trans: ntth1911.
edit: ntth1911, haliss.
=========================================================================================================================================================================================================
Chương 01: Chiếc váy màu đen, xanh lam, rồi đến trắng tinh khiết.
"Ồ.... Chị tự hỏi liệu tình yêu là gì nhỉ?"
Kasumi, chị họ tôi, cũng là giáo viên tại Tosei Gakuin, đồng thời cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của tôi và Yui. Chị ấy là người phụ trách nhà thờ trong khuôn viên trường, giờ đang nằm ườn ra bàn trong văn phòng nhà thờ và càu nhàu với tôi như vậy. Cổ lại trốn họp giáo viên nữa rồi à...
Dù đã cố lờ đi, chị ấy vẫn liếc nhìn và không ngừng lẩm bẩm với tôi, thế nên tôi đành thở dài và kìm nén đi cảm giác khó chịu.
"Đây không phải là câu hỏi mà một người phụ nữ 24 tuổi nên đi hỏi học sinh cao trung đâu đó...."
"Hả, một đứa trẻ ngây thơ còn chưa đầy hai mươi tuổi, thậm chí còn không biết uống rượu, lại có thể nói chị như vậy ư? Thôi nào, nói đi mà, nói đii!"
"Chị có thể quay lại phòng giáo viên và đừng gián đoạn em dọn đẹp có được không? Nghiêm túc đó."
Tôi tiếp tục dọn dẹp, liếc nhìn cái con người phiền phức đang tỏ ra tuyệt vọng ấy.
Nhân tiện thì, Yui- đồng nghiệp duy nhất của tôi ở đây, đang lặng lẽ lau cửa sổ, như thể không quan tâm chuyện gì đang xảy ra vậy.
Dù quy đinh của Tosei Gakuin là cấm làm thêm, nhiều học sinh vẫn lén lút làm mà không gặp phải rắc rối gì. Tuy nhiên, với tôi- học sinh nhận học bổng, và Yui- du học sinh trao đổi, nếu cố tình vi phạm thì chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng. Vì vậy, cả hai chúng tôi mới nhận việc làm thêm ở nhà thờ của trường, một công việc chẳng ai ưa thích. Việc vệ sinh định kì như thế này cũng là một phần của công việc, và chúng tôi đang dọn dẹp lại nhà thờ.
"Hai đứa nên tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào và cay đắng của tuổi trẻ khi còn có thể đi đó biết không? Chị đã không thể trải nghiệm điều đó vì học ở trường nữ sinh. Aaa, tại sao phải bỏ ra một khoản lương ít ỏi của mình để tổ chức lễ cưới cho người khác chứ? Tại sao lại phải tiêu hết tiền bạc, làm việc tới đổ mồ hôi và dành tất cả những gì mình vất vả kiếm được cho hạnh phúc của người khác chứ?? Chết tiệt! Điều đó thật đáng ghét! Muuuu!"
Kasumi vùi mặt vào bàn, tay đập đập mặt bàn như một đứa trẻ giận dỗi.
Tôi mặc kệ bà chị đang giãy dụa trong tuyệt vọng, bí mật giao tiếp với Yui và kiểm tra các khu vực chưa được dọn dẹp.
Khi tôi xắn tay áo lên, chiếc vòng tay trên cổ tay trái tôi lộ ra, phản chiếu ánh sáng của ánh đèn.
..... Yêu?
Lời nói ban nãy của Kasumi vang lên trong đầu tôi khi chiếc vòng tay đung đưa.
Đây là món quà mà chúng tôi đã tặng cho nhau, một minh chứng cho việc Yui đã đối diện và thành công vượt qua quá khứ, và cũng là lời thề dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ ở bên và bảo vệ cô ấy. Chúng tôi luôn giữ gìn nó cẩn thận, đây là một báu vật vô cùng quý giá.
Cảm giác này.... Có được gọi là tình yêu không nhỉ?
Lần trước, khi chị gái của Yui- Sophia, đến thăm, Yui đã nói tôi là một người rất quan tọng với cô ấy, và tôi cũng nói với Sophia rằng sẽ không bao giờ buông tay Yui.
Dĩ nhiên, cảm giác này đến bây giờ vẫn không hề thay đổi. Thực tế, tôi nhận ra được Yui là một người vô cùng đặc biệt với mình, và tôi cảm nhận sự dễ thương và sức hút của cô ấy với tư cách là một người phụ nữ.
