Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

16 921

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1298

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 146.1: Dưới Miệng Cống

Khi tâm trạng tồi tệ, con người thường bước đi với ánh mắt dán xuống mặt đất.

Giờ thì ít thấy hơn vì ai cũng cắm đầu vào điện thoại, nhưng vào ngày trước, chắc chắn ai cũng từng như thế ít nhất một lần.

Và rồi, trong những lúc ấy, thể nào người ta cũng từng vô thức nhưng lại rất chăm chú nhìn thấy thứ này trên vỉa hè hay lòng đường.

Một cái nắp cống.

Cái vòng tròn xám xịt lác đác dọc theo lề phố, xuất hiện vô thưởng vô phạt khi chẳng có chuyện gì đáng chú ý.

Một lối dẫn để công nhân xuống sửa đường ống nước ngầm.

Ai cũng biết rõ điều đó.

Nhưng thể nào cũng có ít nhất một lần, khi nhìn vào cái nắp tròn xám kia, họ tưởng tượng ra cảnh ấy.

Cảnh tượng có ai đó bất ngờ trồi lên từ bên dưới.

Hoặc… tưởng tượng chính mình mở nó ra, rồi chui xuống trong lòng đất.

Tất nhiên, đó không phải chuyện dễ gặp ở đời thực.

Mấy cái nắp cống đó vốn chẳng phải vật ai cũng có thể nhấc lên. Phần lớn chúng nặng hơn 100 ký.

Vậy nên, thông thường nó chỉ dừng lại ở thế giới của trí tưởng tượng…

‘Khi thứ mà ta chỉ vu vơ tưởng tượng trong đời thường, lại thật sự diễn ra ngoài đời thực.’

Khoảnh khắc đó, con người chẳng thể nào không dừng lại tò mò mà chú ý vào nó.

Câu chuyện ma mà tôi đang truy tìm bắt đầu từ đây.

“...”

Tôi ngẩng đầu lên.

Tại một con hẻm tối.

Tiếng cười, tiếng hò hét và tiếng nhạc vọng từ gần đó. Hình ảnh đèn nhấp nháy và tiếng ồn ào gần đến nỗi, chỉ cần quẹo ngay góc là bạn sẽ nghe rõ ràng.

Một con phố giải trí thâu đêm.

Nhưng nơi đây, ngay trong con hẻm tối ẩm, là một bầu tĩnh mịch hôi mốc.

========================

[...]

Mô tả:

Địa điểm xuất hiện: Nền xi măng gần các khu phố ăn chơi về khuya, như những nơi chật cứng người chìm trong men say của quán bar, câu lạc bộ và thị trấn sinh viên.

========================

Một ngọn đèn đường lẻ loi chiếu xuống nền bê tông bẩn thỉu.

Chỗ đó có một chiếc nắp cống.

Nằm ngay giữa vệt sáng nhợt nhạt, chiếc nắp cống trông khá bình thường, y hệt như một phần mặt đường của thành phố, nhưng nó có một điều lạ.

Chiếc nắp cống khẽ hé mở và từ đó trồi ra…

Một bàn tay người.

“...”

Một cánh tay kỳ quái thò ra ngoài qua kẽ hở nhỏ nơi nắp cống bị xê dịch.

Năm ngón tay trắng bệch thõng xuống dưới ánh đèn đường, khẽ đung đưa.

Như thể đang cầu cứu.

========================

[...]

Mô tả:

Những cánh tay từng ghi nhận được xuất hiện là:

– Bàn tay học sinh tiểu học với móng tay được sơn.

– Tay trong đồng phục công nhân vệ sinh.

– Ống tay áo len.

– Đồng phục học sinh kiểu cũ.

– Bộ vest công sở.

– Quân phục thuộc sư đoàn ■■.

– Bàn tay già nua lấm tấm mụn cóc.

– Bàn tay ■■■ không móng, kín hình xăm ■■■.

========================

Một cảnh tượng dị thường đến mức bình thường người ta hoặc hét lên, hoặc chết lặng, hoặc vội báo cho ai đó.

‘Nhưng nếu đã say xỉn hay mụ mị bởi không khí nơi này, có khi họ sẽ chẳng nghĩ nhiều mà tiến lại gần.’

