Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 138.2: Đặc Vụ Đồng Ở Đâu?

“…Quay lại cầu thang thoát hiểm thôi.”

“Vâng.”

Dưới ánh nến của Go Yeongeun, chúng tôi bước đi. Tôi lau sạch con dao phay dính máu, xếp gọn lại vật phẩm và đặt chúng vào chỗ cũ. Trong lúc đó, đầu óc tôi lại lóe lên những suy luận mới.

Sai lầm.

Những phản biện chống lại mấy điều ‘chắc chắn’ mà tôi từng tin sái cổ.

Đặc vụ Đồng thật sự thoát ra vào ngày thứ ba sao?

Nếu kiểm tra lại bản ghi thám hiểm mà tôi vẫn còn nhớ mơ hồ.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma

[Looky Mart]: Hồ sơ Thám hiểm #3 (Chắc vậy?)

Một đặc vụ nhận tín hiệu cầu cứu của dân thường và tiến vào siêu thị khoảng 7 giờ tối. (Tên đặc vụ: méo nhớ)

Looky Mart đóng cửa sớm vì lí do ???. Biến cố bất ngờ phát sinh, đặc vụ mất liên lạc suốt ba ngày.

Kết quả: Giải cứu thất bại. Đặc vụ trở về một mình.

========================

Phản biện thứ nhất: Thời gian vào khác nhau.

Chúng tôi bước vào sau 8 giờ, còn trong hồ sơ ghi là 7 giờ.

Có thể sự chậm trễ là do tôi. Anh ấy phải đưa đồ, giải thích tình hình… trễ một tiếng cũng hợp lý.

Nhưng mấu chốt là: tình huống không hề giống y hệt.

“Mình không nên ép hoàn cảnh của mình vừa khít với hồ sơ đó.”

Phản biện thứ hai: Hồ sơ không hề nói anh ấy thoát ra khi nào.

‘Mất liên lạc ba ngày’ không đồng nghĩa siêu thị chắc chắn sẽ mở cửa lại sau ba ngày.

Niềm tin rằng cứ chờ ba ngày là được thả chỉ là ảo tưởng mà thôi.

“…Phù.”

Và…

Hãy nghĩ hợp lý hơn, cái nhìn khách quan.

Ngay từ đầu…

‘Sao Cục Quản Lý lại cho một tân binh mới toanh nhảy thẳng vào một câu chuyện ma cấp cao thế này?’

Đây không phải Tập đoàn Daydream.

Cục sẽ không đẩy một kẻ chưa chuẩn bị vào ác mộng được phê duyệt bởi Thang Chấn Thương, ngang cỡ Cấp B của Daydream, trừ khi có biện pháp bảo đảm.

“Nếu suy luận từ tiền đề đó…”

Có một khả năng.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: 

Đặc vụ của Cục đôi khi được giao một món đồ cho phép ‘thoát hiểm khẩn cấp’ khỏi các câu chuyện ma dưới một cấp độ nhất định.

========================

Với lính mới, món đó thường do đàn anh giữ, phòng khi tân binh hoảng loạn mà dùng bừa.

Nói cách khác…

Nếu Đặc vụ Đồng thực sự được cấp món đó.

“Anh ấy sẽ làm mọi cách để kéo mình cùng thoát.”

Vì đó là trách nhiệm.

“...”

“Đặc vụ Nho?”

“Xin chờ một chút.”

Tôi dừng lại, ráp nối lại những sự kiện ngày đầu dưới góc nhìn của Đồng.

Tình huống như sau: 

Tôi vào vai Đặc vụ Đồng, một cấp trên bị tách khỏi đàn em của mình.

Chúng tôi không có tọa độ chung, không liên lạc trực tiếp. Chỉ một ánh mắt ‘hẹn gặp lại ở tầng trên’.

Trong một câu chuyện ma cấp cao với biến số đầy rẫy.

Tôi đồng thời cũng là một lão làng quen đối phó tân binh…

“...”