Thành thật mà nói, tôi chưa từng trải qua chuyện tình cảm, và cũng chưa từng có mối quan hệ nào mang tên 'mối tình đầu' cả. Vậy nên, tôi hiểu cảm giác này là 'thích' một ai đó, nhưng tôi không thể chắc chắn liệu nó có phải là 'yêu' hay không.
"Katagiri-san, xin lỗi vì đã làm phiền."
Yui đứng cạnh tôi, nhẹ nhàng rót nước từ bình hoa xuống bồn rửa. Tôi nhin chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp ấy trong khi đang suy nghĩ, Yui thấy vậy, nghiêng đầu tò mò.
"Có chuyện gì sao?"
Cô nàng trở nên bối rối. Phản ứng tự nhiên của cô ấy thật đáng yêu, tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn vì đã nghĩ quá nhiều.
"Ừm, không có gì đâu."
Đúng vậy, cảm giác ấy có phải là 'yêu' hay không, đó không phải là điều mà tôi nên bận tâm lúc này. Lãng phí thời gian để suy ngẫm về điều mà mình không thể hiểu nổi, thật ngớ ngẩn.
Vì vậy, tôi nhìn vào chiếc vòng tay trên cổ tay trái, mỉm cười đáp lại Yui- người vẫn đang nghiêng đầu thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, như thể nhận ra điều gì, Kasumi đột ngột bật dậy, vỗ tay 'bộp' một cái và nói: "Àaaa."
"Nhân tiện thì, chị nhận được tin về đám cưới đó, là của Nacchan và Villiers-chan."
Bình hoa trên tay Yui trượt xuống, tôi giật mình, nhanh chóng phản ứng mà bắt lấy nó.
"..... Natsuomi..... Và mình..... Kết hôn......?"
Yui mở to đôi mắt xanh thẳm ra hết cỡ, nhìn tôi chằm chằm với cử động cứng ngắc như robot. Đôi môi nhỏ run run, cô nàng cứng đờ cả người, cứ như bị chết máy vậy.
"T-Thế thì... Quá đột ngột rồi. Chúng ta còn chưa xác nhận tình cảm của nhau nữa. Hơn nữa, theo luật pháp của Nhật Bản, Natsuomi chưa đủ tuổi kết hôn. Nhưng nếu là ở Anh, chỉ cần có sự đồng ý của cha mẹ, thì....."
"Đúng vậy! Đó chính là yêu cầu của cô dâu và chú rể! Hai đứa sẽ làm theo yêu cầu như vậy của một nhạc sĩ biểu diễn tại đám cưới."
Tôi hét như vậy vào mặt của Kasumi- người chỉ nói có nửa ý sau mà không thèm suy nghĩ.
Yui đứng im tại chỗ, khẽ thốt lên một tiếng "Hả?", khuôn mặt của cô nàng từ từ đỏ bừng từ cổ tới tận mang tai, cô che mặt bằng chiếc khăn tay vừa lấy ra từ túi.
Sau đó, Yui đi từng bước cứng nhắc tới bàn, ngồi xuống ghế và im lặng, úp mặt xuống bàn.
".... Tớ xin lỗi, làm ơn để tớ yên một lát.... Làm ơn....."
Đôi tai đỏ bừng của Yui lộ ra, ra hiệu 'đừng chạm vào tớ'. Tôi hiểu ý cô ấy, quay mặt về phía Kasumi.
Như hiểu ra điều gì đó, Kasumi nhìn tôi với nụ cười trêu chọc, giơ ngón cái lên với tôi và nói nhỏ "làm tốt lắm". Này, là một giáo viên thì chị nên tỏ ra nghiêm túc hơn đi chứ!
"Vậy thì, chị sẽ chuyển tiếp email yêu cầu cho Nacchan nhé, cứ làm theo ý em nhes, bái bai~"
Cô ấy vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt rồi chạy biến khỏi văn phòng, mặc kệ Yui vẫn đang vùi mặt xuống bàn ở đó. Cánh cửa đóng lại, căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tôi và Yui.
Chuyện này... ngượng ngùng thật. Phản ứng của Yui khiến tôi cảm thấy bất ngờ quá, tôi không thể biến nó thành như một trò đùa mà gặng hỏi cô ấy được.
Hướng mắt về cửa sổ, tôi cảm thấy bất lực, cố hết sức giữ bình tĩnh mà nói với Yui.
