Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1305

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 127.2: 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』(Phiên Bản Đội Tinh Anh)

【Ồ.】

【Thế nếu tôi không đồng ý thì sao?】

Con thỏ bông trong màn hình TV thoáng do dự, nhưng giọng MC lại trở nên mềm hơn và đầy xảo trá.

【Nhìn quanh đi, anh Soleum. Xem tên lính đánh thuê thô lỗ của anh đã tàn phá phim trường thế nào. Một nơi được xây nên bằng mồ hôi và nước mắt của cả ê-kíp, còn cái giá của việc làm gián đoạn phát sóng thì…】

Ngay lúc đó.

Bịch! Bịch! Bịch!

Trong màn hình TV khổng lồ, con thỏ bông bất ngờ bật dậy và dùng hai tay nhồi bông đập loạn vào mặt kính.

Như thể phản đối những lời vừa rồi!

【…! Trời ạ, cái này…】

Màn hình TV vụt tắt.

Đôi bàn tay khổng lồ trong găng của người MC đưa lên như đang cố chỉnh lại ăng-ten, nhưng màn hình nhấp nháy, thoáng để lộ hình ảnh『Người Bạn Tốt』đang nổi loạn bên trong.

Cuối cùng, host bực bội thở dài và rút tay về.

Sau đó…

【...Đành chịu thôi.】

Lạch tạch.

Tất cả ánh đèn sân khấu đồng loạt chập chờn.

【Được rồi.】

Trước khi Kim Soleum kịp nhận ra, người dẫn chương trình đã trở lại hình dạng cũ và đứng ngay trước mặt anh.

– …! –

【Đúng thế… Quả thực việc dõi theo và chen vào những hành động của anh là một niềm vui hiếm có.】

【Không ngờ cái ‘mặt nạ’ kia lại biến thành mối phiền phức thế này…】

Host cất giọng nói tao nhã và thoáng pha chút bất lực.

【Braun này thừa nhận.】

【Rằng theo dõi những diễn biến độc đáo, sáng tạo và cuốn hút của anh thật sự vừa kịch tính vừa thú vị…】

【Rằng vào vai ‘Người bạn tốt’ kia… đúng là một trải nghiệm rất đặc biệt.】

“...”

Kim Soleum bấy giờ mới hiểu ra.

Người điều khiển con thỏ bông trong màn hình TV rõ ràng chính là Braun.

Nghĩa là, hành động giận dữ của con thỏ khi nãy..

Chẳng khác nào tàn dư của ‘Người Bạn Tốt’ còn sót lại trong hắn.

“...”

Cơn pháo kích từng tràn ngập phim trường đã kết thúc từ lúc nào.

Ánh đèn trở lại, và giờ đây, trong cảnh trường quay nửa tàn phá, trông vẫn như một phần của show, Braun đứng đó, và dõi theo Kim Soleum.

Nhìn người bạn mà hắn chưa từng chạm tới.

【Nhưng bây giờ, cái thân thể bông ấy đã không còn.】

À…

【Tất nhiên… Một MC đại tài lúc nào cũng có kế hoạch B.】

Với động tác như ảo thuật gia, những ngón tay trong găng khéo léo xoay tròn và tạo ra một đồng xu bạc lấp lánh…

『Rắn Bạc』

– …! –

…Cũng chính đồng xu mà Kim Soleum từng dùng để triệu hồi『Người Bạn Tốt』.

Thứ cậu đã nghĩ là đã cháy rụi cùng với thân thể bông ấy.

Kim Soleum, trong trạng thái ‘tách khỏi thân thể’, thể hiện rõ sự chấn động.

“Tôi chắc chắn nó đã bị thiêu hủy rồi…”

【Haha, một nghệ sĩ thực thụ thì cũng phải biết ảo thuật chứ! Chỉ là mẹo nhỏ thôi.】

Leng keng.

Đồng xu rơi từ tay Braun và đáp ngay vào túi áo trước trên bộ côm - lê của Kim Soleum.

Chính chỗ mà『Người Bạn Tốt』vẫn thường ở.

Một ngón tay đeo găng khẽ gõ lên túi áo.

【Hãy cất nó đi. Nếu cậu dùng đúng vật trung gian để gọi tôi lần nữa… Tôi sẽ đến, anh Hoẵng.】

– ...!

Khác với Kim Soleum đang sững người, Lee Jaheon chỉ bình thản lặp lại lời hắn thành tiếng.

“Được thôi.”

【Ồ, nhưng lần này người bạn ấy có thể… không còn ‘tốt’ như trước đâu.】

“Thì không tốt bằng trước kia thôi, tốt 50% vẫn là tốt.”

【…Ái chà, anh đúng là phù thủy ngôn từ đấy, bạn tôi!】

Màn hình TV vẫn tối om, chẳng hiện gì.

Nhưng trong phản chiếu, Kim Soleum thấy gương mặt mình.

Và anh buột miệng nói một câu mà khiến bản thân anh suýt bật cười:

“Hẹn gặp lại.”

【Một đoạn teaser cho phần sau!】

【Không tệ chút nào.】

Vị MC giơ cả hai tay lên.

【Giờ, xin một tràng pháo tay cho người cộng tác tạm thời của tôi, người sắp rời khỏi trường quay lộng lẫy này để quay về với thực tại đầy khốn khó của mình!】

““““WAAAAH!!”””

Kim Soleum giật mình quay lại.

Khán đài vẫn kín khán giả. Máy quay vẫn đang chạy.

