Tonari no Kuuderella wo Amayakashitara, Uchi no Aikagi wo Watasu Koto ni Natta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

23 249

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

(Đang ra)

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

Aisaka Touma

Cô được tham gia vào hàng ngũ của Hồng quân Xô Viết, được Irina trực tiếp huấn luyện trong đơn vị của các nữ xạ thủ bắn tỉa. Với mục tiêu sống còn: Quét sạch bóng dáng bè lũ xâm lăng ra khỏi đất nước

1 1

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

(Đang ra)

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Hibariyu(雲雀湯)

Ngày xưa, tôi từng cùng cô bạn thân chơi đùa dưới bùn ở vùng quê. Nhưng khi gặp lại, không còn chút dấu vết nào của cậu nhóc lém lỉnh mà tôi từng biết.

4 126

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

41 3168

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Đang ra)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 4

Giải Thoát Nanase-san Nhỏ Nhắn Đáng Yêu Nhưng "To Lớn" Khỏi Gã Bạn Trai Cũ Tồi Tệ Và Làm Cho Cô Ấy Hạnh Phúc

(Đang ra)

Giải Thoát Nanase-san Nhỏ Nhắn Đáng Yêu Nhưng "To Lớn" Khỏi Gã Bạn Trai Cũ Tồi Tệ Và Làm Cho Cô Ấy Hạnh Phúc

Karashuma Ei

Một góc nhìn mới mẻ về thể loại hài lãng mạn kết hợp tình yêu trong sáng với sự trả thù đầy thỏa mãn —sẽ bắt đầu ngay bây giờ!

2 2

Volume 01- [Đã hoàn thành] - Chương 02: Hộp cơm bento giảm giá một nửa, rồi đến Karaage.

trans: ntth1911

edit: ntth1911, haliss

=========================================================================================================================================================================================================

Chương 02: Hộp cơm bento giảm giá một nửa, rồi đến Karaage.

"Hửm?, ơ, đó là...."

Tôi đang trên đường từ nhà nguyện trở về nhà sau khi đã hoàn thành xong buổi tập đàn organ. Khi ghé qua siêu thị để mua thêm chút đồ cho ngày cuối tuần, tôi lại gặp người ấy một lần nữa.

"...."

Trước mắt tôi là cô bạn cùng lớp xinh đẹp- Villiers-san, đang nhìn chằm chằm vào những hộp cơm bento giảm giá một nửa trên kệ với vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Cái cách mà cô ấy nhìn những hộp cơm trong cứ như là một cảnh ở trong phim vậy. Những người mua sắm xung quanh nhìn cô ấy với vẻ tò mò nhưng vẫn giữ khoảng cách với cổ khi đi ngang qua.

.... Villiers-san? ... Cô ấy đang làm gì thế nhỉ?

Tôi nhíu mày nhìn cô bạn cùng lớp của mình đứng đó trong khi cổ chẳng hề nhức nhích gì cả. Vì chúng tôi sống cùng một chung cư, nên việc mà tình cờ gặp nhau tại cửa hàng tiện lời mà chúng tôi thường mua đồ dùng thiết yếu, âu cũng là điều chẳng thể nào tránh khỏi. Xét tới tương lai sau này, có lẽ tôi nên thân thiên với cô ấy thì hơn. Nhưng mà, hiện tại, tôi và Villiers-san cũng chỉ là bạn học, thậm chí còn chẳng phải là bạn bè nữa. Thật khó để mà băt chước Kei khi cố tỏ ra thân thiện và hỏi han cổ bằng vài câu qua loa như: "Chào villiers-san, cậu có vấn đề gì à?."

Suy nghĩ trong vài phút để tính xem mình nên làm gì, cô nàng vẫn cứ đứng im đó, nhìn chằm chằm vào những hộp bento giảm giá mà không hề có lấy một cử động nào khác.

..... Cổ đang lo lắng về điều gì đó thì phải?

Khi mà tôi mơ hồ cảm nhận được chút cảm xúc nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng của Villiers-san, dường như nhận thấy được ánh mắt của tôi, cô ấy ngước lên.

"Katagiri-san."

"Ồ, chào, trùng hợp thật. Tớ cũng hay tới siêu thị này vì nó gần, rẻ và có nhiều lựa chọn tốt. À, đúng rồi, cậu có chuyện gì thế?."

Để không bị nghi ngờ là một kẻ theo dõi, tôi bịa vội ra một lí do vớ vẩn và đáp lại lời của cô ấy như thể mình vừa mới đến vậy. Cô nàng chìa tay về phía tôi như thể đang tiễn tôi lại đó một cách lịch sự vậy, rồi cổ đưa cho tôi xem một hộp bento có dán nhãn giảm giá một nửa.

"Tớ đang thắc mắc tại sao người ta lại bán hộp bento này với nửa giá vậy."

Khóe mắt tôi giật giật khi nghe được câu hỏi mà tôi không nghĩ là cổ sẽ hỏi.