"Được rồi.... Khi nào cậu cảm thấy bình tĩnh hơn thì gọi tớ nhé, tớ sẽ lo liệu việc dọn dẹp."
"..... Tớ thực sự xin lỗi.... Làm ơn giúp tớ với....."
Để lại Yui đang nằm xấp ở trên bàn, tôi tiếp tục dọn dẹp ở khu vực nhà nguyện mà không ở lại văn phòng nữa.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Vào thời điểm này, do có rất nhiều đám cưới được tổ chức nên chúng ta nhận được khá nhiều yêu cầu làm phù dâu và phù rể."
Tôi giải thích với Yui trong lúc chúng tôi đi tới địa điểm tổ chức đám cưới có tên là "Nhà nguyện Iseyama".
"Cô dâu tháng Sáu à? Tớ biết chuyện đó vì nó cũng diễn ra ở Anh."
"Thực ra thì truyền thống này có nguồn gốc từ Anh."
Như Yui đã nói, tháng Sáu còn được gọi là mùa Cô Dâu Tháng Sáu, và có rất nhiều đám cưới được tổ chức vào thời gian này. Tất nhiên, khi số lượng đám cưới tăng lên, công việc của các phù dâu, những nghệ sĩ chơi nhạc trong các đám cưới và tiệc mời, cũng tăng lên đáng kể. Có lẽ số lượng lễ cưới được tổ chức không thay đổi quá nhiều, nhưng vào tháng Sáu năm ngoái, cứ mỗi khi được nghỉ, tôi lại bị kéo đi nhiều nơi đám cưới, nên ít nhất là ở quanh Yokohama, tôi nghĩ là nó đã tăng lên.
"À, nếu tớ chỉ phải chới thánh ca ở hậu trường của buổi lễ thì với khả năng ca hát của Yui, đó không phải là việc khó. Nhưng vì cô dâu chú rể mới là nhân vật chính, hãy cố gắng đừng để họ bị lu mờ đi bằng giọng hát của cậu nhé."
"Được rồi..... Vâng, tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức!"
Yui mỉm cười gượng gạo, nhớ lại thì trong buổi lễ Phục sinh gần đây, giọng hát của Yui đã làm cho mọi người bị mê mẩn mà chẳng thèm nghe bài phát biểu của linh mục. Và sẽ thật tệ nếu như giọng hát của cô ấy lại tiếp tục thu hút mọi người trong khi cô dâu chú rể mới là tâm điểm của buổi lễ.
Chắc là sẽ ổn thôi nhỉ...
Tôi mỉm cười dịu dàng với Yui, người đang gật đầu và nắm hai tay nhỏ lại quyết tâm. Hai chúng tôi tiếp tục đi lên con dốc dài, hướng đến nơi đã đưa ra lười yêu cầu.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Đẹp quá....! Tớ chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy cả!"
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt với bên yêu cầu, Yui và tôi bước vào nhà thờ tại đây. Cô nàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước không gian rộng lớn ở đây, thở hổn hển.
Đây không phải nhà thờ thị trấn như cái ở Tosei Gakuin, mà là một nhà thờ lớn được thiết kế riêng cho lễ cưới. Nơi đây rất rộng, có sức chứa lên tới 130 người.
Phong cách trang trí theo kiểu Kitô giáo truyền thống Châu Âu, trần nhà cao vút, không thể nhìn thấy được đỉnh nếu không ngước lên. Một cửa sổ kính lớn hình hoa hồng, soi sáng bàn thờ để ban phước lành. Mỗi chi tiết đều mang vẻ trang trọng và tinh tế, hoàn hảo để chào đón sự khởi đầu mới của một đôi uyên ương.
"Cậu chưa bao giờ thấy nhà thờ như thế này ở Anh sao, Yui?"
"Tớ đã thấy rất nhiều nahf thờ lớn rồi, nhưng chưa từng thấy nhà thờ nào đẹp như vậy cả!"
Yui cười nói, đôi mắt xanh nheo lại thích thú khi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Tuy nước Anh có rất nhiều nhà thờ và thánh đường lịch sử nổi tiếng, nhưng nếu đặt bên cạnh một nahf thờ chuyên để tổ chức đám cưới, đúng là không thể so sánh được.
"Tớ cũng muốn cho Sophia xem nữa, nơi này có cho phép chụp ảnh không vậy?"
"Ừm, chỉ cần không quá lố, ổn thôi."