Và trên màn hình sân khấu hiện dòng chữ phát sáng:〔Chuyên Mục Đặc Biệt! Hậu Trường với MC (Thông Tin Nhạy Cảm Sẽ Được Che)〕

‘Nghĩ lại thì… hồi nãy chỉ là nghỉ quảng cáo thôi, chứ không phải kết thúc.’

Vậy là cả chuyện này cũng được phát sóng…

‘Hắn đúng là cuồng chương trình.’

Anh chỉ còn biết hy vọng đội ê - kíp sẽ che mờ thông tin cá nhân cho đàng hoàng.

Giờ anh không biết nên thở dài hay bật cười nữa.

【Đã đến lúc anh rời sân khấu.】

Người dẫn chương trình chìa tay ra như muốn bắt tay.

Kim Soleum nhờ ‘lính đánh thuê’ đang điều khiển thân thể mình đưa tay nắm lấy.

Và ngay khoảnh khắc ấy, anh nghe thấy.

Một tiếng thì thầm khẽ lướt qua.

【Anh Hoẵng.】

【Anh nhớ phải thú vị như đã hứa đấy. Tôi sẽ dõi theo, xem anh có thật sự…】

– … –

Nếu đang ở trong thân thể thật, có lẽ anh đã toát mồ hôi lạnh.

Nhưng vì Đội trưởng Lee Jaheon đang cầm quyền, anh chỉ điềm tĩnh gật đầu với khán giả, rồi dõng dạc bước qua cánh cửa khách mời đã vỡ, rồi chạy ra ngoài.

【Thế thì chúc lên đường vui vẻ!】

Và rồi, anh rời khỏi phim trường.

Trong thoáng chốc, Soleum liếc qua khán giả. Không giống trước, họ chẳng còn là con người bình thường mà như một dạng ‘khán giả khác’…

Anh vẫn cảm thấy rợn gáy, nhưng kỳ lạ thay, trong lòng anh lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có.

“WAAAAAAH!”

Sau lưng, giọng người MC vẫn vang vọng, vừa náo nhiệt, vừa rùng rợn.

【Cho tới giờ phút này… đây chính là Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya của Braun!】

***

“...!”

Tôi mở mắt.

Bầu trời đã nhuốm ánh sáng đầu tiên của bình minh.

Một cái bình minh mà tôi nhận ra… của thế giới bình thường.

‘Mình rời khỏi trường quay rồi!’

“Ha…”

Tôi hít sâu một hơi và ngã vật ra trên chiếc ghế dài của một công viên lạ lẫm nào đó.

‘Họ để mình ở đây à?’

Cảm giác tự do khiến cảm xúc của tôi trào dâng.

Việc tôi có thể tự điều khiển cơ thể mình và tôi đã quay về thế giới thực, nguyên vẹn và an toàn…

Mọi thứ đều đúng.

“Phù…”

Không biết Đội trưởng Lee Jaheon đã trở về an toàn chưa nhỉ?

Quan trọng hơn, sau tất cả mọi chuyện, tại sao tôi lại thấy minh mẫn thế này?

‘…Khoan đã. Có khi nào là nhờ mình nôn chiếc churro đó ra không…’

Thôi, giờ thì nó chỉ là suy đoán, tạm gác lại cái đã.

Điều quan trọng nhất là–

‘Mình đã thoát nạn sau trọn một tháng!’

“Haaaah...”

Tôi duỗi thẳng tay chân.

Giờ thì sao đây?

Tôi mất sạch đồ công ty, 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』, thẻ nhân viên và mặt nạ.

‘Chắc nên liên lạc với công ty trướ…’

...

…Khoan.

Tôi vừa… nghỉ làm trọn một tháng không xin phép?

Có nghĩa là…

‘Mình… bị đuổi rồi ư?!’

Điểm số của tôi thì sao?!

Nhận thức này như dội cả xô nước đá vào người.

Tôi bật dậy.

‘Điện thoại.’

Phải kiểm tra ngay.

Kệ mệt mỏi, kệ cả sự nhẹ nhõm, máu trong người đông lại khi tôi luýnh quýnh tìm cách liên lạc.

Và rồi–

Một tia sáng lóe lên.

Trên không, thứ gì đó nhấp nháy.

Một thứ mà đã lâu lắm tôi chưa thấy.

【 Vật phẩm mới:『Hộp Quà Tặng Chính Hãng của Hồ Sơ Về Những Bí Ẩn TBT』】

– Chúc mừng, bạn đã mở khóa merch mới! (!)

“…!”

Ngay sau đó.

Bịch.

Một thứ gì đó rơi vào tay tôi.

Tôi nhìn xuống, trong đôi tay run run của tôi là một món đồ còn nguyên hộp, chưa khui và còn cả mã vạch giá.

Tuy là một vật phẩm nhỏ gọn với chất lượng cao, được thiết kế tối giản để giảm chi phí, nhưng nó vẫn đắt đỏ khủng khiếp vì công nghệ tinh vi.

Một ống trụ với viền kim loại.

Tôi nhận ra ngay.

『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』(Phiên Bản Đội Tinh Anh).

Và bên trong…

Ống trụ đã đầy ắp thứ chất lỏng ánh vàng lấp lánh…

Một dòng ánh sáng vàng kim tỏa ra, lung linh như ảnh ba chiều.

Tôi nâng nó lên trong khi hai tay vẫn run.

Một quầng sáng như chưa từng thấy bao giờ—

‘Đây là…’

Cấp A hoặc cao hơn.