‘Khốn kiếp.’
Tôi vội kéo áo khoác, che phần cánh tay đã mất và giấu nó đi.
“…Ra ngoài siêu thị rồi nói tiếp.”
“...”
Đồng khẽ mở miệng, định nói gì đó, nhưng rồi vẻ mặt anh nhăn lại vì hối tiếc. Không nói thêm nửa lời, anh cúi đầu và lặng lẽ bước về cuối khu cắm trại.
Go Yeongeun thở dài, liếc qua lại giữa tôi và Đồng, sau đó lẳng lặng bước theo anh ta.
“...”
Trong khi đó, cậu học sinh kia còn lưỡng lự, cuối cùng, cậu ta cũng rụt rè tiến lại gần tôi.
“Ờm, em xin lỗi…”
“...Anh biết em không cố tình nghe lén đâu. Không sao cả.”
“Không, ý em là…”
Cậu học sinh ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng nói rõ ràng:
“Em muốn nói… về những gì em đã nói trước đó.”
“...”
“Cách… em cư xử.”
Có vẻ cậu đã nhận ra điều gì đó sau khi nghe hết cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Rằng các đặc vụ đã liều mạng để cứu bọn họ.
Và bây giờ, cậu bắt đầu nghĩ lại về hành vi của chính mình, những lần phát tiết cảm xúc và các sai lầm.
“...”
‘Trời đất.’
Ngay cả người lớn cũng nổi nóng khi ở trong tình huống cực đoan. Sao có thể đòi hỏi một đứa trẻ cư xử khác được?
Với tôi, việc cậu bé còn biết cúi đầu xin lỗi đã vượt ngoài mong đợi rồi.
Dù tận sâu bên trong, một phần lời xin lỗi ấy có lẽ bắt nguồn từ sợ hãi. Hoặc từ nỗi lo rằng nếu chọc giận, tôi có thể bỏ mặc mà trốn thoát một mình.
“Không sao. Anh nhận lời xin lỗi rồi.”
“...”
“Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, rồi chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
“Dạ.”
Cậu ngập ngừng, rồi buột miệng nói:
“Lần này… khi ra ngoài, em sẽ ăn trộm cho đàng hoàng.”
À.
“Không cần đâu.”
Tôi vỗ vai cậu bằng cánh tay còn lại.
“Lần này, chúng ta sẽ không phải trộm thứ gì nữa.”
“…?”
Vì chúng tôi sẽ không mạo hiểm kiểu đó nữa.
Cậu bé trông hơi bối rối nhưng rồi cũng gật đầu, lặng lẽ quay về chỗ bạn mình.
Trong chốc lát, tôi đứng một mình.
“...”
Tôi cảm thấy có chút gượng gạo.
…Có lẽ tôi đã quen với việc có một người bạn hiểu rõ mọi suy nghĩ của mình quá rồi chăng?
Thôi kệ.
‘Phù.’
Giờ chỉ còn những bước cuối.
Và phần này…
‘…Dù có thêm người, chúng tôi vẫn có hai cách thoát.’
Chúng tôi sẽ rời khỏi cái siêu thị này.
Tôi thò tay vào trong áo khoác và rút ra vật được tôi giữ kỹ nhất.
Hai phong bì trắng.
‘Phiếu quà tặng.’
Rồi tôi lặng lẽ ngồi xuống, rà soát lại kế hoạch cuối cùng một lần nữa.
Chờ đến khi mọi người sẵn sàng.
***
Một lúc sau.
“Cả hai đã ngậm kẹo rồi chứ?”
“Rồi ạ! Tụi em ngậm rồi!”
“Tốt.”
Tôi kiểm tra bọn học sinh, thấy chúng còn đang nhìn nhau trấn an, rồi quay sang hai đặc vụ.
Sau khi cẩn thận dọn dẹp khu cắm trại về nguyên trạng, họ nhìn tôi với ánh mắt căng thẳng.
Mọi vấn đề đã được thảo luận.
Giờ thì…
‘Đến lúc rời đi thôi.’
Cả sáu người chúng tôi rời tầng ba, rồi bình tĩnh đi xuống.
Tiếng vọng mơ hồ của một bài nhạc pop cũ, tiếng cười nói, tiếng bánh xe đẩy siêu thị lăn vang khắp nơi.
“Haha!”
“Trời ơi, cái này mắc quá. Bỏ lại đi.”
Âm thanh nhộn nhịp của khách mua sắm bao quanh chúng tôi.
Mới chỉ ba, bốn ngày, vậy mà cảm giác bình thường ấy lại khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Dĩ nhiên, những giọng nói của quá khứ kia chẳng thấy, nghe hay công nhận chúng tôi. Cảm giác bất an rờn rợn vẫn còn ở đó.
Cùng với sự căng thẳng.
“...”
“...”
“À, xin lỗi…”
Một cậu học sinh phá vỡ sự im lặng.
“Sau lưng chúng ta…”
“Suỵt.”
