trans: ntth1911.
edit: ntth1911, haliss.
=========================================================================================================================================================================================================
Chương 07: Lễ hội pháo hoa, là một cuộc hẹn hò đúng không?
"Buổi biểu diễn hôm qua tuyệt lắm, cảm ơn nhé Natsuomi."
Hôm nay là ngày hôm sau sau ngày biểu diễn tại Blue Ocean của tôi.
Kei đang ngồi trên ghế trong nhà tôi, rối rít ảm ơn tôi.
Tren chiếc laptop trên bàn, một đoạn video do nhân viên quay về buổi biểu diễn tại Blue Ocean đang được phátTrên sân khấu là tôi đang chơi piano với vẻ mặt nghiêm túc, và Aizawa-san bên cạnh đang chơi saxophone với cảm xúc mãnh liệt.
"Đủ rồi, mọi chuện đã kết thúc rồi, ddwungf cảm thán nữa."
"Sao vậy, trông mày ngầu mà?"
Có lẽ vì sự nhiệt huyết của Aizawa-san mà tôi cũng bị cuốn theo, nên tôi chơi rất nghiêm túc. Nhìn lại, tối cảm thấy khá xấu hổ vì đã trưng ra cái vẻ mặt nghiêm trọng khác thường đó.
Tôi đóng laptop lại.
"Giúp được mày là điều quan trọng nhất rồi, đừng bàn về nó nữa"
Tôi cố gắng để kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng Kei cứ tiếp tục trêu trọc, rồi nó đưa cho tôi một phong bì.
"Đây, tiền công của mày."
"Tao đã bảo rồi, chỉ diễn một buổi ngẫu hứng thì không đáng để trả công đâu."
"Mày xứng đáng với khoản tiền này, nhìn xem có bào nhiêu khách hàng phải trầm trồ kìa, đây coi như là lời cảm ơn từ cửa hàng dành cho mày, Natsuomi. Nếu mày không nhận thì tao thấy khó xử lắm."
Nói xong, Kei giơ phong bì ra trước mặt tôi một cách kiên quyết, nên hết cách, tôi đành miễn cưỡng nhận lấy.
Sau đó, nó lại lấy một cái phong bì trắng từ túi khác ra và đưa cho tôi.
"Cái này là của tao dành cho mày."
"Hả? Từ mày à, Kei?"
Ngạc nhiên trước lời nói của Kei, tôi theo bản năng mà cầm lấy chiếc phong bì.
Kei ra hiệu bằng mắt bảo tôi mở nó ra, tôi chậm rãi làm theo và lấy đồ được cất bên trong ra.
".... Vé vào Thiên đường biển Hakkeijima?"
Bên trong là một cặp vé tham quan "Thiên đường biển Yokohama Hakkeijima", một địa điểm du lịch nổi tiếng rất được nhiều người ưa chuộng, nó được coi là địa điểm hẹn hò ở Yokohama.
Tôi nhìn lên trên một chút, lại thấy có hai tờ giấy nữa.
".... Hanibi Symphony.... Vé vào lễ hội pháo hoa?"
Hakkeijima được xây dựng trên biển và mang một tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, vì vậy nên các lễ hội pháo hoa hằng năm thường được tổ chức tại đây.
Ngày ghi trên tấm vé là vào hôm thứ Bảy tuần sau, và thứ đập ngay vào mắt tôi là dòng chữ "Ghế đặc biệt" ngay ở giữa tấm vé.
Nếu đếm thì có tổng là bốn vé, tôi xếp chúng thành hình quạt và đưa lên, nhìn Kei.
"Cái này là do một khách hàng tặng, nhưng vì mọi người trong cửa hàng đều bận nên không đi được. Nên tao nghĩ Natsuomi- người đã giúp đỡ rất nhiều, nên đi thay. Mày nên mời Villiers-san đi cùng đấy." Kei nói.
Kei nói với giọng vui vẻ thường ngày, tôi cũng thở dài.
"Minato hơi vụng về, đúng hơn là tính cách cô ấy quá thẳng thắn. Cô ấy không hợp nói chuyện với những người cùng tuổi lắm, nên tao rất biết ơn vì Villiers-san đã kết bạn được với cô ấy." Kei nheo mắt nói, mỉm cười vui vẻ.
Quả thực, với tính cách của Aizawa-san, cô ấy không dễ dàng trong việc hòa nhập với mọi người cho lắm. Một tình bạn thực sự sẽ không thể thành nếu một bên cứ kìm nén và giấu giếm những cảm xúc của mình. Cả Yui và Aizawa-san đều yêu thích âm nhạc, có lẽ điểm chung đó đã kết nối họ lại với nhau. Điều đó làm Kei- người luôn lo lắng cho bạn thuở nhỏ của mình, cũng phần nào nhẹ nhõm và vui vẻ hơn.
