Tôi nuốt khan khi bước lên thang cuốn và bắt đầu đi xuống.
Rồi… ở giữa hai thang cuốn lên xuống, tôi thấy có thứ gì đó rơi xuống.
Một mảnh giấy nhỏ, giống như biên lai.
Khoan đã.
‘Lẽ nào là…’
Tôi nhanh tay chụp lấy mảnh giấy nhỏ kia.
“…! Cậu tìm ra rồi à. Đó là một trong những tờ rơi thông tin mà Cục đã để lại.”
Đúng vậy.
Một tờ rơi được giấu kín khỏi tầm mắt nhân viên siêu thị, chúng được dùng để giúp thường dân vô tình bị kẹt trong câu chuyện ma này.
‘Có lẽ mấy người gọi điện cũng thấy tờ này rồi.’
Tôi lật xem nội dung trên mảnh giấy giống biên lai đó.
----------------------------------------------
〔Hãy hít một hơi thật sâu, thật chậm.〕
〔Bạn đã bị cuốn vào một Thảm Họa Siêu Nhiên.〕
〔Tuy nhiên, không cần tuyệt vọng. Đã có ít nhất hàng chục trường hợp thoát ra thành công được ghi nhận, và chính phủ đã ghi chép lại các phương pháp để hỗ trợ bạn thoát hiểm.〕
〔Xin vui lòng xem hướng dẫn ở mặt sau.〕
----------------------------------------------
…Hự, mới đọc thôi đã thấy lo lắng rồi. Nó y như sách hướng dẫn sống sót trong mấy trò kinh dị.
‘Thật tình, trước khi bảo người ta hít thở sâu, thì họ nên đổi cái phông chữ đỏ và bố cục dở hơi này đi cái đã…’
Nhưng nội dung của nó vẫn y như trong trí nhớ của tôi.
Lật sang mặt sau, các chỉ dẫn vẫn như cũ.
‘Chỉ là mình không rõ đây là phiên bản nào thôi.’
Trong số các phương pháp thoát hiểm được liệt kê, có vài cách sẽ mất tác dụng nếu số lần thám hiểm quá nhiều.
Thời gian trôi qua, vật thể, mục tiêu, bố cục đều sẽ thay đổi, làm tình huống cũng biến đổi theo.
‘Tất nhiên, vẫn có những thứ không bao giờ đổi.’
Ví dụ như thế này:
----------------------------------------------
〔Những con ma đứng ở mọi lối ra sẽ không di chuyển cho đến khi hết giờ làm việc. Xin hãy yên tâm.〕
----------------------------------------------
“...”
Đúng rồi.
Ở ngay cái cửa tôi bước vào, chắc giờ cũng đã có một con ‘ma’ dị dạng đứng sừng sững ở đó…
Và cách thoát dễ nhất là lao ra ngoài lúc nó không để ý.
〔Nếu giờ đóng cửa chưa đến kể từ lúc bạn vào, bạn vẫn còn cơ hội. Nếu chặn được tầm nhìn của con ma, bạn có thể rời đi.〕
Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.
Người Gọi 1: *Khóc Nức nở*… Vâng, bọn em có thấy tờ hướng dẫn thoát hiểm đó, nhưng… nhưng bọn em không làm được… Bọn em chẳng có gì để ném lên đầu con ma cả… mà bọn em cũng đâu có ăn trộm gì. Tay với cũng không tới…!
‘Đây chính là lý do cần có đặc vụ đi kèm.’
Đặc biệt là ai đó có vật phẩm hữu dụng trong tình huống này và biết cách dùng chúng.
Thế nên một khi xác nhận được thân phận người gọi, chúng tôi phải rời đi trước khi hết giờ làm việc.
‘Nếu siêu thị đóng cửa, thì nó sẽ biến thành một game kinh dị thoát hiểm đúng nghĩa.’
May mắn thay, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy hai học sinh cấp ba mặc đồng phục ở gần thang cuốn tầng hầm B1, chỗ quầy đồ ăn vặt.
“Uwaaaaaa…”
Cả hai đang co rúm ở góc tường, khóc sưng cả mắt.
Họ chính là người gọi.
“Cậu có muốn tự mình nói chuyện với họ không?”
“...hửm, thưa sếp?”
“Bình tĩnh thử đi. Coi như một phần huấn luyện.”
“Ưm, vâng...”