".... Ờm, chỉ có vậy thôi sao? Đó là những gì mà cậu đang lo lắng à?."

"Vâng, tớ tự hỏi tại sao nó lại như vậy."

Villiers-san đứng đó, lắc đầu một cách rất nghiêm túc. Tuy nhiên, câu trả lời của cô ấy lại quá bình thường và bất ngờ, đến nỗi mà tôi đã nhìn chằm chằm vào cổ một lúc lâu, nhưng Villiers-san chỉ im lặng đáp lại ánh nhìn đó mà không nói gì cả.

"Ừm... cho tớ hỏi, ở bên Anh người ta không có bán hộp cơm với giá giảm bằng một nửa à?."

"Hộp cơm giảm giá bằng một nửa... ? Xin lỗi, tớ chưa từng nghe ở đâu có chuyện như vậy."

Cô ấy nghiêng đầu, lẩm bẩm đáp lại bằng giọng lưu loát với cách phát âm trôi chảy như tiếng Anh vậy.

Ừm, phải rồi nhỉ, cô ấy là người Anh mà.

nghĩ như thế, ngón tay tôi chỉ vào nhãn giảm giá ở phía trên giá ban đầu của hộp bento, bắt đầu giải thích.

"Trên nhãn này có ghi hạn sử dụng phải không nào? Và nếu hết hạn rồi thì sẽ không thể bán được nữa, vậy nên họ phải bán nửa giá nhằm thu hút khách hàng, để cho không bị lỗ đó."

"Tớ hiểu rồi, vậy thì hộp cơm bento giảm giá một nửa này thực sự là một chiến lược kinh doanh vô cùng khôn khéo, phải không?."

"À, ừm... cũng đúng là như vậy."

Tôi gật đầu đồng tình trước lời nhận xét có phần hơi quá của cô nàng.

Tôi chắc chắn ở Anh cũng có đợt giảm giá như vậy, nhưng có lẽ vì là một công chúa quý tộc, chắc có khi Villiers-san cũng chưa bao giờ có cơ hội để mua sắm ở siêu thị. Nếu là một công chúa đẳng cấp tới vậy, tại sao cô ấy lại sống một mình ở Nhật Bản nhỉ? ..... Chứng kiến nét ngây thơ này của cổ, tôi cũng nghĩ cô ấy thực sự có chút gì đó khí chất của một công chúa quý tộc.

"Tuy nhiên, chỉ vì giảm giá một nửa mà không có nghĩa là nó hỏng hay gì đâu, nên đừng lo lắng. Đây cũng là một cách tiện lợi và tiết kiệm khá hiệu quả khi cậu sống một mình đó."

"Cảm ơn vì lời giải thích nhé, tớ sẽ mua nó cho bữa tối vậy..."

Khi Villiers-san quay về phía hộp bento giảm nửa giá, khuôn mặt cô ấy ánh nhẹ lên sự vui vẻ.

"... A."

Một bàn tay thò ra từ phía bên, chộp lấy hộp cơm giảm giá đang nằm trên kệ, rồi biến mất tăm.

"...."

Nhìn ra vị trí đáng lẽ phải có hộp bento giảm nửa giá, cô nàng ngơ ngác. Luật bất thành văn của việc bán bento là ai lấy trước sẽ là kẻ chiến thắng. Nói cho vuông, đây chả phải lỗi của ai cả, mà là do tính chất may rủi của cái kiểu bán hàng này mà thôi.

Khuôn mặt vô cảm xinh đẹp biểu lộ sự thất vọng của cô ấy khiến tôi mỉm cười một chút, tôi lấy tay để che miệng, ngăn cho bản thân chuẩn bị cười lớn hơn và quay mặt đi để bình tĩnh lại.

"Mấy hộp bento giảm nửa giá này ấy, thường sẽ được bán vào khoảng 7 giờ tối hàng ngày, vì thế hay quay lại vào ngày mai nếu muốn mua nhé."

"Tớ hiểu rồi, mai tớ sẽ thử lại vậy."

Tôi nói như vậy với Villiers-san trong khi đang cố để nhịn cười, sau khi khẽ cúi chào, cô ấy bước ra khỏi cửa hàng. Có lẽ là vì không mua được hộp bento giảm nửa giá, bước chân của cổ trông chậm chạp và chán nản thật.

Một công chúa mà cũng tức giận vì không thể mua hộp bento giảm nửa giá nhỉ.

Tôi nhanh chóng lấy hàng, đi đến quầy thu ngân để thanh toán, mỉm cười trong khi mắt vẫn dán chặt vào đôi vai nhỏ bé ấy.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"..... Xin chào."

"Kitagiri-san."

Đứng trước cửa thang máy của chung cư, tôi đáp lại lần gặp gỡ thứ năm trong ngày với Villiers-san bằng nụ cười gượng gạo trên môi trong khi giơ tay.

"Để cho chắc thôi, tớ nhắc lại nhé, tớ không có theo dõi cậu đâu, Villiers-san?."

