trans: ntth1911.
edit: ntth1911, haliss.
=========================================================================================================================================================================================================
Lời mở đầu.
"Tớ tên là Yui Elijah Villiers, tớ đến từ Anh."
Yui, một du học sinh trao đổi từ Anh, mang trong mình dòng máu lai Nhật Bản và Anh, chuyển đến cao trung Tosei Gakuin, nơi mà tôi- Katagiri Natsuomi, đang theo học.
Tuy nhiên, Thực sự thì Yui hơi... không, khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng.
Bạn bè cùng lớp gọi cô ấy là 'công chúa Kuuderera' với sự ngưỡng mộ và tôn trọng. Yui mang trong mình một phong thái điềm tĩnh, trưởng thành với những đường nét cơ thể hoàn hảo. Với đôi mắt màu xanh lam trong trẻo, mái tóc đen dài tuyệt đẹp, Yui có nét xinh đẹp hơn là dễ thương.
Nhưng, chỉ có tôi mới biết được con người thật sự của Yui.
rằng cô là một cô nàng dễ thương, yêu mèo đến mức có thể dành hàng giờ đồng hồ chỉ để xem các video về mèo.
Rằng nụ cười của cô ấy rất đẹp, rất dịu dàng.
Rằng cô nàng không hề kén ăn, và thích ăn những món tôi nấu, đặc biệt là karaage cho bữa tối, điều đó có thể làm cô ấy vui vẻ tới mức ngân nga giai điệu "Karaage Song" mà mình tự sáng tác.
Cô ấy nói chuyện rất hay, luôn bộc lộ những cảm xúc thật khi ở bên tôi, và cô ấy cười rất nhiều khi ở bên tôi.
Yui có nét duyên dáng và xinh đẹp hợp với tuổi nhưng không hề yếu đuối, đủ mạnh mẽ để đối diện với quá khứ của chính mình.
Đây là những điều về Yui mà chỉ mình tôi biết, và tôi muốn chỉ mình tôi được biết.
Tôi và Yui sống cạnh nhau trong cùng một căn hộ, và chúng tôi chia sẻ chi phí sinh hoạt lẫn nấu nướng bằng cách cùng nhau ăn uống. Việc cô ấy dành cả ngày nghỉ ở nhà tôi không có gì là lạ cả.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi can thiệp vào cuộc sống của Yui.
Dù hoản cảnh gia đình có chút phức tạp, cô ấy vẫn quyết định sống một mình mà không làm phiền đến ai cả. Quyết định đi du học của Yui được đưa ra rất vội vàng, và cô ấy thậm chí còn phải vật lộn để rửa bát đĩa sao cho sạch khi mới đến. Nhưng sau khi gặp tôi, cô ấy cố gắng tìm lại những gì quan trong với mình sau khi đã đối mặt với quá khứ đau buồn, và những ngày tháng bên nhau của chúng tôi cứ diễn ra như thế đấy.
Cô ấy coi việc đối mặt với quá khứ và giành lại những gì quan trọng là một thành tựu. Yui đã nói "Tớ muốn thay đổi ở đây", cô ấy nhận được sự giúp đỡ của tôi và thành công đối diện được với nó.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của tôi, Yui đã tặng tôi một chiếc vòng tay bằng bạc, và tôi đã nhận nó, đồng thời cũng tặng cho cô ấy cái còn lại trong bộ đôi vòng tay này.
Tháng 5 sắp kết thúc.
Hôm nay, như mọi ngày, Yui và tôi đều đeo trên tay một chiếc vòng tay giống nhau, viên pha lê Swarovski đồng bộ, sáng lấp lánh.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Hiện đang là tháng sáu.
Đó là thời điểm giao mùa. Cái lành lạnh của mùa xuân đã không còn nữa, mùa hè đã bắt đầu rồi.
Khi tôi đang đi về phía trường và nhăn mặt vì cái anwngs như thiêu đốt, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc và quay lại.
"Kei đó à, đã đến giờ chưa?"
"Trời, mùa hè rồi, nóng chết mất."
Kei lau mồ hôi trên trán và bước theo tôi.
Vì cái nắng nóng khiến người ta có cảm giác mùa hè đang đến, nụ cười ở trên khuôn mặt nó đã biến mất, không còn sự tăng động nữa.
Trường Tosei Gakuin- nơi chúng tôi theo học, nằm trên một ngọn đồi nhỏ, và phải mất khoảng 20 phút để leo dốc lên từ ga gần nhất, dù là hè hay đông, tôi cũng cảm thấy rất mệt khi muốn đến trường.