Đặc vụ Đồng nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp một cách kỳ lạ.
Mồ hôi tôi bắt đầu túa lạnh kiểu khác.
Tôi cẩn thận tiến lại gần hai đứa nhỏ, ngồi xổm xuống và đối diện với tầm mắt của chúng.
“Xin chào. Hai em là người gọi cứu viện phải không?”
“...!!”
“A-AHHHH!”
Bịch.
Cả hai học sinh ngã ngồi phịch xuống đất.
“C-Các anh là người hả?! Anh thấy được bọn em sao?!”
“Đúng rồi. Anh nhìn thấy rất rõ.”
Tôi cố gắng mỉm cười hết mức.
“Bọn anh đến vì cuộc gọi của các em. Hai em đã chịu nhiều rồi.”
“Uwaaaaaaa…”
Nước mắt của hai học sinh như được ai đó mở vòi nước mà tuôn ra.
Chắc tụi nó đã bị nhốt ở đây khoảng ba tiếng, vì mùa đông nên trời tối nhanh, đủ để dọa tụi nhỏ kinh hồn bạt vía rồi.
“H-Hai anh ơi, làm sao vượt qua con ma ở lối vào? Tụi em thoát được thật hả?”
“Tất nhiên rồi. Đừng lo.”
Tôi hất đầu ra sau, đẩy hết trách nhiệm cho Đặc vụ Đồng!
“Người đằng sau anh là một đặc vụ cực kỳ cừ khôi… anh chắc chắn bọn mình sẽ thoát ra được.”
“Quao…”
Cả hai ngó lại so sánh bộ dạng lôi thôi của tôi với Đặc vụ Đồng chỉnh tề, thế là tụi nhỏ lập tức nép về phía Đồng.
‘Bản năng sinh tồn của mấy nhóc này trỗi dậy rồi.’
“V-Vậy… bọn em đi liền luôn hả?”
“Đúng vậy.”
Một đứa gần như bám chặt lấy Đồng như bấu vào phao cứu sinh.
Tinh thần đó mới đúng chứ!
Tôi thở phào và nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay.
‘Nếu giờ mà mình đi ra luôn thì…’
〔20:24〕
8 giờ 24 tối.
Theo như tôi biết, trong câu chuyện ma ‘Looky Mart’, thời gian giờ-phút-giây bên trong hoàn toàn khớp với thế giới thực.
‘Giờ đóng cửa là 11 giờ.’
Chúng tôi còn nhiều thời gian. Đủ để lên kế hoạch bằng vật phẩm rồi thoát ra an toàn.
Có vẻ Đồng cũng đang định giải thích tương tự.
“Họ đóng cửa lúc 11 giờ, nên ta còn dư dả thời gian. Cứ bình tĩnh—”
【♪ Na-na-na-na, na-na-nan-na-na-na, na-na-nan~ ♪】
“...”
…Tôi ngẩng đầu theo phản xạ.
Giai điệu chủ đề của Lucky Mart vang lên một cách tươi vui…
Y như tiếng chuông thông báo.
【Xin chào quý khách. Cảm ơn quý khách đã mua sắm tại Looky Mart hôm nay.】
【Như đã thông báo, để kỷ niệm Ngày Lao Động mùng 1 tháng 5, cửa hàng chúng tôi sẽ đóng cửa lúc 8 giờ 30 tối.】
“...!”
【Quý khách còn trong cửa hàng, xin hãy đi theo nhân viên để ra ngoài.】
Lách tách, lách tách, lách tách—
Đèn dần tắt từ cuối siêu thị, chỉ còn vài bóng sáng yếu như họ sắp chuẩn bị đóng cửa.
…Thang cuốn cũng ngừng chạy.
【Lặp lại thông báo.】
【Quý khách vui lòng đi theo sự hướng dẫn của nhân viên để ra ngoài.】
“Tại sao…!”
Tôi vội bịt miệng một đứa học sinh và cúi rạp xuống.
------------------------------------------------
〔Khi hết giờ làm việc, tuyệt đối đừng để nhân viên đóng cửa thấy bạn. Họ sẽ dẫn bạn ra ngoài.〕
〔Nhưng cái ‘bên ngoài’ đó không phải hiện thực.〕
-------------------------------------------------
【♪ Na-na-na-na, na-na-nan-na-na-na, na-na-nan~ ♪】
“...”
Xong rồi. Tiêu rồi.
