Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1307

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 140.3: Tan Kẹo

Tôi vội vàng lao sang chiếc lều bên cạnh.

Từ trong ba viên『Kẹo Hoài Niệm』còn lại, tôi lấy một viên và đút vào miệng cậu học sinh đang nằm bất động.

Cậu ta tên là Lee Soobin.

Khác với những người kia, cậu thiếu niên này đã mất tích được nhiều ngày, trước cả khi có yêu cầu cứu viện ban đầu.

Go Yeongeun bảo rằng có gương mặt quen thuộc đứng gần có thể giúp cậu ta níu lại ý thức, nên mấy học sinh trung học khác vây quanh tôi, lo lắng quan sát

Tôi xé lớp vỏ kẹo và đặt『Kẹo Hoài Niệm』vào môi Lee Soobin.

“...”

“Soobin? Cậu ổn chứ?”

Tịch, tịch. 

Nước mắt rơi lăn xuống gò má cậu bé.

Rồi cậu bật khóc nức nở.

“Huuhp, hiiiic…”

“Ổn rồi, ổn rồi mà…”

Đám học sinh vội vàng nhào tới ôm chặt lấy cậu bé.

…『Kẹo Hoài Niệm』có thể hồi phục thân thể và tinh thần về trạng thái tốt nhất, nhưng không thể xóa sạch ký ức đau đớn.

Tôi lùi lại và để bọn nhóc an ủi cậu ta, đồng thời xem đồng hồ.

〔09 : 22〕

Rồi khi chúng tôi không thể chờ thêm nữa—

〔09 : 43〕

Cuối cùng, tôi lên tiếng.

“Học sinh Lee Soobin.”

“Hiiiic… Vâng…”

“Thật ra… để thoát khỏi đây nhanh hơn, bọn anh cần em giúp.”

Tôi đưa cho cậu chiếc điện thoại có sẵn mẫu yêu cầu cứu viện.

“Điền tên và số ID của em, sau đó gõ ‘Looky Mart’ rồi gửi đi.”

“...”

“Làm ơn.”

Đôi tay cậu bé run rẩy cầm lấy điện thoại.

Ngay sau đó, cậu nhóc gõ lia lịa.

[Cháubịkẹttạiquận■■làmơngiúpcháuvới]

Tin nhắn tuyệt vọng hiện trên màn hình. Nước mắt cậu thiếu niên rơi tí tách khi ngón tay cậu gõ không ngừng.

Rồi… cậu bấm gửi.

“...”

“Tốt lắm. Giờ em nghỉ ngơi chút đi.”

Tôi không nỡ bảo cậu bé nhả『Kẹo Hoài Niệm』ra.

…Nếu giả thuyết của tôi sai, có thể tôi sẽ cần giữ nó lại.

‘Trước mắt là… chờ đợi.’

Để lại mấy học sinh trong lều, tôi bước ra ngoài.

Ziiip.

Go Yeongeun đang ngồi gần đó ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, chăm chú nhìn đồng hồ.

Chờ đợi thời khắc đó.

10 giờ sáng. Giờ mở cửa.

〔09 : 51〕

Đặc vụ Đồng chuẩn bị lấy vật bảo hộ.

〔09 : 54〕

Tôi tính toán thời gian có thể cầm cự ở khu ẩm thực tầng hai nếu thất bại.

〔09 : 58〕

Tình huống tệ nhất… ai sẽ nhận hai vật phẩm thoát hiểm?

Rồi…

〔09 : 59〕

Khoảnh khắc đã đến gần.

Cả ba chúng tôi cùng ngẩng đầu, dõi theo trần nhà và khoảng không phía trên.

Đợi tín hiệu.

Và…

〔10 : 00〕

Đã đến giờ.

“...”

“...”

“Đặc vụ Nho, cậu ổ–”

【Na-na-na-na, na-na-nan-na-na-na, na-na-nan~】

“…!!”

Giai điệu vui tươi đột ngột vang vọng khắp siêu thị.

【Cửa hàng Looky Mart nay đã mở. Chúng tôi hân hoan chào đón quý khách bằng nụ cười rạng rỡ~】

Lời thông báo hân hoan.

Khúc nhạc hiệu quen thuộc vang lên không chút méo mó, ngân vang thật to và rõ khắp khu mua sắm.

Bụp, bụp, bụp…

Đèn huỳnh quang bật lên sáng bừng.

Từ cửa kính, ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu vào.

Đám nhân viên quái dị của siêu thị thì biến mất như bị tua ngược.

Kẹt kẹt… chúng bị hút ngược vào khu vực nhân viên, qua cánh cửa thép khổng lồ…

Thùng!

