‘Giờ mình đã là đặc vụ rồi, kiếm cái mới chắc còn dễ hơn.’
Tôi giữ ý nghĩ đó lại như một phương án dự phòng, phòng khi việc sửa chữa chẳng bao giờ xong, biết đâu có thể tìm được đồ thay thế.
Nghĩ về cái『Giá Đỡ Điện Thoại』bị hỏng, hiện đang được gói cẩn thận bằng lớp đệm rồi nhét trong túi áo, tôi cứ suy xét mấy khả năng trong đầu.
Trong lúc đó, buổi thuyết minh của Đặc vụ Đồng về ‘Lucky Mart’ vẫn tiếp tục.
“Đây là một Thảm họa chỉ có thể bước vào sau khi mặt trời lặn, nên thời điểm cũng khá thuận lợi cho người gọi cầu cứu.”
“…Xin cho hỏi về người gọi, trông họ thế nào?”
Đặc vụ Đồng bình thản trả lời.
“Hai học sinh cấp ba, năm nhất.”
Ồ.
‘Lại là trẻ con sao…’
Giờ thì cái lương tâm chết tiệt của tôi sẽ không cho phép tôi bỏ ngang và chạy đi mất.
Kìm lại tiếng thở dài, tôi ghi nhớ đặc điểm và bản báo cáo chính thức lúc họ gọi vào.
Nhận ra thái độ của tôi, Đặc vụ Đồng thoáng nhìn đầy thông cảm rồi nói.
“…Đừng lo quá. Cái lời giải thích rằng có thể cầm cự được chừng nửa ngày cũng áp dụng cho học sinh cấp ba.”
“…Vâng, thưa sếp.”
Cảm giác cắn rứt trong tôi chỉ càng nặng hơn.
“Tuy nhiên, có hai đặc vụ vào trước đó hiện đang ở trạng thái mất tích ngắn hạn trong Thảm họa này.”
“...”
“Đừng lo. Họ không phải đặc vụ cứu hộ. Chỉ là trong một lần khảo sát phương pháp phong ấn thường kỳ, họ gặp sự cố không may thôi.”
Thông tin thật sự rất khích lệ đấy, đặc vụ ạ…
“Trong quá trình cứu hộ, cậu phải hết sức cảnh giác. Xin đừng hành động bốc đồng. Hãy nhớ kỹ điều đó.”
“Vâng. Tôi sẽ ghi nhớ.”
Câu “Có nhất thiết phải lôi một tân binh vào chỗ thế này không?” cứ trồi lên cổ họng, nhưng tôi lại nuốt xuống.
Anh ta thừa biết tôi là một ‘tân binh được tuyển thẳng’, nên sẽ chẳng có chút nương tay nào đâu.
Keng keng.
Âm thanh vui vẻ của chiếc chuông xe đạp chẳng hợp chút nào với tâm trạng tôi, nhưng tôi vẫn đạp đều.
Đặc vụ Đồng dần chậm lại để tôi vượt lên dẫn đầu.
“…Đặc vụ?”
“Chúng ta sẽ ‘lang thang’ thế này ít nhất hai mươi phút. …Người không biết chỗ tòa nhà ở đâu thì nên đi trước, mời cậu.”
Tôi nhớ ra rồi.
Điều kiện vào Looky Mart : Phải đi lang thang hơn hai mươi phút, trong bán kính 3km quanh vị trí Lucky Mart cũ, với mục đích tìm cửa hàng.
Trong cái lạnh thấu xương, tôi lặng lẽ đạp xe vòng quanh khu phố xa lạ.
Chỉ cần giữ tâm trí tập trung vào việc tìm siêu thị, tìm kiếm trong nơi không có bản đồ và lạc đường khoảng hai mươi phút…
“…Đặc vụ Đồng.”
Tôi bóp phanh dừng lại.
“Tôi nghĩ là tôi thấy rồi.”
Một tòa nhà ba tầng khá lớn nổi lên giữa dãy đèn đường leo lét…
Biển hiệu phát sáng màu xanh lá của một cửa hàng tạp hóa.
〔SIÊU THỊ MỚI〕
Không phải chuỗi siêu thị, mà kiểu siêu thị nhỏ địa phương, gặp đâu cũng có.
“...”
Ủa, ủa, khoan đã.
Khoảnh khắc tôi chớp mắt lần nữa…
〔L U C K Y M A R T〕
Ngay trước tòa nhà siêu thị, cái logo quen thuộc của chuỗi cửa hàng Lucky Mart hiện lên.
