Go Yeongeun - một trong những đồng nghiệp điềm tĩnh (ít nhất là so với một số người khác) của tôi.
Chắc chắn là vậy. Dù là lúc chúng tôi tỉnh dậy giữa chuyến tàu điện ngầm điên loạn trong kỳ thi tuyển dụng của công ty, hay khi thoát khỏi buổi triển lãm nghệ thuật bệnh hoạn buộc khách tham quan phải móc mắt, cô ấy chưa từng đánh mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này, thấy Go Yeongeun đứng ở bậc thang dẫn lên ‘tầng bốn’, nơi gắn liền với vô số lời đồn mất tích trong cái siêu thị quái dị này…
“C-Cô ấy là người thật… đúng không…?”
Cô ấy quá bình thản.
Bất chấp tiếng kêu thất thanh của cậu học sinh, gương mặt nhợt nhạt kia không hề dao động.
Không lời.
Không biểu cảm.
Chỉ lặng lẽ đứng đó trên bậc thang, nhìn xuống chúng tôi…
‘…Khoan đã. Cô ấy đang đứng ở chiếu nghỉ hả?’
Khoan, chẳng phải ngay khi ai đó bắt đầu đi lên cầu thang, cánh cửa dẫn về tầng ba sẽ biến mất, khiến việc quay lại là bất khả thi sao?
Vậy thì…
‘Cô ấy đã đứng ở đó bao lâu rồi…?’
Không, quan trọng hơn…
‘Vì sao… cô ấy lại ở đây?’
Đúng, Go Yeongeun có thể là một trong hai đặc vụ đã vào trước. Chuyện có ‘hai người mất tích’ đã là một manh mối rồi. Thường thì Cục phái người đi riêng lẻ hoặc theo cặp, nghĩa là một cặp tiền bối và tân binh.
Thế nhưng giờ đây, cô ấy, một tân binh, lại ở trên cầu thang lên tầng bốn. Một mình và không hề thấy bóng dáng người hướng dẫn.
Và có lẽ cô ấy đã ở đó ít nhất một tuần…
“...”
Một cảm giác rợn ngợp chạy dọc sống lưng tôi.
“Đặc vụ?”
Không hồi đáp.
“Cô… Go Yeongeun?”
Đôi môi Go Yeongeun khẽ mấp máy.
“Chào mừng đến với Looky Mart!”
Tôi lập tức đẩy cậu học sinh ra sau lưng và vươn tay về phía cánh cửa.
“Đặc vụ.”
“Cảm ơn quý khách đã mua sắm!”
Một cách vô cảm, bóng dáng kia lảo đảo bước xuống bậc thang.
Quả thật là Go Yeongeun.
Hay đúng hơn, là thứ gì đó mang hình dạng của Go Yeongeun… đang hành xử như một nhân viên.
‘Tổ sư nó…!’
Tôi vừa định giật cửa kéo cậu học sinh ra ngoài thì chợt nhận ra điều bất thường.
‘Âm thanh…’
Không có tiếng cót két.
…Và cô ấy đâu có mặc đồng phục, cô ấy vẫn còn nguyên trang phục của Cục.
Vậy thì…
‘Cô ấy bị nhiễm bẩn sao…?’
Tôi ngẩng lên lần nữa.
Hình dáng rõ ràng là người của Go Yeongeun đang từ từ bước xuống.
“Em giữ lấy tay nắm cửa.”
“Hả, cái gì?!”
Tôi lao tới và chặn Go Yeongeun ngay khi cô ấy vừa bước vào chiếu nghỉ.
“…!!”
“Chào mừng… đến Looky Mart…”
Ổn rồi.
Cô ấy vẫn có cơ thể người.
Vậy nghĩa là…!
Một tay ghì chặt vai Go Yeongeun xuống, tay kia tôi đưa vào hình xăm nơi cổ tay và lôi ra chiếc『Bánh Churro Vị Soda Xanh』cuối cùng.
Rồi tôi cố nhét nó vào miệng Go Yeongeun.
“!”
Cô ấy chẳng hề chống cự mà chỉ lặp đi lặp lại bước đi và câu thoại. Trong quá trình, răng cô ấy tự động cắn xuống và nhai vỡ miếng bánh, ít nhất chiếc bánh cũng rơi xuống cổ họng cô ấy được.
