Bạn có biết cảm giác chết khi máu trong người khô cạn dần là thế nào không?
Đấy là một cách diễn đạt sự đau đớn cực hạn, khi một người phải chịu đựng cả thể xác lẫn tinh thần trong một khoảng thời gian dài đến rã rời.
Hiện tại, bọn tôi đang cảm nhận chính xác cái cảm giác ấy.
Cái cảm giác như máu đang khô lại trong huyết quản.
“...”
“...”
Ba ngày.
Chúng tôi đã bị nhốt trong cái câu chuyện ma quái này, run rẩy trước viễn cảnh cái chết và chờ đợi những người đồng hành chẳng bao giờ xuất hiện. Không có giấc ngủ tử tế, cũng chẳng có thức ăn đàng hoàng, giờ đây, chúng tôi đang tận mắt chứng kiến một con người sẽ trở thành cái dạng gì khi rơi vào tình cảnh đó.
Bạn có biết không? Nếu một người không được ngủ tử tế trong ba ngày liền, họ sẽ bắt đầu mất khả năng suy nghĩ lý trí.
Bọn tôi chỉ dám chợp mắt theo từng giờ ở khu ăn uống tầng hai. Tuy cả hai thay phiên trông chừng nhau, nhưng cũng chẳng được mấy. Mỗi tiếng trôi qua, thần kinh chúng tôi lại căng như dây đàn vì luôn có nguy cơ mất mạng.
‘Nơi này rất thích hợp để phát điên.’
Đặc biệt là khi người đồng hành của mình lại là một thằng nhóc cấp ba, người lần đầu dính vào chuyện ma quái dị như thế này.
“Hiek! Ch-Chúng ta đi đâu thế…?”
“…Đã 56 phút rồi. Đi thôi.”
Thằng học sinh mà tôi phải giải cứu loạng choạng đứng dậy, tập tễnh bước đi.
Chắc chắn nó kiệt quệ tinh thần hơn tôi nhiều. Giờ đầu óc cậu nhóc bắt đầu quay cuồng vì cơn đau ở mắt cá chân, rồi lảm nhảm mấy câu với không khí thay vì khóc.
Mà cậu bé cũng chẳng có thừa năng lượng để mà tức giận luôn.
‘Nó cũng gần như chẳng ăn gì cả.’
Thức ăn an toàn trong cái siêu thị chết tiệt này hiếm đến mức vô vọng, và gần như toàn bộ đều là những thứ mà một học sinh cấp ba bình thường sẽ không đời nào động vào.
…như chuột hoặc gián chẳng hạn.
Thứ mà ai nhìn vào cũng không thể coi là hàng hoá siêu thị.
‘Nó thà nhịn đói ba ngày còn hơn là ăn mấy thứ ấy.’
Đôi khi, bọn tôi tìm thấy mấy món mà khách mua rồi làm rơi mất, chúng ngẫu nhiên xuất hiện ở khu ăn uống.
Nếu đó là đồ ăn thì chúng tôi vẫn được.
Trong ba ngày qua, chuyện đó xảy ra đúng một lần.
Bạn đã bao giờ thấy quả chuối nào lại quý giá đến thế chưa?
‘Nghĩa là, ba ngày nay chúng tôi chỉ sống nhờ một quả chuối đó thôi…’
Điên rồ thật.
May mắn thay, hoặc cũng có thể là xui xẻo, bọn tôi chẳng gặp ai khác mất tích ở tầng hai, nên không phải tranh giành đồ ăn.
Mà cũng hợp lý thôi. Hầu hết những người mất tích…
‘…đều ở mấy tầng trên.’
“...”
Dù sao thì, bọn tôi cũng sắp cạn kiệt năng lượng rồi.
‘Thằng nhóc này thì gần như đã hết cả thể lực lẫn ý chí.’
Cố gắng uống nước từ cái máy lọc ở khu ăn uống thì cũng có giới hạn.
Nếu kéo dài thêm hai ngày nữa, chắc thằng bé sẽ bị dồn đến mức phải ăn chuột hoặc gián thôi.
‘Dĩ nhiên, còn có khả năng mọi thứ sẽ ‘đi sai hướng’ trước cả khi đến mức đó.’
Hiện tại, cứ mỗi tiếng là bọn tôi phải đi vệ sinh một lần. Nếu lỡ ai đó ngủ gật hoặc gục xuống và bỏ lỡ mất thời điểm đó, thì…
Xong.
‘…chúng tôi sẽ đụng phải nhân viên.’
Có thể là nhân viên đến nhận đơn hàng, hoặc giả vờ dọn nhà vệ sinh.
--------------------------------------------
Được đưa ra ngoài. Báo cáo mất tích.
--------------------------------------------
Chúng tôi sẽ chỉ còn lại một dòng chữ khô khốc trong hồ sơ thám hiểm.
Cái cảm giác ghê tởm lẫn rùng mình đang bò dọc sống lưng tôi.
“...”
Thực ra, việc có thể sống sót tới tận ba ngày trong một câu chuyện ma cùng với một thằng nhóc bị thương đã là kỳ tích rồi.
Và đính chính một lần nữa, tôi không có ngu. Tôi không cố tình tạo ra tình huống này.
‘Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi tới tận ba ngày mà không gặp được Đặc vụ Đồng…!’
Đúng vậy. Cấp trên của tôi đã biến mất.
