Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1307

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 135.1: Quảng Cáo Sản Phẩm

Cậu học sinh trung học bị mắc kẹt trong Looky Mart.

Jang Minseo, người đã gọi Cục Quản lý Thảm họa Siêu nhiên để được cứu hộ, ôm chặt miệng mình trong lúc trốn dưới cái kệ trưng bày di động.

Tim cậu đập loạn xạ khi…

Một âm thanh khó chịu vang vọng ngay gần đó.

Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt.

Âm thanh của thứ gì đó đang giả làm nhân viên siêu thị mà di chuyển.

‘Chúng thấy mình rồi sao?’

Có phải chúng thấy cậu chui xuống dưới kệ không?

Không, lúc mình chui xuống thì chúng chưa kịp tới mà, chắc chúng không thấy đâu.

‘Mình rẽ qua góc rồi chui thẳng xuống luôn mà.’

Chắc là không…

Nhưng âm thanh ấy càng lúc càng gần.

Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt.

“Hfff… hiic…”

Nước mắt chảy không ngừng trên khuôn mặt non nớt của cậu thanh niên.

‘Tại sao mình lại tới đây ngay từ đầu cơ chứ?’

Không nên đi theo thằng bạn của mình! 

Jang Minseo liên tục chửi rủa thằng bạn mình trong đầu… cho đến khi cậu nhận ra hành động đó vô nghĩa đến dường nào và ngưng lại.

Nỗi sợ đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí cậu.

Còn âm thanh thì càng lúc càng lớn. Càng lúc càng gần.

Cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt…

Nó ngay sát bên cạnh cậu.

Người cậu cứng đờ.

Qua khe hở dưới kệ, cậu thấy một đôi chân đi ngang qua.

Những bước chân quái dị với mắt cá vặn vẹo một cách bất thường, hàng chục đôi chân quái vậy như vậy cùng cọt kẹt di chuyển.

Conv3gaa o

Cọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹtcọt kẹt…

Jang Minseo nín thở.

Nhưng xui xẻo thay, mọi chuyện chưa kết thúc ở đây.

Giữa vô số đôi giày da kỳ quái và lê thê của đám viên, cậu thấy một thứ khác thường.

Một đôi giày thể thao cũ sờn.

“…!”

Giữa những đám nhân viên xiêu vẹo ấy, có một đôi đôi giày thể thao sờn cũ bị kéo lê đi.

“L-Làm ơn, cứu tôi với…!”

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng Jang Minseo.

Đó là người thật.

Một ai đó đã bị bắt.

“T-Tôi trả tiền! Tôi có tiền đây! Tôi là khách! Khách hàng mà…!”

 ⧛Chào mừng quý khách đến Looky Mart!⧚

Nhưng thay vì lịch sự đưa vị khách ấy ra ngoài, đám nhân viên lại lôi họ đi.

Bởi vì…

--------------------------------------------

〔Bạn không thể mua sắm ở siêu thị này bằng tiền won của Hàn Quốc.〕

〔Hãy nhớ. Bạn không có khả năng chi trả.〕

--------------------------------------------

“Mọi người ơi cứu tôi với!!”

--------------------------------------------

〔Khoảnh khắc sự thật ấy bị phơi bày, nhân viên sẽ không còn coi bạn là khách nữa.〕

〔Trong hầu hết các trường hợp đã được ghi nhận, kẻ bị phát hiện… sẽ bị tận dụng lại như hàng hóa của siêu thị.〕

--------------------------------------------

Loảng xoảng.

Toàn thân Jang Minseo đông cứng.

Từ từ, cậu ngước mắt lên.

Cái kệ trưng bày di động cậu đang nấp dưới… bắt đầu rung lắc.

Loảng xoảng, loảng xoảng.

Đám nhân viên đã bao vây nó.

Và rồi—

Whiiiiiirrrrr.

“AAAAAAGHHHHHH!!”

Âm thanh máy đánh trứng vang vọng khắp nơi.

 ⧛Đây có phải là sản phẩm tuyệt vời không ạ?⧚

Jang Minseo bàng hoàng nhận ra.

Chúng đang giả vờ làm tiết mục quảng cáo.

Bằng cách xoay sống một con người trong máy xay và biến họ thành hàng hóa của siêu thị.

“Mmpphh!”

Cậu lấy tay che miệng.

May mắn thay hoặc bất hạnh thay, tiếng hét và tiếng máy xay đủ lớn để át đi tiếng nấc nghẹn của cậu.

“Aaaaaahhh! Hhhggkkk, aaaaaagh!!”

⧛Cảm ơn quý khách đã mua sắm tại Looky Mart!⧚

“Có phải sản phẩm tuyệt vời không ạ?”

⧛Chào mừng quý khách đến Looky Mart!⧚

Van xin. La hét. Tiếng máy xay. Tiếng hét. Lời chào mừng khách. Tiếng hét. Tiếng máy xay.