Nghe thấy tôi nói, Yui vui vẻ lấy điện thoại ra và bắt đầu chụp ảnh. Tuy nhiên, động tác của cô ấy dừng lại khi camera lia đến một góc sảnh, nơi đó có vài con ma-nơ-canh mặc váy cưới trắng.
Những chiếc váy được trưng bày ở đó, lấp lánh dưới ánh sáng hắt vào từ khung cửa sổ. Bên cạnh là tấm biển ghi "Triển lãm áo cưới tháng Sáu", và ở đó có một vài cặp đôi đang xem váy cưới và được hướng dẫn.
"Triển lãm cho tiệc cưới?"
Từng chiếc váy cưới xếp thành hàng, toát lên vẻ thanh lịch, điểm xuyết cả chút rực rỡ. Dù không mấy quan tâm đến quần áo, tôi vẫn thấy tất cả đều rất đẹp. Yui- người đang đứng cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào những chiếc váy cưới với vẻ e lệ, ngước lên nhìn tôi.
"..... Tớ có thể ngắm nhìn nó kĩ hơn được không?"
"Ừm, tất nhiên rồi."
Khuôn mặt Yui lập tức sáng lên khi nghe câu trả lời của tôi, cô nàng vui vẻ chạy từng bước nhỏ về phía những chiếc váy được trưng bày.
Yui cũng thích váy cưới nhỉ?
Tôi đi theo sau Yui, vừa ngắm nghía mấy chiếc váy, vừa suy nghĩ như thế.
"Mọi thứ đều đẹp quá..... Những chiếc váy cưới này cũng đẹp quá...."
Thở ra một hơi thỏa mãn, Yui nhẹ nhàng nheo đôi mắt xanh của mình lại, nhìn chằm chằm vào những chiếc váy lấp lánh với vẻ say mê.
.... Không biết những chiếc váy này có hợp với Yui không nhỉ?
Tôi nhìn vào Yui.
Mái tóc đen dài phản chiếu ánh sáng, đôi mắt xanh lam trong vắt, làn da trắng không tì vết, thân hình mảnh mai được khoác lên bởi chiếc váy trắng tinh khôi, nụ cười hạnh phúc nở trên môi sau tấm mạng che mặt mỏng manh.
Mình đang nghĩ cái quái gì thế này....!!
Tôi rời mặt khỏi Yui và nhìn sang chỗ khác, che giấu sự ngượng ngùng vì những tưởng tượng của mình.
"Hửm? Natsuomi? Cậu thấy không khỏe à?"
"Không có gì đâu. Đừng lo lắng, thật đấy, tớ xin lỗi."
Tôi cứng nhắc nói như một con robot.
"Hả? Có chuyện gì vậy Natsuomi?" Yui tỏ ra lo lắng trước phản ứng bất thường của tôi, cố gắng nhìn vào khuôn mặt tôi, nhưng tôi quay người lại để không nhìn vào mặt cô ấy.
Thấy phản ứng của tôi, Yui càng tỏ ra lo lắng hơn, cô nàng vòng tới trước mặt tôi từ phía bên kia, khiến tôi phải quay mặt đi một lần nữa.
"Ờm....."
Yui nhíu mày, phồng má khi đi vòng quanh tôi.
Khi chúng tôi còn đang chơi trò 'mèo vờn chuột', một giọng nói gọi chúng tôi từ phía gần đó.
Tôi và Yui quay lại về phía giọng nói đó, một người phụ nữ đeo chiếc máy ảnh lớn trên cổ vui vẻ mỉm cười, tiến lại và đưa cho chũng tôi danh thiếp của cô ấy.
[Tại văn phòng làm việc nơi hai người vừa mới kết thúc cuộc họp phù dâu]
"Chị có phải là một nhiếp ảnh gia tự do không....?"
"Vâng, tôi tên là Yoshitsune Megumi, hân hạnh được gặp hai bạn."
Người phụ nữ ngồi đối diện tôi và Yui gật đầu. Cô ấy thấp hơn tôi một chút, mặc một bộ vest xanh navy, tóc dài ngang vai được cắt gọn gàng. Giọng nói trong trẻo và tự tin, tạo ấn tượng rằng cô ấy có thể hoàn thành tốt những công việc được giao.
"Tôi có chuyện muốn nhờ, hai bạn có thể lắng nghe không?"
Thấy Yoshitsune-san cúi đầu, tôi khẽ liếc nhìn Yui bên cạnh.
Thật nhẹ nhõm vì đã tránh được cuộc thẩm vẫn từ cô ấy.....
