, nhưng tớ không nghĩ là vậy."

Tôi nhún vai đáp lại, và Yui- người đang đứng sau tôi, cũng khẽ cười. Kei thì phá lên cười khi nghe tôi nói vậy, và Aizawa-san cũng tự nhiên mà mỉm cười theo.

Yui tiến lên trên, đứng cạnh tôi.

"Aizawa-san chơi saxophone hay lắm đó."

"Cảm ơn, giọng hát của cậu cũng rất tuyệt vời."

Lần này, Aizawa-san đã chân thành đáp lại Yui, khen ngợi giọng hát của cô ấy. Yui nheo mắt mỉm cười trong khi tỏ ra ngượng ngùng.

"Được rồi, vậy thì hãy quyết định một bài hát để chơi vào ngày mai và cùng nhau luyện tập nhé?"

"A, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu nhé. Từ giờ mong được cậu chỉ bảo nhiều hơn."

Tôi cúi đầu lịch sự với Aizawa-san, rồi chúng tôi lại lên sân khấu, chuẩn bị để luyện tập.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Sau khi đã luyện tập được khoảng hơn một giờ.

"Này, của mày đây, xin lỗi vì để phải đợi nhé."

Kei đưa cho tôi một ly cocktail khi chúng tôi đang ngồi trên ghế ngoài hiên sau của cửa hàng. Đây là một ly cocktail không cồn, có sự pha trộn giữa hương chanh và cam, cùng một chút nước gừng cay nồng. Kei nâng ly, và tôi cũng làm vậy.

Nhấp một ngụm, vị chua tươi mát, cùng vị ngọt đặc trưng của trái cây, với một chút ga, tất cả như thầm vào cơ thể tôi- người đang đổ mồ hôi vì tập luyện.

"Tiếng đàn của mày tuyệt vời thật, tao chưa từng nghe thấy trước đây luôn."

Kei ngồi đối diện tôi, bày tỏ sự ngưỡng mộ to lớn.

Vì gần tới giờ mở cửa nên nó đã thay áo vest bên ngoài. Như dự đoán, Kei có vẻ đã rất quen thuộc với bộ đồ này, và trông nó rất vừa vặn với Kei.

"Không đâu, Aizawa-san mới là người thực sự ấn tượng. Người chơi như tao hay giỏi hơn thì không thiếu đâu."

"Nhưng hiếm có ai có thể thuyết phục được Minato nghe theo lắm, chỉ riêng điều đó thôi cũng thật phi thường rồi."

Kei bật cười vui vẻ như thường lệ, nheo mắt lên nhìn bầu trời đang tối dần.

"Đúng vậy, tiếng saxophone của Minato thực sự rất hay. Tao luôn nghĩ như vậy, và hôm nay tao cũng lại nghĩ như thế lần nữa."

Nó lẩm bẩm thật sâu, như thể đang nghiền ngẫm từng lời mình nói. Nghe giọng điệu của Kei, tôi đã đoán được thằng này đang cố gắng nói gì và lên tiếng trước.

"Kei, có phải mày là người phản đối ước mơ của Aizawa-san không, trở thành một nghệ sĩ chơi saxophone chuyên nghiệp ấy?"

Nghe câu hỏi của tôi, Kei nở một nụ cười hoài niệm và khẽ gật đầu.

"Hồi nhỏ, bố tao là một nghệ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng vì quá đâm đầu mà không chịu nghỉ ngơi, sức khỏe của ông ấy đã bị hủy hoại và đã gây rất nhiều rắc rối cho mọi người. Cuối cùng thì ông ấy lại ra đi một cách chóng vánh."

Tôi sững sờ trước câu chuyện.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Kei kể chuyện về gia đình mình. Nó cười gượng, như thể đang cố che giấu nỗi tiếc nuối. Từ biểu cảm ấy, tôi biết có lẽ Kei đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi quá khứ về bố mình.

