Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1307

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 136.3: Tầng Bốn

Chúng tôi rời khỏi khu ẩm thực tầng hai.

Rồi cẩn thận leo lên chiếc thang cuốn đã dừng. Để tránh bị nhân viên phát hiện, cả hai còn tháo giày, đi chân trần một cách lặng lẽ hết mức có thể.

Không ai nói thêm lời nào.

Từng bước một, chúng tôi dè dặt đi trong im lặng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cả hai.

Và cuối cùng, khi đặt chân tới tầng ba…

“A...”

Có gì đó sai sai.

Ngày xưa, ở Lucky Mart cũ, tầng ba vốn dùng cho mấy chương trình khuyến mãi có thời hạn.

Những quầy trưng bày theo chủ đề thay đổi hằng ngày, kèm đủ kiểu giảm giá.

Tuy nhiên, cảnh tượng chúng tôi thấy bây giờ lại là…

“C-Cái gì thế này…?”

Những quầy hàng cứ lặp lại vô tận.

Một siêu thị không có điểm dừng.

Nếu tầng một và tầng hai chỉ đơn giản tái hiện quá khứ của Lucky Mart, khiến người ta thấy rờn rợn, thì từ tầng ba trở đi, không gian kéo dài đến vô cực và méo mó một cách dị thường.

On4tzlxd o

--------------------------------------------

〔Theo hồ sơ, đã có 3,611 quầy sự kiện được ghi nhận ở tầng ba của siêu thị, phủ trên diện tích 232 km².〕

〔Luôn phải xác định điểm xuất phát. 〕

〔Nếu lạc đường, có thể sẽ chẳng bao giờ tìm lại được thang cuốn đi xuống.〕

--------------------------------------------

Một mê cung khổng lồ, như bản vẽ loạn trí hay bức tranh méo mó, nơi các quầy khuyến mãi lặp đi lặp lại đến mức phát điên.

Nhưng đồng thời, điều đó cũng đồng nghĩa dễ dàng trốn tránh hoặc ẩn nấp trước nhân viên hơn.

Có khu vực cả tháng trời không hề thấy bóng nhân viên.

‘Cũng tiện để lén kiếm đồ ăn hoặc nhu yếu phẩm…’

…Nếu bỏ cuộc chuyện thoát thân, thì là vậy.

Có lẽ đó cũng là nơi vô số người mất tích bị tản ra.

Có thể cả Đặc Vụ Đồng nữa.

“...”

“...”

“Bám sát tường. Nếu thấy cửa thoát hiểm thì báo anh ngay.”

“D-Dạ…!”

Chúng tôi ép người sát vào bức tường sau của thang cuốn, chậm rãi bước vào con đường hoa mắt giữa những dãy kệ nối dài vô tận.

Trong gian siêu thị mờ tối, chỉ còn ánh đèn khẩn cấp sau giờ đóng cửa, góc này nối tiếp góc kia và lặp đi lặp lại.

〔Khuyến mãi Đồ Cắm Trại〕

〔Sự kiện Xả Hàng Mùa Đông〕

〔Đặc Biệt Quà Tân Gia〕

〔Bán Thịt Của Bạn tại Looky Mart〕

〔Hạ Giá Lớn Cho Dụng Cụ Làm Bếp – Dọn Kho Mùa Xuân〕

Những tấm bảng nhanh chóng trở nên càng lúc càng rùng rợn. Mỗi lần thấy một gian hàng hoặc biển hiệu kiểu đó, tôi lập tức ngoảnh đi và chọn một lối khác.

Khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi lần lượt băng qua từng gian hàng, vừa đi, vừa xác định vị trí thang cuốn và khoảng cách tới đó.

Rồi tôi nghe thấy một âm thanh mơ hồ.

Một âm thanh đục từ phía xa và được vọng lại từ phía bên kia dãy kệ.

- “...”

Tôi bước nhanh hơn.

Âm thanh dần rõ rệt, cho đến khi…

- “Hử? Có ai đó à…?”

“Hử?”

Thằng nhóc cấp ba ngẩng đầu giật mình.

- “Ai vậy? Có cần giúp không?”

Một giọng nói cất lên từ xa.

“Đó… là người khác…”

“Suỵt.”

Tôi cúi xuống, kéo thằng nhóc ngồi thụp cùng, thì thầm cảnh báo.

“Có thể không phải người.”

“…!”

“Và… kể cả nếu là người, nhưng đã mắc kẹt ở đây bao lâu, thì liệu còn… bình thường không?”

“…!!”

Không thể nào còn tỉnh táo.

Khả năng đó mong manh đến mức gần như không tồn tại.

Mà lại còn cất giọng thân thiện thế kia.

‘Nguy hiểm.’

Nếu đúng là người, lại càng đáng sợ hơn.

- “Này! Cậu kia, cậu là người đúng không? Tôi có thể giúp cậu.”

Chúng tôi bắt đầu chạy men theo tường. Giọng nói ngọt ngào kia vẫn gọi theo:

- “Nếu tôi cứ nói mãi, nhân viên sẽ tới mất. Tôi biết lối ra. Tôi có thể giúp cậu.”

Mồ hôi rịn sau gáy thằng nhóc. Tôi vẫn chạy trong khi dò khoảng cách đến giọng nói đó.

