Trong cầu thang tối om ấy.
Ba chúng tôi ngồi thụp xuống, nhìn chằm chằm vào nền gạch.
Tôi trải tờ giấy đen đi kèm『Bộ Làm Nến Bí Ẩn』ra, tỉ mỉ vẽ những hoa văn phức tạp để làm nến.
Rồi tôi đề nghị:
“Chúng ta rút mỗi người một lá.”
“Huu…”
“Quao…”
Go Yeongeun và cậu học sinh cấp ba mỗi người rút bừa một lá từ mặt lưng. Lá bài sẽ quyết định thuộc tính cây nến:
〔Hỗn Loạn〕
〔Giấc Mơ〕
‘Không tệ.’
Trùng khớp một cách kỳ quái với trạng thái tinh thần của họ bây giờ, nhưng này, nó vẫn dùng được mà.
Đến lượt tôi chọn lá cuối cùng. Tôi lật ngửa chỗ còn lại.
Danh Dự, Chữa Lành, Tĩnh Tâm, Vết Thương, Lừa Dối, Thịnh Nộ, Can Thiệp, Bảo Hộ, Đánh, Ánh Nhìn…
‘Lần trước, mình chọn ‘Lừa Dối’.
Khi đó, chúng tôi dùng Danh Dự, Can Thiệp và Lừa Dối để qua mặt mấy cái máy trưng bày tự động, giả bộ thành khách trả tiền đàng hoàng.’
‘Vậy lần này.’
Tôi không do dự mà chọn ngay.
〔Bảo Hộ〕
Minh họa là đôi tay nâng niu một khối tinh thể oải hương đang phát sáng.
Tôi thiêu ba lá bài thành tro, rắc vào hình nến vẽ bằng sáp màu trên giấy đen, rồi gấp tờ giấy lại, giống y như lần trước.
Một lúc sau…
“Xong rồi.”
“Ồ.”
Một cây nến chàm nhạt lăn ra khỏi tờ giấy gấp và rơi gọn vào tay tôi.
Rõ ràng tôi không thể dùng, còn cậu học sinh kia thì sống lay lắt nhờ viên『Kẹo Hoài Niệm』, tuyệt đối không thể để cậu nhóc giữ được.
Huống hồ, ở đây lại có người từng có kinh nghiệm.
Tôi đưa cây nến cho Go Yeongeun.
“Lần này đành nhờ cô nữa.”
“…Được.”
Cô ấy cầm lấy ngọn nến, giọng trầm xuống:
“Lần này tôi sẽ làm cho đàng hoàng.”
Nói rồi, cô châm lửa. Ngọn lửa bùng lên, và—
—----------------------------------------
Kẻ cầu nguyện sẽ giơ nến về phía bất kỳ sinh linh nào lạc lối, ban cho sức mạnh của giấc mơ và duy trì sự bảo hộ.
Và người mang theo sẽ nhận được phước lành.
Kính gửi, Lữ Khách Giữa Sương Mù
—----------------------------------------
Vùu.
Ánh nến tỏa sáng, phủ lên cả bọn tôi.
“A…”
Tôi đứng sau Go Yeongeun và lôi theo cậu học sinh.
Cảm giác ấy gợi nhớ lúc Braun tắt đèn, nhưng lạnh lẽo và mơ hồ hơn.
Tựa như sương mù mát lạnh đang theo ánh nến quấn lấy chúng tôi…
“...”
Chúng tôi chậm rãi mở cửa và bước xuống tầng ba.
Dù cầm nến sáng trong một cửa hàng tối om đáng lẽ rất nổi bật, nhưng ánh sáng lại hòa vào bóng tối một cách tự nhiên, như thể chúng tôi cũng được phủ sương mù vậy.
Rồi chúng tôi chạm trán một nhân viên.
“Hiek—”
Tôi vội bịt miệng cậu học sinh.
Nhân viên kia, thứ kêu lên ót ét khi tiến lại, chỉ…
“...”
…đi ngang qua mà chẳng hề chú ý đến bọn tôi.
“Ha…”
Go Yeongeun thở phào, nhiều phần nhẹ nhõm hơn là sợ hãi.
‘Tạ ơn trời.’
Lần này, vật phẩm của tiệm ngoài hành tinh lại chứng minh giá trị của nó.
Nhưng khác hồi ở phòng trưng bày, thời lượng của vật phẩm này là nỗi lo thật sự.
Có khi chúng tôi phải cầm cự tới tận lúc cửa hàng mở lại.