"Tất nhiên, bố tao và Minato khác nhau, và tao biết mình đang can thiệp quá mức. Nhưng Minato là bạn từ nhỏ với tao, và với tao cô ấy giống như là một đứa em gái cáu kỉnh vậy. Tao không thể nào giúp đỡ cô ấy, tao không muốn Minato có kết cục giống như vậy...."

Thà nói rõ ra quan điểm của bản thân còn hơn ủng hộ cho ước mơ của người khác một cách mù quáng và vô trách nhiệm. Dù biết mình sẽ không được yêu mến, Kei vẫn không ủng hộ Aizawa-san theo đuổi ước mơ, vì cô ấy là người đặc biệt với Kei, vì cô ấy là người mà nó muốn bảo vệ nhất....

"Ừm, tao hiểu rồi."

Với Aizawa-san, tôi tự hỏi không biết cô ấy đã dành ra bao nhiêu thời gian và công sức để luyện tập để theo đuổi được ước mơ. Dù không được Kei ủng hộ, cô ấy vẫn tiếp tục theo đuổi trở thành một nghệ sĩ chơi saxophone bên cạnh nó, tôi nghĩ với cô ấy Kei cũng là một người rất quan trọng. Trong trường hợp này thì....

"Kei luôn ở bên cạnh cô ấy mà đúng không?"

"Hả?"

Đôi mắt Kei mở to.

"Nếu Kei ở đó vì Aizawa-san, thì Aizawa-san sẽ không sao cả, như những gì mày lo lắng ấy."

".........."

Bản thân tôi không thực sự hiểu về công việc của một người nhạc sĩ, nhưng vì sự lo lắng của Kei, tôi có thể khẳng định chắc nịch Aizawa-san sẽ ổn thôi.

Kei cắn môi, kìm nén cảm xúc, ngước nhìn lên bầu trời đêm để cố giấu đi khuôn mặt đang sắp khóc của mình. Im lặng, hít một hơi thật sâu, cuối cùng, Kei lại nở nụ cười vui vẻ như thường ngày và nhìn tôi.

"Mày trở nên chu đáo như vậy chắc hẳn là do ảnh hưởng từ Villiers-san nhỉ?"

Tôi lại sững sờ thêm lần nữa, nhưng nghĩ lại thì, cố gắng giấu giếm thì cũng không thể, nên tôi gượng cười và gãi má.

"Xin lỗi vì đã không nói về Villiers-san."

"Không sao đâu, không cần phải xin lỗi. Tao cũng có nhiều chuyện chưa nói với mày mà, ngoài ra thì, không cần phải gượng gạo như thế trước mặt tao đâu, cứ gọi cô ấy là 'Yui' như thường lệ là được mà."

Kei nghiêng người, chỉ chỉ hai ngón trỏ vào người tôi với nụ cười trêu trọc, tôi gạt ngón tay nó ra và cũng làm tương tự. Tiếng cười lớn vang lên.

"Cảm ơn nhé Natsuomi, tao đã thông suốt được thêm nhiều điều rồi. Tuy nhiên, tao nghĩ là mình vẫn chưa thể ủng hộ Minato được."

"Ừ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Dù không nói gì nhiều, chúng tôi vẫn hiểu được cảm xúc của nhau, hiên sau của cửa hàng lại vang lên tiếng cười vui vẻ.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Trong khi đó, bên trong quầy bar, Aizawa-san cũng đã thay đồng phục pha chế, và đang lắc bình shaker phía sau quầy bar. Trên hàng ghế là Yui- người đang quan sát động tác của Aizawa-san với vẻ thích thú và tò mò. 

Với âm thanh lắc nhịp nhàng, bình shaker mở ra, cô ấy khéo léo rót cocktail vào ly thủy tinh hình nón ngược.

"Xin lỗi đã để cậu phải chờ, đây là lời xin lỗi của tớ vì lúc trước."

Yui nhấp một ngụm, đôi mắt xanh xinh đẹp mở to, sự tươi mát và hương vị sâu lắng của trái cây tươi làm cho cô nàng mỉm cười mãn nguyện.

