trans: ntth1911.
edit: ntth1911, haliss.
=========================================================================================================================================================================================================
Chương 08: Bức ảnh lưu niệm với những chú mèo.
Vào gần cuối của giờ nghỉ trưa, tôi nhận được tin nhắn của Yui.
{Hãy xem thử đi!}
Cô ấy nhắn như thế, theo sau tin nhắn là một liên kết có nội dung: "Đaị hạ giá! GIẢM GIÁ 20% cho tất cả sản phẩm!"
"Cho tất cả mọi thứ à?"
Nhìn kĩ lại thì chắc là siêu thị cạnh nhà ga đang có chương trình khuyến mãi thì phải.
{Tan học mình cùng đi nhé!}
Yui lập tức nhắn như vậy.
Trong lớp học, ở trong nhóm con gái gần chỗ tôi, Yui đang chậm rãi nhìn vào màn hình điện thoại của mình với vẻ mặt vô cảm mọi khi, nhưng thi thoảng lại liếc nhìn vào tôi một cái.
{Ừ, tớ hiểu rồi, thật tốt quá nhỉ.}
Tôi trả lời Yui, và ngay lập tức cô ấy gửi lại cho tôi một emote hình chú mèo đang tỏ ra tự hào.
Cô ấy đã biết cách sử dụng thành thạo mấy cái emote như một nữ sinh trung học bình thường rồi.
..... Nhìn biểu cảm đó thì cứ như cô ấy chẳng quan tâm, nhưng thực ra thì lại rất vui và tự hào nhỉ....
Tôi- người đã chứng kiến rất nhiều những biểu cảm khác nhau của Yui, nhận thức được rất rõ sự khác biệt của cô ấy khi ở nhà và lúc ở bên ngoài, và Yui, người đang ở trong lớp, thì lại rất hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài.
Khi nghĩ rằng mình là người duy nhất biết về những biểu cảm khác của Yui, một cảm giác giống như niềm vui sướng trào dâng trong tôi.
Từ hôm cùng nhau tới quán trà đen hôm trước, chúng tôi đã bắt đầu dùng ứng dụng nhắn tin để giao tiếp khi ở trên trường. Ngay cả khi trong lớp, làm như vậy giúp mối quan hệ của tôi và Yui không bị tiết lộ, nên cũng không xảy ra vấn đề gì cả, và cho tới giờ vẫn rất ổn.
"Natsuomi à, dù không phiền khi mày dùng điện thoại và nhắn tin để cải thiện mối quan hệ với bạn gái, nhưng mày có thể nghe tao nói đã được không vậy?"
Kei ngồi ghế trước, cắn ống hút ở trên hộp sữa với vẻ mặt không vui khi nói với tôi như thế.
"Đã bảo rồi, tao không có bạn gái."
"Sao một thằng con trai suốt ngày cắm mắt vào điện thoại lại không có bạn gái được cơ chứ?"
"Không phải đâu, em gái tao mới mua điện thoại, nên là mới nhắn tin suốt với tao như vậy thôi. Nếu mà không trả lời, khéo nó lại nổi đóa lên không chừng."
Tôi nhanh chóng đọc cái kịch bản đã nghĩ sẵn từ trước để chuẩn bị cho tình huống này, Kei tỏ ra nngacj nhiên trong giây lát, và gật gù như thể đã hiểu: "Ồ...."
"Này, nhớ tao đã giúp mày đưa ra lời khuyên vài ngày trước không, ít nhất thì hãy giới thiệu tao với em ấy được không?"
"Dù cũng muốn cảm ơn mày vì ngày hôm đó, nhưng thằng này không có nhu cầu tuyển em rể đâu nhá."
"Không không, tao không có ý xấu gì đâu, hay là tạo một nhóm chat có cả mày cùng tham gia thì sao?"
"Không, đừng có mơ."
Tôi thầm xin lỗi Kei trong lòng vì đã lấy em gái làm thế thân để đổi chủ đề của cuộc trò chuyện, vừa nghĩ sẽ gặp Yui ở chỗ nào sau giờ học, và cất điện thoại vào trong túi.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Xin lỗi đã để cậu phải chờ, Natsuomi-san."
Vẫn là băng ghế dài quen thuộc ở ven sông đó, lần này tôi là người tới trước, nhanh chóng đứng dậy để chào Yui- người đang vội vả chạy đến.
"Được rồi, đi thôi."
"Vâng, cùng đi thôi nào."
Hai chúng tôi đi cạnh nhau, đến siêu thị- nơi đang diễn ra sự kiện đại hạ giá.
Nó nằm ở ga tiếp theo, nhưng vì khoảng cách giữa hai ga cũng không quá xa, nên chúng tôi chọn đi bộ một cách từ từ.
Hoa anh đào đã rụng đi gần hết, nhưng những cây anh đào dọc con đường ven sông này vẫn được mọi người vô cùng yêu thích. Rất nhiều du khách chọn khu vực này để làm nơi tản bộ và ngắm cảnh, đó thực sự là một trải nghiệm vô cùng thú vị.
"Cậu sử dụng điện thoại thông minh ngày càng giỏi hơn đó, Yui."
"À, ừm, sau một thời gian dùng thử thì tớ thấy nó dễ dùng thật. Hôm nay tớ còn được mấy bạn nữ cho giới thiệu cho rất nhiều phim hoạt hình."
"Phim hoạt hình ư?"
"Cậu muốn xem thử không?"
Yui nở nụ cười rạng rỡ khi những ngón tay nhỏ nhắn của cô lướt trên màn hình.
Sau đó, cô ấy cho tôi xem hình ảnh động của một chú mèo con.
"Ôii, dễ thương quá đi mất..... sao bé mèo con này lại có thể dễ thương tới vậy cơ chứ..... Oaa...."
Đôi mắt của cô nàng sáng lấp lánh vì thích thú, có vẻ như chú mèo con trên điện thoại này đã hoàn toàn mê hoặc Yui rồi.
"Nè, Yui có thích mèo không?"
"Dù chưa nuôi bao giờ, nhưng tớ thích chúng lắm. Ước mơ của tớ là được nuôi một bé mèo."
Yui nắm chặt hai bàn tay nhỏ lại thành hình nắm đấm, giơ lên trước ngực và gật đầu đầy phấn khởi.
"Đó thực sự là giấc mơ của cậu à?"
Có vẻ đúng là thế thật rồi, dù sao thì từ hộp bút, vở, ghi chú,...... Tất cả những thứ cô nàng dùng cũng đều có hình mèo mà. Thậm chí khi nhắn tin, cô ấy cũng sử dụng những emote hình mèo nữa, nhưng nếu ước mơ là được nuôi một chú mèo con thì có phải là quá nhỏ bé không vậy? Tôi dịu dàng mỉm cười khi nhìn Yui.
"Nhưng mà, những bé mèo con dường như không thích tớ cho lắm....."
"Giống như chúng không cho cậu cham vào, hay là bỏ chạy khi bị cậu nhìn thấy à?"
"Ừm, nó cứ như vậy thôi, vậy nên tớ không thể lại gần chúng được..."
Yui cúi đầu, sự cô đơn và buồn bã, xen lẫn chút thật vong hiện lên trên khuôn mặt ấy.
<Meow~ meow~>
Bổng nhiên từ trong con hẻm nhỏ, một chú mèo con chạy ra và kêu meo meo khi nhìn thấy hai người chúng tôi.
"Hả!? Là mèo con!?......"
Yui sững lại, cứng đờ tại chỗ.
Con mèo ở dưới chân tôi trông thật nhỏ bé, với thân hình tí xíu phủ đầy lông lốm đốm, đôi chân mắt và đôi mắt tròn xoe. Bộ lông của nó thật đẹp, cứ như thể đã được ai đó chăm sóc vậy.
Yui lấy tay che miệng vì sốc khi thấy chú mèo con đứng ở dưới cạnh chân tôi.
Chuyển động của cô nàng cứng đờ, cứ như một con robot đang cứng ngắc cử động và phát ra tiếng 'kẽo kẹt' vậy, nhìn buồn cười thực sự. Cô ấy nhìn chú mèo dưới chân tôi, lại ngước lên nhìn tôi, miệng vẫn đang há hốc.
Sao cứ như thể cô ấy chưa bao giờ được thấy mèo con lần nào vậy....
Tôi nghĩ vậy khi nhìn vào Yui, vẻ mặt cô vừa căng thẳng vừa phấn khích, và chú mèo con cúi người xuống, dụi dụi mặt vào giày của tôi.
"Ôi trời, chú mèo con này dính người quá."
<meow~ meow~~>
Tôi cúi xuống, nhẹ vuốt ve đầu của nó, thay vì chống cự, chú mèo con lại nằm ngửa cả ra, nom có vẻ rất hưởng thụ cái vuốt ve.
"Ahh....! Ôi trời...! Đ-đáng yêu, đáng yêu quá...!"
cả hai vai của Yui cứ run lên, cô nàng cứ thì thầm trong khi run rẩy, trông cổ sắp khóc tới nơi rồi, cứ như fan cuồng được gặp thần tượng của mình không bằng vậy.
Mà, thực tế thì cũng có rất nhiều người tỏ ra như vậy khi nhìn thấy một chú mèo con.
"Chú mèo con này ngoan quá, cậu có muốn cham thử vào nó không, Yui?"
"T-Thật á...!? T-Tớ có thể chạm vào nó được sao...!?"
"Ổn mà, miễn là nó không cảm thấy khó chịu là được."
Tôi chẳng hiểu sao cổ cứ lo lắng như vậy, nên tôi bước ra xa khỏi chú mèo con và đi đến bên cạnh Yui. Chú mèo con thấy hơi ấm cạnh mình bị biến mất, ngơ ngác nhìn lại xung quanh, sau đó nó đứng dậy đi chậm lại chỗ chúng tôi.
"M-Mèo con, là mèo con...? Mèo con ơi....?"
Như thể đang cầm một quả bom ở trên tay, Yui lo lắng tột độ, thận trọng đưa tay về phía đầu của mèo con. Chợt, chú mèo con giật mình, cúi xuống nép sâu vào chân tôi như thể chạy trốn.
"...... Đúng như tớ nghĩ mà...... Tớ hiểu mà....."
Yui thở dài đầy thất vọng, cô trông buồn bã vô cùng.
Tôi nghĩ cô ấy không được những loài động vật nhỏ yêu thích, có lẽ do cô nàng quá yêu thích chúng, đến mức cư xử mất tự nhiên mỗi khi cố chạm vào chúng, thậm chí còn làm cho chúng cảm thấy sợ hãi.
"Nếu cậu tỏ ra căng thẳng quá, cậu sẽ làm chúng sợ hãi đấy. Cậu nên tỏ ra tự nhiên hơn và đừng tỏ vẻ đáng sợ như vậy nữa."
Tôi lại nhẹ nhàng vuốt lấy bộ lông mềm mại của chú mèo đang sợ hãi trước mắt Yui, chú mèo con đang sợ hãi lại ngoan ngoãn nằm ngửa xuống đất, kêu gừ gừ một cách đáng yêu.
"Ra là vậy à...? Ra là vậy...! Tớ hiểu rồi...! Phải thoải mái.... phải thoải mái....! Hahh..... phuhhh...."
Yui nhắm mắt lại, thở hổn hển. Rồi, cô ấy thở dài sau khi đã lấy lại bình tĩnh lại, đôi mắt xanh lam nhẹ nhàng mở ra.
Cả chú mèo con và tôi đều nhìn chằm chằm vào Yui, cả người cô nàng toát ra khí thế như thể một chiến binh đã sẵn sàng để chiến đấu vậy.
"...... Mèo con à, chị có thể chạm vào em được không vậy?"
Yui giơ thẳng tay ra trong khi lẩm bẩm như vậy, cử chỉ của cô chẳng khác nào đang đe dọa.
<Meoww! Meow!!>
Chú mèo con sợ hãi, kêu lên và chạy đi thật nhanh.
Yui đứng sững lại tại chỗ, tay vẫn đang ở trên không trung, vẻ mặt cô nàng đông cứng lại, rồi cô nở một nụ cười như đã buông xuôi rồi vậy.
".... Tất nhiên rồi nhỉ, tớ là một đứa con gái không thể chạm vào một bé mèo con trong đời...."
Yui cúi đầu lẩm bẩm, tay cô nàng vẫn giơ lên.
.......
Yui cảm thấy thất vọng tột độ.
Nếu là một chú mèo dính người hơn, chắc có lẽ cô ấy có thể chạm vào nó thôi, nhưng liệu có con mèo nào như vậy không nhỉ.....
"À, tớ nhớ ra rồi, gần đây có một quán cà phê mèo."
Như thể vauwf nghĩ ra gì đó, tôi vỗ tay và nói như vậy với Yui, Yui quay sang tôi, khuôn mặt vẫn còn sự thất vọng não nề, tò mò hỏi.
"Quán cà phê mèo? Đó có phải là quán cà phê nơi tớ có thể thoải mái chới với mèo à?"
"Ừ, tớ không biết quá nhiều về nó, nhưng có lẽ là thế đấy."
Tôi thấy lời nói của Yui có gì đó không ổn, nhưng cũng chẳng sai, nên tôi nhẹ gật đầu với cô.
Tôi nhập tên trạm, và tìm kiếm quán cà phê mèo ở gần đây, tôi thấy một quán cà phê mèo tên "Foxtail" được đề xuất trên màn hình.
"Vị trí à, để xem nào.... Ồ, nó ở rất gần siêu thị mà chúng ta hay ghé qua."
"Ồ... gần... gần quá... gần thật nhỉ...."
Yui lẩm bẩm nhỏ nhẹ, liếc nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng.
"Vậy thì.... cậu có muốn thử đên đó không?"
"Thật ư!?"
Yui tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp mở to ra, tròn xoe.
Tuy nhiên, như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt cô lại ỉu xìu.
".... Ừm, nhưng hôm này có đợt giảm giá và tớ đã hứa là sẽ cùng cậu đi mua sắm rồi...."
"Ừ, nếu đến quán cà phê mèo, chúng ta sẽ không thể tới siêu thị được nữa vì bị muộn rồi."
"Đó chính là điều tớ đang nghĩ...! Nhưng mà..... Ưuuuuuuuuuuuu..........!"
Yui rên rỉ đau khổ, và ôm đầu lẩm bẩm.
Lần đầu mình thấy cổ bối rối đến vậy đấy....
Ngay lúc tôi còn đang chứng kiến cái dáng vẻ đáng yêu mà chưa từng thấy trước đây của Yui, cô ấy nhìn lên tôi với đôi mắt ngấn lệ, má cổ đã đỏ ửng vì bị ôm chặt.
"Không sao đâu, đừng lo."
"... Thật sự, ổn chứ.....? Cậu có chắc không vậy......?"
"Ổn mà, tớ cũng thấy rất hứng thú."
"Natsuomi-san......!"
Nụ cười tươi tỉnh lại quay trở lại với Yui, cô ấy chắp hai tay lại trước ngực.
"Vậy thì, cậu có thể cùng tớ tới quán cà phê mèo được không?"
"Tất nhiên rồi, thật vinh dự khi nhận được lời mời của quý cô đây."
Tôi đáp trả bằng giọng trêu chọc, và Yui mỉm cười trong khi gật đầu lia lịa.
Rồi hai chúng tôi đi theo bản đồ, hướng đến quán cà phê mèo.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Chào mừng quý khách, có phải đây là lần đầu hai bạn tới đây phải không? Cửa hàng hiện đang có chương trình khuyến mãi, mời hai bạn xem menu trước ạ."
Tôi và Yui ngượng ngùng nhìn nhau khi thấy thực đơn do cô phục vụ mang đến ở lối vào trước quán cà phê mèo.
Trên menu, có một gói dành cho hai người, và nó giảm giá tới 30%, không chỉ cho đồ uống mà còn được tặng thêm cả thức ăn cho mèo, một ưu đãi cực kì hấp dẫn, nhưng nó lại có một vấn đề khác. Gói ưu đãi này có tên là "Ưu đãi đặc biệt dành cho cặp đôi.".
".... Làm sao giờ ta...?"
"Ừ-ừm..... Giờ sao ta.....?"
Trước ưu đãi hấp dẫn ấy, một bầu không khí kì lạ lan tỏa giữa hai chúng tôi, đôi mắt của cả hai đảo liên tục, không biết phải nói gì, bối rối cực độ.
Chắc chắn rồi, sức hấp dẫn của gói dịch vụ này là không thể chối cãi được. Nhưng, tôi và Yui chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, và ngay cả khi bị ai đó hiểu lầm, chúng tôi đều sẽ từ chối lựa chọn này mà thôi, bởi cả hai vốn không phải là một cặp.
Tuy nhiên, cả hai chúng tôi lại tự đặt ra cho mình cái quy tắc tiết kiệm hết mức có thể, và từ đó đã thiết lập nên mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, thế nên trong trường hợp này, chúng tôi sẽ phải giả vờ là một cặp đôi nếu muốn tiết kiệm được tiền.
Nhưng nói dối kiểu 'chúng tôi là một cặp' như thế thì có hơi...
Dù đều biết lý do, nhưng cảm giác xấu hổ khiến cho chúng tôi không thể nào mở lời với đối phương được.
Yui ngồi bên cạnh tôi, có vẻ cũng có chung suy nghĩ với tôi, và cả hai dần cùng đi tới một kết luận khi nhìn vào menu.
Về cơ bản, chỉ cần nói rằng "chúng tôi là một cặp", xong hãy cười cho qua và cố quên nó đi là xong. Đừng có quá bận tâm, đơn giản mà, chỉ vậy thôi....
Yui chắc chắn sẽ hiểu ý của tôi, và điều này sẽ không thành vấn đề. Vậy nên, sẽ ổn thôi.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi nhìn sang khi đang cố thuyết phục bản thân, nhìn vào Yui.
"Natsuomi-san, cậu....."
Yui bối rối, nheo mắt lại nhìn tôi.
Đôi môi hioongf mím chặt lại, thân hình nhỏ nhắn co cụm, ánh mắt cô nàng có chút hi vọng trong đó, nhưng cũng lộ ra chút sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim tôi đập loạn xạ, nhận thức được rõ hơn bao giờ hết về việc Yui là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp.
Phục vụ mỉm cười bối rối và nhìn chúng tôi với ánh mắt thích thú như thể muốn nói "Mình có nhầm điều gì không nhỉ?"
.... Nếu cứ dây dưa mãi mà không đưa ra quyết định, thì sẽ không ổn mất....
Nếu Yui cũng nghĩ như tôi, thì với tính cách thật thà của cô ấy, cô nàng sẽ không thể nói rằng "chúng tôi là một cặp" được, và thật là vậy, nếu tôi không trả lời, chúng tôi sẽ cứ ở đây mãi với sự khó xử mà thôi.
Tôi không muốn bỏ qua cái ưu đãi này, nhưng dù cho có miễn cưỡng đến đâu..... tôi cũng chẳng muốn tí nào về việc mối quan hệ của tôi và Yui trở nên xấu hổ. Hít thở thật sâu, tôi nhìn vào cô phục vụ sau khi đã có quyết định trong lòng.
"Set thường ạ."
"Em muốn một set cho cặp đôi ạ."
Hai chúng tôi cùng nói một lúc, tôi quay sang, kinh ngạc nhìn Yui.
Má cô nàng lập tức đỏ bừng, gần như bốc cả khói.
"Ưm...! là.....! Set đôi....!? K-Không, không.......!?!!"
"Hể? À không, tớ cũng nghĩ như cậu vậy...."
"K-Khoan khoan...! Nếu Natsuomi-san không muốn, thì set bình thường cũng được rồi mà...!"
"Không có đâu, sao lại không chứ, nếu Yui muốn thì chúng ta chọn set đặc biệt cho cặp đôi nhé....!"
Cô phục vụ mỉm cười, thích thú nhìn chúng tôi đang đỏ mặt và bối rối. Sau khi chiêm ngưỡng sự ngại ngùng của chúng tôi được một lúc, cô ấy lại đưa thực đơn ra lần nữa và chậm rãi hỏi quyết định cuối cùng của cả hai.
"Vậy hai bạn là một cặp à? Hay là bạn bè?"
"Vâng, bọn em là một cặp ạ...."
"Đã rõ thưa quý khách~ Một set cặp đôi đặc biệt, mời hai vị đi lối này~"
Yui và tôi đỏ bừng mặt, quay về hướng ngược lại để tránh không nhìn vào đối phương.
Thấy sự tương tác đó giữa chúng tôi, cô phục vụ tỏ ra cực kì thỏa mãn và gật đầu lia lịa.
"Căn phòng này là của hai bạn, không ai có thể làm phiền hai người. Xin hãy tận hưởng nó theo ý thích của mình~"
Sau khi cô phục vụ rời đi và để lại câu nói như vậy, bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn.
Phía sau quầy tiếp tân trước lối vào của quán là một căn phòng lớn có cửa ra vào, trong đây có bàn, ghế sofa, một kệ đựng tạp chí và sách.
Trên tường có dán tờ ghi chú: "Chỉ vuốt ve mèo ở mức độ vừa phải để mèo không bị kích động."
Khắp nơi trong phòng bày đầy các thứ: Kệ tủ cho mèo, giường cho mèo và gối ôm cho mèo, và xung quanh có tới gần 20 chú mèo, vài con đang nằm cuộn lại, lăn lóc trên sàn nhà.
["Ôi trời....! Dễ thương quá đi mất....! Cứ như một giấc mơ vậy....!"]
Đôi mắt của Yui sáng lên ngay lập tức khi cô nhìn quanh những chú mèo trong phòng.
Sự ngượng ngùng khi nãy đã bị thổi bay, cô nàng thở hổn hển vì lũ mèo, trông cô ấy đáng sợ thật đó.
"Nhanh lên đi, Natsuomi-san, nhìn nè.....! Có nhiều bé mèo quá....! Tuyệt vời quá, thật tuyệt.....!!"
Như một đứa trẻ vui mừng vì được cho keo, Yui vui mừng nhảy cẫng lên ngay giữa phòng trong khi nhìn ngắm những chú mèo.
"T-tớ có thể chạm vào mấy bé mèo này được không?"
"Ừm, cậu có thể mà, nhưng nhớ là phải nhẹ nhàng với chúng đó."
Yui nhắm mắt lại, hít vào một hơi sâu.
"Nè mèo con ơi, chị chạm vào em nhé.... chị có thể không......?"
Yui cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc, trong khi đang nhẹ ddauw tay về phía của chú mèo.
<Meow- Meow~>
Chú mèo kêu lên, nheo mắt thoải mái trước sự vuốt ve của Yui, thậm chí còn dụi dụi cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay của cô ấy.
["A-Ahhh....! Dễ thương quá...!! Tớ có đang mơ không vậy....!"]
["Thật là tốt quá đi mất...! Cuối cùng tớ cũng có thể chạm vào một bé mèo rồi....! Nhìn nè Natsuomi-san, bé mèo này muốn được tớ vuốt ve đó.....!"]
Yui cười thích thú nhứ một đứa trẻ.
Dù không hiểu lời của cô ấy nhiều cho lắm, nhưng tôi vẫn hiểu rõ rằng Yui đang cực kì phấn khích.
Yui tiếp tục vuốt ve mèo con, động tác trên tay cô ấy nhẹ nhàng hơn, chú mèo con cũng khẽ kêu lên hai tiếng, tỏ vẻ thỏa mãn.
"Huwmmmm, dễ thương quá, hạnh phúc quá đi mất.... Lalala~~"
Yui nheo mắt, cô vuốt ve chú mèo cứ như thể đó là một báu vật vậy.
Có vẻ nhận ra được giấc mơ bấy lâu của mình cuối cùng cũng đã trở thành sự thật, cô nàng từ lúc vào trong đến giờ, trên miễng vẫn luôn nở một nụ cười tươi như hoa. Nụ cười ấy dễ thương tới mức tôi phải bất giác che miệng và nhìn đi chỗ khác.
Dễ thương thật đó.....
Khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười dễ thuiowng của cô ấy đúng là có sức quyến rũ chết người đối với con trai mà. Tôi lấy tay, nhẹ che đi khóe miệng đang nhếch lên của mình.
<Meow~ Gừ gừ...>
Chú mèo nhảy khỏi giường và leo lên đùi của Yui, hành động cứ như một đứa trẻ hư hỏng.
"Hửm, bé con này thích làm nũng ghê. Ở đây được không nào? Nằm thế có thoải mái không vậy? Để chi vuốt ve em thêm một chút nữa nhes~ ,ngoan~, ngoan~
Yui tiếp tục vuốt ve ngực chú mèo con, và nó cũng thoải mái mà ưỡn người ra.
Mỗi lần Yui bế nhẹ chú mèo, đùi của cô nàng lại nhô lên từ dưới váy, tôi vội vàng quay mặt đi khi thấy cảnh đó.
"Nè Natsuomi-san, nhìn nè, đáng yêu lắm đó~"
"A-à ừm... Những chú mèo ở đây đúng là dễ thương thật ha..."
"Hửm? Sao thế? Sao cậu lại nhìn đi chỗ khác thế?"
"À k-không, không có gì cả...."
Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.
Không nói đến cảm xúc hay gì đó tương tự, nụ cười xinh đẹp và cặp đùi trắng muốt ấy khiến cho 'sự nữ tính' của Yui bùng nổ, nó làm cho tim tôi đập loạn xạ, và khiến cho tôi không dám đối mặt với Yui.
Yui nghiêng đầu thắc mắc, bỗng cánh cửa phòng mở ra, nhẹ kêu lên một cái, và cô phục vụ bước vào trong.
Sự xuất hiện của người thứ ba trong căn phòng này làm cho bầu không khí căng thẳng dịu đi, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào ngực và hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh trước chuyện vừa rồi.
"Xin chào, đây thức ăn cho mèo của quý khách, ưu đãi dành cho set cặp đôi"
Đó là món ức gà luộc, thực sự là món ăn ưa thích của mèo.
"Maa, vì đây là lần đầu tới, nên Yui đút cho mèo ăn nhé."
"Ể? Ừm, tớ có thể sao.....?"
Tôi chỉ vào Yui- người đang tỏ ra bất ngờ, ngay sau đó ánh mắt cô lại tràn đầy sự mong chờ, và cô nàng không do dự mà đồng ý ngay.
"Vậy thì, bạn có thể ngồi xuống đây và duỗi tay ra được không?"
"À, vâng, được ạ.... Như vầy ạ?"
Theo lời chỉ dẫn của cô phục vụ, Yui ngồi lên chiếc đệm ở giữa phòng và vụng về giơ tay ra dưới sự chỉ dẫn.
Tôi quan sát trong im lặng, tự hỏi rằng liệu thức ăn mèo có liên quan gì tới cái tư thế kì lạ bây giờ của cô nàng không nhỉ.
Cô phục vụ gật đầu và mỉm cười với Yui.
"Vì hôm nay quán không có quá nhiều khách đến thăm nên có thể sẽ có một số chuyện không hay xảy ra đó. Mấy bé mèo này có hơi tham ăn, nên xin hãy cố bình tĩnh nhé, chỉ có vậy thôi."
"Hể? Điều đó tuyệt thật đấy...."
"Cậu bạn trai có thể bật camera trên điện thoại lên được không?"
"Hả? À, vâng, được thôi."
Tôi mau chóng mở camera lên và ổn định góc quay.
Yui- trong khi vẫn đang mỉm cười ngắm nhìn mấy chú mèo, thấy tôi mở camera lên, cô nàng lập tức lộ vẻ bối rối.
Cô phục vụ nhếch mép cười, rồi chong thoáng chốc đặt cốc đựng thức ăn lên tay của Yui.
Ngay lập tức, toàn bộ mèo trong phòng như thức tỉnh, đột ngột lao hết về phía Yui- người vẫn đang ngơ ngác không hiểu cái mô tê gì vừa xảy ra.
"Hể!? A, khoan-...!! khoan đã, khoan khoan khoan....!! Uwaaaaaaa...!!!!"
Tất cả các chú mèo vây quanh Yui khi thấy thức ăn, liên tục kêu meo meo.
Yui hoảng hốt tột độ, khi bị bao vây bởi nhiều mèo như vậy.
"A! hahaha! Khoan, khoan! Chị sẽ đút cho từng đứa ăn một mà, đừng làm vậy mà!? Ôi không! Đông quáaa đi! A hahaha!"
Yui hét lớn vui vẻ như một đứa trẻ.
Những chú mèo con bao vây lấy Yui, quần áo và vấy của cô nàng đều bị chúng che phủ hoàn toàn.
Tôi bất giác mà lỡ ấn nút chụp ảnh.
"Không, đừng chụp tớ lúc này mà....! Thế này xấu hổ lắm, ahahahaha!! Đ-đợi đã, ahahaha!!"
Tôi liên tục nhấn nút chụp ảnh Yui, người đang cười không ngừng.
Mỗi khi một tiếng 'tách' kêu lên, khuôn mặt tươi cười của Yui lại được bao phủ xung quanh bởi những chú mèo.
Tôi tự hỏi rằng nếu mọi người trong lớp mà thấy dáng vẻ tươi cười đáng yêu hiện tại của "công chúa Kuuderera", không biết họ sẽ có biểu cảm gì nhỉ.
Nụ cười của Yui dễ thương đến mức tôi phải đổi góc máy và nhấn nút thêm vài cái nữa.
"Được rồi, mấy em cũng thấy anh trai đằng kia rồi đúng không, Natsuomi-san, hả? Không, tớ bảo cậu đừng chụp nữa mà!"
Yui- người đang bị bao quanh bởi mèo, bỗng mất thăng bằng và ngã về phía sau.
Dù cô nàng đã cố hết sức để ngăn không cho thức ăn đổ ra ngoài, nhưng khi miệng của cốc đựng thức ăn bị nghiêng xuống, lũ mèo đã lao lên với tốc độ cực nhanh.
"Yahh...! Đ-Đợi đã, đừng giẫm lên mặt chị mà.... ah, ahh...! Không, nó nặng quá đi.... Ah ahh, hahaha!"
Yui ngã ngửa ra gối và cười hạnh phúc khi bị những chú mèo con giẫm lên.
Tôi cứ theo phản xạ mà cầm máy lên, ghi lại cái khoảng khắc ấm áp này.
Cô phục vụ trông thấy cảnh này liền cười lớn, rồi cô ấy bước về phía tôi, nói nhỏ.
"Dễ thương thật đó, cậu 'bạn trai' ạ."
".... Sao chị vẫn còn nói thế vậy, rõ ràng chị đã biết rồi mà?"
"Hai bạn đã chọn gói dành cho cặp đôi rồi, nên là bây giờ quay lại thì cũng muộn rồi, đúng không nhỉ?~"
"Ừm, thì.... đúng là như vậy thật...."
Người phục vụ nhìn tôi với vẻ mặt tinh nghịch, trong khi đang cười đùa.
"Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng một cô gái sẽ cười như vậy trước người mà họ không thích đâu."
"..... Hả, vậy à?"
"Tôi đoán là như vậy."
"Thích....."
"Tùy vào quan điểm của mỗi người thôi, tốt hơn hết cậu nên thử kiểm chứng để tìm ra câu trả lời cuối cùng đi."
Người phục vụ cứ nói năng tùy ý nhứ vậy, trêu trọc tôi trong khi nở một nụ cười nhẹ.
Nhận ra rằng mình đang bị trêu đùa, tôi tỏ vẻ không vui, nhưng cô phục vụ ấy lại cười nham hiểm.
Đúng là Yui thi thoảng lại có biểu cảm dễ thương đến mức ngạc nhiên, và tôi cũng rất thích những biểu cảm đó của cô nàng. Nếu có ai hỏi tôi có vui không khi chỉ mình mình là người được chứng kiến dáng vẻ này của Yui, tôi sẽ không do dự mà trả lời là "có".
Nhưng mối quan hệ của tôi với Yui không phải là như vậy, tôi thích khoảng cách giữa cả hai như hiện tại, và không có ý đinh tiếp tục phát triển nó hơn nữa.
"...... Ừm, nếu có cơ hội."
Tôi trả lời cô phục vụ bằng giọng mơ hồ, cô ấy gật đầu và đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
"Vậy thì, cùng đến đây nào, để tôi chụp cho hai bạn một tấm ảnh thẻ nhé? Đây cũng là một phần của gói dịch vụ dành cho cặp đôi."
Cô phục vụ nhẹ vẫy tay ra hiệu cho Yui- người vẫn đang bị những chú mèo con quấn quanh, cũng thúc giục tôi.
"Thật sự nó có cần thiết không vậy....."
"Được rồi, được rồi, được rồi. Cậu bạn trai và cô bạn này đều muốn chụp ảnh chung mà, đúng không? Vì đây là lần đầu hai bạn tới đây mà."
Cô phục vụ mỉm cười trong khi đưa Yui một cốc nước, cô nàng đứng dậy, trên miệng vẫn còn nụ cười vui vẻ.
"Nếu Natsuomi-san không phiền, hãy chụp cho bọn em một bức ảnh với ạ. Em muốn lưu giữ lại những kỉ niệm ngày hôm nay."
Yui, người đang bị phủ đầy lông mèo, đáp lại bằng nụ cười chân thành khi vuốt ve những chú mèo đã được ăn no nê và tỏ ra thoải mái.
Không như tôi, một người lúc nào cũng lo lắng về chuyện này chuyện kia, sự ngây thơ của Yui thuần khiết đến mức khiến cho tôi không tài nào chống lại được. Thấy được sự vui ẻ của Yui, cô phục vụ lại mỉm cười hài lòng và quay sang nhìn tôi, hỏi với ý trêu đùa.
"Có vẻ cậu bạn trai lại không muốn cho lắm nhỉ."
"Không phải đâu..... vậy thì nhờ chị."
Nhận được câu trả lời, chị ấy tỏ ra rất hài lòng.
"Được rồi~ Đừng lo, cứ để đó cho tôi~"
Tôi cảm thấy mình cứ bị cô phục vụ này đàu giỡn hoài, nhưng nếu có thể thấy được nụ cười vui vẻ của Yui thì nhiêu đó chẳng là gì cả. Tôi đưa điện thoại mình cho cô phục vụ.
Ngay khi tôi tiến tới và ngồi xuống bên cạnh Yui, một vài chú mèo con gần đó nhảy lên, khiến cho Yui phải bật cười.
"Tớ rất vui khi có thể lưu giữ những kỉ niệm đẹp như vậy."
"À, ừ, tớ cũng thấy vậy."
Nhìn thấy Yui tươi cười, tôi cũng vui lây.
Sau đó, cô phục vụ giữ chắc điện thoại của tôi, giơ tay chỉ chỉ ý bảo chúng tôi tạo dáng.
"Được rồi, được rồi~ Tôi sẵn sàng rồi, chuẩn bị chụp nhé, nhìn vào ống kính nè, hai ba-"
(Tách, tách tách...)
Trước camera là những chú mèo ở xung quanh, với một chàng trai và một cô gái đang ngồi sát nhau ở giữa, cả hai đều đang mỉm cười nhẹ...
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Không ngờ đã hơn 8 giờ rồi, mình đi lâu thật đó."
"Vâng, thời gian ở đó trôi qua nhanh thật, cứ như là một giấc mơ vậy đó."
Khi chúng tôi rời khỏi quán cà phê, trời đã đen kịt rồi, con đường hoa anh đào dọc ven sông bây giờ đã được thắp sáng bằng những cột đèn đường.
Do không kịp thời gian, hai người chúng tôi quyết định sẽ không tới siêu thị nữa mà đi thẳng về nhà luôn.
Yui- người đang đi bên cạnh tôi, mỉm cười vui vẻ khi đang nhìn ngắm những bức ảnh đã được chụp tại quán cà phê.
"Natsuomi-san, cảm ơn cậu đã đi cùng tớ hôm nay, tớ sẽ trân trọng kỉ niệm đẹp này."
Ánh đền đường chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của Yui, người đang áp điện thoại vào trước ngực và nói chuyện với tôi.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười hạnh phúc ấy, tôi thực sự cảm thấy chuyến đi ngày hôm này là một quyết định vô cùng sáng suốt.
"Ừm, Yui thấy vui là tốt rồi."
Bức ảnh chụp chung giữa hai người chúng tôi khiến cho Yui cảm thấy rất vui vẻ, thấy biểu cảm đó của cô nàng, tôi cảm thấy hơi bối rối. Yui cũng vậy, mái tóc đen của cô rũ xuống mặt, tỏ rõ vẻ ngượng ngùng.
"Lần sau có chương trình giảm giá đặc biệt dành cho các cặp đôi, liệu cậu có thể tiếp tục đi cùng tớ tới đó được không?"
"Nếu Yui mời một người như vậy, chắc chắn những đứa con trai sẽ hiểu lầm ý của cậu đó."
"Tớ sẽ không mời ai khác như vậy ngoài Natsuomi-san đâu, nên là đừng lo lắng về điều đó."
"Vậy à, vì lời mời rất hấp dẫn nên chắc tớ sẽ không thể nào từ chối được rồi nhỉ."
"Vâng, xin hãy giúp đỡ tớ trong tương lai"
Thấy tôi nhún vai cường điệu, Yui bật cười nhẹ.
Tùy chỉ là nói đùa, nhưng vì Yui đã nói như thế, nên tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng cô ấy. Tôi thầm mừng rỡ trong lòng, nhìn lên bầu trời đêm trong khi chậm rãi bước đi cạnh Yui.
"Tối nay cậu muốn ăn gì nào?"
"Nếu muốn tiết kiệm thời gian, vậy.... có thể ăn cá hồi với trứng sống được không?"
"Ừm, một yêu cầu bất ngờ đấy. Tớ không nghĩ Yui lại yêu cầu điều này đâu, thực sự rất bất ngờ đó."
"Tớ rất thích ăn món này khi còn ở Nhật Bản, tớ rất muốn nhớ lại hương vị đó."
Yui khẽ nheo mắt, nở một nụ cười ngây thơ.
Chẳng có lý do gì để từ chối trước một cô nàng đẽ thương với nụ cười hồn nhiên như vậy, tôi nhẹ gật đầu.
"Được rồi, vậy thì chúng ta hãy thêm cả dưa chua vào nữa nhé."
"Nghe ngon quá, vâng, làm ơn thêm vào nữa, Natsuomi-san."
Bữa tối được quyết định nhanh chóng, cô nàng mỉm cười vui vẻ.
Hai chúng tôi lại chậm rãi tiến bước về phía khu chung cư trong yên tĩnh.
Yui nói bằng tiếng Anh. Yui nói bằng tiếng Anh. Yui nói bằng tiếng Anh. Khôn vcl:(((