“...”
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
“…Không lẽ…”
“Phải.”
Rõ ràng rồi.
Đặc vụ Đồng đã bị ‘chế biến’ thành ma - nơ - canh.
Điều duy nhất khiến người ta thấy đỡ rùng rợn là không có máu ở chỗ bị cắt.
Nhưng đôi mắt anh ta nhắm nghiền, cơ thể mềm oặt và hoàn toàn bất tỉnh.
“…Chúng ta có nên ra tay không?”
“…Ừ.”
Chúng tôi bám sát phía sau hai nhân viên đang khiêng anh ta.
Trong khi đi theo, đầu óc tôi trống rỗng.
Làm quái gì bây giờ?
‘Khốn kiếp.’
Anh ấy… còn sống chứ?
Tôi có nên gọi anh ấy không? Nhưng ngay cả với bảo hộ từ cây nến, liệu có an toàn khi phát ra tiếng động sát bên nhân viên như thế này?
Kèn kẹt…
Hai nhân viên khuân Đặc vụ Đồng bước qua lối ra khu vực nhân viên.
Thực ra thế còn thuận lợi hơn.
Sau một thoáng do dự, tôi liều một phen.
“…Đi sát vào.”
“...”
Go Yeongeun gật đầu, tăng tốc và bám dính sau lưng nhân viên.
Ngay khi họ bước vào vùng sương mờ của cây nến, tôi vươn tay tới.
Và khẽ vỗ vô cổ Đặc vụ Đồng.
Vô, vỗ.*
“…!”
Đôi mắt Đồng bật mở.
Tôi nuốt nước miếng và nói.
“…Đặc vụ.”
Ngay tức khắc—
Phùùùùù—
Một nhân viên khiêng anh ta bị xì hơi và xẹp xuống như bong bóng bị chích.
“…!!”
Một nhịp sau, kẻ còn lại cũng rít lên, thân hình lập tức trở nên nhàu nát và xẹp lép.
Trong tay phải Đồng–
–Là một khẩu súng lục trong suốt.
『Súng Thủy Tinh』
Vũ khí tiêu chuẩn của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.
Nó tỏa sáng trong tay một chuyên gia thực thụ.
Chỉ một cái vẩy cổ tay, khẩu súng biến mất và tan vào không khí.
⧛Xin… cảm ơn quý khách!⧚
⧛Eueeeh… xin chào quý…⧚
Những nhân viên xẹp lép lặp đi, lặp lại mấy câu phục vụ khách, giọng chúng trở nên quái dị như thể vẫn còn một thứ khủng khiếp đang cố chui ra từ trong xác chúng. Nhưng trước khi thứ đó kịp chui ra, Đồng đã trói chặt chúng lại.
『Dây Trói』
Vật phẩm khống chế tiêu chuẩn của Cục.
Đôi tay anh ta di chuyển thoăn thoắt và quấn mảnh dây quanh cả hai nhân viên, rồi ngồi đè lên chúng như để cố định mục tiêu.
…Đối với Đặc vụ Đồng, việc khống chế hai nhân viên dễ như ăn bánh.
“Chúng sẽ không gây ồn trong vòng năm phút.”
Động tác anh ta điêu luyện đến mức khó tin, nhất là với một người vừa mất cả đôi chân.
“…Đặc vụ Nho.”
Đồng ngẩng lên và nở một nụ cười nhạt.
Trong mắt anh ta là sự điềm tĩnh của một người đã chuẩn bị từ lâu.
“Cậu tới rồi. May quá, sức chịu đựng của tôi không uổng.”
“...”
“Còn đây là ai?”
Ánh mắt anh ta chuyển sang Go Yeongeun.
“Một trong các đặc vụ mất tích trước đó, nhưng cô ấy sống sót.”
“...”
Go Yeongeun cúi đầu.
“…Cô đã làm rất tốt. Tôi mừng vì cô an toàn.”
Đặc vụ Đồng lại nhìn tôi, ánh mắt anh ta khá ấm áp và xen lẫn chút cảm xúc buông xuôi.