"Đừng lo, tớ cũng không nghĩ là vậy đâu. Chúng ta học cùng trường, sống cùng một khu chung cứ, nên chuyện này là không thể tránh khỏi mà thôi."

Không hề có sự ngạc nhiên, cô ấy ngước lên khỏi bảng thông tin khi thang máy đang đi xuống một cách tự nhiên. Nghĩ rằng sự trùng hợp này cũng không khiến cô ấy khó chịu, tôi dời đôi mắt của mình đi, bầu không khí lúc này thật ngượng ngùng, thật mong sao thang máy có thể đi xuống nhanh hơn.

Sau đó, sự chú ý của tôi nhanh chóng dồn lên chiếc túi nhựa mà Villiers-san đang cầm trên tay, tôi có thể thấy được bên trong có gì.

"... Chỉ có mỗi nước thôi sao?."

Chiếc túi nhựa đựng cả đống nước uống đóng chai có in logo của một tiệm thuốc gần đây khiến tim tôi như lạc mất đi một nhịp.

"Tớ nghe nói nước lọc đóng chai có in logo của tiệm thuốc này đang được bán với giá rất rẻ."

Cô ấy trả lời trong khi mắt vẫn đang dán chặt vào bảng thông tin.

.... Khi nãy ở siêu thị, Villiers-san đã cố gắng để mua hộp bento cho bữa tối, phải không nhỉ?

Sau khi chia tay ở cửa hàng, cô ấy chắc là đã ghé qua tiệm thuốc và tình cờ thế nào, chúng tôi lại gặp nhau lần nữa ở đây. Nếu mọi thứ là như vậy, việc cô nàng đã ăn xong bên ngoài và trở về sớm như vậy khiến tôi cảm thấy kì lạ và khó hiểu.

"Có chuyện gì sao?."

Cảm nhận được vẻ mặt không mấy dễ chịu của tôi, Villiers-san quay lại và hỏi.

"À không, chỉ là tớ đang tự hỏi, liệu cậu đã ăn tối hay chưa thôi."

"Katagiri-san bảo rằng ngày mai lúc 7 giờ, các hộp cơm bento giảm nửa giá sẽ được bán lại."

"À không, tớ đang nói về bữa tối ngày hôm nay."

"Tớ có chỗ nước này rồi nên sẽ không sao đâu."

Villiers-san nhấc chiếc túi nhựa cô đang cầm lên cho tôi xem.

Khi cửa thang máy mở ra, hai chúng tôi lần lượt tiến vào trong, cánh cửa từ từ đóng lại, khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhỏ bắt đầu chuyển động.

"Cậu định không ăn gì và đợi cho đến khi các hộp cơm giảm nửa gia được bán lại vào ngày mai à? Như vậy chỗ nước đó không thể khiến cậu no được đâu, hay cậu quên đổi tiền nên hiện giờ đang không có tiền?."

"Tớ có một ít yên Nhật trong người mà."

"Vậy là cậu cảm thấy không khỏe và không có cảm giác thèm ăn à?."

Tôi hỏi.

"Tớ vẫn đang làm quen với múi giờ ở đây, nhưng hiện tại thì tớ ổn."

Trong khi chúng tôi còn đang nói chuyện, thang máy đã đến tầng hai, chỉ trong thoáng chốc, tôi đã đứng trước cửa nhà mình.

Lúc sắp mở cửa, Villiers-san quay mặt về phía tôi, cô ấy im lạng như thể đang suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Tớ rất cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, nhưng tớ không muốn lãng phí tiền nên là đừng lo lắng về vấn đề này."

Lời nói của cô thẳng thắn và chân thành. Không hề hung hăng hay lạnh lùng, nhưng rõ ràng, những lời ấy như thể đang xây lên một bức tường vô hình nào đó.

"Tó muốn kiếm thêm tiền để có thể trang trải cuộc sống, càng nhiều càng tốt."

Những điều cô ấy đã nói khi ở nhà nguyện vang lên trong đầu tôi, khiến cho tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa.

"Villiers-san...."

Rời xa vòng tay của cha mẹ ở tuổi này để tự mình đi học tại một đất nước xa lạ, và còn cả việc cố gắng tìm một việc làm thêm bán thời gian để trang trải chi phí sinh hoạt.

Nói cách khác, dù có số tiền để sống tự lập ở đây mà không cần làm thêm, nhưng cô ấy vẫn quyết định sống mà không cần dùng đến số tiền đó càng lâu càng tốt. Tôi chắc chắn Villiers-san có lý do riêng để làm như vậy, và có vẻ cô ấy không muốn cho ai biết về chuyện của mình.

Tôi thực sự thích điểm đó ở cô ấy.

"Thì ra Villiers-san không phải là dạng không chúa như tớ nghĩ nhỉ."

"Hả? Công chúa? Cậu đang nói về điều gì vậy?."

"Không có gì đâu, tớ chỉ đang tự lảm nhảm một mình thôi."

