Chúng tôi phóng thẳng về khu cấm trại gần như hết tốc lực. Việc chúng tôi không làm rơi cây nến quả là kỳ tích.
“Hahh… haahh…”
Vừa kịp lúc.
Mấy học sinh cấp ba kia đã ở ngưỡng sắp bỏ chạy.
“Bọn họ không quay lại! Với lại… có gì đó sai rồi!!”
“T-Thế này thì…”
‘Chết tiệt.’
Các đặc vụ biến mất hơn một ngày, siêu thị thì vang lên âm thanh nhân viên lục cục không ngừng.
Chẳng trách mấy đứa nhỏ hoảng loạn và tính bỏ sang tầng khác.
Hai học sinh vật vã tranh cãi: làm sao đưa theo hay bỏ lại đứa bạn đờ đẫn, hoặc tìm đường thoát thế nào… Thế rồi khi thấy chúng tôi, cả bọn ngã gục tại chỗ.
“Áaaa!”
“Đ-Đặc vụ…!”
Như một cơn ác mộng được hóa giải.
Chúng tôi dẫn đám học sinh vừa khóc vì nhẹ nhõm, vừa quát mắng vì đến trễ trở lại trung tâm khu cấm trại.
Trong lúc đó, Đồng nhanh chóng kiểm tra hàng rào bảo vệ anh đã dựng.
“Còn bao lâu?”
“Khoảng một tiếng.”
Khốn kiếp.
“Ít ra vẫn đảm bảo được một giờ an toàn. Chúng ta phải tận dụng thời gian để chấn chỉnh lại.”
Ngay lập tức, Go Yeongeun dập nến và kiểm tra tình trạng học sinh, rồi bắt đầu sâu chuỗi những gì đã xảy ra.
…Cô nàng này đáng tin thật.
‘Phù.’
“Tôi sẽ canh chừng. Cô lo thay đồ đi.”
“…Rõ.”
Trong khi Yeongeun chui vào lều, Đồng tranh thủ thay bộ đồng phục đặc vụ dự phòng mang theo.
Còn tôi thì dựng tai lắng nghe từng tiếng động quanh khu vực, cố gắng nghĩ bước kế tiếp.
‘Cầu thang bộ hẹp quá.’
…Tôi vẫn muốn tự ru rằng cửa hàng sẽ mở lại hôm nay, nhưng đặt niềm tin vào một điều dễ dãi như thế thì khác gì tự hủy trí óc mình.
Ngậm lấy vị ngọt còn sót của『Kẹo Hoài Niệm』, tôi cố đánh lạc tâm bằng chuyện khác.
“Anh ổn chứ?”
“…Ổn.”
Đồng thò tay vào túi quần nhuộm máu của đồng phục cũ, lôi ra chỗ trang bị quen thuộc của mình và lần lượt đeo chúng lại.
Cho đến khi—
Anh gặp một vật khiến anh khựng lại.
…Một chiếc giá đỡ điện thoại trắng.
Trên đó còn dán một miếng nhãn được viết tay:
〔Phải chuyển giao〕
Nó gợi tôi nhớ đến 『Giá Đỡ Kỷ Niệm』.
Cái kiểu đó… chắc chắn liên quan đến Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.
“Đặc vụ, cái đó là…”
“...”
Đồng nhìn chằm chằm trong thoáng chốc.
Không nói một lời, anh ta nhét nó vào túi đồng phục mới và lẩm bẩm:
“Nó thuộc về một đặc vụ khác. Tôi tìm thấy… trong nhà kho vật tư.”
Và từ giọng điệu ấy, tôi hiểu ngay.
‘…Trong nhà kho đó còn có người khác.’
Có lẽ, anh ấy đã lấy nó từ thi thể một đồng nghiệp bị ‘cất trữ’ trong kho hàng suốt một quãng thời gian.
Sau khi mặc xong, Đồng ngẩng đầu và nhìn thẳng tôi.
Giọng anh ta trầm thấp, hỏi:
“Cậu có vào kho vật tư chưa?”
“...”
Tôi lắc đầu.
Sự nhẹ nhõm thoáng qua ánh mắt anh ta.
“Rất tốt. Từ giờ, tránh xa những chỗ ‘cảm thấy không thích hợp’. Bản năng con người đôi khi cực kỳ hữu ích khi đối diện hiện tượng siêu nhiên.”
“...”
Trong đó… rốt cuộc có cái gì?
Tôi không rõ chi tiết, nhưng tôi có đủ thông tin để đoán dựa vàoHồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối.