Ừm, nếu chỉ là nghe kể truyện thì chắc không vấn đề gì đâu. Nghĩ vậy, tôi lại nhìn về phía trước.
"Chúng tôi có một buổi trình diễn váy cưới, và hôm này có một chiếc váy cần chụp, mà người mẫu đáng lẽ phải đến chụp hình đột nhiên không thể tới. Yui-chan đây có vóc dáng và chiều cao tương đương với cô người mẫu đó, nên tôi muốn em giúp. Tôi sẽ tra một khoản xứng đáng! Làm ơn!!"
Yoshitsune-san chắp tay lại thành tiếng, cúi đầu.
Nói cách khác, cô ấy muốn Yui làm người thay thế cho người mẫu không thể tham dự. Nhìn Yoshitsune-san, cô ấy là nhiếp ảnh gia đã nhận được lời mời của nhà thờ, nên uy tín của cô hẳn là đủ để chứng minh được đây không phải là một yêu cầu đáng ngờ, nhưng....
Tôi nhìn Yui, khẽ hỏi ý kiến của cô ấy.
"Ưm, tớ không muốn."
Yui phản ứng lại ngay lập tức. Dĩ nhiên rồi, chẳng có lí do gì để cô ấy giúp cả.
Vì Yui có vẻ quan tâm đến những chiếc váy cưới, tôi đã hỏi để xác nhận. Tuy nhiên, vì cô ấy đã từ chối, tôi sẽ tôn trọng quyết định ấy.
"Xin hãy suy nghĩ lại! Việc này rất gấp, phải hoàn thành ngay trong hôm nay! Trong tâm là chiếc váy, khuôn mặt của em sẽ không xuất hiện trong ảnh! Làm ơn!!!"
Thay vì lùi bước, Yoshitsune-san vẫn tiếp tục cúi đầu đầy quyết tâm.
Nhìn cảnh tượng ấy, tôi không khỏi nhớ đến hình ảnh bà chị họ vô dụng của mình. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi khó chịu khi có ai đó cứ nài nỉ mình như vậy.
Yui- với vẻ mặt lo lắng và bối rối, lúng túng nhìn sang tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ.
"Nếu Yui thực sự không muốn làm thì tớ sẽ từ chối."
"Natsuomi...."
Yui liếc nhanh chiếc váy đang được trưng bày gần đó, rồi cô cúi mặt xuống, má hơi ửng hồng, che miệng lại.
..... Vậy là cô ấy muốn nhỉ?
Vì Yui không thích nổi bật, tôi không nghĩ cô ấy sẽ sẵn lòng làm một công việc như người mẫu đóng thế.
Và váy cưới không phải là thứ có thể thửu mọi lúc được, trừ khi có cơ hội như vậy.
"Nếu Yui không phiền thì sao không thử nhỉ?"
"..... Ể?"
"Sẽ không lộ mặt của cậu đâu, và cậu cũng sẽ không thể mặc nếu không có cớ hội như vậy..... Hơn nữa-" Tôi hắng giọng, cố gắng giấu đi sự xấu hổ, quay mặt về phía chiếc váy và tiếp tục, "Tớ cũng muốn nhìn thấy Yui mặc váy...."
"Ưm......."
Mắt Yui mở to, má cô đỏ bừng.
Tuy không quen nói ra những lời xấu hổ như vậy, tôi vẫn quyết định lên tiếng để động viên Yui- người vẫn còn đang do dự.
Yui sau một hồi suy nghĩ, khẽ nheo mắt, mỉm cười và nhìn vào tôi.
".... Ừm, nếu Natsuomi đã nói vậy......."
Thấy Yui gật đầu vui vẻ, tôi cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại.
"Cảm ơn rất nhiều! Vậy thì mong được hai người giúp đỡ nhé!"
""Ể? Hai người chúng em??""
Giọng của chúng tôi đồng thanh khi nghe thấy câu nói từ Yoshitsune-san.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Trông ổn không vậy....?"
"Ồ, tuyệt lắm! Katagiri-kun, cậu trông rất hợp trong bộ tuxedo! Vì Yui-chan phải mất một lúc để thay đồ, nên tôi có thể chụp vài bức của cậu trước có được không?"
"Ư-Ừm, được thôi...."
Tôi cười gượng gạo đáp lại. Theo chỉ dẫn của Yoshitsune-san, tôi tạo dáng, tiếng máy ảnh vang lên, chụp lại từng cử động của tôi.