Kei và tôi đến cổng trường, tiền vào trong. Khi đi đến tủ đựng giày, bọn tôi chạm mắt với một cô gái gần đó, là Yui.
"Xin chào, Villiers-san."
"Chào buổi sáng, Katagiri-san, Suzumori-san."
Nghe thấy lười chào hỏi từ Yui, Kei bật cười và nói nhỏ rằng cô ấy vẫn ngầu như thường lệ.
Yui cùng các bạn nữ đi lên lớp, hai chúng tôi cũng lẽo đẽo theo sau.
Bước vào lớp, Yui và tôi lại ngồi ở vị trí quen thuộc bên cạnh nhau.
Cả lớp đặt sách vở lên bàn để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Yui cũng giơ tay lấy sách vở trong cặp ra.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi sáng chiếc vòng trên cổ tay trái của Yui, cô ấy nhẹ nhàng lấy tay đó vén tóc ra sau, khẽ mỉm cười với tôi. Tôi vội vàng giầu chiếc vòng tay đôi với cô ấy của mình dưới áo tay trái, cố gắng không gây sự chú ý.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Cuối ngày , trên đường đi học về, tôi và Yui đã ghé qua siêu thị.
Đứng trước những kệ hàng, tôi đã so sánh giá cả và chất lượng của từng loại thịt bò và thịt gà.
Là một người đã sống tự lập được một năm, tôi biết cả hai loại thịt này đều có giá phải chăng, và quan trọng là rất tươi ngon. Tôi nhìn vào miếng thịt gà, chợt nhận ra đối với một học sinh trung học thì mình đang lo lắng về một điều bất thường.
Dù vậy, tôi vẫn thấy phân vân, không biết phải nấu gì cho bữa tối nay.
Vì có quá nhiều sự lựa chọn, tôi đã phải đau đầu suy nghĩ, mà kết quả sau một hồi lâu thì vẫn là chẳng nghĩ ra được nên làm món gì.
Đúng lúc này, Yui- người đang đứng bên cạnh tôi, quay sang và nói: "Nếu cậu không biết nấu món gì, sao không làm karaage nhỉ?"
Khi tôi nhìn vào Yui, thứ tôi thấy chỉ có đôi mắt xanh lam đang sáng lấp lánh, tràn đầy hy vọng.
"Nhưng không phải cậu mới ăn karaage cách đây vài ngày rồi sao?"
Yui nhíu mày nhẹ với vẻ mặt bối rối.
Nhận ra biểu cảm đó của cô nàng, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, bật cười.
"Ồ, được rồi, vậy hôm nay chúng ta thử vị muối hành nhé?"
"Dù chỉ là karaage thông thường của Natsuomi, tớ cũng thấy rất ngon rồi.... Như vậy có được không?"
Yui nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng, làm sao mà tôi có thể nỡ từ chối được lời đề nghị này khi mà chứng kiến được cái biểu cảm đáng yêu ấy chứ?
Tôi bỏ liền bốn gói đùi gà vào giỏ đựng đồ.
"Cảm ơn! Natsuomi." Yui nói với sự vui mừng.
"Dù thích hay không, tớ vẫn sẽ làm theo yêu cầu của Yui mà thôi." Tôi trả lời.
Đây chính là khía cạnh mà bạn cùng lớp- những người gọi Yui là "công chúa Kuuderera", sẽ không bao giờ thấy được từ cô ấy.
Trong lúc ngắm nghía biểu cảm của Yui- biểu cảm mà chỉ mình tôi thấy được, tôi đi đến quầy rau củ và lấy ít hành lá để nấu nước sốt. Đúng lúc đó, Yui đứng cạnh tôi, bắt đầu ngân nga vui vẻ.
Đó là "Bài hát Karaage" do chính nhạc sĩ Yui sáng tác, tôi bài hát độc đáo mà cô nàng luôn ngân nga mỗi khi tôi làm món karaage. Lời bài hát và giai điệu rất bắt tai, kết hợp với giọng hát trong trẻo, ngọt ngào của Yui, luôn khiến cho tôi mỉm cười.
Chúng tôi cùng nhau trở về căn hộ, cùng nhau nấu bữa tối, cùng nhau dùng bữa, và cùng nhau dọn dẹp. Việc này đã trở thành thói quen đời thương của cả hai chúng tôi kể từ tháng Tư.
Hôm nay cũng lại là một ngày bình thường nhưng đầy vui vẻ cùng Yui.