Nó trông như đã lâu lắm không được sửa sang. Bụi phủ lên vài chữ cái trên biển hiệu, một vài đoạn còn chẳng sáng đèn.
“...”
Nếu nhìn… kỹ hơn một chút vào đoạn tắt điện đó…
Tách.
Đèn bật sáng.
〔LOOKY MART〕
Đột nhiên hiện ra một dãy chữ khác hẳn lúc đầu…
“Đừng để ý quá.”
“…!”
Anh ta nói đúng.
〔L U C K Y M A R T〕
Tôi đang nhìn Lucky Mart.
‘May thật, mình vốn đang tìm một siêu thị.’
Tôi khóa xe gần đó rồi bước lại gần tòa nhà vẫn sáng đèn như đang mở cửa.
Chúng tôi phải vào ‘Lucky Mart’ một cách tự nhiên thế này.
Cũng hợp lý thôi, Lucky Mart vốn là chuỗi siêu thị khổng lồ trải dài cả nước, chẳng có lý do gì phải thấy căng thẳng trừ khi bản thân cố nghĩ đến…
Nếu nhìn thấy siêu thị này sau khi mặt trời lặn, thì sẽ bước vào trong ảo giác rằng Lucky Mart vẫn đang hoạt động.
Cửa tự động trượt mở trơn tru, tôi bước vào hành lang sáng trưng ở trong.
Nó nhìn như một cái siêu thị bình thường.
Tuy Lucky Mart khá lỗi thời và rẻ tiền, nhưng như các cửa hàng cũ ở khu dân cư khác, nó vẫn đủ tầm thường để dễ bị bỏ qua.
〔Tầng 1. Khu Vật Dụng Hằng Ngày.〕
Đồ chơi trẻ em chất đầy trên kệ khuyến mãi theo mùa.
Một bài hát idol đã lỗi thời từ lâu vang khe khẽ.
“Đây có phải bài của nhóm idol mà con thích không?”
“Không, mẹ! Nhóm đó chỉ là tân binh của MS Entertainment thôi…”
Một nhóm người tản bộ trong khi mua sắm.
…Họ là gia đình mặc quần áo mốt từ mười năm trước với chiếc điện thoại đời cũ.
Người mua sắm đến từ quá khứ.
=========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lí Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Looky Mart]
Mô tả:
Khi bước vào, cảnh tượng nhìn chẳng khác nào siêu thị bình thường, với khách khứa đi lại như thường nhật. Nhưng đây là những vị khách thật sự của quá khứ, thời Lucky Mart vẫn còn mở cửa.
=========================
“...”
“Ha ha ha!”
Những ‘khách hàng’ ấy lướt ngang qua chúng tôi.
Không chỉ quần áo lỗi mốt mà với cái lạnh ngoài kia, việc họ mặc đồ mỏng manh thế này đúng là lạc quẻ.
Cứ như thể, chỉ cách một cánh cửa, mà thời gian bên trong siêu thị lại trôi khác hẳn.
“Đây không phải người bị mắc kẹt trong Thảm họa. Hãy bỏ qua.”
“...”
Tôi khẽ gật đầu.
‘Người gọi… họ nói là họ đang ở tầng hầm thì phải?’
〔Người gọi 1: Cứu… cứu với. Chúng tôi vào siêu thị rồi mà có gì đó không ổn…! À, không ai thấy được chúng tôi, và chỗ này giống như siêu thị cũ.〕
〔Người gọi 1: Vị trí á? Ừm… hiện giờ bọn em ở khu kệ snack. Vâng, v-và em khát nước lắm…〕
“Chúng ta xuống tầng hầm.”
Tôi gật đầu, lặng lẽ theo sau Đặc vụ Đồng.
Nơi đây, như thể một bản sao hoàn hảo của Lucky Mart ngày xưa, trông vẫn rất ổn.
Không. Phải nói là nó còn gợi cảm giác hoài niệm, như đang bước vào một khoảng thời gian trước kia.
Tất nhiên, đó là nếu như bạn không biết đây là một truyện ma.
“...”
Sự nặng nề vì căng thẳng ứ nghẹn trong cổ họng tôi.
Trời ạ. Quá điên rồ.
Mọi vụ án kinh dị tôi từng đọc trong「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」đồng loạt ùa về.
Nghĩ lại thì, ‘Looky Mart’ vốn nổi tiếng vì số lần xuất hiện cú twist bất ngờ quá cao trong hồ sơ…!
‘B-Bình tĩnh lại.’
Đặc vụ Đồng sẽ không kéo một tân binh vào một nhiệm vụ cứu hộ độ khó ‘ác mộng’ nếu không có lý do chính đáng.