Tóc mái của tôi được tạo kiểu, và một bông Boutonniere được nhân viên hậu trường cài lên trước ngực tôi. Khi tôi nhìn vào gương, tôi cảm thấy có gì đó cứ sai sai ở đây.
.... Phải làm tới mức này sao?
Đúng là tôi muốn thấy Yui trong bộ váy cưới, và cũng chính tôi là người đã đưa ra lời động viên cho cô ấy. Nhưng tôi không ngờ Yoshitsune-san lại đề cập chuyện này với cả hai chúng tôi chứ không phải chỉ mình Yui.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi quyết định chấp nhận tình hình và ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn.
"Yui-chan rất dễ thương, nhưng cậu cũng khá điển trai đấy, hai người đang hẹn hò phải không?"
Trong khi Yoshitsune-san lẩm bẩm, cô thay đổi tư thế cầm camera, tiếp tục chụp.
"Yui không phải là bạn gái em."
"Hể? Dù cho hai người rất thân thiết sao? Tại sao lại không chứ?"
"Ừm, dù thân thiết, nhưng không có nghĩa là chúng em đang hẹn hò...."
Tôi bối rối khi nhận được câu hỏi bất ngờ này. Hai người thân thiết không có nghĩa là họ đang hẹn hò, và mỗi người đều có cách riêng để đối xử với người khác. Hơn nữa, chính tôi cũng không thực sự hiểu hết được cảm xúc của mình, và tôi không muốn Yui phải chịu những ánh nhìn tò mò như vậy, nên tôi đã không nói rõ với ai về mối quan hệ của chúng tôi hay cố để gán ghép nó.
"Có gì kì lạ à khi thân thiết nhưng không hẹn hò?"
Đó chỉ là cảm nhận chân thực của tôi mà thôi.
Nghe câu hỏi của tôi, Yoshitsune-san hạ máy ảnh xuống, hơi mở to mắt vì ngạc nhiên.
"Hahahaha, đúng rồi nhỉ, chẳng có gì lạ cả! Xin lỗi, xin lỗi nhé!"
Cô ấy cười phá lên và gật đầu liên tục, đồng tình với câu hỏi của tôi.
"Xin lỗi nhé, câu hỏi của tôi hơi khiếm nhã. Katagiri-kun, cậu thật trung thực và tuyệt vời,đó là một điểm tốt đấy."
"Ừm....."
Tôi trả lời, chẳng hiểu sao cô ấy lại khen mình. Tôi chỉ nói ra những gì mình nghĩ thôi mà.
Yoshitsune-san nheo mắt lại thích thú. Rồi cô ấy xem đồng hồ và lẩm bẩm: "Đến giờ rồi", trong khi ra hiệu cho tôi đứng ở cánh cửa lớn bước vào.
"Được rồi, xin hãy đứng quay mặt vào cửa đây. Hãy tưởng tượng cậu đang treo mình bằng một sợi dây, từ đầu đến chân luôn, thẳng lưng và hơi cúi cằm xuống, được chứ?"
"Ừm.... Cảm giác có hơi kì lạ? Có phải thế này không?"
Trước tẩm thảm đỏ rực, tôi tạo dáng, thẳng lưng và kéo cằm về phía trước.
Yoshitsune-san thấy vậy, dùng ngón trở và ngón cái chạm vào nhau, tạo biểu tượng ra hiệu OK, rồi cầm máy ảnh lên.
Bên trong nhà thờ im lặng đến kì lạ.
Tiếng quần áo cọ sát của tôi vang vọng quanh đây, khiến tôi vô tình nìn thở lại.
Bỗng, cánh cửa lớn khẽ kêu kẽo kẹt một tiếng, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào trong.
"..... Natsuomi."
Dưới ánh sáng, Yui đứng đó, mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi.
Cô chùm mạng che mặt, mặc một chiếc vày có viền nhẹ, khẽ nheo đôi mắt xanh lại, căng thẳng nhìn tôi.
Chiếc vương miện lấp lánh mà đơn giản, tô điểm cho búi tóc cao của Yui, một bó hoa trắng cùng màu với bộ váy cưới đang được cầm trên tay cô ấy.
Bờ vai thon thả với làn da trắng muốt lộ ra từ cánh tay cầm bó hoa, trông cô ấy thật xinh đẹp.
Khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của Yui, sau khi được trang điểm nhẹ, lại càng trở nên lộng lẫy hơn nữa. Đứng trước cô ấy, tôi như bị quyến rũ.