"Yui... Cũng đã nói cô ấy rất vui vì có thể thoải mái trò chuyện với Aizawa-san đấy."
Khi nghe tôi nói, tiếng cười sảng khoái của Kei lại vang vọng khắp phòng. Thái độ của Aizawa-san đối với tôi đã thay đổi rất lớn sau buổi biểu diễn đó, không phải là chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn như bạn bè, có lẽ cô ấy đã nhận ra giá trị gì đó ở tôi và hiểu về tôi hơn, nên mới không còn sự khó chịu như ban đầu nữa.
"Vậy thì chỗ vé này tao xin nhận nhé." Tôi nói trong khi liếc nhìn những tấm vé trên tay.
"Ừ, hẹn hò vui vẻ với Villiers-san nhé." Kei đáp lại một cách thản nhiên, như thể điều nó nói không có gì khác thường cả.
"..... Hẹn hò?"
"Ừ, nếu một chàng trai đi cùng một cô gái trong lễ hội pháo hoa, đó chẳng phải là hẹn hò sao? Thường thì là vậy mà nhỉ."
Kei nói với vẻ nghi hoặc.
Tôi cúi đầu, đưa tay lên cằm và suy nghĩ.
Nhớ lại năm ngoái, khi Kasumi say xỉn và cứ càu nhàu trong phòng tôi, chị ấy đã lặp đi lặp lại mấy lời khó chịu.
"Hắn nghĩ gì mà nói đó là hẹn hò chứ? Từ hẹn hò mà sao lại thành 'cả nhóm cùng tận hưởng lễ hội pháo hoa' rồi!? Anh thích trêu tôi, khiến tôi nghĩ rằng có gì đó sẽ hơn thế nữa à?? Thích lắm à? Chị thề, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn....!!" Kasumi rú lên, gầm gừ như một con mèo, rồi gục xuống bàn.
Hình như lúc đó tôi đã cảm thấy thương hại thay cho cái con người xui xẻo này thì phải. Chị ấy đã chắc nịch nói rằng mình đã được mời đi 'hẹn hò' ở lễ hội pháo hoa.
Tôi nhận ra lúc này đây, vẻ mặt của mình đang cứng đờ lại khi nhận ra mình sẽ mời Yui đi 'hẹn hò' như vậy.
".... Ể? Đợi đã, không lẽ mày đình mời ai khác ngoài Villiers-san sao?" Kei hỏi với vẻ mặt bối rối, lo lắng mình đã nói vào chuyện gì đó không cần thiết.
"À không..... Nếu mày hỏi tao sẽ đi cùng ai, đó sẽ là cô ấy.... Nhưng...."
Cảm thấy có điều gì đó không đúng, Kei cười nhẹ: "Nếu là Villiers-san, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui nếu người mời đi cùng là Natsuomi đó. Suy nghĩ nghiêm túc cũng rất tốt, nhưng đừng quên đi những điều thực sự quan trọng đối với mày chứ."
Kei nhẹ nhàng khuyên bảo tôi như vậy trước khi rời đi. Nghe tiếng cửa đóng lại, tôi đặt hai cặp vé lên mặt bàn.
".... Điều gì đó thực sự quan trọng.... Với mình?"
Tôi chưa bao giờ đến 'Thiên đường biển cả' hay lễ hội pháo hoa ở yokohama, nhưng vì sống gần đó, tôi vẫn nhớ mình đã từng rất sốc khi thấy lượng người khổng lồ đổ ra đường trong lễ hội pháo hoa năm ngoái.
Tôi rất muốn được tận hưởng lệ hội hoành tráng này, và nếu phải hỏi là ai, chắc chắn người tôi muốn đi cùng nhất chính là Yui. Tôi tin rằng nếu hỏi Yui, cô ấy sẽ đồng ý mà không chút do dự, và tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra được nụ cười hạnh phúc của cô ấy. Nhưng....
"Đây là một buổi hẹn hò, nhỉ....."
Tôi đã đi chơi với Yui vài lần, chỉ có hai chúng tôi. Để mà nói, thì việc ăn tối cùng nhua mỗi ngày cũng có thể coi là 'hẹn hò tại nhà', nhưng đó là cuộc sống thường nhật mà cả hai chúng tôi đã quen.
.... Ồ....