Tôi đáp lại khi cô ấy nhướng mày khó hiểu trong khi đang mím môi.

"Xin lỗi, nhưng cậu có thể đợi ở đây một lát được không?."

"Xin lỗi? có chuyện gì sao?."

Tôi rời khỏi Villiers-san, người đang nghiêng đầu thắc mắc, và đi vào trong nhà.

Tôi nhanh chóng mở tủ lạnh ra, lấy hai hộp có nắp đậy rồi bỏ vào túi nhựa, sau đó tôi quay lại trước cửa và đưa nó cho cô ấy.

"Tớ còn đồ ăn nè, chỗ này ít nhất là đủ cho hai bữa, chừng này chắc là đủ cho cậu đến giờ khuyến mại tối mai rồi nhỉ?."

Khi nhìn thấy thịt đông lạnh, khoai tây hầm và súp minestrone trong túi, đôi mắt xanh của cô ấy mở to bất ngờ.

"Nếu có hộp giữ nhiệt, cậu có thể hâm nó lại bằng lò vi sóng, hoặc không thì có thể cho vào nồi hoặc chảo rồi hâm nóng lại trên bếp cũng được."

"Không.... ừm, đây là.....?."

"Cậu có lò vi sóng hay là chảo rán không?."

"Tớ có lò vi sóng và chảo rán trong nhà, nhưng tớ không có...... cậu biết đó.... tiền...?."

Tôi nhún hai vai và lắc đầu nhẹ với cổ, người đang trông có vẻ bối rối và không biết phải làm gì.

"Đây là việc tớ muốn làm thôi nên là đừng có lo lắng gì cả, hơn nữa, chỗ đồ ăn này cũng chẳng đáng giá đến mức được trả tiền đâu, nên là đừng có quá kì vọng vào hương vị của nó đấy nhé?."

Vừa nói đùa, tôi vừa đưa túi nhựa cho Villiers-san- người vẫn còn đang bối rối.

Để mà nói thì, tôi khá tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, vì dù gì thì sau cùng, tôi cũng đã nấu ăn được một năm rồi. Tuy nhiên, mỗi người đều có một khẩu vị riêng, và tôi lo lắng liệu mấy món đơn giản này có hợp với một nàng công chúa như vậy hay không, nên tôi đã tự nhủ rằng đây chỉ là một hành động thể hiện sự tử tế và quyết định làm như vậy xem sao.

Biểu cảm của cô ấy bỗng trở nên u ám, như thể đang cảm thấy khó chịu vì sự can thiệp không cần thiết của tôi vậy.

"Không, điều đó..... tớ rất cảm kích... vì lời đề nghị này, nhưng không có lí do gì để tớ chấp nhận sự tử tế của cậu cả."

"Nếu ban nãy mà tớ không nói mấy câu không cần thiết với cậu thì có thể cậu đã mua được hộp cơm đó rồi, và cậu cũng thấy đấy, tơ chỉ đưa cho cậu phần thức ăn còn dư thôi, nên không có gì cần phải lo lắng đâu."

"Không, nưng mà...."

Villiers-san định nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời. Cô cúi đầu, mái tóc đen dài tuyệt đẹp rũ xuống khuôn mặt.

Cô ấy cố gắng che giấu đi khuôn mặt của mình, yếu ớt nói với giọng run rẩy.

"Tớ rất biết ơn vì lòng tốt của cậu... nhưng... tớ không muốn gây rắc rối cho cậu."

Không ngẩng đầu lên, cô ấy đưa trả lại túi đựng thức ăn trong khi nói lời xin lỗi.

Qua từng lọn tóc dài, tôi có thể thấy được đôi môi của cô đang mím chặt, với biểu cảm trông như thể sắp khóc vậy.

..... Có vẻ như cô ấy không chỉ xin lỗi.

Nhìn thấy sự kiên quyết từ trong lời từ chối của cô, tôi khẽ thở dài. Chắc hẳn có lí do riêng gì đó mà cô ấy không muốn nhắc tới.

"Đó là lời mà một người trưởng thành sẽ nói, nhỉ?."

"..... Hả?."

Villiers-san ngước lên nhìn, ngạc nhiên khi nghe tôi nói.

"Tớ không biết rõ tình hình của Villiers-san thế nào, nhưng tớ biết được rằng người bạn cùng lớp sống cạnh mình, người mà tớ ít nhiều cũng có quen biết với nhau, hiện tại đang cố để kìm nén cơn đói, và điều đó làm tớ không thể không bận tâm."

Với giọng nhẹ nhàng, tôi tiếp tục nói với Villiers-san- người đang vô cùng kinh ngạc.

"Một người luôn lo lắng cho người khác sẽ không phải là trưởng thành hoàn toàn, và nếu cậu muốn trở thành người trưởng thành, cậu sẽ không thể làm được điều gì nếu không biết dựa dẫm vào người khác."

"Katagiri-san...."

Biểu cảm của Villiers-san tối sầm, và cô quay mặt đi.

