Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

16 921

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1298

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 139.1: Đi Tìm Đặc Vụ Đồng

Đặc vụ Đồng bị lôi đi bởi đám nhân viên siêu thị.

Viễn cảnh đó quá dễ để tưởng tượng.

Rốt cuộc thì, tôi đã từng tận mắt chứng kiến một trường hợp tương tự ngay ngày đầu tiên.

– "Aaaaagh! Aaaaaaahhh!"

Chỉ cần nhớ lại cảnh ‘mặt hàng’ kia bị nghiền sống trong cái máy đánh trứng thôi, mồ hôi lạnh đã rịn ra sau gáy tôi.

Và giờ, đặc vụ kỳ cựu, người mà tôi đã lặn lội suốt ba ngày để tìm kiếm, cũng có thể đã chịu đựng số phận đó ư?

Cậu học sinh từng được Đặc vụ Đồng bảo vệ thì thều thào như nôn ra ký ức cay đắng.

“Lúc đầu… em còn thấy an tâm đôi chút…”

Ngày đầu tiên, đặc vụ đưa cậu học sinh bị lạc qua khu lều trong siêu thị, cố gắng đảm bảo xung quanh, và dường như còn bày thêm vài biện pháp.

Nhưng đến ngày thứ hai, dị biến xuất hiện.

“Ban đầu… ừm, thật ra thì… anh ấy đi tìm mấy người đó.”

“…Bọn anh?”

“Vâng. Em nghĩ là anh ấy định tìm các anh chị.”

Nhưng thay vì gặp tôi, Đặc vụ Đồng lại vớ phải một thứ khác hẳn.

“C-cậu ấy… cậu ấy bước ra…!”

Tên đó?

Mọi người đều quay phắt đầu nhìn theo hướng thằng bé chỉ, nhưng chẳng thấy gì ngoài tấm vải lều run rẩy.

“Ugh!”

Rồi cậu học sinh bật dậy, bước ra và mở phăng cửa một chiếc lều kế bên.

Bên trong, một bóng người mặc đồng phục đang nằm bất động—

“…?!”

“Lee Soobin!”

Cậu học sinh mà tôi đã đi cùng suốt mấy ngày bật dậy và chạy thẳng tới. Nhìn lại tôi, cậu hét đầy gấp gáp:

“T-Tìm thấy rồi! Đây là bạn bọn em, Lee Soobin!”

À.

Đứa bạn mất tích đầu tiên, người mà hai đứa này đã ra sức tìm kiếm.

“S-Soobin?”

Cậu gọi tên bạn mình liên tục.

Nhưng ‘Lee Soobin’ chẳng hề đáp lại. Cậu ta chỉ nằm đó, mắt nhìn trân trân lên khoảng không, miệng hé ra, thần trí như bị bay đâu mất.

‘…Do cậu bé bị lạc quá lâu rồi sao?’

Cơ thể cậu bé chi chít vết xước và ụ máu bầm.

Cảnh tượng của cậu bé thật thê thảm.

Nhưng nhờ đó, tôi đã phần nào hiểu tại sao Đặc vụ Đồng biến mất suốt mấy ngày.

“…Anh ta tìm thấy cậu ta ở đâu?”

“E-Em… em không biết. Tự nhiên anh ấy đem về thôi. Anh ấy chỉ hỏi cậu ấy có mặc cùng loại đồng phục với em không…”

Rõ ràng, năng lực của Đặc vụ đã tụt dốc khi phải chăm sóc cùng lúc hai đứa trẻ vị thành niên.

Trong hai ngày, chắc anh ấy lo tập trung bảo vệ bọn trẻ, chờ đến khi siêu thị mở cửa trở lại…

…và đồng thời chờ tôi mò được đến chỗ hẹn.

“…Vậy thì, chính xác là lúc nào anh ấy biến mất?”

“Hình như… sáng nay…?”

“...”

Muộn hơn tôi tưởng.

“Đ-Đột nhiên, cả đám nhân viên ùa tới, rồi… rồi lôi anh ấy đi.”

“Anh ấy có bị thương nặng không? Hay chỉ là ‘bị bắt’ thôi?”

“Làm sao em biết! …Em nghĩ là… chắc vậy, nhưng…”

Nếu là thế thì…

“X-xong rồi! Chết chắc rồi! Người giỏi nhất mất rồi thì tụi mình tiêu hết! Mà anh cũng chỉ là lính mới thôi, đúng chứ? Đó cũng là những gì anh ấy nói!”

“Ê! Cậu nói kiểu gì thế? Điên à?”

