Nhân viên đang đi lùi trên thang cuốn bắt gặp nó.
Cọt kẹt. Cọt kẹt.
Cọt kẹt, cọt kẹt.
“…!”
Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể nhân viên bắt đầu chuyển động.
Nó quay đầu về phía miếng mồi nhử.
Và rồi.
Nó bước ngược chiều thang cuốn.
Cọt kẹt, cọt kẹt.
Kim Soleum cẩn thận điều chỉnh sợi cước câu. Hai bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng miếng mồi rung rung vẫn nhúc nhích chính xác theo ý anh.
Một cách chậm rãi và đều đặn.
Miếng mồi đỏ di chuyển sang hẳn phía trái thang cuốn.
Nhân viên lảo đảo nghiêng sang theo nó.
Và khi cái đầu nó ló ra ngoài lan can…
Cọt kẹt… cọt kẹt… cọt kẹt...
Kim Soleum buông tay khỏi dây.
Éttttt—!
Sợi dây cước tuột ra khỏi bảng quảng cáo và–
Miếng mồi đỏ rơi thẳng xuống khe giữa hai thang cuốn.
Thịch.
Nhân viên bổ nhào với đầu hướng xuống cái khe.
Nó đã lao theo mồi dụ.
“Hứuc…!”
“Đi thôi. Trước khi nó bò ra lại.”
Đặc vụ lập tức hành động.
“Cởi giày. Bò lên. Dùng đầu gối thay vì bàn chân. Phải im lặng.”
Cậu học sinh lập tức đưa giày, rồi chống cả bốn chi bò lên thang cuốn đã dừng.
Vào giây phút đó, cậu chẳng thấy xấu hổ gì.
Cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Cậu chỉ quan tâm rằng cách này ít gây tiếng động hơn.
Và quan trọng hơn, nó khiến cậu không lọt vào tầm mắt nhân viên kia.
Dù vậy, sự căng thẳng vẫn siết nghẹt cổ họng cậu.
Lỡ có cái gì lao ra chặn đường thì sao?
Nhưng cuối cùng—
Cậu cũng bò ngược lên đến tầng hai thành công.
“Hứưc.”
Vừa kéo người qua mép tầng, nước mắt đã ứa ra khóe mắt cậu bé.
Đặc vụ đỡ cậu đứng dậy.
“Cậu làm tốt lắm.”
“E-Em… cảm ơn…”
Kim Soleum ngó xuống đôi tay trống rỗng vài lần, thấy rõ khoảng trống khi thiếu sợi cước. Rồi anh dẹp sạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Tầng hai.
Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt họ khi họ lên tới tầng hai… là khu ẩm thực khổng lồ.
Trong siêu thị tối om, chỉ có những biển hiệu của khu ẩm thực phát ra ánh sáng xanh lạ lùng, nhưng kỳ quái thay, âm thanh nấu nướng lại vang lên từ đây.
Số lượng nhân viên đang tuần tra là…
‘Không.’
Ngạc nhiên thay, đây lại là một vùng tương đối an toàn.
“Có thể nghỉ tạm ở đây một lúc.”
--------------------------------------------
〔Khu ẩm thực tầng hai là khu vực nhân viên không tuần tra.〕
〔 Tuy nhiên, đừng ngồi quá một tiếng mà không gọi món.〕
--------------------------------------------
Kim Soleum dẫn cậu học sinh đến một góc yên tĩnh gần quầy cơm trộn, bảo ngồi xuống.
“Ơm… Sao lại ngồi đúng chỗ này?”
“Những chỗ không bán thịt thường an toàn hơn.”
Cậu học sinh nuốt khan.
Đặc vụ vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Anh ngồi xuống, để cậu lấy hơi và nghỉ ngơi cái mắt cá đang đau.
…Thật khó tin đây là cùng một người vừa liều mạng diễn một màn điên rồ ở thang cuốn.
‘…Anh ta giỏi thật.’
Anh ta còn điêu luyện và hiểu biết hơn những gì cậu nghĩ.
Y như những gì anh ta đã nói.
Cậu học sinh vô thức muốn để lại ấn tượng tốt nên bèn mở miệng.
“Ơm, tôi… em tên là Jang–”
“Đừng trao đổi tên thật.”
“…!”
“Trong những nơi kiểu này, tốt nhất đừng dùng tên thật. Phải cẩn thận.”
Ực.
Cậu học sinh lại nuốt mước miếng.