Điên thật.
“...”
Ngày đầu tiên, tôi còn nghĩ chắc hai bên lỡ mất nhau.
‘Có khi trong lúc chúng tôi chui dưới kệ nấp hơn nửa tiếng, có lẽ anh ta đã lên tầng hai và rời đi?’
Nếu tôi không phải vướng theo một thằng nhóc chân què, chắc tôi đã có thể liều lĩnh hơn mà tìm cách thoát.
Sau khi đắn đo, tôi quyết định bám trụ lại tầng hai.
‘Nếu anh ta muốn nghỉ ngơi thì đây là chỗ dễ tìm nhất.’
Mà nói thẳng nhé, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Vác một thằng nhóc què đi khắp các tầng thì chẳng khác nào tự sát.
Thế là, chúng tôi chọn tầng hai (một nơi tương đối an toàn) để chờ đợi. Và tôi vẫn nghĩ quyết định đó là đúng.
Nhưng anh ta chưa bao giờ xuất hiện.
Từ ngày thứ hai, tôi mới bắt đầu đi tìm ở những tầng khác.
Tôi không thể tìm lâu, vì bỏ thằng nhóc một mình mấy tiếng là coi như đưa nó đến chỗ chết.
Dẫu vậy, tôi vẫn liều mình, thậm chí xuống cả tầng hầm… và vẫn chẳng thấy gì thay đổi.
Không một bóng dáng của Đặc vụ Đồng.
Ít nhất là trong phạm vi tôi có thể tìm được trong vòng một tiếng thì không.
Và cứ thế, ba ngày trôi qua.
Rồi…
‘Suốt thời gian này, siêu thị vẫn chưa bao giờ quay lại hoạt động bình thường…’
Đây chính là lý do người ta khuyên phải thoát ra trước khi siêu thị đóng cửa.
Là thủ phạm khiến nơi này biến thành địa ngục và tỷ lệ sống sót tụt dốc.
Khoảng cách ngắn nhất từng được ghi nhận để siêu thị hoạt động trở lại là một ngày, và dài nhất là… hai mươi ngày.
Không ai biết được khi nào nó sẽ mở lại.
Đúng vậy.
Không ai biết khi nào ‘ngày hôm sau’ của Looky Mart sẽ bắt đầu.
Có khi chỉ cần một ngày, nhưng cũng có khi trăm tiếng đồng hồ đã trôi qua, mà trong dòng thời gian của Looky Mart vẫn chưa hết một ngày.
‘Người ta đồn là dòng thời gian trong Looky Mart dần dần lệch xa khỏi thực tại, cho đến khi mắc kẹt mãi mãi ở một ‘quá khứ’ nào đó.’
Nó đúng hay không thì chẳng quan trọng. Quan trọng là bọn tôi đang mắc kẹt trong tình huống này.
Ba ngày tròn.
…Và tôi bắt đầu lo thằng nhóc kia sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Th-Thực ra… bọn em vào đây là để tìm một đứa sống cùng chung cư.”
Đúng lúc đó, tôi nghe nó lẩm bẩm.
“…Em đi tìm bạn?”
“Ừ, đúng rồi. Nó nhắn tin bảo đang đi Lucky Mart, rồi mất tích luôn. Thế nên bọn em nghĩ chắc có chuyện ma, mới rủ nhau vào điều tra…”
Trời đất ơi.
“Nhưng bọn em ngu thật. Giờ chắc nó chết rồi… Nếu nó bị bỏ vào cái máy đánh trứng thì sẽ tệ cỡ nào đây?”
“…Đừng vội nghĩ tới kết cục tệ nhất.”
Tôi đặt tay lên vai thằng nhóc để trấn an.
“Yên tâm đi. Hôm nay mày sẽ ra ngoài được.”
“…Hả?”
Tôi có lý do để tin thế.
Tôi nhớ lại bản ghi chép vốn được cho là của Đặc vụ Đồng.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Looky Mart]: Mục số 3(Chắc vậy?)
Một tình huống bất ngờ xảy ra, và đặc vụ mất liên lạc trong ba ngày.
Kết quả: Thất bại trong cứu hộ. Đặc vụ trở về một mình.
========================
Nếu ghép lại thì…
‘Sau ba ngày, Cục mới kết nối lại được với anh ta.’
Và rồi anh ta thoát thân một mình.
Dù nhiệm vụ thất bại, nhưng chắc chắn anh ta đã cố gắng cứu thường dân.
‘Anh ấy hẳn định bám trụ cho đến khi siêu thị mở lại.’
Thống kê cho thấy hôm nay có khả năng rất cao siêu thị sẽ mở.
“Đ-Đợi đã, ý anh là…”
“Ừ. Thử xem nào.”
Trong lòng trào dâng hy vọng, tôi bình tĩnh nhìn đồng hồ trên tay.
〔09 : 59 〕
Tim tôi đập thình thịch.
Bất kỳ lúc nào, khi kim phút nhảy sang…
〔 10 : 00 〕
Đúng 10 giờ rồi.
Im lặng.
“…?”
Tôi kiên nhẫn chờ thêm một chút.
Nhưng không có gì xảy ra.
Không nhạc hiệu. Không thông báo. Không đèn bật sáng.
...Cửa không mở.
“...”
Một lần nữa, siêu thị vẫn không mở lại.
