Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1305

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 134.1: 'Ma Quỷ'

Ngay trước giờ đóng cửa, chúng tôi bị kẹt trong một siêu thị kì quái.

Đèn phụt tắt và không gian chìm vào bóng tối.

【Na-na-na-na, na-na-nan-na-na-na, na-na-nan~】

Giữa tiếng nhạc thương hiệu vui nhộn, tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp run rẩy của cậu học sinh mà tôi đang bịt miệng, truyền thành những rung động yếu ớt trên lòng bàn tay.

Toàn thân tôi căng như dây đàn.

Ngoài tiếng nhạc và tiếng thở dồn dập ấy, ở xa vang lên một âm thanh khiến từng sợi thần kinh tôi dựng đứng…

Ké-é-é-ét–ét–éttt.

Đó là âm thanh một cánh cửa kim loại đang mở ra.

Trong siêu thị có một cánh cửa kim loại thay vì loại cửa kính thường thấy…

‘…Khu nhân viên.’

Đúng rồi, nhân viên sắp đi ra rồi.

‘Khỉ thật.’

Tôi cố nuốt xuống tiếng rên uất nghẹn, quay đầu và hé mắt nhìn ra từ sau kệ hàng…

Lạch bạch, lạch bạch.

Những dáng người mặc đồng phục siêu thị bắt đầu lảo đảo xuất hiện trong bóng tối…

Giống như mấy quả bóng bay được nặn thành hình người, những ‘nhân viên’ quái đản ấy lắc lư bước đi.

〔LOOKY MART〕

Logo bắt chước Lucky Mart của Loocky Mart được gắn lên mũ và ngực áo ‘nhân viên’. Từng mảnh dán thô kệch lập lòe dưới ánh sáng rồi biến mất trong màn đêm.

Ngay khoảnh khắc ấy.

“Đi thôi, nhanh lên. Họ bảo họ sắp đóng cửa rồi kìa.”

“Rõ.”

Có người đi ngang qua quầy rượu, ngay sát chỗ chúng tôi đang nấp.

“…!”

Những người đang thong thả đi ra quầy thanh toán là vài khách hàng còn sót lại của quá khứ.

Một 'nhân viên' đi vào góc quầy rượu, va phải họ.

Chạm.*

“Ồ, xin lỗi cô.”

Cái đầu của nhân viên ngoẹo sang.

 ⧛Chào mừng tới Looky Mart!⧚

“Nhanh lên.”

 ⧛Cảm ơn vì đã mua sắm với chúng tôi!⧚

Những vị khách ấy chẳng thấy có gì bất thường.

Họ chỉ bước tiếp ra quầy thanh toán…

Trong khi cậu học sinh dưới tay tôi vẫn thở hổn hển, như muốn bật khóc.

 ⧛Tạm biệt khách hàng yêu dấu!⧚

Bóng nhân viên ngoẹo đầu, lạch bạch rời khỏi góc rượu.

Rồi với dáng đi khập khiễng kì dị ấy, nó lại lướt qua dãy hàng…

Đúng chỗ quầy bán đồ ăn vặt.

Ngay cạnh kệ hàng chúng tôi đang nấp.

Cọt kẹt, cọt kẹt.

“...”

“...”

Âm thanh quái dị như mấy quả bóng cao su cọ xát vào nhau vang lên.

Chúng tôi gần như ép sát xuống nền, nín thở.

Cọt kẹt… cọt kẹt.

Tiếng bước chân biến mất dần…

“...”

‘Ha…’

Chạm- chạm!*

Một cậu học sinh khẽ gõ tay tôi, ra hiệu bỏ tay ra.

Mắt cậu nhóc đầy nước, nhưng vẫn cố không kêu lên.

“Không hét nữa chứ?”

Cậu ta gật đầu.

Khi tôi buông tay, thằng bé hít một hơi dài như vừa thoát chết ngạt.

“M-mấy… mấy nhân viên đó… Không được để họ thấy đúng không? Cái tờ rơi đã nói rồi…”

Đúng vậy.

--------------------------------------------

〔Khi Looky Mart hết giờ mở cửa, 'nhân viên' sẽ tiếp tục giả vờ hoạt động cửa hàng. Nhưng hành vi thì méo mó khủng khiếp. Chỉ cần một đứa bắt gặp, toàn bộ nhân viên trên tầng đó sẽ cùng lao đến.〕

---------------------------------------------

Muốn sống sót sau giờ đóng cửa ở Looky Mart… chẳng khác gì chơi game sinh tồn kiểu kinh dị.

Nhưng kéo theo hai đứa học sinh gà mờ này, liệu có an toàn không?