Cô mím chặt lấy đôi môi mỏng của mình hơn, cắn chặt lấy nó.

Chiếc túi nhựa đang giơ giữa không trung cũng từ từ hạ xuống, thân hình mảnh mai của cô ấy lại trông mỏng manh hơn nữa. Tôi quay mặt đi, cảm thấy hơi ngượng trươc tình cảnh này.

"Tớ.... hiểu mà, trước đây tớ cũng giống như cậu."

"Katagiri-san cũng như tớ?."

Vừa đưa đôi mắt có chút ươn ướt về phía tôi, cô ấy vừa hỏi.

"Năm ngoái, tớ là một thằng nhóc ngu ngốc chẳng làm được gì, thậm chí còn rất bướng bỉnh và hay gây rắc rối cho nhiều người. Nhưng nhờ những kinh nghiệm mà tớ đã học được cùng với sự giúp đỡ của mọi người,tớ đã rút ra được bài học và vượt qua những khó khăn của mình."

Với nụ cười cay đắng trên môi, tôi kể lại ký ức mà tôi chỉ muốn giấu đi mãi mãi.

Khi bị cảm xúc lấn át, con người ta thường tự ảo tưởng rằng mình có thể làm được mọi việc, xong lại gây lo lắng và phiền phức cho mọi người xung quanh. Nhớ lại những khoảnh khắc xấu hổ và đầy hối hận của mình, tôi tự nhủ phải giúp Villiers-san, người cũng đang rơi vào hoàn cảnh giống vậy.

"Có lẽ đây là chuyện mà tớ không nên can dự vào, nhưng đây là thành ý của tớ, nên cứ nhận đi, với cả...."

Tôi ngừng nói, mỉm cười gượng gạo.

"Một người đang cố gắng hết sức như cậu, tớ chẳng ghét gì đâu."

"Katagiri-san....."

Chiếc túi nhựa vang lên tiếng sột soạt.

Thấy thành ý của mình không còn bị lờ đi nữa, tôi đặt tay lên tay nắm cửa mà không đợi cô ấy phản ứng.

"Vậy thì, được rồi....."

"A.....! Katagiri-san, cái đó....!"

Villiers-san cố ngăn tôi lại, nhưng tôi khẽ vẫy tay, bước vào trong và đóng cửa lại.

Hít một hơi thật sâu khi dựa vào cánh cửa từ bên trong, tôi cảm thấy cực kì xấu hổ về nhựng gì mà mình vừa mới làm, một nụ cười cay đắng hiện lên trên khuôn mặt tôi.

".... Chắc là mình có hơi tự phụ rồi nhỉ."

Tôi đặt bản thân lên cô ấy một cách ích kỉ, thuyết giảng cho cổ và thậm chí còn ép mình can thiệp vào chuyện của người ta.

Khi chỉ còn lại một mình, nỗi xấu hổ dâng trào tột độ khiến tôi phải đưa tay ôm trán.

Nhưng tôi không đòi hỏi điều gì cả, cũng chẳng có động cơ thầm kín nào hết, và đây cũng là lần đầu tiên mà tôi làm vậy. Có lẽ cô ấy nghĩ thà để tên hàng xóm kì lạ làm phiền còn hơn phải chịu đói đến tận tối mai.

Khi chuẩn bị cởi giày ra, hệ thống liên lạc nội bộ vang lên.

ping pong

"... Có chuyện gì vậy?."

Tôi mở cửa, cảm thấy hơi xấu hổ vì đã bỏ vào nhà một cách thô lỗ như vậy, Villiers-san ngượng ngùng quay lại, trông cổ còn bối rối hơn cả khi nãy. Cô gái vẫn ôm chặt túi đồ ăn tôi đưa, và thật may là không có dấu hiệu nào cho thấy rằng cô sẽ lại muốn trả đồ ăn cho tôi nữa.

Villiers-san mở miệng như thế đã quyết định trong khi tôi còn đang nhìn chằm chằm vào cô.

"Xin lỗi... nhà tớ có lò vi sóng, nhưng vì phòng tớ vẫn chưa có điện nên không thể sử dụng được...."

"..... Xin lỗi, vì đã không hỏi cậu sớm."

Cả hai đều xấu hổ mà quay mặt đi để tránh bầu không khí ngượng ngùng này.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

"Đã để cậu phải đợi rồi."

Tôi đặt một đĩa karaage lên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách. Villiers-san, người ngồi phía trước đĩa, hơi nghiêng người về phía trước, chớp mắt tò mò.

Đó là đùi gà chiên giòn xào với nước tương và gừng tươi, nêm nếm vừa phải. Bên dưới những miếng gà là những lát bắp cải giòn rụm đã được tôi ngâm qua bằng nước. tôi hâm nóng lại món súp miso thịt heo cay từ hôm qua với thật nhiều rau và ăn kèm với một bát rau bina hấp nhỏ còn thừa từ sáng.