Chiếc váy trắng và tấm mạng che khẽ đung đưa, khoảng cách giữa chúng tôi dần dần được rút ngắn từng bước.
Thời gian như ngừng lại, tôi nuốt nước bọt, choáng ngợp trước sự xinh đẹp của Yui.
"..... Cậu thấy thế nào?"
Yui hơi đỏ mặt, hỏi tôi với giọng có chút lo lắng.
"Ư-Ừm, cậu..... Cậu đẹp lắm, Yui....."
"Ưm, cảm ơn, tớ vui lắm."
Nghe câu trả lời ngượng ngùng của tôi, Yui cười khúc khích.
Tim tôi đập loạn xa, và mặt tôi thì bắt đầu nóng lên.
"Natsumi, bộ tuxedo trông hợp với cậu lắm đó, trông cậu rất ngầu."
"Vậy à.... Ừm, tớ vui lắm."
"Vâng." Yui gật đầu với nụ cười nhẹ nhàng.
Trời đất, không nhìn thẳng vào mắt cô ấy được nữa rồi....
Cơ thể tôi cứng đờ, cứ hướng về phía trước như thể bị đóng băng vậy, ánh mắt tôi không thể nào tập trung vào Yui, cứ đảo loạn xạ.
Đúng lúc đó, một tiếng vỗ tay vang lên.
"Đắm chìm vào thế giới riêng của hai người thì cũng thú vị đấy, nhưng đừng quên công việc nhé?"
Nghe thấy giọng nói tich nghịch đầy ẩn ý của Yoshitsune-san, cả hai chúng tôi như sực tỉnh, quay khuôn mặt đỏ bừng của mình về hai hướng khác nhau.
Nhìn thấy vậy, Yoshitsune-san mỉm cười hài lòng, lặng lẽ giơ máy ảnh lên.
"Bây giờ thì, chú rể, cậu có muốn cùng cô dâu của mình bước lên lễ đường không?"
"Hả? bước lên cùng?"
Tôi nói ra sự bối rối của mình, chưa hiểu lời của cô ấy.
Ừ, tôi đã thấy rất nhiều chú rể dắt cô dâu vào lễ đường rồi, nên cũng mơ hồ hiểu được ý của cô ấy.
Nhưng khi thực sự được yêu cầu đi cùng Yui, tôi klhoong biết phải làm gì.
".... Natsuomi."
Một cảm giác ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng chạm vào cánh tay trái của tôi.
Tôi quay mặt sang, Yui- với đôi mắt nheo lại, nhẹ nhàng đan lấy tay trái của tôi.
"Yui...."
Cảm nhận hơi ấm của cô ấy trên cánh tay, sự căng thẳng trong tôi bỗng chốc tan biến.
Nhắm mắt lại, tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, gật nhẹ đầu với Yui. Cô ấy cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười ngọt ngào.
"Xin hãy đi cùng tớ."
".... Được."
Theo nhịp bước chân, chúng tôi chậm rãi bước về phía trước.
Bước từng bước, chúng tôi tiến dọc theo thảm đỏ, đắm mình trong ánh sáng rực rỡ tràn vào từ các cửa sổ trên trần nhà.
Cảm nhận hơi ấm của Yui qua đôi bàn tay đang đan vào nhau, tôi lặng lẽ bươc cùng cô ấy vào nhà thờ, thời gian như ngừng lại, mọi chuyện xung quanh cũng trở nên như không còn quan trọng nữa.
".... Về chuyện xảy ra lúc trước."
Yui lẩm bẩm, giọng cô ấy nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt tay tôi hơn.
"Mối quan hệ giữa chúng ta, giữa tớ và cậu. Đó là thứ mà chỉ hai chúng ta mới có. Tớ rất vui vì cậu cũng nghĩ giống vậy."
Nhìn về phía trước, Yui nhẹ nhàng nói với nụ cười dịu dàng.
".... Cậu có nghe thấy không?"
"Ừ, tớ có nghe thấy."
Liếc nhìn tôi, Yui bật cười tinh nghịch.
Yui cũng nghĩ giống mình....?
Nghe cô ấy nói vậy, tôi thấy hơi ngạc nhiên, nhưng hơn thế nữa, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng tôi.
Tôi cảm thấy một niềm vui khó tả, nheo mắt ngước lên.