À.

“Đặc vụ.”

“Vâng?”

“Tôi nghĩ tôi biết đàn anh mình đã đi đâu.”

“…!”

***

Sau khi tôi tóm tắt gọn mọi việc bằng câu: “Đi cùng một lão luyện thì cơ hội sống sót cao hơn”, Go Yeongeun đã đồng ý dùng nến để thám hiểm tiếp.

Đích đến…

“Cái thang cuốn này phải không?”

“Đúng.”

Chiếc thang cuốn từ tầng một lên tầng hai—

Chính nó.

“...”

Cả ba chúng tôi đi xuống tầng một và đứng trước thang cuốn.

Tay vịn thang cuốn im lìm trong bóng tối.

Nhưng đây là thang cuốn chúng tôi chưa từng dùng.

Trước giờ, tôi và cậu học sinh chỉ bò trên thang cuốn ngược chiều (cái thang từ tầng hai xuống tầng một) để leo lên.

‘Mà bình thường, bạn phải dùng cái hướng lên đi lên…’

Đặc vụ Đồng hẳn đã trông chờ tôi chọn lối này.

Tôi đưa cậu học sinh thêm một viên『Kẹo Hoài Niệm』và bảo em ấy đi trước.

“…Còn ba viên.”

Tôi phải tiết kiệm hơn. Nhưng tạm thời, tôi cần hiệu quả tối đa.

“Đặc vụ, anh có thể đi lên trước không?”

“…Tôi sẽ đi chậm. Cẩn thận.”

“Vâng.”

Go Yeongeun dẫn đường. Ba chúng tôi bắt đầu bước bộ trên thang cuốn.

“Huuu…”

Nghĩ đi.

‘Giống như mình đang suy luận bước đi của anh ấy, thì Đồng cũng hẳn đã đoán được hành động của mình…’

Và anh ấy chắc chắn tỉnh táo hơn tôi, anh ấy sẽ không bị cuốn đi bởi cảnh người bị nghiền trong máy xay hay gánh thêm một học sinh gãy chân…

Nếu tôi đặt mình vào góc nhìn của Đặc vụ đó và đánh giá về Đặc vụ Nho, về chính tôi.

Một tân binh có chút kinh nghiệm, nhưng vẫn nhút nhát và có chấn thương tâm lý.

Ngày đầu tiên, nếu tôi thận trọng hơn, tôi sẽ làm gì?

‘Có lẽ tôi đã lê lết mãi ở tầng một.’

Không vội trèo lên, mà chui rúc trong góc, trốn ngẫu nhiên các chỗ khác nhau và bị nỗi sợ nhấn chìm, đúng kiểu tân binh điển hình.

‘Đồng sẽ nghĩ rằng tôi phải mất rất lâu mới dám lên tầng hai.’

Nhưng nếu anh ấy có một chỗ ẩn náu ‘an toàn hơn’, biết rằng tôi sẽ hoảng loạn nếu đến tầng hai không thấy ai… thì…

Chỉ có một khả năng.

“Anh ấy sẽ để lại tín hiệu trước khi tôi đi lên.”

“...”

Tôi nhìn quanh, thấy trên bảng quảng cáo thang cuốn có tấm biển quảng cáo treo màu đỏ, ở góc của tấm biển, mép của một tờ giấy ló ra.

Đó là tờ rơi của Cục Quản Lý.

“Hả?”

Trong mắt thường thì chỉ như giấy rác. Nhưng với người trong nghề, nó sáng rực như tín hiệu cứu hộ.

Trong khi người bạn đồng hành của tôi lẩm bẩm ở phía sau, tôi nhẹ nhàng bóc tờ rơi và mở nó ra.

Mặt sau là chữ viết nguệch ngoạc và đậm nét.

〔Khuyến Mãi Lớn Cho Đồ Cắm Trại Mùa Đông - Ngoài Vụ〕

〔Tường ngoài cùng tầng 3. Gian số 12.〕

“Tôi nghĩ tôi biết chỗ anh ấy rồi.”