“...”

Cậu học sinh đi cùng tôi giật mình, gắt lên, rồi liếc sang tôi và Go Yeongeun, thăm dò phản ứng của chúng tôi.

Thằng còn lại thì cúi gằm, sụt sịt, trông cậu bé đầy hổ thẹn.

“D-Dù gì… tụi mình tiêu rồi, phải không?”

“Không.”

“…!”

Go Yeongeun đáp một cách chắc nịch.

“Chúng ta chưa tiêu đâu. Bây giờ các em có nơi trú ẩn an toàn và có nhiều người lớn hơn để giúp. Tình hình thật ra còn khá hơn lúc trước đấy.”

“A…”

“Nếu cứ liều lĩnh vì nghĩ tất cả đã hết, thì ngay cả cơ hội sống sót cũng mất. Nếu muốn thoát ra, chúng ta phải hợp tác. Hiểu chưa?”

“...”

Cả hai gật đầu.

Đứa vừa hét om sòm giờ đỏ mặt, cúi gằm vì xấu hổ.

…Bất giác tôi nghĩ Go Yeongeun hợp với Cục Quản Lý Thảm Họa hơn là Daydream.

“Huu…”

Trấn an được hai học sinh, chúng tôi bước ra ngoài lều một lúc.

Go Yeongeun thở dốc một hơi ngắn, rồi quay sang tôi.

“…Tôi không chỉ nói để trấn an tụi nhỏ đâu. Chính chúng ta cũng cần tin như thế.”

“Tôi đồng ý.”

Thực ra thì…

Tôi do dự một chốc, rồi ghé sát thì thầm với cô ấy điều cứ ám lấy mình từ lúc nghe thằng bé kể.

“Có khả năng… tiền bối của tôi vẫn còn sống.”

“…!”

Đúng vậy.

Bình thường, những người mất tích bị ‘xử lý’ thành hàng hóa, thì sẽ được ‘dùng’ ngay theo quy trình.

‘Nhưng đa số lại phải chờ đến lượt.’

Như hàng tồn kho.

Đám nhân viên bắt chước cách vận hành siêu thị, có nghĩa là nguồn hàng đều được lưu trữ theo quy củ.

Mà chỗ lưu giữ ấy…

Chính là khu kho hàng nhân viên ở sâu trong siêu thị.

“Anh ấy có thể đang ở trong kho cung ứng.”

Kho cung ứng.

Mất tích trong kho thì được ghi nhận là ‘xem như đã chết’.

…Cụm đó xuất hiện thường xuyên trong Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối.

Nhưng nhìn ở góc khác, điều đó cũng có nghĩa là nạn nhân vẫn còn cơ hội đào thoát. Rằng họ vẫn còn sống, tỉnh táo và nguyên vẹn.

‘Cũng từng có vài ca hi hữu thoát được.’

Đó là khi trong tay họ có vật phẩm đặc biệt, hoặc năng lực đủ để xoay chuyển tình thế.

…Dĩ nhiên, cũng không ít người đã bị ‘xử lý’ đúng như số phận của một món hàng hóa.

Nhưng điều quan trọng hiện giờ là—

Trong tay chúng tôi là một trong những vật phẩm đặc biệt, thứ cho phép con người đặt chân vào kho hàng đó.

“...”

Ánh mắt tôi dừng lại ở cây nến mà Go Yeongeun đang cầm, ngọn lửa đã tắt từ lâu.

Một cây nến thần kỳ.

Nó cần ba người để tạo ra, nhưng sau khi tạo ra, một người cũng có thể mang theo và sử dụng.

‘Chỉ cần có thể thắp sáng…’

Nhưng vì lý do nào đó, tôi (một người thuộc thế giới khác) lại không thể tự tay châm lửa. Nghĩa là tôi không thể dùng nó một mình.

“…Đặc vụ.”

“Đi thôi.”

“…!”

“Hai người thì có hai cái đầu, hai đôi tay thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

Go Yeongeun liếc nhìn cánh tay tôi, rồi gật đầu với gương mặt căng lại.

…Cô ấy đã tính đến chuyện tôi chỉ còn dựa dẫm vào『Kẹo Hoài Niệm』để mà gượng dậy.

“Cảm ơn.”

“Phải là tôi nói mới đúng. Nếu không có anh, tôi đã chết ở cầu thang thoát hiểm rồi”, nói rồi, cô khẽ rùng mình như thể ký ức vừa chợt ùa về.

“Dù sao thì… đi thôi. Đi tìm tiền bối của anh nào.”

Tôi gật đầu.