Tôi chợt nhận ra, dù đây có phải là một buổi hẹn hò hay khong, tôi vẫn muốn cùng với Yui tham gia lễ hội pháo hoa và muốn được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô ấy.
"Được rồi...."
"Có chuyện gì vậy Natsuomi?"
"Á!?"
"Eekk!?"
Khi tôi còn đang lẩm bẩm như vậy, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên từ sau lưng tôi, làm tôi giật mình mà hét lên. Đó là Yui, cô nàng cũng hoảng hốt, giật mình mà giật lùi ra sau vài bước. Cả hai chúng tôi cùng dừng lại khi nhận ra đối phương, mở to mắt và đứng im tại chỗ.
"T-T-Tớ rất xin lỗi.... Tớ đã gửi tin nhắn cho cậu, nhưng không nhận được phản hồi, nên tớ nghĩ nếu tới nói trực tiếp với cậu thì sẽ nhanh hơn...!"
"Ể? A-À không, xin lỗi, tớ hoàn toàn quên mất việc để ý đến điện thoại...."
Trái tim tôi đập liên hồi, tôi cầm điện thoại lên và kiểm tra, quả thực có tin nhắn từ Yui. Nó được gửi từ vài phút trước, là tin nhắn về đợt giảm giá ở siêu thị gần nhà.
"Vì thấy đợt giảm giá, tớ nghĩ Natsuomi sẽ vui nếu tớ nói cho cậu biết, nên tớ không nghĩ gì mà đến.... Xin lỗi vì đã làm cậu bất ngờ."
Khuôn mặt Yui đỏ bừng, hối lỗi ngước nhìn tôi, như một đứa trẻ vừa bị la mắng vì đã làm mấy trò đùa vô bổ. Vẻ mặt dễ thương ấy khiến tôi không nhịn được mà bật cười, sao Yui có thể đáng yêu đến vậy được nhỉ.
"Không đâu, tớ vui lắm, cảm ơn vì đã cất công đến tận đây để nói nhé, Yui."
"Tớ mừng vì Natsuomi thấy vui, điều đó cũng làm tớ vui lắm."
Yui đáp lại với nụ cười ngọt ngào. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 3 giờ 30 phút chiều rồi, đúng là thời điểm hoàn hảo để tranh thủ mua sắm.
"Được rồi, nếu Yui đã đến đây rồi, ta đi mua sắm nhé."
"Vâng, nếu mua nhiều quá mà không đủ chỗ, cậu có thể dùng tủ lạnh của tớ cũng được."
"À, trước đó thì tớ có cái này..."
Trong khi ngăn Yui- người đang phấn khích vì sắp được đi mua sắm lại, tôi lấy bốn tấm vé trên bàn và giơ ra trước mặt cô ấy.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Yui, cậu sẽ cùng tớ đi hẹn hò vào cuối tuần này tại lễ hội pháo hoa được chứ?"
[Góc nhìn của Yui.]
Tôi đang ở trên bậc thàng thoát hiểm, cùng với Aizawa-san, cảm thấy cực kì bối rối vì chuyện hôm qua. Aizawa-san đeo tai nghe quanh cổ, nhìn vào tôi chằm chằm, ánh mắt cậu ấy cứ như muốn nhấm nháp tôi vậy, uuu....
Aizawa-san tháo tai nghe ra, tiếng nhạc jazz du dương khẽ vọng ra từ đó. Tôi vẫn đứng đơ tại bậc thang, không biết phải làm gì.
"Thay vì cứ đứng đó, sao cậu không ngồi cạnh tớ đi nhỉ."
"Vâng, xin lỗi...."
Aizawa-san có vẻ không bận tâm lắm thì phải, cậu ấy cất tai nghe vào túi, rồi hỏi tôi về chuyện mà tôi vừa kể.
"Ừm, về việc đi chơi cùng Katagiri-san tại lễ hội pháo hoa, là hẹn hò mà nhỉ?"
"Vâng...."
Hôm qua khi Natsuomi rủ đi lễ hội pháo hoa, tôi đã không do dự mà ngay lập tức đồng ý với cậu ấy: "Mình muốn đi!", và trước khi đi ngủ, tôi có tìm hiểu về 'Thiên đường biển cả'.
-Hẹn hò đặc biệt ở Yokohama!
Tôi cúi đầu, cảm thấy cực kì xấu hổ về sự vô tư lự của mình. Trong khi đó, tôi nghe thấy tiếng Aizawa-san lẩm bẩm: "Vậy ra cậu ấy là một cô gái nhút nhát khác với vẻ ngoài đó..." khi đang chăm chú nhìn tôi, cầm hộp sữa và miệng thì đang ngậm ống hút.
