Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1307

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 134.2: Hết Thời Gian

‘Chết tiệt, điên thật rồi.’

Nhưng tôi phải ‘chặn’ tầm nhìn của cái thứ đứng che lối ra kia.

‘Muốn vậy thì trước tiên, tôi…’

Phải tạo mồi nhử.

Nén tiếng rên, tôi nắm vai thằng nhóc cấp ba:

“Cậu đọc tờ rơi rồi đúng không? Chúng ta phải trộm một món đồ. Mỗi đứa đều phải tự làm.”

---------------------------------------------

〔Trước khi che mắt được con ma biển quảng cáo kia, bạn phải khiến nó nhầm rằng bạn là khách hàng bình thường.〕

〔Trộm một món đồ mà người mua đã tính tiền, giữ trên người.〕

〔Hành động kín kẽ, không để ai phát hiện.〕

---------------------------------------------

“Nhưng mà nếu bị bắt thì…”

“Nếu chọn cái nhỏ, không ai để ý mất thì ổn thôi.”

Tôi liếc về phía cửa.

Không đông người lắm, nhưng mấy kẻ biết sắp đóng cửa đang vội vã tính tiền hoặc rời đi.

‘Nếu khéo léo len lỏi theo dòng người, thì có khi chúng tôi sẽ qua lọt mà chẳng cần làm gì thêm.’

Nhưng tôi không muốn đánh cược.

“Đưa dây câu.”

“Rõ.”

Tôi lập tức lôi ra một cuộn dây câu trong balo, trên đầu dây buộc một con mồi đỏ hình cá vàng bằng nhựa.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Truyện Kinh Dị

『Mồi Đồ Chơi』

Mô tả:

Một cuộn dây trong suốt, đầu gắn con mồi đỏ hình cá vàng.

Khi sử dụng có thể thu hút sự chú ý của thực thể siêu nhiên thuộc thang Chấn Thương trở xuống.

Thực thể càng mạnh, càng gần ‘nguồn’ thì hiệu quả càng yếu.

Điều kiện dùng: Công chức Cục Quản lý Thảm họa Siêu nhiên cấp 7 trở lên, hoặc có uỷ quyền đặc biệt.

========================

Khi chúng tôi trộm xong, tôi sẽ dùng cái này để kéo sự chú ý của con ma.

Tôi và Đồng sẽ đổi lượt canh gác cho nhau, thế là đủ thời gian cho hai thằng học sinh chuồn đi.

Đồng siết chặt sợi dây, liếc mắt cho tôi tín hiệu.

“Bắt đầu trộm.”

Tôi gật đầu, quay sang hai đứa học sinh.

“C-Chúng em không trộm được đâu…”

“Nghe này. Bọn chúng không nhìn thấy chúng ta, nên chỉ cần lấy thứ nhỏ, không ai để ý thì chúng ta sẽ ổn thôi.”

Con người hiếm khi chú ý nếu có vật gì biến mất trong túi hoặc hộp, nhất là khi họ đã gói nó lại rồi.

‘Chúng tôi sẽ trộm một thứ người mua ít để ý đến nhất…’

Một vật nhỏ như đồ dùng hàng ngày.

Thứ gì mà họ mua vì họ cần chứ không phải là họ ưa thích nó. Một thứ mà họ sẽ không ăn hay dùng ngay.

“...”

Tôi đi tới một vị khách đang ngồi trên chiếc ghế gần lối ra vào.

‘Sẽ dễ hơn nếu đối tượng không di chuyển.’

Có lẽ vì người đó đang chờ một ai khác, nên người này để chiếc túi vải thân thiện với môi trường trên đùi và chợp mắt một lúc.

Tôi nhanh chóng quan sát cái túi.

‘Hoàn hảo.’

Rồi tôi luồn tay vào túi và khéo ra một thứ nằm bên trong.

Chỉ nha khoa.

‘Hoàn hảo.’

“Còn vài cây chỉ nữa trong đó.”

“…!”

“Nhưng cẩn thận, thứ này dễ lôi cả mớ ra. Nên lấy từ từ thôi, ok? Nhanh và nhẹ thôi.”

“…Ừm.”

Nuốt khan, thằng nhóc thò tay vào, run rẩy. Rồi cũng lấy ra đúng hộp chỉ mà tôi vừa đặt lên trên.

“…E-Em lấy được rồi!”

“Tốt lắm!”

Ôm chặt hộp chỉ, cậu học sinh lùi lại với khuôn mặt đỏ bừng.

Cả hai chúng tôi quay lại nhìn đứa còn lại.

Thằng nhóc năm nhất kia, người cứ nép bên cạnh Đặc vụ Đồng.

“...”

Nó bước tới với khuôn mặt e ngại, chẳng thể nào giấu được sự lo lắng của mình.

“Ổn thôi, cứ bình tĩnh…”

“Em biết rồi! Đừng nói nữa, làm ơn im đi!”

“...”

Nó gần như phát hoảng.

Học sinh cấp ba ngắt lời tôi, có lẽ vì cậu bé muốn hoàn thành cho xong nên nó nhắm tịt mắt và đưa tay ra.

Tay cậu bé thọc vào túi và giật mạnh hộp chỉ nha khoa.

“Xong r…”

Nó rút tay ra với vẻ mặt mừng rỡ.

Khoan, lôi mạnh thế thì—

Bộp.

Tay học sinh lỡ quẹt vào má của vị khách.

“Chúa ơi!”

“…!!”

Bất ngờ, người phụ nữ ngồi trên ghế với túi vải trên đùi giật mình và ngã ngửa ra sau.

“Ơ—ơ ơ?”

Thằng học sinh hốt hoảng và níu lại cái túi vải theo phản xạ.