‘…Hàng chục cơ thể hấp hối, bị ‘chế biến’ thành vật tư, mục rữa và biến bị một cách chậm rãi bên trong.’
Tôi cắn răng, chặn không để trí tưởng tượng chiến thắng và bẻ hướng câu chuyện.
“Vậy… vật đó dùng làm gì?”
Nếu hữu ích, hẳn Đồng đã nhắc ngay.
Và quả nhiên, mặt anh ta tối sầm lại.
“…Nó đảm bảo truyền đi một tín hiệu cầu cứu khẩn cấp đến Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.”
“...”
À.
“Một phụ kiện gắn điện thoại. Tôi nghĩ có thể gửi thông điệp từ đây, nhưng… xem ra chỉ hoạt động khi người dùng được chỉ định là mục tiêu cứu hộ.”
Thì ra nó chỉ dành cho nạn nhân mất tích.
‘…Đặc vụ kia chắc hẳn giữ nó để trao cho ai đó.’
Trong hoàn cảnh bình thường, vật phẩm này vô giá.
Nhưng ở đây, nơi nó không nhận diện chúng tôi là ‘mục tiêu’ thì vô dụng.
Tôi chẳng dám hình dung Đồng đã trải qua những gì trong kho vật tư đó.
“Ờm, cô thay đồ xong chưa?”
“…! Xong rồi.”
Yeongeun bước ra khỏi lều.
“Đặc vụ Đồng, anh nên nói chuyện với học sinh. Họ đã biết anh là người có vai vế cao nhất ở đây.”
“...”
Đồng khẽ gật, rồi chui vào lều.
Yeongeun ngồi phịch xuống cạnh tôi và thở ra một hơi thật sâu.
“…Đám học sinh sao rồi?”
“Ổn. Giờ thấy đặc vụ quay lại và còn được cứu, tinh thần bọn chúng phấn chấn hẳn.”
…Chỉ vì chưa biết ngay sau đó chúng ta sẽ phải bỏ chạy khỏi khu cấm trại này.
Haiz—
Cả hai cùng thở dài.
“Tôi thực sự mong cửa hàng mở lại hôm nay.”
“…Ừ.”
Cầu trời. Làm ơn.
Tôi gục xuống và đồng tình từng chữ với cô Cừu.
“Tôi nhớ là lúc ta mới vào, cửa vẫn hoạt động bình thường. Nhưng giờ… đã mấy ngày rồi nhỉ?”
Chuẩn.
Mỗi chữ cô nói như xoáy vào óc tôi.
‘Khi bọn mình đến, nó còn mở mà…’
…
…
Khoan đã.
“N-Nho?”
Tôi bật dậy và lao thẳng đến lều.
Rồi tôi xốc tung cửa.
“Đặc vụ!!”
Đồng và mấy đứa học sinh giật mình nhìn tôi.
“Cái vật phát tín hiệu khẩn cấp kia, nó có dùng được ngay bây giờ không?”
“Hả?”
Đồng ngẩn ra, rồi đáp điềm tĩnh:
“Nó vẫn hoạt động. Nhưng đặc vụ không thể kích hoạt.”
“Vậy nếu học sinh dùng thì sao?”
“Yêu cầu trùng lặp… sẽ bị hệ thống hạ ưu tiên so với báo cáo đầu tiên.”
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ thoáng co rúm.
Đúng rồi. Chính chúng đã gửi yêu cầu ban đầu, khiến chúng ta mới phải vào Looky Mart này.
Tuy nhiên
“Còn một học sinh nữa.”
“...!”
Tôi nhớ đến đứa trẻ vẫn nằm bất động trong chiếc lều khác.
Đó là một học sinh trong nhóm bạn ba người, cậu bé mà Đặc vụ Đồng đã tìm thấy.
Nạn nhân mất tích chưa từng gửi yêu cầu cứu hộ nào cho Cục.
“Bình tĩnh nào, Đặc vụ.”
Đồng cất giọng dịu dàng như để trấn tôi lại.
“Thiết bị chỉ cho phép thông điệp 33 ký tự, không thể giải thích chi tiết.”
“Thế cũng đủ.”
Tôi chẳng định giải thích rườm rà.
“Học sinh đó có thể ghi bất cứ điều gì cậu ấy thấy hợp lí… miễn là học sinh đó gửi đi yêu cầu cứu hộ thì...”
Nếu giả thuyết tôi đúng.
Tôi nuốt nước miếng rồi nói tiếp, “…Siêu thị sẽ mở lại hôm nay.”
“…!!”