"Món này ngon quá."

"Nếu hợp khẩu vị của cậu thì tớ rất vui."

Yui tiếp tục thưởng thức đồ uống, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ trong ly. Aizawa-san không nói thêm gì nữa, tiếp tục quay sang lau ly với vẻ mặt thờ ơ như mọi khi.

Nhân tiện, Haruka-san đã rời đi và chuẩn bị cho ca trực phía sau. Các nhân viên khác một lúc nữa sẽ tới, giờ đây trong quầy chỉ còn Aizawa-san và Yui.

Khi ly cocktail đã cạn quá nửa, Yui nghiêng ly, nhìn về phía Aizawa-san và nói:

"Aizawa-san, ước mơ của cậu là trở thành một nghệ sĩ chơi saxophone chuyên nghiệp nhỉ?"

"Ừ, đó không phải là điều dễ dàng để đạt được, và có một số người cạnh tớ phản đối điều đó."

Aizawa-san trong thoáng chốc tỏ ra buồn bã, nghiêng ly sát mặt để kiểm tra xem sạch chưa. Yui hơi nghiêng đầu.

"Tớ tin chắc cậu sẽ làm được thôi."

"Nếu cậu nói tự tin như vậy, tớ nghĩ mình đã có đủ tự tin để làm được rồi đấy."

Aizawa-san bật cười khúc khích, nhìn Yui.

"Nhưng tớ không thực sự muốn trở thành một nhạc sĩ chuyên nghiệp đâu."

Yui không hiểu ý, đôi mắt xanh chớp chớp đầy thắc mắc. Aizawa-san mỉm cười nhẹ nhàng với cô ấy, khẽ liếc nhìn sang hộp đựng saxophone.

"Thực ra, chiếc saxophone rất đắt."

Cô gõ nhẹ vào chiếc hộp, đôi mắt xếch khẽ nheo lại.

"Đây có thể là số tiền mà một người trưởng thành có thể chi trả, nhưng với học sinh như chúng ta thì không thể đâu."

Aizawa-san gật đầu, tiếp tục câu chuyện.

"Bố mẹ tớ nghiện công việc lắm, họ chẳng bao giờ về nhà và chẳng quan tâm đến ai, kể cả là con gái mình. Không phải là tớ bị đối xử tệ hay gì cả, chỉ là.... Tớ lúc nào cũng cảm thấy cô đơn mà thôi." Cô ấy hồi tưởng lại quá khư và mỉm cười gượng gạo.

Aizawa-san lấy chiếc ly rỗng từ chỗ Yui, xếp những loại trái cây và ép chặt chúng bằng máy ép cầm tay.

"Hồi đó, tớ đã gặp Kei và làm bạn với cậu ấy. Đó chính là cách tớ bắt đầu tới đây và cũng là lần đầu tớ tiếp xúc với âm nhạc."

Cô ấy tiếp tục kể về quá khứ. Cô ấy đã tiếp xúc với âm nhạc, dù đáng lẽ đã từ bỏ, nhưng từ tận đáy lòng, cô ấy vẫn ngượng mộ những nghệ sĩ.

Tất nhiên, cô chẳng thể nào nói chuyện này với bố mẹ, vì họ không bao giờ lắng nghe con gái mình, cô ấy cũng không để ý và dần phớt lờ đi cảm xúc của chính mình.

Nhưng cô ấy đã không thể quên được một điều, dù chỉ trong một khoảnh khắc, đó đã trở thành kí ức sâu đậm nhất đối với Aizawa-san.

"Rồi, tớ được một người tặng cho thứ này." Cô vuốt ve chiếc hộp, dịu dàng mỉm cười.

"Nhưng, người ta nói với tớ rằng không ủng hộ việc tớ trở thành nhạc sĩ, buồn cười nhỉ?"

Lúc đó, cô không biết mình nên vui vẻ, nên khóc, nên cười hay tỏ ra tức giận. Người ấy, chân thành lo lắng cho cô, muốn bảo vệ cô.