Cánh cửa phòng dành cho nhân viên đóng sầm lại.

Còn nhân viên thì biến mất với không dấu vết.

“...”

Siêu thị… cuối cùng đã mở cửa lại.

“Hahhh…”

‘…Chúng tôi sống rồi.’

Tôi ngã phịch xuống sàn.

“Thành công rồi! Thật sự thành công!!”

Đúng vậy.

Với vẻ mặt hớn hở chưa từng thấy, Go Yeongeun vỗ vai tôi lia lịa, khuôn mặt cô ấy đầy sự nhẹ nhõm khi đảo mắt quanh siêu thị.

“Sao anh… Thôi, không quan trọng nữa! Mau biến khỏi chỗ này trước đã, nói gì tính sau!!”

Nhưng Đặc vụ Đồng, người vẫn đứng lặng nhìn siêu thị, chợt quay sang tôi.

“Yêu cầu cứu viện này… là…”

“Đúng vậy.”

Có lẽ anh ta đã đoán ra.

Tôi mỉm cười đáp:

“Siêu thị phải mở thì đặc vụ cứu viện mới vào được.”

“…!”

Đúng.

‘Kiểu như logic ngược vậy.’

Tôi đã ép Looky Mart vào tình huống ‘hợp lý’, buộc nó phải mở lại.

Bằng cách thay đổi điều kiện.

“Anh từng nói, chúng ta chẳng thể ngăn ai bước vào Looky Mart.”

Không chỉ ghi trong sổ tay đặc vụ, Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối cũng xác nhận điều này.

Rằng phương pháp kết thúc hay phong ấn đều không tồn tại. Chủ động ngăn chặn là không thể.

Ngay cả điều kiện để vào cũng được ghi rõ.

--------------------------------------------

〔Điều kiện vào Looky Mart: loanh quanh trong bán kính 3km quanh vị trí Lucky Mart cũ, tìm cửa hàng suốt hơn 20 phút.〕

--------------------------------------------

Nghĩa là—

‘Chỉ cần ai làm theo điều kiện đó, họ sẽ bị hút vào câu chuyện ma này.’

Nhưng bây giờ thì bạn hãy đảo ngược logic.

“Nếu có người sắp bước vào, Looky Mart buộc phải mở cửa.”

—Nó phải mở để đón nạn nhân mới.

“Và…”

“Nghĩa là… hôm nay sẽ có đặc vụ mới bước vào.”

Go Yeongeun sững sờ rồi bật thốt:

“Vì học sinh đó đã gửi yêu cầu cứu viện nên một đặc vụ mới sẽ vào đây!!”

Đúng.

Nếu Cục Quản Lý Thảm Họa nhận được tin nhắn và phái người đến…

“Phải. Hôm nay siêu thị buộc phải mở.”

Tôi mỉm cười.

Go Yeongeun cũng thoáng cười, rồi chợt cau mày.

“…Khoan. Như vậy chẳng phải nguyên nhân và kết quả bị đảo lộn sao?”

Chính xác.

“Không phải siêu thị mở thì người mới mất tích. Mà người cần mất tích để siêu thị mở.”

“Thế thì trái thứ tự nguyên nhân và kết quả rồi.”

“Thế nên nó mới là chuyện ma.”

Một thực tại méo mó và phi lý, không theo bất kỳ logic nào cả…

Chẳng khác gì tầng ba lặp lại vô hạn kia.

“…Ừ, nghe hợp lý đó.”

Khuôn mặt Go Yeongeun dần lộ vẻ nghiêm trọng.

Trong cô ấy như chỉ muốn lao ra khỏi nơi này ngay.

…Thành thật mà nói thì tôi cũng vậy.

Nên rời khỏi đây thôi.

‘Chúng tôi có phiếu quà tặng. Có vật phẩm thoát hiểm.’

Đủ để đưa cả ba học sinh và chúng tôi ra ngoài.

“Tốt lắm.”

Đồng thì thầm, ánh mắt hướng về mấy học sinh vừa bước ra với gương mặt rạng rỡ.

“Những dân thường này… được cứu là nhờ cậu.”

Thực ra thì không hẳn. Nếu không có Đồng và Go Yeongeun, chắc tôi chết lâu rồi…

Nhưng ngay khi tôi định cảm ơn—

“...”

Một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên.

Cái cảm giác hơi nghẹn trong miệng… đã biến mất.

‘À.’

Và tôi nhận ra vị ngọt từ đường của『Kẹo Hoài Niệm』đã biến mất.

“...”

Kẹo đã tan hết.

Có nghĩa là…

“...!”

“Đặc vụ!!”

Cơn đau đớn khủng khiếp bùng nổ từ nửa người bên phải của tôi.