Chúng tôi sắp ra ngoài để tìm Đặc vụ Đồng thì đám học sinh cấp ba phản ứng dữ dội.
“Khoan đã, nếu cả hai đi thì bọn em biết làm gì? Nhỡ có nhân viên xuất hiện thì sao? Nếu bọn em bị bỏ lại một mình—”
“Không sao đâu.”
Tôi bình tĩnh đặt tay lên vai cậu học sinh.
“…Một đặc vụ khác đã bố trí biện pháp bảo vệ trước khi rời đi rồi.”
Chắc hẳn Đặc vụ Đồng đã chọn một khu vực ít nhân viên lui tới.
Nhưng những người mất tích lâu ngày có thể tấn công bất ngờ, nên anh ta chắc cũng đã tính đến chuyện đó.
‘…Phải chăng là thứ này ?’
Tôi nhận ra một vật đang đè lên chốt lều, nó trông như món đồ chơi trẻ con, nhưng thật ra là dụng cụ đặc chế.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Truyện Kinh Dị
『Đá Gió Trọng』
Mô tả:
Vật phẩm này sẽ tạo thành ‘kết giới an toàn’ quanh mình.
========================
Tôi nhớ rõ mô tả của『Đá Gió Trọng』, đặt đá trong phạm vi chỉ định là nó sẽ lập tức dựng lên vùng cấm, xua đuổi mọi thế lực ô uế.
Những người mất tích đã nhiễm bẩn sẽ không nhận ra khu vực này, họ đơn giản bỏ qua và rời đi.
…Nếu đặc vụ kia chịu ở yên trong ranh giới này thì anh ta đã chẳng bị bắt đi. Ý nghĩ ấy khiến cổ họng tôi đắng ngắt.
“Anh… sẽ quay lại chứ?”
“Tất nhiên. Anh sẽ tìm được đặc vụ và trở về.”
Tôi đưa cho cậu học sinh mình đang trông nom một viên 『Kẹo Hoài Niệm』, dặn phải nghỉ ngơi nhưng giữ chặt nó, lỡ cần thì dùng để rời đi.
Dù vẫn còn lo lắng, may mắn thay, cậu bé nghe theo lời khuyên của tôi.
Vụt.
Go Yeongeun châm lại ngọn nến. Tôi lùi lại vào ánh nến để cơ thể hòa vào lớp ánh sáng mập mờ do nó tạo ra.
“…Nến đã cháy mất một phần ba rồi.”
“...”
Chúng tôi phải đi thật nhanh.
Tiếng bước chân vang lên, chúng tôi vào không gian mênh mông của tầng ba, nơi bày biện như bất tận.
‘…Đặc vụ đã bị bắt ở tầng ba.’
Tức là phải tìm cánh cửa trên tường tầng này.
“Cửa nào mới đúng?”
“Nhớ thông báo ngay trước khi cửa hàng đóng không? Khi đó nhân viên bóng bóng túa ra ấy.”
“…Ừ.”
“Chính cái cửa mở ra lúc đó.”
Nhưng lần này, chúng tôi không cần mò mẫm một mình.
Kèn kẹt… kèn kẹt…
“...Đi theo.”
“...”
Chúng tôi bám theo một nhân viên bước đi cứng ngắc, ánh mắt rỗng tuếch.
Nó lượn một vòng quanh tầng ba như đang ‘tuần tra, rồi quay về điểm xuất phát–
〔Khu Vực Chỉ Dành Cho Nhân Viên〕
–Cánh cửa kim loại dẫn vào khu vực nhân viên.
“...”
“...”
Két…
Cửa mở.
Nhiều cánh cửa giống hệt nhau rải rác khắp tầng, nhưng chúng đều nối với nhau như tổ kiến và gom về một không gian chung.
Đâu đó trong đó phải có kho vật tư.
Chúng tôi nín thở, lách vào trước khi cửa kịp đóng.
Và rồi—
“Kh…”
Go Yeongeun vội bịt miệng.
Dưới ánh đèn huỳnh quang chói chang, vô số nhân viên chen chúc và ép sát vào nhau thành từng cột dọc.
Họ không phải những sinh vật trông giống bong bóng và ban đêm, mà là các nhân viên mang dáng vẻ hoàn toàn bình thường.
Họ bị xếp chồng. Nghiền nát. Nhồi nhét. Đó là những từ duy nhất có thể tả cảnh này.
Trong không gian sáng sủa và hiện đại, một nơi không nên có gì bất thường, lại chất đống cơ thể con người, méo mó và ép gọn, như thể đó là chuyện hiển nhiên.
“…Họ trông giống hệt nhân viên làm ban ngày. Hự…”
Go Yeongeun nôn khan, cố giữ hơi thở đều.
Họ cũng ‘giả vờ’ đổi ca làm việc ư.
Tôi không dám tưởng tượng những thân thể bị nghiền này làm sao lại xuất hiện bình thường khi cửa hàng mở cửa.
Cảm giác buồn nôn dâng tận cổ, nhưng tôi buộc mình phải bước tiếp.
Nếu không có nến và『Kẹo Hoài Niệm』, chắc tôi đã bỏ cuộc tại đây.
Kèn kẹt… kèn kẹt…
Nhân viên kia lại một lần nữa di chuyển.
“…chúng ta đi theo chứ?”
“Ừ.”
Tiếng bước chân chúng tôi vang mơ hồ trong hành lang, khiến dây thần kinh của tôi căng như dây đàn.
Chỉ có ngọn nến bảo hộ, nên chúng tôi phải đi thật thận trọng.
“…Tôi nhớ hết lối rẽ rồi. Đừng lo, sẽ không lạc đâu.”
“…Được.”
Cả hai cùng ghi nhớ đường đi, nếu một người lạc mất thì người kia còn bù lại.
Chúng tôi nín thở và lặng lẽ tiến lên.
Ngày càng nhiều nhân viên hơn. Cả những mảnh vụn, thứ từng là nhân viên, cũng xuất hiện và lảm nhảm mấy câu chào méo mó không ngớt.
Da tôi nổi gai ốc còn lông tơ dựng đứng khắp người.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn phải tập trung. Chúng tôi cần tìm được kho vật tư.
‘Mình có thể làm được… nhất định làm được.’
Qua hành lang, các phòng nghỉ và nhà kho xen kẽ như những mảnh ghép kỳ quái và rời rạc, rồi đến…
〔Khu Cung Cấp Vật Liệu〕
Trước cánh cửa treo biển chỉ dẫn này, nhân viên tụ tập đông nghịt.
Cọt kẹt. Cọt kẹt.
Người dẫn đường của chúng tôi nhập hàng ngũ ngay trước cánh cửa.
“Kh…”
Go Yeongeun nuốt nước bọt, mắt dán vào cánh cửa sắt nay đã bị che kín.
“…Nếu chúng ta lẻn vào khi chúng mở cửa…”
Ngay lúc đó—
Cạch.
Cửa kho vật tư bật mở từ bên trong.
“…!”
Vài nhân viên bước ra và khiêng theo vật phẩm trên tay.
Đó là lúc tôi thấy.
Một gương mặt quen thuộc giữa đống ‘hàng hóa’.
“T-Đó…”
Người đang bị hai nhân viên khiêng là một thanh niên cao lớn, vai rộng, trên mình bộ đồng anh ta là bộ đồng phục đặc vụ.
Đặc vụ Đồng.
Nhưng.
Anh ta đã mất đôi chân.