“Khi nến tàn thì hết hiệu lực, nên muốn dùng tiếp sau giờ đóng cửa thì phải tranh thủ.”
“Rõ rồi. Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Đây.”
Tôi chỉ vào một điểm trên bản đồ Go Yeongeun mang theo.
Cô liếc qua, rồi giật mình lùi lại.
“…! Đ-Đợi đã…”
“Ổn thôi. Đi nào.”
“...”
Chúng tôi đang cầm nến, mà làm tắt nó giữa đường thì coi như toi.
Thế nên dù muốn phản đối, cô vẫn phải bước theo.
‘Cảm ơn nhé…’
Tôi hiểu vì sao cô không muốn đến đó. Nơi tôi đang hướng tới chính là—
〔Bán Thịt Mình Tại Looky Mart〕
—một ‘quầy sự kiện’ với tấm biển bệnh hoạn kia.
“...”
Nếu những gian hàng khác bắt chước khuyến mãi xưa của Lucky Mart, thì cái dạng quầy này lại giống như lỗi hệ thống, nó méo mó và bất thường.
Ở đúng vị trí đó, khu vực chỉ có một cái sàn trơn màu trắng đang bày chi chít vỉ nướng.
Và trong sự yên ắng, tiếng xèo xèo vang lên.
“Hiieek.”
“Im nào.”
Tôi đặt tay lên vai cậu học sinh đang run cầm cập. Không phải cậu ấy phản ứng thái quá đâu…
“Haa.”
Ngay trên cái vỉ trước mặt, một khúc thịt cháy đen đang bốc khói. …Chỉ cần liếc qua đã biết nó thuộc về một sinh vật hai chân quá đỗi quen thuộc.
Rất có thể là chân của người mất tích, kẻ bị biến thành ‘hàng hóa’ trưng bày.
‘Muốn ói quá.’
Nhưng tôi cố nuốt xuống.
Trên đầu treo tấm băng-rôn.
…Y hệt lời ghi chú của đặc vụ.
〔Sự Kiện Nướng Thịt Tại Chỗ!〕
〔Tham gia khi còn sống, nhận ngay phiếu quà tặng!〕
Phiếu quà tặng.
--------------------------------------------
〔Ai ở đây còn muốn nhận cái đó? Nó chỉ hấp dẫn mấy người mất tích lâu ngày, nhưng đừng đụng đến họ, bọn họ sẽ lao vào cắn xé bạn thôi. Giờ họ chẳng còn là con người nữa, đừng cứu họ.〕
--------------------------------------------
Nhưng nhờ nến che giấu, chúng tôi tạm thời hòa lẫn vào bầu không khí của siêu thị.
Tôi khẽ chạm vai Go Yeongeun.
“Xin nhường chút. Tôi cần đứng trước cái vỉ trống này.”
“Hả? Đ-Đợi đã, cái này…”
“Không sao đâu.”
Thật ra, chẳng hề ổn tí nào.
Tôi chỉ mong có người khác làm thay.
‘Nhưng người bình thường thì ai mà chịu làm chứ?’
Nhưng…
Một đồng đội của tôi đã mắc kẹt cả tuần trong cầu thang, cô ấy đã bị ô nhiễm. Người còn lại là trẻ vị thành niên.
Tôi đâu thể bắt họ gánh chuyện kinh khủng này.
Với lại, đây là cơ hội.
‘Mình phải lấy cho được phiếu quà tặng.’
Nếu chính tay tôi làm, tôi sẽ có đồng tiền trực tiếp và có quyền quyết định dùng thế nào.
‘Muốn thúc đẩy kế hoạch trốn thoát của mình, thì mình phải chủ động.’
Tôi nghiến răng.
…Đầu tiên, tôi tiêm một ống『Ống Tiêm Niềm Vui』để khỏi bị sốc.
Hai tay tôi vẫn run cầm cập.
‘Bình tĩnh… Bình tĩnh lại.’
Từ mớ đồ tôi vơ được trên đường, tôi lôi ra một thứ và cố giữ cho ngón tay run rẩy không đánh rơi.

Một con dao chặt thịt khổng lồ. Lưỡi dao của nó sáng loáng.
“N-này…!”
“Ổn mà. Miễn là không làm hỏng đồ, trả lại con dao nguyên vẹn thì cửa hàng không tính là đã mua.”
“Đâu phải chuyện đó, Đặc vụ–!”
Tôi bổ con dao xuống ngay cánh tay phải của mình.
