“Anh sẽ tìm ra con đường vừa an toàn vừa nhanh nhất để thoát khỏi đây cho chúng ta.”
“V-Vẫn còn đường để trốn… sao?”
“Đương nhiên.”
…Vấn đề là, hơn nửa số phương án đó có xác suất tử vong cao đến vô lý.
Kim Soleum nuốt suy nghĩ đó xuống, rồi nói thêm điều gì đó thực sự có ích.
“Em còn nhớ mặt sau của tờ rơi chứ? Hướng dẫn phải làm gì sau khi hết giờ mở cửa ấy?”
“...Nhớ.”
Jang Minseo lẩm nhẩm như thể đang lặp lại những gì thấy trong ký ức.
--------------------------------------------
〔Sau giờ đóng cửa, khuyến cáo rằng bạn nên từ bỏ mọi nỗ lực trốn thoát.〕
〔Hầu hết những cơ hội có vẻ là lối thoát thực chất đều là bẫy.〕
〔Ưu tiên sống sót và cầm cự cho đến khi giờ mở cửa trở lại.〕
〔Theo báo cáo mới nhất, tầng an toàn nhất là tầng hai.〕
--------------------------------------------
Tầng hai.
Mà hiện tại họ đang ở tầng một.
“Vậy chỉ cần tụi mình đi thêm một tầng nữa… là sẽ an toàn sao?”
“Đúng thế. Cả đặc vụ kia lẫn bạn em chắc chắn cũng đã đi lên rồi. Đừng lo.”
“...Vâng.”
Sự chắc chắn trong giọng người đàn ông khiến Jang Minseo phần nào an lòng. Cậu hít mũi, rồi cố trấn tĩnh bản thân lại.
Đặc vụ ghé mắt nhìn ra ngoài, sau đó chui ra khỏi gầm kệ trưng bày.
“Được rồi. Giờ chúng ta an toàn rồi. Đi thôi.”
“Hức… vâng.”
Dù vẫn còn sụt sịt, cậu học sinh để Kim Soleum dắt đi, rồi cùng anh rón rén chui ra khỏi chỗ ẩn—
“Á!”
—Cậu vội vàng lấy tay bịt miệng.
May mắn thay, tiếng phát ra không quá lớn.
Nhưng cậu vẫn còn một vấn đề.
‘Mắt cá chân mình…’
Nó đang nhói đau dữ dội.
Có lẽ Jang Minseo đã trẹo mắt cá khi lao vào gầm kệ lúc nãy.
“…Chân em đau à?”
“Vâng…”
“...”
Não Kim Soleum lập tức vận hành.
Rồi anh đi đến một kết luận lạnh lùng.
‘Không thể cho cậu ấy dùng vật phẩm ngay bây giờ.’
Nhất là trong câu chuyện ma này.
Một loại giảm đau mạnh như『Ống Tiêm Niềm Vui』có thể khiến cậu nhóc ráng quá sức, để rồi cuối cùng không còn dùng được chân nữa.
Còn『Kẹo Hoài Niệm』… thì miễn bàn.
‘Nó không phải là một lựa chọn.’
--------------------------------------------
〔Ngoài khu ăn uống, vui lòng không tiêu thụ bất kỳ sản phẩm nào bên trong siêu thị. Ngay cả thức ăn bạn tự mang theo cũng không ngoại lệ.〕
〔Nhân viên không phân biệt. Nếu họ chứng kiến bạn ăn, họ sẽ tính phí tương ứng.〕
〔Bạn không có khả năng chi trả.〕
--------------------------------------------
Và luật lệ này đâu chỉ áp dụng cho các món ăn trong siêu thị.
Nhân viên Looky Mart vốn chẳng phân biệt nổi đồ ăn bên ngoài và bên trong siêu thị.
Còn nhét thằng bé vào hình xăm để giữ an toàn thì quá mạo hiểm. Anh không có cách gì để đoán nổi nó sẽ bị nhiễm bẩn hay biến dạng kinh khủng gì.
Chưa kể, sẽ là ác mộng nếu tôi phải giải trình với Cục.
“...”
Cậu học sinh chẳng biết được những toan tính trong đầu đặc vụ, nhưng chỉ riêng việc thấy anh ngần ngại thôi cũng khiến một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng cậu.
