Một bầu không khí ấm áp dễ chịu bao trùm Văn phòng Tư Vấn của Cáo.
Trước tấm bảng tên treo chữ〔Hôm nay nghỉ〕, ở chiếc bàn nơi phòng chờ trông chẳng khác gì một hành lang nhỏ, Giám đốc Ho ngồi đợi tôi.
Ngay khi tôi cúi đầu chào lễ phép và ngồi xuống đối diện, câu đầu tiên ông ấy nói là:
“Vậy là anh muốn… nộp đơn xin bồi thường tai nạn lao động?”
“Vâng, thưa ngài.”
Tôi tự tin đưa ra ống tay áo trống trơn, nơi vốn dĩ phải là cánh tay phải, lên bàn.
“Ngay nhiệm vụ đầu tiên tại Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên, tôi đã buộc phải chặt bỏ cánh tay này.”
“...”
Nếu Giám đốc Ho có chút trí nhớ, ông ta hẳn cũng biết.
— “Làm việc ở đó sẽ thoải mái hơn cho cậu nhiều lắm.”
Chính ông ta là người đã giới thiệu tôi vào công việc gián điệp này, lại còn hứa hẹn điều kiện tốt hơn, nhiệm vụ an toàn hơn.
Vậy mà sau nửa năm lăn lộn trong Daydream, tôi moi ra được tận hai dung dịch cấp A với không sứt mẻ, nhưng chỉ ba ngày làm công chức thì tôi mất luôn một cánh tay.
‘Ừ thì tôi đang lừa đảo một cách trắng trợn đấy.’
Tất nhiên, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng ông ta có thể đổ hết cho tôi: nào là xui rủi, nào là năng lực kém…
“Trời đất ơi! Tất nhiên phải lo chuyện đó cho anh rồi!”
“…!”
Khuôn mặt Giám đốc Ho nhăn lại đầy lo lắng.
“Chắc hẳn anh đã đau đớn lắm, Soleum - nim. Vậy… có phải anh muốn xin 『Dược Thể Phục Hồi』 của Daydream đúng không?”
“Ngài nói đúng.”
“Dĩ nhiên rồi, tôi rất muốn đưa cho anh bao nhiêu lọ cũng được, Soleum - nim. Chỉ là… tôi hơi băn khoăn không biết anh có xử lý được không.”
“…Ý ngài là?”
Giám đốc Ho liếc về khoảng trống, nơi cánh tay phải tôi từng tồn tại.
“Nếu cánh tay bỗng dưng mọc lại… thì chẳng còn lý do nào để bào chữa với Cục cả, đúng không? Có thể sẽ rắc rối cho anh đấy.”
“...”
“Hơn nữa, tôi chắc bên Cục cũng có thủ tục riêng cho chuyện mất chi… Thế nên… có lý do gì cấp bách khiến anh muốn『Dược Thể Phục Hồi』của Daydream không…?”
Ông ta ngập ngừng với vẻ mặt lo lắng, rồi chợt khựng lại, đan hai tay vào nhau.
“À, chắc tôi đang nghĩ hơi xa. Tôi tin là Soleum - nim đã có tính toán sẵn.”
“Đúng vậy.”
“...”
“Hừm, có lẽ tôi vừa diễn đạt không rõ ràng, thành ra gây hiểu nhầm.”
Tôi mỉm cười nhẹ.
“Tôi không xin 『Dược Thể Phục Hồi』 vì muốn dùng ngay tại đây đâu.”
“Dĩ nhiên rồi! Tôi không nghĩ rằng mất một chi sẽ gây phiền phức cho anh, vậy thì anh đang ám chỉ điều gì?”
“Tôi cần nó để phòng hờ, tái tạo lại ngay khi khi mất thêm bộ phận nào khác trong tương lai.”
“…!”
“Cục vốn hoạt động theo nguyên tắc một người một đội. Nên tôi nghĩ… nếu có thể phục hồi trước khi báo cáo rời khỏi hiện trường của câu chuyện, mọi việc sẽ suôn sẻ.”
Thế nào?
“Hơn nữa, tôi nghe nói nếu thương tật vượt quá mức chịu đựng, Cục sẽ khuyên về hưu… Vậy nên lọ thuốc này cũng để ngăn điều đó.”
“...”
“Tất nhiên, nếu công ty khó khăn, chưa thể cung cấp ngay, tôi sẽ ráng chịu đựng.”
Lỡ như Giám đốc Ho định viện lý do công ty đang khó khăn thì sao?
‘Không đời nào.’
Nếu định từ chối, ông ta sẽ hoặc than tiếc hoặc giả bộ dùng quyền để ép.
‘Nhưng đó không phải phong cách của Giám đốc Ho.’
Ít ra tôi cũng tin ông ta sẽ không keo kiệt chỉ vì một lọ『Dược Thể Phục Hồi』hạng C…
“Anh có biết không, Soleum - nim?”
Giám đốc Ho nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mỗi lần nhìn anh, tôi lại thấy bóng dáng của chính mình thuở trước…”
Văn phòng Tư Vấn của Cáo bỗng lay động một cách kỳ lạ.
Những bức tường đất cũ kỹ, cửa kéo bằng giấy, xà gỗ trần và sàn gỗ mốc meo…
“Tôi thật sự rất nhớ quãng thời gian ấy…”
…Trong tầm mắt tôi, nơi cuối căn phòng tiện nghi hiện đại, lại thấp thoáng một túp lều tranh hoang tàn…
Cạch.
“À, hai người tới rồi.”
“…!”
Cửa đi đến Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo bật mở và tất cả ngưng lại.
Bước qua khung cửa là một nam một nữ, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt họ.
Toàn là khuôn mặt quen thuộc.
“C-Chào ngài.”
“…!”
Go Yeongeun. Jang Heoun.
Hôm nay, hai gián điệp đã thâm nhập cùng tôi vào Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên cũng được mời đến.
Tôi suýt bật khóc vì vui mừng khi gặp lại họ.
“Hoan nghênh cả hai.”
Giám đốc Ho mỉm cười, mời họ ngồi vào bàn.
Tôi liếc nhìn Go Yeongeun, cô ấy gật nhẹ đầu. Còn Jang Heoun thì mang vẻ mặt bừng sáng vì nhẹ nhõm… rồi lập tức tái nhợt khi thấy tình trạng cánh tay phải của tôi.
“Nhờ đề xuất của Soleum - nim, cả ba người các vị sẽ được phát mỗi người một『Dược Thể Phục Hồi』. Thật tuyệt phải không?”
“…?! V-Vâng…”
“…Vâng, cảm ơn ngài.”
Go Yeongeun trông vẫn giữ được bình tĩnh, còn Jang Heoun thì chẳng khác nào con chuột trước mặt mèo.
Nghĩa là, anh ta đang cực kỳ căng thẳng.
‘Chà, ấy mới là thái độ đúng khi đứng trước một lãnh đạo…’
Đặc biệt là một lãnh đạo của công ty creepypasta, nơi mà chính bản thân cũng là một phần của câu chuyện.