Chiếc bàn trong phòng tôi là một cái katastu dành cho một người, nên hơi chật chội nếu dùng cho hai người, nhưng tôi đã sắp xếp sao cho ổn thỏa rồi. Lấy đôi đũa dùng một lần từ túi đồ của mình ra, tôi đưa cho Villiers-san, người đang co rúm lại tựa như một chú mèo đi lạc vậy.

"Cậu có thể dùng đũa được không? Tớ cũng có thìa và nĩa nếu cậu muốn đấy."

"Ừm, được rồi... đũa thì tớ dùng được, nhưng mà...."

"Tốt, vậy đừng ngại, cứ thoải mái mà ăn nhé."

Xới cơm ra bát xong, tôi chắp tay và nói 'Itadakimasu' với thức ăn trên bàn. Để khai vị, tôi nhấp một ngụm súp miso thịt heo. Nhờ ngâm từ hôm qua, hương vị của gia vị thấm đẫm vào thịt heo, và nước dùng từ các nguyên liệu cũng hòa quyện vào cùng súp, khiến nó trở nên ngon hơn rất nhiều.

Tiếp đến, tôi gắp karaage bằng đũa và cắn một miếng. Nước thịt và mỡ gà, cả hai được cuộn chặt sau lớp vỏ giòn tan, giờ đây tràn vào miệng. Với vị nước sốt đậm đà cùng gừng tươi, món karaage hôm nay đúng thật là tuyệt tác mà. Bình thường thì tôi sẽ cho thêm tỏi vì đó chính là sở thích của tôi, nhưng vì sợ Villiers-san sẽ không khích nên tôi đã không làm vậy.

"Sao vậy VIlliers-san? Cậu không thấy đói à, hay có thứ gì mà cậu không ăn được không?."

Tôi hỏi cô ấy, người mà đang nhìn chằm chằm xuống mặt bàn với đôi đũa trên tay mà chẳng hề di chuyển.

"À không, tớ không có kén ăn đâu..."

"Được rồi, vậy thì hãy ăn trước khi nó nguội nhé? Dù gì thì đây cũng không phải là những món dùng để tiếp khách."

Khi tôi nói như vậy, cô khẽ gật đầu nhẹ, dù vẫn còn chút do dự.

"Vậy, tớ sẽ thử một chút vậy...."

Sau khi chắp tay như tôi, cô ấy ngập ngừng đưa đũa lên gắp miếng karaage.

Từ từ đưa lên đôi môi nhỏ của mình, cô nàng nhẹ nhàng cắn một miếng, một tiếng ''rộp'' khẽ phát ra.

"...."

Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô mở to ra hết cỡ, lần đầu tiên tôi thấy mắt cổ mở to tới vậy. Rồi cô ấy hắng giọng, mấp máy đôi môi nhỏ xíu, với nét mặt dịu lại trông thật nhẹ nhõm.

"N... ngon quá, thật sự...... rất ngon luôn."

Villiers-san che miệng mình lại, lẩm bẩm một mình như thế, và nhanh chóng gắp miếng karaage tiếp theo đưa lên miệng.

Tôi vô cùng hài lòng mỗi khi nghe thấy tiếng lẩm bẩm 'ngon quá' phát ra từ cô ấy mỗi khi cổ đưa thức ăn vào miệng, dù là canh miso thịt heo, cơm hay rau bina hấp. Tôi cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm mỗi lần gắp thức ăn lên.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

 Sau khi ăn xong, cả Villiers-san và tôi cùng cúi đầu đồng thanh.

Tôi đã mời cô ấy một tách trà nóng, và cô ấy nhận lấy nó mà không còn do dự, dù vẫn hơi e dè. Nhìn cô nàng đang luống cuống để làm nguội trà, tôi phải cố gắng để cho mình không bật cười thành tiếng.

Khi nhìn vào vẻ mặt của Villiers-san, có thể thấy cô đã bình tĩnh hơn lúc đầu, hai má cũng bất giác mà giãn ra đôi chút.

"Được rồi, tớ sẽ dọn dẹp, cậu cứ ngồi đây và thư giãn một lúc nhé?."

"Ừm, không, Kitagiri-san, mình cũng muốn giúp cậu."

"Được rồi, vậy hãy mang bát đĩa ra bồn rửa nhé? Tớ sẽ tự rửa chúng."

"Vâng."

Tôi nhanh chóng rửa sạch bát đĩa bằng xà phòng, còn cái đống dầu mỡ quanh bếp thì cứ để sau vậy. Villiers-san vừa đưa từng chiếc đĩa, vừa nhìn chằm chằm vào tay tôi.

"Sao vậy?."

"Tớ tưởng phải đợi cho đến khi Kitagiri-san rửa xong?."

Cô ấy nghiêng đầu thắc mắc trong khi mỗi tay đang cầm một chiếc đĩa.

u39431-16ff376e-a0e6-48c0-8907-b4921f83891f.jpg

"Không, cậu không cần đợi tớ đâu, cứ để chúng xếp chồng lên nhau sao cho đúng là được."