‘Không lẽ…’
Anh ấy định bỏ rơi mình?
Anh ấy cho rằng nhiệm vụ cứu hộ quá khó ư? Hay đang tưởng tượng cảnh cả hai cùng bị bắt nếu cố cõng mình? Ý nghĩ đáng sợ xoắn chặt trong đầu cậu—
“Đừng lo. Tụi mình sẽ đi theo cách không cần chạy.”
Giọng nói chắc nịch của anh đã kéo cậu về thực tại.
Cậu học sinh ngẩng đầu lên.
“Trước tiên, đi về phía thang cuốn.”
“...”
“Nhưng không phải đi lên. Mà là đi về phía thang cuốn đi xuống. Hiểu chứ? Cái thang từ tầng hai đi xuống tầng một ấy.”
Siêu thị đã đóng cửa thì thang cuốn chắc hẳn ngừng chạy rồi, nên đi thang nào cũng giống nhau.
Nhưng tại sao lại chỉ rõ là thang đi xuống?
“…Vâng.”
Thay vì hỏi, cậu học sinh chỉ gật đầu.
Đặc vụ đỡ cậu dậy, rồi bắt đầu di chuyển cẩn trọng.
“Nếu nghe thấy tiếng nhân viên thì báo cho anh ngay.”
“Vâng…!”
Cậu học sinh cố gắng không nhìn về cái kệ nơi mình vừa trốn, chỉ tập trung lắng nghe tiếng động và dò xem có nhân viên nào ở gần.
Vài lần cơn đau khiến cậu khẽ rên, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu.
Đặc vụ dẫn cậu vòng qua dãy quầy tính tiền, tiến về phía thang cuốn không hoạt động với những bước chân chậm rãi và vững vàng. Cậu học sinh thì theo sát và cố gắng đi nhanh nhất có thể.
Nhưng khi họ vừa tới nơi—
Whirrrrrr.
Tutu-tutu-tutuk…
Một trong những thang cuốn vẫn đang chạy.
Chính là cái dẫn xuống từ tầng hai.
“…!”
Một cửa hàng tối om sau giờ đóng cửa.
Một đường ray chậm rãi di chuyển.
Và ngay trên đỉnh thang cuốn…
Có một bóng người đứng bất động.
Không.
Nó không phải người.
Một nhân viên.
--------------------------------------------
〔Sau khi đóng cửa, thang cuốn sẽ ngừng hoạt động và bị chặn lại.〕
〔Tuy nhiên, chúng có thể vận hành vào một số thời điểm khi nhân viên tiến hành bảo dưỡng.〕
〔Xin đừng lại gần.〕
--------------------------------------------
Cái thứ kia dường như đang bắt chước việc ‘kiểm tra’ thang cuốn.
Thế nhưng, cái của nhân viên đứng trên thang cuốn nghiêng sang một bên, ánh mắt trống rỗng của nó thì nhìn xuống nền sàn, trông nó dị dạng và bất thường đến ghê rợn.
Và cái bóng ấy… đang từ từ tiến xuống, theo nhịp vận hành của thang cuốn.
Ngược chiều.
“C-Chúng ta phải chạ—”
“Không cần.”
Ngay bên cạnh, Kim Soleum rút thứ gì đó từ túi.
Một sợi cước câu với mồi cá vàng đỏ thẫm ở đầu.
『Mồi Đồ Chơi』.
‘…Trong các bản ghi, chúng luôn kiểm tra thang cuốn tầng hai xuống tầng một ngay sau khi đóng cửa.’
Đó chính là lý do anh dẫn cậu bé tới cái thang này.
Vốn dĩ, anh định dùng món này để vượt qua lối ra vào, nhưng giờ chẳng còn lựa chọn nào khác.
Dù có lãng phí thì anh cũng phải dùng vào lúc này.
Kim Soleum quăng sợi cước đi.
Fwick.
Phớt lờ mọi quy luật vật lý, sợi dây trong suốt vút đi như được tung bằng cần câu thật, và móc gọn vào bảng quảng cáo trên thang cuốn.
“…!”
Sợi cước quấn lấy bảng quảng cáo và rũ xuống dưới.
Và ở tận cùng sợi dây cước là món mồi màu cá vàng đỏ khẽ đong đưa trong không khí.