Tôi nhắc khẽ và thúc cậu bé bước tiếp.
Tôi đã thấy thứ cậu nhóc thấy.
Dưới chân thang cuốn, có một người đang đứng yên và lặng lẽ dõi theo chúng tôi.
Tên đó có một đôi mắt đỏ ngầu, quần áo trên người hắn nhem nhuốc, môi thì lẩm bẩm những tiếng vô nghĩa.
Có lẽ, trước đây người đó cũng bình thường thôi, chỉ là một người chỉ đi siêu thị lúc tối muộn, hắn ta vẫn mặc bộ đồ thường nhật từ vài tháng trước.
Một người mất tích lâu ngày.
Tôi kéo cậu học sinh sát lại gần mình.
“…Đừng cười. Đừng tỏ ra lo lắng.”
Cười thì hắn ta sẽ nghĩ chúng tôi biết đường thoát và bám theo.
Lo lắng thì hắn ta sẽ ngửi thấy yếu điểm và bám theo.
‘…Mình không thể cứu tất cả được.’
Không nên tự hành hạ mình bằng hi vọng hão huyền hoặc sợ hãi.
Cậu bé nuốt nước bọt, gật đầu, rồi cúi thấp đầu và đi sát theo lưng tôi.
“...”
Người mất tích có đầu tóc rối bù kia lê cái chân gãy và bước lên thang cuốn.
Bởi vì hắn muốn thoát ra.
Nhưng hắn không phải là kẻ duy nhất.
…Tôi có thể cảm nhận rõ những ánh mắt xung quanh.
Sau quầy thịt, sau những kệ hàng khuyến mãi, cạnh nhân viên.
Lẩm bẩm, khóc lóc, cười cợt và nhìn trân trân.
Và giờ, tất cả bọn họ cũng đang bước lên thang cuốn.
‘…Tầng một sẽ đầy đặc họ.’
Cuối cùng, bọn họ sẽ biến thành ‘hàng hóa’ mà biến mất khi bị nhân viên bắt.
Đến chiều, tầng dưới sẽ bị ‘quét sạch’, lứa nạn nhân kế tiếp sẽ lang thang trong siêu thị và tưởng mình là kẻ duy nhất bị kẹt ở đây.
“...”
Cái rờn rợn len dọc sống lưng tôi, dù thuốc giảm đau vẫn còn làm tê liệt cảm giác.
Không nhanh, không chậm, chúng tôi cứ thế tiến bước.
Và chẳng mấy chốc, chúng tôi đến nơi đã đặt chân vào.
Tầng một.
Ngay trước quầy thanh toán.
“…Nhanh chóng làm cho xong.”
Tôi dẫn cậu học sinh được giao cho mình và…
Thay vì đi ra cửa, chúng tôi tiến thẳng đến quầy thu ngân.
Mỗi người chúng tôi cầm một gói snack và một lon nước từ kệ gần đó.
Hơi thở mấy đứa trẻ đi bên cạnh tôi trở nên gấp gáp, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn.
Hôm nay là buổi chiều của ngày thường, siêu thị khá yên tĩnh.
Không có hàng người chờ ở quầy thanh toán. Chúng tôi đi thẳng đến nơi…
“...”
Tôi lấy phiếu quà tặng từ túi áo và gõ nhẹ lên quầy.
“Xin lỗi.”
“Hả?”
Thu ngân lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi.
Đúng vậy.
Cô ta nhận ra tôi.
“Ôi! Khách hàng đây rồi!”
“...!”
Đó chính là sức mạnh của phiếu quà tặng.
Nó xác nhận chúng tôi là khách hàng hợp pháp.
– “Nếu dùng phiếu quà tặng, chúng ta có thể bước ra ngoài.”
– “ …!”
Không còn cần lừa siêu thị nữa.
“Xin hãy tính tiền giúp tôi.”
“Ồ, tất nhiên rồi~!”
Tích. Tích.
Thu ngân vui vẻ quét mã hàng rồi nhận lấy phiếu.
“À, nhưng mà phiếu quà tặng không trả lại được tiền lẻ dưới 100 won đâu nhé. Nếu anh đưa thêm 600 won, tôi có thể làm tròn lên nghìn gần nhất.”
“…Không cần. Cứ giữ nguyên đi.”
“Anh chắc chứ? Vậy nhé~”
Cô nhân viên đưa lại cho tôi bốn tờ 10,000 won và tám tờ 1,000 won làm tiền thừa.
Ngay lập tức, tôi chia một phần cho cậu học sinh bên cạnh.
Học theo tôi, cậu bé cũng run run làm theo.
“C-Cái này nữa, làm ơn ạ!”
Để thu ngân không nghi ngờ gì, chúng tôi chắc chắn chọn món hàng khớp đúng số tiền.
Và rồi…
“Cảm ơn quý khách.”
“Cảm ơn ạ~! Mong quý khách ghé Looky Mart lần sau nhé!”
Chúng tôi bước qua quầy thu ngân.