"Nhưng như thế chẳng phải mấy cái ở dưới cùng sẽ bị bẩn sao?."

"À không, tớ sẽ rửa cả hai mặt, nên là sẽ ổn thôi."

"Ồ... xin lỗi, tớ không quen mấy chuyện như thế này."

Villiers-san đáp lại, mặt cô hơi ửng đỏ khi xin lỗi.

Nếu mới nhìn qua thì cô ấy trông giống một nữ sinh trung học bình thường khi đứng cạnh tôi, nhưng tôi biết cổ là một cô con gái quý tộc không quen làm việc nhà, nên tôi phải cố nén cười khi thấy được dáng vẻ lúng túng của cô ấy.

"Không, không có gì đặc biệt đâu, vậy nên cậu không cần lúc nào cũng phải nói xin lỗi đâu."

"Vâng, tớ xin lỗi.... à, ý tớ là, tớ xin lỗi về..... anou...."

Dù mới ngừng xin lỗi, nhưng có vẻ cổ chẳng thể tìm được nào thay thế cho 'xin lỗi' rồi, vậy nên cô ấy lại xin lỗi thêm lần nữa.

Nhìn cái dáng vẻ ấy đi, đôi lông mày nhíu lại, hai vai thì chùng xuống khi cô ấy bóp chặt những đầu ngón tay thon gọn của mình.

Thấy Villiers-san tuyệt vọng như vậy, tôi không thể nào nhịn cười thêm được nữa.

"Phụt-"

"Sao cậu lại cười thế....?"

"À không, tớ chỉ nghĩ Villiers-san thực sự là một người rất thú vị mà thôi."

".... Thú vị ư? Không phải cậu tức giận sao?."

"Sao mà tớ có thể tức giận được chứ?."

"Nếu chuyện như này xảy ra ở Anh, họ sẽ cảm thấy ghê tởm hoặc khó chịu với tớ."

"Tuy không biết Villiers-san lớn lên ở đâu, nhưng tớ sẽ không đời nào phật lòng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu. Thay vào đó, tớ chỉ cảm thấy cậu rất dễ thương và đáng yêu mà thôi."

".... Dễ thương và đáng yêu?."

Khi tôi vừa cười vừa nói vậy với cô ấy, đôi mắt Villiers-san mở to, cô nghiêng đầu nghi hoặc, dường như cô không hiểu lắm về ý nghĩa của những lời tôi nói.

Tôi cảm thấy may mắn vì mình không được sinh ra trong một gia đình quý tộc- nơi mà những thứ dù nhỏ nhặt nhất cũng bị lôi ra chỉ trích, và tôi thấy Villiers-san khi bĩu môi trông rất đáng yêu, và tiếp tục bật cười thành tiếng.

"Được rồi, đừng lo lắng về điều này, cậu có thể ra làm một tách trà trong khi chờ đợi, tớ sẽ xong nhanh thôi."

".... Được rồi, tớ cũng nghĩ là mình chẳng giúp ích được gì mấy cho cậu."

Ngồi trên bàn kotastu, Villiers-san trưng ra vẻ mặt hối lỗi và xấu hổ. Tôi nhanh chóng rửa xong bát đĩa mà mỉm cười trước đôi má hơi ửng hồng của cô khi mà cô nàng đang cúi gằm mặt xuống như thể đang gặp rắc rối lớn gì vậy.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi dẫn Villiers-san ra cửa trước với một túi nhựa đựng đầy minestrone, thịt và khoai tây hầm.

"Cậu nên gọi cho công ty điện lực vào ngày mai, cậu có thông tin liên lạc của họ không?."

"Không, tớ đã hoàn tất thủ tục giấy tờ để sử dụng dịch vụ, nhưng nó không hoạt động."

"Hả?."

Câu trả lời khiến tôi bị bất ngờ.

Ở chung cư này, bạn chỉ cần liên lạc với công ty điện nước là dịch vụ sẽ được cung cấp ngay lập tức mà không cần phải làm thêm bất kì thủ tục nào nữa cả. Vậy nên nếu đã làm đúng theo mọi quy trình, thì sẽ ổn thôi, nhưng tôi chợt nghĩ tới một điều.

"Cậu đã bật công tắc chưa?."

"Công tắc?."

Ừm... đúng như những gì tôi đang nghĩ rồi.

"Sau khi hoàn tất thủ tục rồi, điện sẽ không hoặt động nếu cậu không bật nguồn điện chính ở trong phòng đâu."

Mở bảng điện trên phía lối vào của căn hộ, tôi chỉ cho villiers-san các công tắc.

"Xin lỗi... vì sự thiếu hiểu biết của mình đã gây ra rắc rối cho cậu rồi, tớ thậm chí còn được chiêu đãi một bữa tối tuyệt vời như vậy..."

Cô ấy cong vai, lúc này trông cổ thật nhỏ bé, mang vẻ hối lỗi nhiều hơn là xấu hổ. Thấy villiers-san bĩu môi, tôi nhẹ nhàng đáp lại với một nụ cười gượng gạo.