"Đó là lý do tại sao tớ quyết định trở thành một người chơi saxophone giỏi hơn bất kì ai và thu hút càng nhiều khách hàng vào cửa hàng càng tốt. Đây là cách tớ thể hiện lòng biết ơn của mình." Aizawa-san nói với ánh mắt kiên định, đặt một li Cinderella lên trước mặt Yui.

Yui đã hiểu ra câu chuyện, đôi mắt xanh khẽ nhắm lại, thì thầm nhẹ nhàng khi những ngón tay thon thả chạm vào miệng ly.

".... Tớ cũng hiểu mà, vì có một người rất, rất quan trọng với tớ, chính cậu ấy đã giúp tớ có thể hát trở lại." Cô ấy mỉm cười hạnh phúc, ngẩng mặt lên nhìn Aizawa-san.

Đôi mắt của Aizawa-san mở to ra hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng dãn ra, tiếng cười nhẹ của cả hai vang lên.

"Tớ chắc chắn cậu sẽ trở thành một nghệ sĩ chơi saxphone tuyệt vời, Aizawa-san."

"Ừ, tất nhiên rồi, tớ chắc chắn sẽ chứng mình điều đó."

Tiếng cười của hai cô gái lại vang vọng khắp quầy bar.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"""Vậy thì, hẹn gặp lại vào buổi biểu diễn ngày mai nhé."""

Trước cửa quán Blue Ocean, Kei, Aizawa-san và Haruka-san chào tôi và Yui, hai chúng tôi cũng cúi đầu đáp lại và ra về.

Rảo bước trên con phố tấp nập, Yui quay lại và mỉm cười nhẹ với tôi.

"Hôm nay tớ rất vui, cảm ơn vì đã cho tớ hát. Nhờ Natsuomi mà tớ đã có thể làm bạn được với Aizawa-san." Cô ấy nói với nụ cười rạng rỡ, giọng cũng cao hẳn lên vì vui vẻ.

Khuôn mặt tôi cũng tự nhiên mà giãn ra, mỉm cười nhẹ nhàng với Yui đang vui vẻ.

"Tớ muốn khoe giọng hát tuyệt với của Yui, chỉ vậy thôi."

"Còn tớ thì thấy cậu thật tốt bụng thôi."

Yui cười khúc khích, ngước nhìn lên bầu trời đêm.

Chúng tôi tiếp tục bước trên con đường ven sông, sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố đã tan biến, tiếng bước chân của cả hai ngày càng rõ ràng hơn.

"Chúng ta đã có quan hệ tin tưởng như Suzumori-san và Aizawa-san đúng không nhỉ?"

Yui lẩm bẩm với tâm trạng vui vẻ, mỉm cười hạnh phúc.

Yui thực sự đã thay đổi rồi, nhỉ?

Tôi cũng cảm thấy vui vẻ theo, mỉm cười vời cô ấy.

"Tớ thực sự mong chờ buổi biểu diễn ngày mai của cậu đó?"

"Đã rõ, tớ sẽ cố gắng hết sức để tỏ ra thật ngầu."

Nghe câu trả lời kiểu quân đôi của tôi, Yui bật cười khúc khích, gật đầu hài lòng và bắt đầu ngân nga giai điệu của bài hát mà chúng tôi đã cùng nhau biểu diễn.

Trên con đường ven sông yên tĩnh, những cành hoa đào kêu xào xạc, có một chàng trai và một cô gái, họ cười nói, sánh bước bên nhau.

kĩ thuật lắc bình để pha chế cocktail. là một loại đồ uống không cồn (mocktail) với hương vị trái cây nhiệt đới tươi mát, thường được pha chế từ hỗn hợp nước ép cam, chanh và dứa, kết hợp với siro lựu (grenadine) để tạo vị ngọt và màu sắc hấp dẫn, cùng với bia gừng (ginger ale) hoặc soda để tăng thêm sự sủi bọt và hương vị.