“V-Vậy… em nên gọi anh là gì, Đặc vụ?”
“…Cứ gọi anh là Nho.”
“Vâng, Đặc vụ Nho.”
Cậu học sinh thở ra một hơi dài, cuối cùng cậu cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Có lẽ đây chính là khí chất của một đặc vụ thật sự?
Có lẽ đơn giản là vì anh ấy đã dồn hết điểm năng lực vào sự chuyên nghiệp, nên anh ấy hay vụng về.
‘…Mình nghĩ mình có thể thoát ra được rồi.’
Dù mắt cá bị thương, cậu vẫn thấy một tia hy vọng.
Và mang theo chút tự tin mới, cậu hỏi:
“V-Vậy… ở đây an toàn rồi phải không?”
“Ừ.”
Đặc vụ Nho gật đầu.
Cậu học sinh lập tức thấy yên tâm hẳn.
“Ổn rồi.”
Đó là một lời nói dối.
Nơi này hoàn toàn không đủ an toàn.
‘…Ngay cả tầng hai, khả năng chết hoặc biến mất vẫn cực cao.’
Giữ giọng đều đều, nhưng trong đầu Kim Soleum đã bắt đầu lục tungHồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối để tìm kịch bản tương ứng.
Bộ não của Kim Soleum, sau khi thoát khỏi chế độ sinh tồn cấp tốc, giờ đang sắp xếp lại thứ tự ưu tiên và đào sâu dữ liệu.
‘Tụi mình phải thoát ra khỏi đây.’
Từng có tiền lệ cho tình huống bất thường kiểu này chưa?
‘Ngày Lao Động, siêu thị đóng sớm, bất kỳ lý do nào…!’
Và rồi—
Đóng cửa sớm do lý do ???
…!
Anh tìm thấy rồi.
Kim Soleum nghiến chặt răng, cố lục lại chi tiết.
Dù không nhớ được con số và tên cụ thể, nhưng anh đang dần tái dựng lại hồ sơ thám hiểm này trong đầu…
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Looky Mart]: Hồ Sơ Thám Hiểm #3(Có lẽ vậy?)
Một đặc vụ nhận tín hiệu cầu cứu dân thường và tiến vào siêu thị lúc khoảng 7 giờ tối. (Tên đặc vụ: méo nhớ)
Looky Mart đóng cửa sớm do lý do ???. Một sự cố bất ngờ xảy ra, đặc vụ mất liên lạc trong ba ngày.
========================
“…!”
Chính là nó.
Anh căng não nhớ tiếp.
Và rồi, kết cục của hồ sơ này…
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Looky Mart]: Hồ Sơ Thám Hiểm #3(Có lẽ vậy?)
Kết quả: Cứu hộ thất bại. Đặc vụ trở ra một mình.
========================
“...”
Ra vậy, anh không nhớ rõ cũng phải.
‘Nó chỉ kết thúc bằng một dòng vắn tắt.’
Loại hồ sơ này không hiếm.
Ý tưởng thú vị, nhưng phần diễn biến chi tiết thường bị lược bỏ, để lại khoảng trống cho người đọc tưởng tượng.
Chỉ một dòng gọn lỏn.
Thành công.
Thất bại.
Nhưng ý nghĩa thì rõ rành rành.
“...Ha.”
Vậy là Đặc vụ Đồng đã thất bại trong nhiệm vụ cứu hộ.
Nghĩa là nếu gặp lại Đặc vụ Đồng.
Bất kể anh ta có chọn gì bên trong Looky Mart, Kim Soleum đều phải phản đối.
Và phải thuyết phục anh ta chạy trốn theo kế hoạch của chính mình.
‘…Điên thật.’
Không, không phải anh đang phát điên, mà độ khó của nhiệm vụ này mới điên.
Kim Soleum nén tiếng thở dài, gượng giữ vẻ bình tĩnh. Anh vừa để cậu học sinh ngồi nghỉ ở góc khu ẩm thực, vừa lia mắt quan sát xung quanh.
‘Cứ chờ thôi.’
Nếu Đặc vụ Đồng còn sống, anh ta chắc chắn sẽ tìm đường lên tầng hai.
Kim Soleum buộc bản thân phải lạc quan.
‘Gặp lại rồi sẽ nói chuyện.’
***
Nhưng ba ngày liền trôi qua.
Kim Soleum vẫn không hề tìm thấy bóng dáng Đặc vụ Đồng ở bất kỳ đâu trong Looky Mart.