Nó khiến dạ dày tôi quặn lại.
“Đặc vụ Nho.”
Anh ta thò tay vào bên trong đồng phục.
“Cầm lấy cái này, nó dùng để rời khỏi đây.”
…Một đôi dây giày.
Chúng được bện bằng sợi ngũ sắc với hoa văn tinh xảo, chất liệu ánh lên vẻ bóng lạ thường.
“Tôi chỉ có hai cái, đủ để hai người thoát.”
“...!”
“Buộc vào giày và bước ba bước về phía trước, thì anh sẽ lập tức dịch chuyển ra ngoài.”
Vô thức, tôi nhìn xuống phần dưới cơ thể Đồng.
…Đôi chân của anh ta đã bị cắt cụt.
Anh ta không thể bước đi.
Nên không thể dùng vật phẩm này.
Với anh ta, sự lựa chọn không hề tồn tại.
“…Tôi sẽ tìm cách khác, còn hai người hãy lo thoát thân trước.”
“...”
“Không còn nhiều thời gian đâu, đi đi.”
Không.
Tôi có thể dùng『Kẹo Hoài Niệm』, chỉ cần đưa cho Đồng thì anh ta hồi phục tạm thời và thoát ra ngay.
Tuy nhiên…
Không.
Tôi siết nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch.
Tôi chỉ còn ba viên.
Nếu dùng một viên cho Đồng… tôi sẽ làm gì với chỉ hai viên kẹo đây?
Trong ba học sinh cần cứu, có hai đứa không thể tự đi.
Chẳng phải sẽ hợp lý hơn nếu Đồng ở lại hỗ trợ sao?
Hàng loạt phép tính xoáy trong đầu khiến thái dương tôi muốn nổ tung.
Có cách nào khác không?
Một thứ gì đó…
“...”
À. Đúng rồi.
“Đặc vụ.”
Tôi giả vờ lục đồ, nhưng thực chất rút vật phẩm từ hình xăm.
Một lọ thủy tinh nhỏ, tỏa ánh xanh non.
『Dược Thể Phục Hồi』
Hạng C (Tốt)
Phao cứu sinh cuối cùng của tôi.
Tôi khéo léo nghiêng lọ sao cho Go Yeongeun không thấy nhãn, rồi kín đáo đưa cho Đồng.
“Uống đi. Đây là dược thể tái tạo.”
“…!!”
“Chờ—”
“Ổn mà, vật phẩm đã được kiểm chứng.”
Tôi liếc Go Yeongeun và chặn lời cô ấy trước khi cô ấy phản đối.
‘…Nếu suy đoán của mình đúng.’
Đây không chỉ để Đặc vụ Đồng dễ thoát.
Đây là khoản đầu tư.
Một ván cược sinh lời lớn hơn.
Một bước đệm cho mục tiêu thật sự.
‘Đây mới là đáp án đúng.’
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi, xen lẫn với nó khoái cảm khi tìm ra giải pháp tối ưu.
…Và đè nén bản năng sợ mất mát.
“...”
Dù rõ ràng bất an, Go Yeongeun vẫn chọn im lặng.
Nhưng Đồng không vội uống. Anh nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm của anh trở nên khó đoán.
“…Thứ này được chế ở ‘nơi cậu đến’ à?”
“...Phải.”
Tôi khẽ gật đầu và nở một nụ cười gượng.
“Đây là lọ cuối cùng… Tôi biết có thể anh thấy khó chịu, nhưng anh cần nó.”
“...”
Một ánh sáng lạ thoáng chớp qua trong mắt Đồng.
Đó là biểu cảm phức tạp, chẳng rõ là do lưỡng lự hay tức giận.
Rồi anh ta thở hắt một hơi và đưa tay ra.
Cạch.
Âm thanh ngắn gọn khi lọ thủy tinh chạm vào lòng bàn tay.
Không nói thêm, Đồng mở nắp và uống cạn dược thể trong một ngụm.