Cái nhìn chằm chằm ấy khiến tôi cảm thấy bồn chồn, vội vàng chuyển chủ đề.
"Ưm... Aizawa-san, cậu thường ăn trưa ở đây à?"
"Ừ, đại loại vậy, tớ thích ở một mình hơn vì nó thoải mái."
Tôi không hiểu lời cậu ấy nói cho lắm, nghiêng đầu thắc mắc.
"Không có ý nghĩa sâu xa gì đâu, chỉ là ở một mình sẽ thoải mái hơn là tự ép mình vào một nhóm nào đó vào giờ ăn trưa."
"Vậy tại sao Aizawa-san lại chọn trường này vậy?"
Tôi vô tình bật thốt lên câu hỏi như vậy. Tosei Gakuin là một ngôi trường danh giá với những quy định dù không quá khắt khe nhưng yêu cầu sự tự giác và ý thức kỉ luật cao. Tôi tự hỏi không biết liệu Aizawa-san còn mục tiêu nào khác không.
".... Ừ thì, học trường nào cũng như nhau thôi, miễn là gần. Nhưng, tớ có quên một người ở đây, nên là...."
Aizawa-san đỏ mặt, quay sang chỗ khác và không nhìn tôi nữa, uống hết hộp sữa và ném vào thùng rác gần đó.
Tôi cảm nhận được Aizawa-san đã đăng kí vào trường này chỉ vì Suzumori-san- người quan trọng với cậu ấy.
Aizawa-san dễ thương quá!
"Không có gì đặc biệt đâu, ăn bánh mì của cậu đi kìa, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy." Cậu ấy liên tục thúc ép tôi, trong khi khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.
Thì ra cậu ấy cũng là kiểu người có cảm xúc được thể hiện rõ trên khuôn mặt....
"Nè, cậu thích Katagiri-san đúng không." Aizawa-san bất ngờ hỏi tôi, đôi mắt ngượng ngùng của cậu ấy không còn nữa, thay vào đó nhìn tôi với vẻ thích thú.
"F-Fue...? T-Tớ.... Natsuomi..... T-Tớ......"
Tôi ho liên tục, cố gắng bình tĩnh lại và hít vào một hơi thật sâu.
"Ừm.... Tớ không nghĩ mối quan hệ của tớ với Natsuomi là như vậy...."
"Cậu thích cậu ấy phải không?"
Tôi cảm thấy cổ họng mình như bị mắc kẹt, không thể thốt ra lời phản bác.
Tôi biết, nhưng tôi cũng không biết, hai tay tôi cầm chặt ly trà sữa, nhấp một ngum nhỏ.
Sự im lặng bao trùm, một làn gió nhẹ thổi qua những bậc thang.
.... Mối quan hệ của mình và Natsuomi, bây giờ là gì nhỉ?
Dù có thể tự tin khẳng đinh Natsuomi là người đặc biệt với mình, nhưng tôi không nghĩ ra được cách nào để có thể diễn tả ra một điều gì đó hơn thế.
Đây chắc chắn không phải là tình bạn đơn thuần, tôi tin tưởng Natsuomi, cậu ấy cũng vậy, và tôi rất vui vì Natsuomi dành cho mình một ví trí quan trọng trong tim.
Chỉ cần nghĩ tới việc đi xem lễ hội pháo hoa với Natsuomi, tôi chắc chắn đó sẽ là một khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời, nhưng tôi chưa thể nghĩ được đó là một bưởi hẹn hò hay gì khác nữa.
Nhưng, nếu hỏi tôi có thích Natsuomi không.... Chắc là đã có câu trả lời rồi....
".... À, xin lỗi nhé, ý tớ là theo kiểu 'cậu thích cậu ấy như một con người', nhưng có vẻ...."
"..... Ể?"
Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên với tốc độ chóng mặt, không thể kìm nén, tôi lấy hai tay ôm mặt, cuộn tròn người lại.
Xấu hổ quá!!!
"Ờm..... Xin lỗi....."
"Không sao đâu..... Để tớ yên một lát... Làm ơn........"
Một lát sau, tôi đã lấy lại được chút bình tĩnh, dù mặt vẫn đỏ bừng, tôi cố gắng ngước lên, hít một hơi thật sâu.
"Ừm, Aizawa-san."
'Thích là gì?', tôi đã suy nghĩ về điều đó rất lâu rồi. Về mối quan hệ của tôi với Natsuomi, tôi thực sự nghĩ gì về cậu ấy? Tôi thực sự muốn điều gì?