Cậu không chịu nổi nữa. Cậu muốn hét toáng lên. Muốn thoát ra. Lối ra đâu? Ai đó, làm ơn chỉ cho cậu—

Vào lúc này, một bàn tay đặt lên vai cậu.

“…!”

Một bàn tay.

Một bàn tay ấm.

Bàn tay run rẩy ấy ấn cậu nằm sâu hơn dưới kệ trưng bày.

Người đặc vụ.

Người đã vào đây để ứng cứu theo cuộc gọi cầu cứu của cậu.

“…Hhhhuuhhp.”

Nhịp thở của Jang Minseo dần ổn định lại.

Giữa bầu không khí ghê rợn có thể khiến người ta phát điên hay bất tỉnh, cậu bấu víu vào hơi ấm từ bàn tay đó và chịu đựng khoảng thời gian dường như vô tận.

Âm thanh máy xay vẫn vang. Lời mời chào bán hàng vẫn lặp đi lặp lại.

Nhưng rồi… tiếng hét im bặt.

Và–

Whiiiiirrr… cạch.

“…”

Không gian phía trên trở nên tĩnh lặng.

Tiết mục quảng cáo đã kết thúc.

Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt…

“...”

Âm thanh dần tan biến.

Đôi chân có thể nhìn thấy quá khe hở của kệ trưng bày di động...

Và cả đôi giày thể thao bị kéo lê kia… 

Kể cả cái bóng của chúng cũng chẳng còn.

“...”

“...”

“Ổn rồi.”

“…Hhhhuuhhp.”

Đặc vụ thò đầu ra ngoài, kiểm tra và lên tiếng.

Nghe vậy, Jang Minseo mới thở hắt một hơi run rẩy, rồi òa khóc nức nở lần nữa.

Vị đặc vụ đeo kính bên cạnh nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.

“...”

Ngay lúc đó, Kim Soleum nhận ra một điều.

‘Cả lũ sẽ chết mất…’

Bởi vì…

Anh và cậu học sinh mà mình phải cứu giờ chỉ còn lại hai người.

‘Chia ra đúng là quyết định hợp lý.’

Nhưng chết tiệt, cái creepypasta này đáng sợ quá.

Tiếng một con người bị xay sống—

Anh có cảm giác rằng nó sẽ chờ đón anh với những cơn ác mộng.

Lưng Kim Soleum đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“…Suýt nữa thì ngất.”

Nhưng anh không được để lộ ra.

Nhất là khi một đứa trẻ mười lăm tuổi đang run lẩy bẩy vì sợ, bám chặt lấy anh.

“G-Giờ chúng ta phải làm sao? Hiic…”

“Ê, ổn rồi mà.”

Kim Soleum cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Từ lúc nào anh đã bắt đầu nói trống không, nhưng giờ không còn thời gian để giữ lễ nghi. Bây giờ, điều quan trọng nhất là anh phải tạo cảm giác tin cậy của một người lớn gần gũi.

“…Thì ra Trung sĩ Jay trong vụ hồn ma của Sangun - nim còn đóng vai trò lớn hơn mình tưởng.”

Anh liếc sang đứa học sinh vẫn đang run rẩy, rồi quyết định nói tiếp.

“Em muốn nghe một bí mật không?”

“...”

Dù còn khóc và thở gấp, từ ‘bí mật’ khiến cậu học sinh theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Và đặc vụ thật sự kể một bí mật.

“Thật ra, anh là người biết rõ nhất về siêu thị này đấy.”

“…Thật không?”

“Ừ.”

Nhưng thay vì thấy yên tâm, cậu học sinh lại càng nghi ngờ.

‘Rõ ràng là anh ta đang bốc phét.’

Cái dáng vẻ ngố tàu, mái tóc rối bù, cái kính, cách anh ta lắp bắp nói…

So với đặc vụ sắc bén và làm việc dứt khoát hồi nãy, anh ta chẳng khác nào tay trợ lý vụng về của siêu anh hùng.

Nhưng Soleum vẫn tiếp tục, kiên quyết trấn an cậu bé.

“Anh đã nghiên cứu chỗ này rất kỹ. Anh biết chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào an toàn. Cả những thứ mà đặc vụ kia cũng không biết, anh đều biết hết.”

Người này có mái tóc rối bù.

Còn đôi mắt anh ta tỏa sáng phía sau cặp kính.

‘…Hả?’

Đó không phải ánh mắt lúng túng, thiếu tự tin như Jang Minseo nghĩ.

Mà trong thoáng chốc, đó là cái nhìn sắc lạnh và đầy tính toán.

Rồi nó biến mất ngay.

“...”

Bằng cách nào đó…

Tất cả nghe đều thật sự thuyết phục.