Tôi biết chữ ký viết tay mà Đồng để lại.

***

Dưới ánh nến lờ mờ, chúng tôi lao đi.

Ba người như chạy tiếp sức, hối hả vượt qua không gian siêu thị lặp đi lặp lại.

“Gian số 12, đúng không? Gian 12!”

“Đúng…!”

Niềm hi vọng được gặp đồng đội khiến cả cậu học sinh cũng gắng sức.

Băng qua những lối đi rùng rợn vô tận, cuối cùng chúng tôi thấy…

〔Khuyến Mãi Lớn Cho Đồ Cắm Trại Mùa Đông - Ngoài Vụ〕

Một khu trưng bày dựng thành cảnh cắm trại, đầy lều, bếp gas, ghế xếp…

Két.

Thấy chúng tôi, một bên lều hé mở. Một gương mặt căng thẳng ló ra với ánh mắt dò xét.

“Này! Kim Jaehoon!”

Cậu học sinh đi cùng tôi lao tới và chạy khỏi vòng sáng cây nến. 

Dễ hiểu thôi.

Cậu ấy vào đây cũng vì tìm người bạn kia, người đi cùng Đồng.

“O-Ôi trời!!”

“Cậu ổn chứ?”

“Hhic, waaahhh…”

Hai đứa túm chặt lấy nhau và bật khóc. Tôi giật mình, tiếng khóc ngoài vùng bảo hộ dễ thu hút nguy hiểm nhưng không có gì xảy ra.

‘Đồng hẳn đã bố trí thứ gì rồi.’

Cảm tạ trời đất. Nghĩ vậy, tôi và Go Yeongeun cũng thả lỏng và tiến lại.

“Tôi dập nến chút nhé?”

“Ừ, dập thôi.”

Theo hướng dẫn của người đi trước, chúng tôi tiến vào khu an toàn.

“Khụt khịt…”

Mất vài phút hai cậu học sinh mới dịu lại. Đứa nhóc ở với Đồng trông cũng khổ sở, nhưng không bị thương nặng.

‘Anh ấy chăm sóc kỹ lưỡng cậu nhóc rồi.’

Khác biệt rõ ràng giữa một tân binh cứu trợ và một lão luyện. Tôi nhìn hai đứa nhỏ, cảm thấy áy náy.

Cậu học sinh, người tôi chăm nhờ 『Kẹo Hoài Niệm』 mà hồi phục, gượng cười.

“Tớ chỉ mừng là cậu vẫn sống sót.”

“…Ừ.”

...

Có gì đó sai sai.

Cậu bé được Đồng dẫn theo run rẩy và hoảng loạn, dù hành động của cậu bé có thể giải thích được, nhưng sự bất an của cậu ấy… quá mức.

Go Yeongeun ghé tai tôi thì thầm.

“Đặc vụ Nho, cậu ấy không phải người chúng ta đang tìm đúng không?”

“…Đúng.”

“Vậy… đặc vụ kia đâu?”

“...”

Một nỗi lạnh buốt bò dọc sống lưng tôi.

“Không thể nào…”

Tôi nhìn thẳng vào cậu bé đi với Đồng. Cậu giật thót như thể bị bắt quả tang.

Lý do chúng tôi đến đây…

“Đặc vụ đâu?”

“...”

Trong chiếc lều, đôi mắt cậu bé lại ngân ngấn.

“Đặc vụ… a-anh ấy bị nhân viên phát hiện…! Họ… họ kéo đến cả chục người một lúc…!”

“…!”

“V-Và em nghĩ anh ấy… chắc đã bị bắt rồi.”

...

“Bọn họ… nhân viên… chắc đã lôi anh ấy đi đâu đó, hhic…”

Sau ba ngày kẹt trong câu chuyện ma Looky Mart—

Đặc vụ Đồng… đã trở thành một ‘mặt hàng’ của siêu thị.