Mồ hôi vã ra khắp người, tôi dán mắt nhìn cô ấy…
Và chỉ ít giây sau.
“Ọeeeehh!!”
Go Yeongeun nôn thốc nôn tháo và phun ra từng dòng nước đen kịt.
Tôi vỗ lưng cô ấy.
Chiếu nghỉ cầu thang nhanh chóng bị ướt sũng bởi thứ chất lỏng nhầy nhụa.
Nó không đến mức ngập người như lúc tôi kẹt trong chương trình của Braun… nhưng vẫn đủ quái đản khiến cậu học sinh sợ hãi lùi lại.
Cuối cùng, Go Yeongeun ói thêm một lớp dịch xanh biếc rồi ngã sụp và được tôi đỡ lấy.
“Hhhuu… khhh…”
“Đặc vụ.”
Tôi gọi đồng nghiệp mình.
“...!”
Ánh mắt cô ấy dần trở nên tỉnh táo và hướng về phía tôi.
Đồng tử Go Yeongeun giãn nở và cả người cô ấy run bần bật.
“…Anh… Anh Hươu…”
Cô ấy đã tỉnh lại.
Vẫn nhận ra khi được gọi là ‘Đặc vụ’, và đủ tỉnh táo để hiểu rằng chúng tôi đang trong một câu chuyện ma. Vì vậy, cô ấy gọi tôi bằng biệt danh.
‘Tạ ơn trời…’
“U-Urgh!!”
“…?!”
Cô đột ngột vùng dậy, tính lên cầu thang nhưng bị tôi giữ lại ngay lập tức.
“Hừh… chết tiệt, cái siêu thị này! Ảo giác trông thật như thật! Khốn kiếp!”
“...”
“T-Tôi sẽ không mắc lừa! Anh Hươu đã chết rồi…”
À.
Phải.
“Này, tôi chưa chết đâu. Đặc vụ.”
“…?!”
“Tôi được phân công chung nhiệm vụ với cô.”
“?!”
Phải mất thêm cả chục phút thuyết phục Go Yeongeun, người tin chắc rằng tôi đã chết trong thời gian mất tích một tháng, rằng tôi vẫn sống và quay lại với thân phận gián điệp…
“C-Cảm ơn… Nhờ anh mà tôi mới sống sót…”
“Không có gì đâu.”
May thay, sau khi lấy lại bình tĩnh, Go Yeongeun kiểm tra chéo vài chi tiết với tôi rồi chấp nhận tình hình.
Chỉ là, phải giải thích tất cả mà không để cậu học sinh kia nghe được chuyện nội bộ… đúng là cực hình.
Nhìn vỏ gói churros đã rỗng, tôi cảm thấy một mớ cảm xúc lẫn lộn.
‘Churros… đúng là thần vật.’
Trước kia tôi không để tâm lắm, vì mọi chuyện trong [Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya Của Braun] diễn ra quá nhanh. Nhưng nếu nó có thể thanh lọc nhiễm bẩn chỉ với một lần dùng, thì đó là món vật phẩm mạnh kinh khủng.
‘Trong bối cảnh Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối… cái churro này gần như quá tốt để tin là thật.’
Dù sao thì, ưu tiên lúc này vẫn là thoát khỏi cái siêu thị điên rồ này. Nhưng ít nhất có thêm một người đồng hành, lại còn là đồng nghiệp đáng tin, cũng khiến tôi vững tâm hơn đôi chút.
Vậy nên tôi phải xác nhận một điều đầu tiên.
Tôi lùi sang bên, chỉ rõ cho Go Yeongeun thấy cánh cửa dẫn về tầng ba.
“Cô có thấy lối vào không?”
“...”
Go Yeongeun gật đầu.
“Có. …Không hẳn thấy được cánh cửa, nhưng có khe sáng hắt ra. Nếu có ai mở giúp, tôi nghĩ mình ra được.”
“Thế là đủ rồi.”
Tôi vừa thở phào, thì Go Yeongeun đưa tay che mặt.
“Nhưng… tôi không thể rời siêu thị được.”
“Hả?”
“…Tôi đã làm hỏng hàng hóa.”
“…! Không sao đâu. Giờ ta đã ở ngoài khu vực siêu thị, miễn là cô không bị bắt gặp ăn đồ trong đó thì—”
“Không. Tôi làm vỡ đồ và bị bắt quả tang.”