“M-Mẹ, mẹ ổn chứ? Ấy da—!”

Một người (có vẻ là người nhà) vội chạy lại và túm lấy túi để đỡ bà ta dậy, nhưng rồi người đó thấy cái túi cứ bay lơ lửng do bị thằng nhóc nắm chặt, và hét ầm lên.

‘Chết tiệt!’

Tôi vội túm thằng nhóc kéo mạnh về. Túi vải rơi xuống và đồ trong túi rơi lộn xộn trên sàn.

Người phụ nữ hét thất thanh:

“Có người, có người cầm túi tôi rồi biến mất!”

Các vị khách xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt họ đổ dồn về phía này.

“Bà nói gì thế? Ảo giác thôi…”

“Không đâu, bố! Con thấy rõ cái túi có vấn đề mà…!”

“Hả?! Tôi thấy có thằng nhóc nắm túi mà…! ”

Khốn kiếp.

--------------------------------------------

〔Dưới tình huốn bình thường, khách mua sắm không thấy được bạn.〕

〔Nhưng nếu có va chạm, họ sẽ cảm nhận được.〕

〔Trong một số tình huống, bạn còn có thể nói chuyện, cầu cứu họ giúp thoát.〕

--------------------------------------------

Trước khi va chạm thì chúng tôi còn tận dụng điều này được.

Nhưng…

“Giúp tôi với! Có ai không?!”

“Hả? Hôm nay là ngày gì? Sao tôi ở đây? Hảaaa?!”

--------------------------------------------

〔Nếu khách nhìn thấy bạn và phát hiện sự bất thường hoặc hoảng loạn, bạn chỉ có một lựa chọn: bỏ chạy thật nhanh.〕

--------------------------------------------

“Chạy.”

--------------------------------------------

〔Đám nhân viên đang đến.〕

--------------------------------------------

Ngay lúc đó, tôi và Đồng cùng đẩy cậu thằng học sinh và lao về phương hướng ngược cửa chính.

….Bởi vì từ thang cuốn, từ cuối quầy thanh toán, từ toilet, chúng bắt đầu lạch bạch đi ra.

Cọt kẹt, cọt kẹt.

Âm thanh đó vang lên.

Cọt kẹt-cọt kẹt-cọt kẹt-cọt kẹt-cọt kẹt-cọt kẹt.

Âm thanh ét ét và chói tai như bong bóng cao su cọ xát rít lên phía chúng tôi không ngừng, và mỗi lúc một nhiều hơn.

Bản năng thúc giục tôi lao tới khu vực phức tạp hơn.

…Qua dãy quầy thu ngân, chui vào mê cung kệ hàng.

‘Khốn nạn.’

Tôi liếc đồng hồ.

〔20:29〕

Hết thời gian rồi.

Giờ đóng cửa đến nơi.

‘Phải trốn thôi.’

Chúng tôi phải từ bỏ phương án trốn qua cửa.

Trong vòng chưa đầy một phút, khách sẽ biến mất và nhân viên sẽ đông gấp bội. Chúng tôi phải cắt đuôi chúng trong vòng 60 giây. Để làm việc đó, chúng tôi phải trốn…

‘Nhưng bốn người thì nhiều quá!’

Tôi bắt gặp ánh mắt Đặc vụ Đồng.

Anh ta liếc lên trần, gật nhẹ, rồi đột ngột rẽ hướng và kéo theo một học sinh.

“Ơ…!”

“Đi với tôi.”

Tôi cũng kéo đứa còn lại chạy ngược phía.

Cả hai thở dốc và chạy muốn rách phổi. Tiếng rít sau lưng vẫn kêu vang, nhưng số lượng đã ít đi trông thấy.

 ‘Chúng đang tập trung đuổi theo nhóm Đồng.’

Anh ta ắt hẳn đã cố tình dụ chúng đi. Tôi bỏ nỗi lo của mình quan một bên, thầm cảm kích và chạy như một thằng trốn trại.

Máy hút bụi, mỹ phẩm, bát đĩa, chất tẩy rửa…

Vô số kệ hàng nối tiếp nhau không dứt trong khu mua sắm thên thang, cho đến khi–

Chúng tôi đụng thẳng mặt một nhân viên khác.

‘Chết mẹ.’

Cọt kẹt, cọt kẹt.

Chúng tiếp tục dí chúng tôi. Mỗi lần như vậu thì tôi lập tức đổi hướng cùng với cậu nhóc và tiếp tục chạy.

“Hộc, hộc…”

Cậu học sinh năm nhất thở dốc như sắp xỉu.

Tôi có thể ngửi thấy vị sắt của máu trong cổ họng.

Cái siêu thị quái vật này cứ như mê cung không lối ra, cứ như thể từ kệ hàng nào cũng có thể có nhân viên tràn ra…

‘Cmn!’

Cọt kẹt-cọt kẹt-cọt kẹt-cọt kẹt-cọt kẹt.

Chúng tôi vòng hết dãy này sang dãy khác.

‘Cách này không ổn.’

Chúng tôi cần một chỗ để ẩn thân.

Một nơi mà nhân viên sẽ không tìm thấy chúng tôi, một nơi chúng tôi có thể chui vào ngay mà không cần phải chuẩn bị gì và đủ rộng cho hai người.

Rồi khi chúng tôi quẹo thêm một góc…

‘…!’

Tôi thấy nó.

〔Máy đánh trứng giảm 50% 〕

Một kệ trưng bày hàng di động.

‘Được rồi.’

Tôi dúi thằng nhóc vào gầm của chiếc kệ máy đánh trứng, rồi chui theo sau.

Và cả hai nín thở.

------------------------------------------

Nay tới đây thôi, mai tôi bom cho xong cái siêu thị này luôn.