"Natsuomi là một người rất, rất quan trọng với tớ. Cậu ấy luôn ở bên, giúp đỡ và chăm sóc tớ mà không đòi hỏi nhận lại bất kì điều gì, cậu ấy ủng hộ tớ trong mọi việc dù cho tớ không có tự tin về nó...."
Tôi biết từ 'tình yêu', tôi đã nghe về nó trong Kinh Thánh, các bài thánh ca và những câu truyện cổ tích, nhưng tôi vẫn không biết cảm giác yêu là gì, và không biết diễn tả nó như thế nào.
"Hiện tại, tớ chỉ có thể dựa dẫm vào Natsuomui, tớ không thể cho cậu ấy bất cứ điều gì...."
Tôi khẳng định được, tôi thích Natsuomi.
Thích cậu ấy như một con người, và như là một người khác giới, tôi có thể tự tin nói Natsuomi là người đặc biệt đối với mình dù cho có ai hỏi đi nữa.
Nhưng chính vì tôi thích cậu ấy....
"Nhưng tớ chưa muốn gọi cảm xúc này là 'tình yêu', ít nhất là bây giờ."
"Ừm, tớ hiểu cảm giác đó."
Aizawa-san cũng nhíu mày, nở một nụ cười nhẹ với tôi, và cả hai chúng tôi cùng thở ra một hơi dài. Tôi không muốn gọi cảm giác này là 'tình yêu', vì tôi chưa sẵn sàng, vì Natsuomi là người mà tôi yêu thương hơn bất cứ ai, tôi không muốn tiến tới khi bản thân chưa đủ sẵn sàng và trưởng thành. Tôi muốn sánh bước bên Natsuomi, muốn cậu ấy có thể mỉm cười.
"Điều này rắc rối thật nhỉ."
"Ừ, có lẽ vậy." Aizawa-san gật đầu đồng ý. với tôi.
Tiếng cười khúc khích của cả hai cô gái vang lên, cả hai cùng nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh.
"Nhưng liệu cậu có hối tiếc không nếu cậu đánh mất nó vì sự bướng bỉnh của mình? Đó là một điều mà tớ đã nghĩ rất lâu."
"Hối tiếc....?"
Nếu một ngày, quan hệ của tôi và Natsuomi kết thúc, và con đường của cả hai sẽ rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Liệu mình còn có thể mỉm cười vui vẻ được nữa không? Liệu mình có hối hận không?
"...."
Trái tim tôi bỗng thắt lại, cảm thấy ngột ngạt. Tôi chưa dám gọi tình cảm này là 'yêu', và tôi thấy chán nản với chính bản thân mình. Tôi thật ích kỉ.
Yui vô thức khom người xuống, hai tay ôm chặt lồng ngực đang nhói lên của mình.
"Tớ hiểu cảm giác của cậu bây giờ."
Aizawa-san khẽ nói với nụ cười gượng gạo. Thì ra cậu ấy cũng mang trong mình cảm giác ngọt ngào nhưng đau đớn này à. Sự đồng cảm với cậu ấy khiến tôi như được xoa dịu, trở nên bình tĩnh hơn. Tôi ngước nhìn lên, mỉm cười nhẹ.
"Sao việc trung thực với chính mình lại khó đến vậy nhỉ?" Aizawa-san dựa lưng vào tường, thở dài và tiếp tục nhìn ngắm bầu trời với vẻ suy tư.
"Ừm, nó khó khăn thật đó."
"Một ngày nào đó, tớ muốn được đứng trên sân khấu cùng với Villiers-san."
Aizawa-san đỏ mặt nói nhỏ, vẫn ngước lên nhìn trời.
"Aizawa-san."
Tôi nghĩ chúng tôi có rất nhiều điểm chung, và tôi muốn chúng tôi trở nên thân thiết hơn nữa.
"Tớ cũng vậy, nên từ giờ hãy gọi tớ là Yui nhé, đừng gọi là Villier-san nữa được không?"
Aizawa-san cười khúc khích, nhìn tôi và nói.
"Vậy.... Yui, gọi tớ là Minato nhé."
"Vâng, mong được cậu giúp đỡ, Minato-san."
"Minato."
"M... Minato?"
Minato bật cười khúc khích trước sự ngơ ngác của tôi.
Sau đó, cả hai cô gái cùng cầm lấy ổ bánh mì của mình và đưa lên miệng. Làm gió nhẹ thổi qua mái tóc của họ, khẽ đung đưa.
"Cocktail hôm qua tớ có thể chỉ cho cậu công thức đó, làm cho Katagiri-san nếu muốn nhé?"
"Vâng, làm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều."