trans: ntth1911
edit: ntth1911, haliss
=========================================================================================================================================================================================================
Chương 03: Lần đầu tiên nướng bánh (Bốn lần thử)
Bây giờ đang là buổi sáng ngày đầu tuần, và tôi hiện đang ở trên lớp học.
Kei ngáp dài, trông có vẻ vô cùng buồn ngủ, có lẽ vì hôm này là ngày đầu tuần.
"Mày luôn trông mệt mỏi vào mỗi ngày đầu tuần nhỉ."
"Ồ, ra là mày à, Natsuomi. Ừm, chẳng còn cách nào khác mà, do tính chất công việc thôi, tại cuối tuần là lúc tao kiếm được nhiều tiền nhất đó."
Sau màn chào hỏi nhau như thường lệ, Kei ngội phịch một cái xuống ghế và lại ngáp dài một lần nữa.
Công việc kinh doanh của gia đình Kei đòi hỏi nó phải làm việc vào cuối tuần, vậy nên cứ sau ngày nghỉ thì nó lại trông tã vậy đó. Thỉnh thoảng, vào tối thứ Bảy, Kei sẽ gọi điện cho tôi với tâm trạng rất căng thẳng, phàn nàn về một ngày làm việc vất vả của nó, rồi đến hôm sau tôi lại nhận được SMS của nó: "Xin lỗi, tối qua tao lại gọi cho mày nữa à?."
Villiers-san, người vừa đến lớp sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi. Không một lời chào hỏi, cô ấy nhẹ nhàng lấy chiếc hộp bút hình mèo ra và đặt lên bàn.
Kể từ ngày hôm đó, tôi và Villiers-san chẳng gặp nhau được thêm lần nào nữa, ngay cả vào cuối tuần. Dù cổ sống ngay bên cạnh nhà tôi, rất hiếm khi chúng tôi trò chuyện với nhau, và việc ngồi cạnh nhau không có nghĩa là chúng tôi đã đủ thân thiết để có thể chào hỏi nhau vào mỗi sáng.
Mấy ngày qua đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nếu Villiers-san gặp phải rắc rối gì, chắc chắn tôi sẽ giúp cô ấy, nhưng nếu cố để chăm sóc khi cổ không cần sự giúp đỡ từ tôi, đó sẽ chỉ đơn thuần là làm phiền mà thôi.
Khi quay sang nhìn, tôi có thể thấy được nước da tuyệt đẹp của Villiers-san, và khi còn đang tự hỏi mình rằng liệu cô ấy có thể mua được hộp bento giảm nửa giá vào ngày cuối tuần không, thì ánh mắt của chúng tôi chạm phải nhau.
"Chào buổi sáng, Kitagiri-kun."
Sau một lúc do dự, Villiers-san lẩm bẩm với cái giọng nhỏ đến mức chỉ có mình tôi là nghe thấy được.
Cổ quay đầu ra phía cửa sổ để che giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Trong lúc đang chết lặng vì vẫn chưa tiêu hóa kịp cái mô tê gì đang xảy ra, Villiers-san liếc nhìn tôi.
"Tớ nghĩ rằng.... tớ nên thử thay đổi một chút."
Nói xong câu đó, cô lại quay mặt về cửa sổ, vẻ mặt lại trở nên e thẹn hơn cả ban nãy.
..... Ra là vậy à, mình hiểu rồi.
Khi hiểu rằng Villiers-san hành động như vậy là đang cố gắng để thay đổi bản thân, tôi không khỏi mỉm cười với cô ấy, người vẫn đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ như thể trốn tránh.
Chẳng có lý do gì để tôi có thể can thiệp vào chuyện này cả, và tôi cũng không cố để có thể tỏ là thân thiện làm gì. Tuy nhiên, nếu những gì đã xảy ra hôm qua đã thành công tạo động lực cho cô ấy để cải thiện bản thân trong tương lai, thì tôi sẽ cực kì hạnh phúc khi nghe điều đó. Đó chính là lí do tại sao-
"Ừm, chào buổi sáng, Villiers-san."
Tôi đáp lại lời chào buổi sáng của cô nàng và thả lỏng miệng khi quay lại và nhìn thấy Kei đang say giấc từ khi nào.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Kể từ hôm đó cho tới nay, Villiers-san đã thay đổi hoàn toàn so với tuần trước. Mặc dù vẫn không bắt chuyện với ai, nhưng cô cũng đã cố gắng để trở nên thân thiện hơn trong việc mỉm cười với mọi người trong lớp học mỗi khi họ bắt chuyện. Nhưng thật không may mắn là, cổ lại cố gắng mỉm cười quá mức, và nhìn cái nụ cười ấy... trông chẳng giống đang cười một chút nào cả.
Nhưng cô ấy cũng đã cố gắng hết sức mình rồi, đến mức cả tôi ngồi cạnh cũng bị cuốn theo bởi sự cố gắng ấy mà cổ vũ cho cô. Thôi thì, chắc thời gian có lẽ sẽ giải quyết được mọi thứ mà thôi.
À nhân tiện thì, những tên con trai đang cố gắng để tiếp cận cô vẫn bị cho ăn bơ đẹp với cái thái độ lạnh lùng ấy, nhưng thế qué nào chúng nó lại trở nên nhiệt tình hơn khi nói: "Đúng như mong đợi từ công chúa kuuderera của chúng ta mà." với cái vẻ mặt mãn nguyện.
Vào giờ nghỉ trưa, khi mà tôi đang ăn chiếc bánh mì mua từ căn tin, Kei quay lại và nhìn tôi với khuôn mặt rạng rỡ.
"Giờ thì tao không nghĩ rằng Villiers-san sẽ cần đến một người bảo vệ nữa đâu nhỉ."
"Ừm, tao cũng thấy vui vì cổ không gặp vấn đề gì cả."
"Tuần trước cô ấy im lặng quá, chẳng biết cuối tuần trước đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy nhỉ?."
"Ừm, tao cũng chẳng biết tại sao nữa."
Trả lời ngắn gọn để không bị lộ, tôi cắn thêm một miếng bánh mì rồi quay đi, không nhìn kei nữa.
Không phải là do tôi có chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng mà tôi không thể cứ thế mà nói về hoàn cảnh của người khác chỉ vì tôi có liên quan đến họ, thế nên tôi quyết định giữ im lặng với Kei về những chuyện đã xảy ra cuối tuần trước.
Tôi liếc nhìn Villiers-san, người đang cắt một miếng bánh kem và đưa lên miệng. Trong cuộc trò chuyện của các cô gái ngồi cách tôi một chút với cổ, dù ngượng ngùng, Villiers-san vẫn nhận ra và đáp lại họ.
... Dù cái nụ cười này có hơi quá cứng nhắc so với cái mà mình được nhìn thấy ngày hôm đó...
Trong khi còn đang cảm thấy có chút tự mãn, Kei Nghiêng người về phía trước cùng nụ cười toe toét dành cho tôi khi mà tôi nhìn nó từ bên cạnh với nụ cười nhẹ vẫn còn ở trên môi.
"Sao lại cười như thế vậy, Natsuomi? Không lẽ mày thích Villiers-san rồi à? thật lạ à nha~?"
"Không có đâu, chỉ là tao cảm thấy vui khi thấy được ai đó làm việc chăm chỉ mà thôi."
"Ồ, vậy à, vậy thì dừng lại ở đây thôi."
Tôi nhét miếng bánh mì cuối cùng vô miệng rồi phủi tay đuổi Kei đi, nhìn nó có vẻ rất thích thú. Tôi chả biết nó mong đợi cái gì ở mình nữa.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Lúc này đây, tôi đang ở văn phòng phía sau của nhà nguyện. Như đã nói vơi Villiers-san từ tuần trước, tôi đã đưa cho cô ấy tờ giấy đăng kí đã được đóng dấu cho phép.
"Vậy thì, bây giờ tớ sẽ phổ biến về công việc này cho cậu nhé."
"Vâng, cảm ơn cậu nhiều."
Vừa gật đầu trong khi đang mím môi, cô ấy mở hộp bút ra cùng với cuốn sổ ghi chép hình mèo, chuẩn bị lắng nghe và ghi chép.
Về cơ bản thì, mục đích mà công việc này tồn tại là để hỗ trợ cho nhà thờ trong các ngày lễ hoặc những sự kiện thờ phụng lớn. Thi thoảng thì, chúng tôi sẽ có thể được yêu cầu để hỗ trợ cho đám cưới hay các sự kiện động đồng khác nữa, nên ưu tiên của chúng tôi sẽ là phải hỗ trợ các sơ, Kasumi hay các nhân viên khác của trường. Chính vì vậy, trừ khi cần một lượng nhân lực đủ nhiều cho một sự kiện lớn, thì chúng tôi không nhất thiết phải đến, nhưng nếu bạn muốn hỗ trợ họ, ổn thôi.
Vì vậy, hầu hết thời gian chúng tôi có để làm việc tùy theo nhịp độ riêng của mỗi người, nhưng trong trường hợp đã có đủ người, chúng tôi sẽ không cần phải làm việc, nghĩa là chúng tôi sẽ không kiếm được nhiều tiền và chắn chắn đó không phải là một nguồn thu nhập ổn định rồi. Nói cho dễ hiểu thì, nếu muốn kiếm nhiều tiền, đây không phải là công việc dành cho chúng tôi. Trong trường hợp của tôi, nếu muốn thì kĩ năng chơi organ có thể giúp tôi nhận được một số hợp đồng làm việc khác ngoài nhà thờ, nhưng vì điều này chẳng liên quan đến công việc của Villiers-san, tôi đã không giải thích với cô ấy.
Sau khi đã giải thích chi tiết, Villiers-san đóng cuốn sổ tay lại và gật đầu.
"Cảm ơn vì đã giải thích nhé, Kitagiri-san. Giờ thì tớ đã hiểu công việc này cần làm những gì rồi. À nhân tiện thì nói về các buổi lễ sắp tới, liệu có phải lễ Phục sinh không nhỉ?."
"Ừm, nó sẽ diễn ra vào ngày Chủ Nhật cuối cùng của tháng này đó."
Lễ Phục sinh là ngày lễ để kỉ niệm cho sự phục sinh của Chúa Kitô, và đối với những người theo đạo Thiên Chúa, đây có thể nói là một trong những sự kiện tôn giáo lớn nhất trong năm. Ở Nhật Bản, nơi mà có rất nhiều sự đan xen giữa các tôn giáo, ngày càng có nhiều sự kiện liên quan đến trứng Phục sinh, và tôi nghĩ chắc hẳn có rất nhiều người đã quen với cái tên này rồi.
Ban đầu, các buổi lễ dự định là sẽ tổ chức vào Chủ Nhật sau ngày trăng tròn hay xuân phân, nhưng vì nhà thờ tại Tosei Gakuin là cơ sở trường học và thường có đông khách vào tầm tháng 4 nên các buổi lễ sẽ được sắp xếp để tổ chưc vào ngày Chủ Nhật cuối cùng trong tháng hàng năm.
"Nếu muốn kiếm thêm tiền thì Villiers-san sẽ phải tham dự càng nhiều sự kiện càng tốt đấy, cậu có rảnh để làm không?."
"À, vâng, tớ rảnh, tớ không có kế hoạch gì nên không sao cả."
Villiers-san lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, thứ mà cô mang theo trong hộp bút hình mèo, rồi ghi lại lịch trình của mình.
..... Mình chẳng biết thương hiệu của mấy món này là gì, nhưng nhìn có vẻ như nó đang là xu hướng thì phải.
Trong khi tiếp tục giải thích cho Villiers-san về lễ Phục sinh, tôi nghiêng đầu tò mò nhìn những món đồ có hình mèo ở trên bàn.
"Có ổn không nếu tham gia lễ Phục sinh tại một nhà thờ với một vị thánh bảo trợ khác, khi mà cậu đã có tên rửa tội rồi?."
"Gia đình Villiers đã theo đạo Thiên Chúa qua nhiều thế hệ rồi, nhưng vì tớ không phải là một tín đồ sùng đạo, nên là sẽ ổn thôi. Cảm ơn vì sự quan tầm của cậu nhé."
"Hể, cậu không phải là một tín đồ sùng đạo ư?."
"Vâng."
Với vẻ mặt bình tĩnh, Villiers-san nhẹ gật đầu.
Việc mà đa số học sinh không phải là những tín đồ sùng đạo thì chẳng có gì lạ cả, ngay cả ở những trường tôn giáo, nhưng tôi cảm thấy bất ngờ khi biết Villiers-san không phải là một tín đồ sùng đạo dù đã có tên rửa tội.
"Vậy thì, là người chơi organ cho nhà thờ, Katagiri-san có phải là người theo đạo Thiên chúa không?."
"Ừm, không hẳn, tớ cũng giống như cậu mà thôi. Bố mẹ tớ theo đạo Thiên Chúa, vì vậy tớ mới có một vài mối liên kết với nhà thờ."
"Chà, tớ cũng vậy."
Lời giải thích của cô ấy rất thuyết phục, vậy nên tôi cũng chẳng còn lời nào để nói nữa.
Bản thân tên rửa tội cũng chẳng có ý nghĩa gì thần kì lắm, những tín đồ có thể tùy ý sử dụng, và nó cũng không có hiệu lực pháp lý gì với tên trên sổ hộ khẩu.
Có lẽ nếu cha mẹ bạn là một tín đồ sùng đạo Thiên Chúa, bạn sẽ phần nào hiểu được tại sao họ lại muốn đặt cho con cái của mình một cái tên rửa tội. Chắc đây chính là điều mà Villiers-san đang nói tới. Trong khi tôi còn đang nghĩ ngợi, tiếng gõ phát ra từ phía cửa văn phòng.
"Nacchan, em có ở đó không vậy."
Một cô gái với giọng nói vui vẻ quen thuộc, với giọng điệu hơi kéo dài ra khi nói, bươc svaof trong văn phòng.
"Katagiri-sensei, chúng ta còn đang ở trường đấy, nên đừng có gọi em như vậy nữa."
"Chết, suýt thì quên mất. Mà có sao đâu!~ đằng nào thì ở đây cũng chẳng có ai hết mà."
"Đấy chính là cái lí do tại sao lần nào chị cũng nhận những lời mắng mỏ từ hiệu trưởng đó!."
"Ôi trời~ lại nói năng thô lỗ như thế nữa rồi à? Có vẻ thức hút của em đang giảm dần theo từng năm đó Nacchan à..."
Kasumi thở dài rồi nhún vai, tỏ vẻ đầy ngán ngẩm.
Dường như là cái độ vô tích sự của bà chị họ này đang tăng lên theo từng năm thì phải, nhưng có nói ra thì cũng như nước đổ đầu vịt, nên tôi đành im lặng. Villiers-san tò mò khi quan sát cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
"À đúng rồi, để tớ giải thích. Cô giáo chủ nhiệm của chúng ta đây là chị họ của tớ."
"Tớ hiểu rồi, ra là vậy à...."
Khi Villiers-san gật đầu hiểu ý, Kasumi nở nụ cười tươi như nắng hạ, đi tới nắm lấy tay cô ấy.
"Villiers-chan, hôm này em sẽ gia nhập vào giáo đoàn của chúng cô à! Em nghĩ liệu mình có thể hòa hợp được với Nacchan không nhỉ? Trông có vẻ hơi cáu kỉnh, nhưng thằng bé là một đứa trẻ ngoan đó."
"Dạ vâng, em đã quen cậu ấy từ trước rồi nên không sao cả. Em rất mong được làm việc với cậu ấy ạ."
"Hửm? Em quen thằng bé từ trước rồi á? Biết rồi á??."
Khi nhìn thấy cái bộ dạng chuẩn bị lót dép để ăn dưa hóng chuyện của bà chị họ này, tôi liền đổi chủ trước khi bả hỏi những thứ kì cục.
"Vậy, Katagiri-sensei cần gì ạ? Đến tận đây thì chắc là lại gặp phải chuyện gì phiền phức rồi, đúng không?."
"Không, không!! Đừng có mỉa mai như thế mỗi lần chị tới thăm chứ! Chị cần em mang giúp mấy tập sách hướng dẫn cho buổi lễ Chủ Nhật tới! Nói cách khác, đi vác đồ cho chị đi!!."
"Sao chị lại đột nhiên xù lông lên thế?."
Haizz, chẳng khác gì dự đoán, chỉ là việc vặt mà thôi, nhưng tôi đã quen rồi vì Kasumi thường đến tận nơi để "thăm" tôi. Mà cho dù không đến, chắc bà chị này cũng chỉ dùng nó như cái cớ để trốn họp giáo viên mà thôi.
Vì cô ấy đang chăm sóc tôi và tôi cũng không thực sự ghét bả, nên tôi đã quyết định đi cùng kasumi và coi đó như là một phần của công việc, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Xin lỗi nhé Villiers-san, nhưng cậu có thể đợi một lát trước khi tiếp tục không? Tớ sẽ trở lại nhanh thôi."
"Vâng, tớ hiểu rồi, tớ sẽ đợi ở đây."
"Đúng là Nacchan, luôn vào thẳng vấn đề luôn! Được rồi, nhanh lên và hoàn thành nào!."
Bỏ lại cô nàng đang gật đầu ngoan ngoãn, tôi thở dài trong khi rời văn phòng nhà nguyện, đi theo bước chân của Kasumi- người có vẻ như đang có tâm trạng rất tốt.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Chà, có vẻ mất nhiều thời gian hơn mình nghĩ...."
Trong khi nheo mắt lại để nhìn hoàng hôn đang buông xuống, tôi đi bộ từ chỗ văn phòng của trường đến nhà nguyện, trên tay là chiếc túi giấy đựng bó sách mà Kasumi đã nhét vào cả hai tay của tôi.
Thực tế thì, nó khá là nặng, và tôi hiểu sẽ rất khó khăn đối với cơ thể nhỏ bé của Kasumi nếu phải bê cái đống này, nhưng tôi ước chí ít bả cũng phải giúp đỡ phần nào đó đi chứ.
Tôi dừng lại, lờ mờ nghe thấy một giọng hát từ phía sau của cánh cửa.
"Tiếng hát này....."
Một tiếng hát quen thuộc và trong trẻo vang lên từ mặt còn lại của cánh cửa dày.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, cô gắng làm sao cho không bị phát ra tiếng động nào trong khi đang nín thở.
Và rồi, tôi trông thấy Villiers-san đang ngân nga trong căn nhà nguyện trống rỗng bài thánh ca số 148, "Chúa Cứu Thế", một bài thánh ca tiêu chuẩn thường được hát trong các buổi lễ Phục sinh.
Tiếng hát của cô ấy thật trong trẻo, vô cùng êm dịu và nhẹ nhàng, dù cho chẳng có tí nhạc đệm nào.
Ánh sáng của hoàng hôn chiếu xuống chỗ Villiers-san, làm cô ấy như đang đứng ở trên sân khấu vậy. Tiếng hát của cô vang vọng khắp nhà nguyện, tất cả họa lên một bức tranh tuyệt đẹp.
Giọng hát tuyệt vời ấy làm cho tôi nổi cả da gà, và tôi cảm thấy như đang có một luồng hơi ấm đâu đó bao quanh mình.
"...!? Ka-Katagiri.... -san."
Khi nhìn thấy tôi, cô trông rất hoảng hốt và ngừng bài hát lại.
Đôi mắt xanh lam xinh đẹp mở to, cô ấy dùng cả hai tay áp chặt vào lồng ngực đang đập thình thịch, ánh mắt Villiers-san nhìn vào tôi chằm chằm, trông cứ như một chú mèo con đang sợ hãi vậy.
"A, xin lỗi cậu, tớ không có cố ý nghe lén đâu..."
Với lời xin lỗi y hệt ngày hôm qua, tôi mỉm cười cay đắng trong khi đi qua cửa và đóng nó lại. Villiers-san mím chặt môi, quay mặt đi.
"Giọng hát cửa cậu thực sự rất hay đó, cậu có phải là thành viên của dàn hợp xướng nào ở Anh không vậy?."
Tôi đặt đống sách trên tay xuống cái ghế sofa gần lối vào và hỏi cô ấy.
Thật đúng như những gì tôi đã nghĩ ở trên ban công khi chúng tôi lần đầu gặp nhau, tôi chắc chắn khả năng của cô ấy không thể nào chỉ dừng ở mức một người thích hát, cô ấy thậm chí còn quen thuộc với những bài ca ngợi và tôn thờ cơ mà.
Mặc dù không phải là một tín đồ sùng đạo, có lẽ Villiers-san vẫn đến nhà thờ rất nhiều lần, đủ để nhận được cả tên rửa tội. Và nếu có thể hát và không nhìn vào bản nhạc được như vậy, thì có thể chắc chắn cô đã từng là thành viên có kinh nghiệm ở trong một dàn hợp xướng, và cô ấy cũng chẳng phụ nhận điều này.
"Nếu muốn tăng thêm thu nhập, cậu cũng có thể nộp đơn xin việc để có thể vào dàn hợp xướng đó."
Cũng giống như ở trường hợp của tôi vậy, với tư cách là một nghệ sĩ chơi organ, các công việc về hợp xướng cũng luôn chào đón mọi người.
Ngoài ra thì, đối với các sự kiện thờ cúng, mọi người cũng có nhu cầu về ca sĩ trong các buổi lễ cưới và nếu có ai đó hát hay sánh ngang Villiers-san hoặc hơn cả cổ, và với ngoại hình dễ thương, họ chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội.
Khi tôi gợi ý như vậy, Villier-san cúi mắt xuống, cô yếu ớt nở một nụ cười, trong ánh mắt thoáng lên sự buồn bã.
"Tớ không thể hát được.... nữa....."
Cô lắc đầu chậm rãi, tiếp tục lẩm bẩm với giọng yếu ớt.
"Tớ chẳng còn đủ tự tin để hát trước mặt mọi người được nữa..."
Sự lạnh lùng hiện lên trên cái vẻ mặt ấy khiến cho tôi câm nín.
Nụ cười ấy, cũng chính là cái nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của Villiers-san khi lần đầu tôi gặp cô ấy, một nụ cười nhẹ, chưa đựng sự cam chịu, khao khát và cả tự giễu.
Mái tóc đen dài lại rũ xuống, che đi dáng vẻ buồn bã của cô gái, khuất đi ánh nhìn của tôi, như thể đang cố che giấu đi ý nghĩa trong những lời cô ấy vừa nói.
Giọng nói, thứ vang lên yếu ớt như thể Villiers-san đang phải dùng hết sức để thốt lên, khiến cho tôi từ bỏ ý định tiếp tục những lời định nói. Tôi biết đây là một chủ đề nhạy cảm, và không nên lắng nghe nó một cách hời hợt.
".... Xin lỗi cậu, Villiers-san, tớ đã hỏi điều không nên rồi."
"Không, tớ mới là người phải xin lỗi."
Với nụ cười cô đơn và trông thật mỏng manh, cô ấy ngước lên.
"Tớ sẽ giúp mang theo một trong túi giấy này."
Villiers-san cầm một chiếc túi giấy trên ghế sofa lên bằng cả hai tay và mang nó đến văn phòng phía sau của nhà nguyện.
Khi ngồi dựa lưng trên ghế sofa, tôi nhắm mắt để hồi tưởng lại cái giọng hát đang vang vọng khắp thờ ấy.
.... Sao lại không đủ tự tin trong khi cô ấy hát hay tới vậy được nhỉ?.
Vừa lẩm bẩm một mình như vậy, tôi cố lục tìm lại ở trong đầu về một trong những bản thánh ca hay nhất mà mình từng được nghe.
Chắc chắn villiers-san cũng có những vấn đề riêng của cô ấy, và tôi- một người xa lạ, không nên can thiệp vào chuyện này.
Dù đã suy nghĩ như vậy, nhưng sự ngứa ngáy ở dưới lồng ngực cứ âm ỉ mãi không thôi.
"Chắc hẳn là ai cũng có vấn đề riêng cần được giải quyết nhỉ."
Như để trấn an chính mình, tôi vừa lẩm bẩm một mình vừa mang chiếc túi giấy còn lại đến văn phòng.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
"Katagiri-san, anou.... thì là, tớ không chắc liệu từng này có đủ không, nhưng...."
Khi đặt xong những cuốn sách nhỏ có chủ đề về lễ Phục sinh lên trên kệ, Villiers-san- người đang đứng đó với vẻ mặt hối lỗi, lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ và đưa cho tôi.
"Thật sự tớ cảm thấy rất xấu hổ vì những chuyện hôm lâu, xin lỗi vì đã muộn, nhưng tớ muốn nói với cậu lời cảm ơn và xin lỗi một lần nữa..."
Dù chẳng biết cô nàng xin lỗi vì điều gì nữa, tôi vẫn nhận lấy chiếc túi từ cổ.
Chiếc túi rất nhỏ và nhẹ, nó có kích thước đủ vừa để nằm trong lòng bàn tay tôi. Vì chẳng biết phải làm gì, tôi nghiêng đầu thắc mắc.
"Tớ hỏi cậu một câu nhé, đây là cái gì vậy?."
"À, đó là quà cảm ơn vì cậu đã tiếp đãi tớ bữa ăn hôm nọ. Cả món minestrone lẫn khoai tây hầm đều rất ngon, cảm ơn cậu rất nhiều."
Villiers-san cúi đầu lịch sự, tôi gật đầu để đáp lại.
"Cậu không cần phải cảm ơn tớ đâu, tớ làm là bởi chính tớ muốn vậy thôi. Có phiền không nếu bây giờ tớ mở nó ra luôn?."
"Ưm.... thực ra... cũng không phải là vấn đề lớn gì, nhưng... cậu có thể mở nó ra."
Với vẻ mặt ngượng ngùng xen lẫn lo lắng, Villiers-san lại xin lỗi trong khi cúi đầu lắp bắp.
Khi mở túi giấy ra, tôi thấy bên trong là một túi OPP nhỏ, và khi lấy nó ra, tôi thấy có rất nhiều loại bánh quy nướng mà không được đồng đều với nhau cho lắm.
Một vài cái có màu nâu vàng đẹp mắt trong khi những cái còn lại thì đa số lại hơi ngả sang nâu hoặc màu cháy.
"Cho tớ hỏi cái này... đây là bánh cậu tự làm à?."
Khi tôi đặt câu hỏi, dù khuôn mặt đã đỏ chót rồi, nhưng cô nàng vẫn cố để gật đầu nhẹ để đáp lại.
"Tớ đã nghĩ đến nhiều cách để trả ơn vì cậu đã chỉ cho tớ về công việc và cả cách chi tiêu để tiết kiệm tiền.... vậy nên, trong lúc đến siêu thị để mua hộp bento giảm nửa giá mà cậu đã chỉ cho, tớ đã tìm thấy công thức này và liền nghĩ rằng là sẽ làm nó cho cậu.... tớ xin lỗi."
Villiers-san lại xin lỗi, hai ngón tay của cô nàng cứ chạm chạm liên tục vào nhau, thể hiện rõ sự lúng túng và bồn chồn.
Tôi nhớ là hình như mình đã từng thấy công thức bánh quy tự làm để có thể làm nhanh và rẻ bằng bột làm bánh kếp có bán ngoài siêu thị.
Cái đống tờ rơi giới thiệu ấy chủ yếu được làm bằng chữ hiragana và có rất nhiều hình ảnh nên tôi nghĩ đối tượng mà nó nhắm đến là trẻ con, nhưng nhìn xem, có vẻ mấy tờ giấy quảng cáo đó đã thu hút được một khách hàng đặc biệt rồi nè.
"Tớ cảm thấy khá kì cục khi tớ- một người gần như chẳng có tý kinh nghiệm nấu nướng, lại nấu ra món gì đó để trả hơn cho Kitagiri-san, người có rất nhiều kinh nghiệm nấu ăn... Nhưng vì nghĩ nếu dùng quá nhiều tiền thì nó sẽ phá vỡ mục đích ban đầu là trả ơn, vậy nên tớ mới cố để thử...."
Vừa tiếp tục xoay hai đầu ngón tay, cô nàng lại yếu ớt đưa ra những lời bào chữa.
Thật khó để hình dung được hình ảnh của một nàng công chúa với thái độ lạnh lùng, giờ đây lại có thể tỏ ra xấu hổ đến vậy.
Villiers-san mà cũng có phản ứng như thế này sao.....
Tôi mỉm cười với Villiers-san, người vẫn còn đang lúng túng viện cớ, và lấy một chiếc bánh quy ra khỏi túi, rồi đưa vào miệng.
"Ưm....."
Cô nàng khẽ kêu lên một tiếng trong khi đang nín thở
Hình như Villiers-san muốn thấy được biểu cảm của tôi khi ăn bánh quy, cô nàng liếc nhìn tôi, hơi thở trở nên dồn dập biểu lộ sự hồi hộp.
"Ừm, ngon lắm đó, cậu đã làm nó rất tốt nhỉ."
Bánh quy được nướng với nhiệt đồ vừa phải, và nó như tan chảy ra trong miệng của tôi vậy. Vị bơ đậm đà quyện với vị ngọt nhẹ, một sự cân bằng hoàn hảo, cùng chút muối được rắc lên trên bề mặt, hương vị đậm đà của bánh càng được làm tăng thêm.
Trong lần đầu tiên làm bánh, chúng ta thường hay mắc những lỗi về độ dày hoặc độ chín của bánh, mà dẫn đến tình trạng bánh quá mềm, bánh bị cháy hoặc trở nên quá cứng. Nhưng loại bánh này đây tuy không có bề ngoài bắt mắt hay hình dạng đồng đều, nó vẫn rất ngon.
Villiers-san như thể trút được mọi sự cang thẳng mà cổ tự tạo ra từ nãy đến giờ khi tôi nhẹ gật đầu và ăn thêm một miếng nữa.
"Tớ rất vui vì cậu thích nó, thấy đồ ăn mình làm được người khác ăn làm tớ thấy hạnh phúc lắm."
Cô gái nhìn tôi trong khi nở nụ cười trông rất hợp với tuổi của mình.
Nụ cười tự nhiên ấy dễ thương tới mức suýt nữa thì tôi làm rớt chiêc bánh trên tay rồi, tôi dường như có thể cảm nhận được cả niềm hạnh phúc đang toát ra từ khuôn mặt của cô nàng.
"À, ý tớ là, món này làm ngon quá. làm tớ khó mà tin được đây là lần đầu nấu nướng của cậu...."
Cảm thấy ngượng ngùng vì cái nụ cười hồn nhiên của cổ, tôi tránh đi ánh mắt của Villiers-san.
Tôi cố kìm nén lại những lời mình muốn nói, đưa thêm một chiếc bánh quy nữa vào miệng để che đi khuôn mặt xấu hổ của mình.
Đúng là bánh quy mà Villiers-san làm rất ngon, nên tôi quyết định cho qua chuyện này mà không để cô ấy biết.
Sau khi làm thêm vài cái nữa để lấy lại bình tĩnh, tôi cảm ơn cô ấy vì những chiếc bánh quy ngon tuyệt này.
"Xin lỗi vì đã khiến cậu phải lãng phí tiền bạc nhé."
"Không đâu, so với đồ ăn của Kitagiri-san thì của tớ chẳng là gì cả, và vì tớ đã dùng số tiền còn lại từ công việc trước đây của mình, nên là không sao cả. Ngược lại, tớ thấy mừng vì đã dùng nó vào việc co ý nghĩa như vậy."
Đôi mắt xanh lam nheo lại, cô nàng nhẹ mỉm cười hài lòng.
"Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu."
"Vâng, tớ cũng vậy."
Tôi gật đầu và đáp lại villiers-san với nụ cười ngượng ngùng, và cô ấy cũng mỉm cười như vậy với tôi trong khi đang gãi sống mũi để che đi khuôn mặt đã đỏ bừng từ bao giờ của mình.
"Villiers-san chắc phải có năng khiếu nấu ăn cao lắm nhỉ? Vậy nên cậu mới có thể nấu ngon tới vậy chỉ trong lần đầu."
"Cậu nghĩ như vậy sao...? Điều đó làm tớ thấy vui lắm..."
Ánh mắt của cô ấy dịu lại, với một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
".... Có phải đây không phải lần đầu tiên cậu thử làm?."
Tôi hỏi.
Khuôn mặt cô gái vừa mới bình tĩnh trong thoáng chốc lại đỏ chót cả lên, hai vai cô cuộn tròn lại, trông như một quả bóng nhỏ.
"Ừm, thực ra nó không được tốt cho lắm, nên tớ đã làm tận bốn lần. Tớ xin lỗi nếu nó trông không được đẹp cho lắm."
"Villiers-san là kiểu người không thể nói dối phải không?."
Sự thất bại trong việc cố che giấu đi lỗi lầm của cô nàng làm cho tôi không thể nhịn được mà bật cười. Đáng yêu thật.
Cô ấy nhướng mày lên, cả người co rúm lại nhỏ bé hơn cả khi nãy vì ngượng ngùng.
"Ý tớ là, không có gì phải xấu hổ hết cả, nhất là khi đây là lần đầu của cậu."
"Nhưng thật xấu hổ khi phải làm lại tới tận 4 lần...."
"Nếu nói như vậy thì, tớ thậm chí còn chẳng thể đếm nổi số lần mình đã từng gục ngã trước món karaage hôm lâu chúng ta cùng ăn đâu."
"Ừm... ngay cả là Kitagiri-san, dù cậu nấu ăn rất giỏi mà, đúng không?."
"Ừ, lúc đầu tớ còn chẳng thể làm tamagoyaki sao cho chuẩn mà."
Nhớ lại hình ảnh mình hòi năm ngoái, tôi nở nụ cười gượng gạo.
Tôi từng nghĩ rằng chiên trứng chỉ đơn giản là việc đập một quả trứng lên chảo và chiên, nhưng nếu muốn có hương vị ngon, bạn cần phải cân nhắc đến lượng dầu, nhiệt độ của chảo và tất nhiên, đảm bảo cho trứng chín kĩ và đều là phần mà không cần phải nói rồi.
Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng nấu ăn thường phụ thuộc nhiều hơn vào sở thích cá nhân hơn là nấu đúng cách, điều đó có nghĩa là phải thử nghiệm nhiều lần mới có thể nấu ra món hợp với mình.
Trong trường hợp của tôi, không biết bao nhiêu lần tôi đã cho Kasumi và Kei nếm đủ những món ăn ngọt, chua đắng và vô vị, và được như ngày hôm nay chính là kết quả cuối cùng của qua trình đó.
"Vì thế, tó nghĩ rằng điều quan trọng là cậu phải thử ngay cả khi đó là lần đầu, và tớ cũng thấy rất vui trong khi cậu đang gặp khó khăn lại cảm ơn tớ như vậy."
"Katagiri-san....."
Dù nói ra thì rất ngượng, nhưng tôi muốn nói cho Villiers-san biết cảm xúc thật của mình, vậy nên tôi đối diện trực tiếp và nhìn vào mắt cô nàng.
Villiers-san vẫn còn hơi xấu hổ, biểu cảm cổ giờ đây cũng đã trở nên thoải mái và tự nhiên hơn.
"Vâng, cảm ơn cậu. Tớ thấy rất cảm kích khi nghe cậu nói như vậy."
Vì cũng tự nấu ăn, nên tôi có hiểu hiểu được niềm vui khi thấy ai đó thưởng thức món ăn mình làm, và tôi cũng có thể hiểu được cảm giác của những người luôn cố gắng hết sức để cho ra được những món ăn ngon.
Biết được hai điều này, tôi thực sự cảm thấy vui khi villiers-san làm bánh cho tôi, dù cho cô nàng chỉ mới học nấu ăn.
"Hồi sáng nay Villiers-san có nhắc đên việc cậu đang cố gắng để thay đổi nhỉ."
"Vâng, tớ đang thực hiện nó."
"Cậu sẽ làm được thôi, từng chút một. Cậu có thể thay đổi, một cách từ từ."
"Kitagiri-san...."
Đôi mắt xanh xinh đẹp nheo lại một lần nữa, nét mặt của cô nàng lại trở nên dịu dàng hơn trước.
Nụ cười ngọt ngào và dịu dàng của cô ấy khiến tôi bất giác mà mỉm cười lại, tôi nghĩ nó còn dễ thương hơn nhiều so với cái biểu cảm cứng nhắc mà mọi người trong lớp cho là hấp dẫn kia.
"Vâng, tớ nghĩ là tớ sẽ tiếp tục cố gắng."
"Ừm, vậy thì tốt quá rồi."
Tôi gật đầu đáp lại Villiers-san- người đang mỉm cười vui vẻ.
"Tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan nhà thờ và sẽ tóm tắt nội dung công việc, sau đây hãy đi theo tớ nhé."
"Vâng, cảm ơn cậu rất nhiều."
Cảm thấy đã gần gũi và thoải mái hơn trước với cô nàng, tôi quyết định tiếp tục giải thích về công việc mà chúng tôi đã tạm gác lại khi nãy một cách chi tiết, trong khi dẫn cô ấy đi tham quan nhà thờ.
từ đây mình sẽ để -kun là cách Yui xưng hô với Natsuomi nhé. Ngày Xuân phân là sự kiện thiên văn đánh dấu sự bắt đầu của mùa xuân ở Bắc bán cầu, thường rơi vào ngày 20 hoặc 21 tháng 3, và là một trong hai ngày trong năm mà ngày và đêm dài bằng nhau. Trăng tròn là pha của Mặt Trăng khi nó ở vị trí đối diện với Mặt Trời và hoàn toàn được chiếu sáng Từ đây mình sẽ để cách Kasumi xưng hô với Yui là -chan nhé, tại sao à? vì mình thích :D là loại túi nhựa trong suốt, sáng bóng, cứng cáp và có độ bền cao, được làm từ màng Polypropylene (PP) qua quá trình định hướng, cho khả năng chống thấm nước và khí tốt, nó được dùng trong nhiều lĩnh vực, nhưng loại ở đây là dành cho thực phẩm (%E5%8D%B5%E7%84%BC%E3%81%8D%20(%E5%8D%B5%E7%87%92%E3%81%8D,g%E1%BB%8Di%20l%C3%A0%20makiyakinabe%20ho%E1%BA%B7c%20tamagoyakiki.