‘Dù có nhìn thế nào, mấy món đồ tôi được cấp không chuẩn bị cho tình huống này.’

Hẳn Cục Quản lý Thảm họa đã tính đến kế hoạch dự phòng, nhưng quá nhiều biến số khiến tôi không yên tâm.

‘Khốn kiếp.’

Mồ hôi lạnh nhỏ xuống cằm tôi.

Có nên cứ nấp yên không? Hay Đồng tính làm gì? Trông anh ấy định chờ cơ hội à?

Khoan đã!

‘Anh ta trông như định hạ luôn nhân viên đó…’

Đặc vụ Đồng rút súng ra và dõi theo nhân viên đang rời đi.

Có vẻ anh ấy muốn mở đường thoát thân, nhưng nhân viên đó vẫn còn chắn phía trước.

…tôi có nên giúp không?

Nếu Braun ở đây, tôi đã nhờ nó bật kỹ năng Tắt đèn… nhưng không. Thứ đó giờ chẳng thể dùng, vậy mà lại là phương án đầu tiên lóe lên trong đầu tôi.

Không được. Tôi phải cắt dòng suy nghĩ đó ngay.

‘Nghĩ đi, mình phải nghĩ…’

Tôi cố đào bới ký ức vềHồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối, lục lại mọi thông tin.

Sau giờ đóng cửa, Looky Mart sẽ…

...

Khoan đã.

〔20 : 25〕

“Đặc vụ…!”

Tôi bò tới gần Đặc vụ Đồng, gấp gáp thì thầm:

“Vẫn còn 5 phút nữa mới đóng cửa. Giờ mở cửa chưa hết hẳn đâu!”

“…!”

“Cửa vẫn còn mở.”

Tức là, chúng tôi có thể rời đi ngay bây giờ!

Đồng liếc về phía quầy thu ngân cạnh thang cuốn. Thấy thang cuốn từ tầng hầm vẫn còn chạy, anh ta lập tức quyết định:

“Đi thôi. Ngay.”

Rồi anh ta túm lấy cậu học sinh bám dính lấy tôi và bắt đầu lao đi.

“…!”

Đúng rồi. Mỗi người phải kéo một đứa.

Tôi quay lại nhìn thằng bé lúc nãy tôi che miệng.

Nó hoảng loạn lắc đầu:

“Em… em tự chạy được! Em nhanh hơn mấy thứ đó…!”

“...”

Có lẽ tôi trông chẳng đáng tin tí nào nhỉ? Nhưng tôi không còn thời gian nghĩ vớ vẩn nữa!

Tôi bắt đầu chạy cùng nó, vừa đẩy sau lưng để nó không tụt lại.

Cả nhóm phóng qua quầy thanh toán trống rỗng, lao lên thang cuốn nơi vẫn còn khách đi, rồi chạy thẳng về lối ra trước khi cửa hàng đóng hẳn.

“Á!”

“Ổn chứ?”

“Dạ… chắc em hụt một bậc thang.”

Không để ý tới đám khách, chúng tôi len giữa họ, cắm đầu chạy ra lối thoát.

Và ngay tại cổng tầng một…

“...”

Có thứ gì đó đang đứng chặn cửa.

Thoạt nhìn, nó giống một tấm bìa cắt được dựng đứng để quảng cáo.

Trên biển quảng cáo là một người nở nụ cười thân thiện, đúng kiểu người đàn ông trung niên hành nghề kinh doanh, với mái tóc vàng trên đầu, biểu tượng cho ‘ông chủ Lucky Mart’ với tư thế ngón cái giơ cao.

Nhưng mà…

Nó có sự sống.

⧛Mmph!! Uuuurgh! Mmph, mmph! Uurgh!⧚

Nó từng là một con người bị ép phẳng thành tấm bìa hai chiều, rồi bị hồi sinh thành thứ dị dạng này.

Tuy miệng nó vẫn đang cười, nhưng đôi mắt của nó đảo như điên, nước mắt chảy ròng ròng trên khóe mắt, miệng thì chảy nước dãi ra.

Nó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

…Nó nhận ra chúng tôi.

Ánh mắt nó xoay vòng tuyệt vọng, như van xin cứu giúp, hoặc tìm cách kéo ai đó chịu cực hình chung.

Rồi biển quảng cáo run lên dữ dội…

Tổ sư mày!

“Hiiek—”

“Suỵt!”

Phía trước, tôi thấy Đồng đang cố trấn an thằng học sinh mà anh ta đang kéo theo.

‘Ma quỷ’ là từ ngắn gọn, dễ dùng cho trường hợp này. Nó gom hết những kiểu dị vật khủng khiếp như thế này vào chung một cụm từ.