- ”Nhanh lên. Cậu không muốn bị nhân viên bắt gặp đâu.”

‘Chết tiệt.’

Có nên tìm cách khống chế hắn dù chỉ chốc lát không? Nhưng nếu thật sự có nhân viên xuất hiện… Đúng rồi, nếu là người thật, để hắn bị nhân viên tóm trước khi tới gần bọn tôi sẽ an toàn hơn.

Cứ đi tiếp… Khoan đã.

‘Đó là…’

Ngẩng đầu lên, tôi chợt thấy thứ gì đó hiện ra dọc bức tường chúng tôi đang men theo.

Một cánh cửa kim loại.

Cửa thoát hiểm có đèn xanh. Và…

Một tấm biển.

〔3F ↗ 4F〕

“C-Cái đó…!”

Chính nó.

Cửa thoát hiểm dẫn lên tầng bốn.

Tôi lập tức chạy tới và nắm lấy tay cầm kim loại, rồi hối hả dặn thằng nhóc điều quan trọng nhất.

“Dù thế nào cũng không được leo cầu thang.”

“Hả?”

“Sau khi chúng ta mở cửa bước vào, cứ đứng yên đó, không được di chuyển. Hiểu chứ? Tuyệt đối không bước khỏi chỗ đó.”

Thằng nhóc gật đầu, mắt hoang mang sự sợ hãi.

Được rồi.

Đây là giả thuyết của tôi.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma

[Looky Mart]: Bản Ghi Âm Đặc Biệt:

Đặc Vụ Choi: Nhìn thì bình thường, chỉ là lối thoát hiểm cũ… Có cầu thang… Không thấy gì lạ… Cửa thoát vẫn còn.

========================

‘…Nhưng đến khi anh ta bắt đầu leo lên thì cửa biến mất ngay, đúng không?’

Nói cách khác.

Nếu không leo cầu thang, thì cửa tầng ba sẽ không biến mất.

Bởi vì bạn chưa thực sự rời khỏi tầng ba.

Và nếu suy đoán đó đúng, nơi này còn an toàn hơn bất cứ chỗ nào khác.

‘Không có ghi chép nào cho thấy nhân viên leo lên tầng bốn.’

Do tầng bốn vốn không tồn tại trong siêu thị.

Nên không gian trong cửa thoát hiểm dẫn lên tầng bốn sẽ trở thành vùng an toàn, nơi chỉ con người mới vào được.

Như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

‘Mình còn có thể lấy đồ ăn dự trữ trong hình xăm ra dùng ở đó.’

Vì một khi đã bước qua cánh cửa này, tức là không còn thuộc phạm vi siêu thị.

Chúng tôi có thể ở lại ngay trên chiếu nghỉ cầu thang, rồi kiểm tra bên ngoài vào 10 giờ sáng mỗi ngày xem siêu thị đã mở lại chưa.

‘Đây là lựa chọn an toàn nhất rồi.’

Trong tình trạng đi cùng một thằng nhóc bị thương, lại không có『Kẹo Hoài Niệm』vô hạn, đây là cơ hội tốt nhất.

Dù lời đồn về tầng bốn có khủng khiếp đến đâu, chúng tôi cũng phải liều thôi.

Tôi nghiến răng và đẩy cánh cửa kim loại.

Két…

Âm thanh y hệt như trong hồ sơ vang lên, cầu thang cũ kỹ phía sau cửa lộ ra.

“Đi thôi, cẩn thận đó.”

“V-Vâng…!”

Cả hai bước vào. Để phòng bất trắc, tôi xé một mẩu giấy từ sổ tay, kẹp vào khe cửa và ngăn nó khép kín.

Từ bên ngoài sẽ chẳng ai nhận ra cửa đang mở.

‘Hà…’

Vậy là tạm thời tránh được kẻ điên phía sau.

Ngay khi tôi vừa thở phào—

“A-Đặc Vụ Nho…!”

Thằng nhóc run run kéo tay áo tôi…

Trong khi chỉ tay lên phía cầu thang.

“Nhìn… kìa…!”

Trên lối đi lên.

Một luồng lạnh toát chạy dọc sống lưng khi tôi ngẩng lên.

Một người đang đứng trong cầu thang dẫn tới tầng bốn.

Một người phụ nữ với mặt mày tái nhợt, hốc mắt trũng sâu và tóc cắt ngắn.

1a6hFMI.png

“…Ng-Người, là người thật!”

Go Yeongeun.

Cô bạn cùng khóa và là sinh viên y dược của tôi.

“...”

‘…Gì?’

Não tôi không kịp xử lý chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.

Nhưng rồi tôi nhận ra cô ấy đang mặc gì.

Trên cổ áo của cô ấy có cài một tấm bảng kim loại, huy hiệu chính thức của đặc vụ Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.

‘À.’

Những lời trong ký ức tôi trỗi dậy.

— “Hiện tại có hai đặc vụ từng vào trước đó đang ở trạng thái mất tích ngắn hạn trong Thảm Họa này.”

Đặc Vụ Đồng đã nhắc rồi.

Có hai người mất tích.

“…!”

Và một trong số họ lại chính là người đồng nghiện, gián điệp trà trộn vào Cục với tư cách tân binh như tôi.

Go Yeongeun.