Đó chính là cách câu chuyện ma này giăng bẫy và dụ người bước vào.

“...”

Tôi từ từ tiến lại gần cánh tay ló ra từ miệng cống.

Những ngón tay run run khe khẽ.

Một bước. Rồi thêm một bước. Khi chỉ còn cách khoảng một sải tay—

“Huu.”

Tôi quay lưng lại.

Rồi lục trong balô, lấy ra túi muối đã chuẩn bị và bốc một nắm tay.

Tôi ném muối qua vai trái và nhắm thẳng vào nắp cống.

KIIIIIIIEEEEK!!

Một tiếng thét chói tai nổ vang phía sau. Chẳng ai tin được thứ âm thanh kinh thiên động địa đó chỉ do một nhúm muối gây ra.

Ngay sau đó, bốc lên mùi hôi như thứ thối rữa bị đốt cháy.

‘Ugh…’

Khói đặc cuồn cuộn lan ra.

Nhưng tôi không quay lại.

Tôi chỉ đứng im và chờ đợi.

Chẳng bao lâu, cả âm thanh lẫn mùi hôi đều tan biến hẳn.

“...”

Lúc này tôi mới quay đầu lại.

Cánh tay biến mất.

Chỉ còn lại miệng cống tối om dưới ánh đèn đường.

Và nắp cống vẫn hơi hé.

‘…Tốt rồi.’

Khi ‘cánh tay’ bị xua đi bằng cách rải muối, cái nắp cống sẽ tạm thời bước xuống được.

Tôi nhét thêm muối vào cả hai túi quần, rồi tiến đến gần. Hoa văn nổi và chữ khắc trên nắp cống dần rõ nét nhờ ánh đèn đường.

Bình thường, viền ngoài nắp cống sẽ ghi công dụng và nơi dẫn đến, còn giữa thì khắc logo cơ quan quản lý.

Nắp này cũng vậy. Nhìn kỹ, tôi nhận ra được cả ‘nơi dẫn đến’ và ‘cơ quan quản lý’…

〔Địa Ngục〕

〔鬼鬼鬼鬼鬼〕

Nó không hề dẫn xuống cống ngầm.

Mà là một lối vào đến một nơi khác.

“…Ha.”

Tôi run run đặt tay lên và đẩy nắp.

Nặng.

Nhưng dần dần, cái nắp đen trượt sang bên và hé lộ cái hố tối đen bên dưới…

Cạch.

Tôi chẳng thấy gì dưới đó cả.

Bên dưới chỉ có một màu đen đáng sợ của sự trống rỗng.

“...”

Tôi kiểm tra lại găng tay, khẩu trang và mũ, rồi rắc muối khắp người. Sau đó, tôi đặt chân xuống thang.

Tak. Ta-tak.

Âm thanh phía trên xa dần.

Ánh sáng và dấu vết sự sống phai mờ đi.

Càng đi xuống, tôi càng xuống sâu.

Một mình.

‘…Có lẽ vì đi một mình nên mới đáng sợ hơn.’

Lưng tôi lạnh toát, nhưng tôi vẫn nghiến răng, bước tiếp.

Tôi vẫn là kẻ từng sống sót bốn ngày trong cái siêu thị điên rồ kia cách đây mới vài hôm thôi…!

‘Mình làm được.’

Cắn chặt hàm, tôi tiếp tục xuống dưới.

Sau vài chục giây, khi bàn tay trong găng đã rịn mồ hôi…

Bẹp.

Chân tôi chạm đất.

Tôi phớt lờ cái cảm giác nhầy nhụa ghê rợn, chỉ cử động đôi chân như cái máy.

Trước mắt là đường cống chật hẹp và tối om, khiến tôi không thể đứng thẳng.

Kỳ lạ thay, nơi này chẳng có ánh sáng, vậy mà lối hầm u ám này vẫn hiện rõ mồn một.

‘Ghê vãi.’

Nén tiếng rợn sống lưng, bóng tối và mùi hôi tẩm lạnh, tôi lặng lẽ tiến sâu vào.

Đến một nơi tách biệt đến mức điện thoại hay máy quay cũng vô dụng…

Và rồi, vào một lúc nào đó.

‘...Tìm thấy rồi.’

Cuối cùng tôi cũng thấy nó.