"Tớ đã nói rồi mà, ban đầu chẳng có gì là bình thường ngay được cả, nên không cần phải xấu hổ vì không biết. Để nguyên những thứ mình không biết mới chính là thất bại thực sự, nên là đừng có nhìn tớ như vậy nữa, được không nào?."

"Katagiri-san...."

"Tớ cũng rất vui vì cậu thích bữa tối bản thân chuẩn bị mà."

Gãi gãi sống mũi, tôi mỉm cười ngượng ngùng.

Ngay cả với tôi, lúc đầu cũng thấy thật đáng sợ. Tôi không biết nấu ăn, không biết cách sử dụng máy giặt, cũng chẳng biết phân biệt giữa nước xả vải và bột giặt.

Tôi không hề biết máy hút bụi có bộ lọc, rằng để ngăn ngừa nấm mốc đen sinh sôi nảy nở thì cần thường xuyên dọn nhà vệ sinh hoặc việc sẽ có đầy tờ rơi trong hộp thư nếu nó không được lấy đi trong một thời gian.

Sau khi nhận được học bổng và nghĩ rằng bản thân có thể làm được mọi thứ, vào lúc ấy tôi mới hiểu ra, rằng bản thân chẳng hề biết làm gì cả.

Đó là lí do tại sao tôi thấy vô cùng cảm kích với bố mẹ, Kasumi và Kei, vì sự giúp ddwox của họ. Tôi đã thấy được bản thân trong Villiers-san- người cũng đang lâm vào tình cảnh tương tự, và tôi quyết định sẽ giúp đỡ cô ấy, dù cho điều đó có không cần thiết.

"Hơn nữa, cậu hẳn có lí do riêng để phải đi du học một mình ở Nhật Bản, đúng chứ? Điều đó càng làm tớ thấy ấn tượng hơn đó."

"Katagiri-san...."

Đôi mắt xanh của cô gái mở to khi nghe tôi nói, chiếc túi nhựa trong tay vô thức bị siết chặt lại.

Sự căng thẳng trên khuôn mặt cô dần biến mất, cứ như là lớp băng tan khi ánh nắng chiếu rọi vào, cô mỉm cười nhẹ nhàng với đôi mắt lấp lánh.

"... Đúng vậy, cậu nói đúng. Dù còn ngây thơ, nhưng tớ cũng đã có lựa chọn riêng của mình rồi."

Villiers-san gật đầu, mỉm cười.

Lời nói của cô chứa đựng cả ý chí lẫn mong muốn.

Nụ cười này, giống hệt như khi cô cười lúc rời nhà nguyện chiều nay vậy.

..... Mình biết mà, khi cười lên cô ấy trông cực kì dễ thương luôn.

Đó không phải là một nụ cười yêu thương, cũng chẳng phải là điệu cười ranh mãnh, mà là một nụ cười dịu dàng, có thể khiến cho con tim của bạn được sưởi ấm.

Không hề có sự xấu hổ, cũng không khiến cho trái tim tôi cảm thấy rung động, đây chỉ là một nụ cười chân thành làm tôi không thể không ngưỡng mộ.

Cũng giống Villiers-san, tôi mỉm cười một cách tự nhiên.

"Vậy, thay vì nói ra lời xin 'lỗi', Kitagiri-san, cậu sẽ đón nhận một lời 'cảm ơn' chứ?."

"Ừ, được mà, không có gì đâu."

Chúng tôi liếc nhìn nhau cười.

Cô ấy mang một nét mặt dịu dàng, với nụ cười tươi trên môi, cứ như thể là một người khác so với cái người mà tôi gặp sáng nay vậy.

Dù vậy, trực giác cho tôi biết dường như đây mới là con người thực sự của Villiers-san vậy.

"Nếu có vấn đề gì thì cứ nói nhé, đó cũng là một phần công việc của tớ mà."

"vâng, vậy có gì nhờ cậu chăm sóc nhé."

Villiers-san khẽ cúi đầu rồi bước trở về căn hộ của cô ấy.

Nhìn theo mái tóc đen dài đang dung đưa, tôi cũng trở về với căn hộ của mình.

Tôi đi đến cửa sổ, kéo tấm rèm mà mình đã quên kéo trước đó. Tôi thấy được ánh sáng chiếu vào từ phòng bên cạnh, chiếu sáng mờ ảo những cánh hoa anh đào trước mặt tôi.

Nhìn thấy điều đó, tôi có thể xác nhận rằng nguồn điện từ căn hộ của Villiers-san đã được bật.

"Chắc là ở bên ngoài kia, vẫn có một số nàng công chúa kì lạ như vậy nhỉ."

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ, với nụ cười nhẹ trên môi, tôi lẩm bẩm vài lời trước những cánh hoa anh đào đang mờ dần trong ánh sáng, và kéo rèm cửa sổ lại.

ỏooo