Không nói thêm lời nào, cả hai tiếp tục bước đi, ánh sáng từ cửa sổ trần chiếu xuống hai người, kéo dài hai bóng hình đang chậm rãi sánh bước bên nhau.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Đêm hôm đó.
Khi sắp lên giường đi ngủ, tôi nhận được một email trên laptop.
Nhìn vào người gửi, trên đó ghi 'Yoshitsune Megumi'
"Email từ Yoshitsune-san...."
Tôi mở email lên, một URL với nội dung: "Tôi đã tặng thêm vài bức ảnh của cậu làm quà tặng đó."
"Mình đã bảo bao lần với cô ấy rằng mình không phải bạn trai của Yui rồi mà...."
Tôi lẩm bẩm, nhấp vào URL, bắt đầu tải xuống tệp nén.
Khi giải nén dữ liệu, tôi thấy một thư viện chất đầy ảnh được sắp xếp gọn gàng, tôi không khỏi thốt lên ngạc nhiên vì số lượng ảnh lại nhiều đến vậy.
"Cô ấy đã chụp nhiều ảnh đến vậy sao...."
Xem từng bức ảnh, tôi lẩm bẩm một điều hiển nhiên như vậy.
Có những bức ảnh chỉ tập trung vào trang phục đúng như Yoshitsune-san đã nói, cũng có cả những bức ảnh bình thường, trong đó cả tôi và Yui đều được chụp ảnh.
Có ảnh tôi đang mặc tuxedo và cố mỉm cười, có ảnh tôi và Yui đang nắm tay nhau trên lễ đường, có cả ảnh những lúc Yui nghịch điện thoại trong giờ nghỉ, thậm chí còn có bức lúc cả hai chúng tôi cùng mặc đồng phục học sinh khi ra ngoài.
".... Đúng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, giỏi thật đấy."
Tôi tiếp tục xem từng bức một, chất lượng ảnh tốt đến mức khiến tôi liên tục thốt lên như vậy.
Mọi thứ đều được tính toán rất kĩ, kể cả những bức chụp ngẫu nhiên cũng vô cùng đẹp.
"..... Cái này..."
Tôi im lặng khi xem đến một bức ảnh chụp Yui, trong đó, cô ấy nở một nụ cười ngây thơ.
Bức ảnh có vẻ được chụp khi chúng tôi đang trò chuyện bình thường, một khoảnh khắc bình thường tới mức tôi chẳng nhớ nổi nó diễn ra khi nào.
Nhưng trong bức ảnh này, nụ cười ngây thơ của Yui, nu cười mà chỉ mình tôi nhìn thấy, đã được ghi lại một cách rõ nét.
".... Cô ấy trông thật lộng lẫy trong chiếc váy này, nhỉ?"
Chiếc váy trắng tinh khôi, bàn tay nhỏ nhắn, nụ cười ngọt ngào của cô ấy.
Được ngắm nhìn Yui như vậy ở ngay bên cạnh, tôi không thể kìm lại được nụ cười toe toét của mình, cảm thấy quyết định gợi ý cho cô ấy vào thời điểm đó thật đúng đắn.
Cả hai chúng tôi đều coi đối phương là đặc biệt của mình theo cúng một cách, và đều rất trân trọng mối quan hệ như hiện tại.
Đó là lý do tại sao, thay vì vội vã hay tỏ ra mất kiên nhẫn, tôi muốn trân trọng khoảng thời gian này với nhịp độ của riêng hai người. Từ từ, chậm rãi nhưng bền vững, hạnh phúc.
Với suy nghĩ đó, tôi tiếp tục ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào của Yui trên những bức ảnh, quên mất thời gian đang trôi qua.
là một hình ảnh lãng mạn bắt nguồn từ thần thoại phương Tây, tin rằng cưới vào tháng 6 sẽ mang lại hạnh phúc trọn đời vì đây là tháng của nữ thần hôn nhân và gia đình Juno. là một chiếc vest (áo gile, ghi-lê) có màu xanh navy (xanh nước biển đậm), một màu sắc được đặt tên theo đồng phục của các sĩ quan Hải quân Hoàng gia Anh, và thường dùng trong các bộ trang phục trang trọng như comple hoặc áo blazer. wiki: là một đóa hoa nhỏ cài trên ve áo hoặc khuy măng sét của nam giới, thường được dùng trong các dịp trang trọng như đám cưới hoặc buổi dạ tiệc để thể hiện sự thanh lịch và tinh tế. Kiểu như đường dẫn tới các trang web, file,...