Một lúc sau.
Tôi bấm số điện thoại mà Đội phó Eun Haje đưa.
Đó là đường dây nội bộ kết nối thẳng đến văn phòng riêng của Giám đốc Ho.
– Alo. –
“…!”
“Chào buổi tối, Giám đốc Ho.”
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, các cấp trên của tôi đều im bặt.
Tôi tiếp tục nói, giữ giọng bình tĩnh và lễ phép hết mức:
“Tôi là Giám sát viên Kim Soleum, tôi đã mất tích cách đây một tháng. Giờ tôi mới thoát khỏi Bóng tối và lập tức báo cáo lại.”
– Ồ, chào Soleum - nim! Tháng vừa rồi anh sống tốt chứ? –
…Câu trả lời của ông ta bình thường một cách kỳ quái.
Giọng điệu ấy hệt như đang trò chuyện cùng một người quen cũ. Giọng ông ta hơi ấm áp, thậm chí phảng phất chút vui vẻ, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Khi một nhân viên tưởng chừng đã chết bỗng nhiên gọi về, không người bình thường nào lại có thể phản ứng như thế .
‘Thằng cha này có vấn đề.’
Nếu có thể, tôi thà gọi cho Giám đốc Cheong Dallae, nhưng lúc này thì chẳng có cách nào.
Vậy nên tôi im lặng nghe Giám đốc Ho nói.
– Ta thật sự mừng khi anh không chết. Nghe tin anh an toàn đúng là tuyệt vời. –
“Cảm ơn ngài.”
– Nhưng mà tình huống này chắc phiền phức với anh lắm nhỉ? Trở về kiểu này, anh sẽ mất kha khá điểm công ty đấy… –
Dĩ nhiên, ông ta biết cả rồi.
‘Nghe ông ta nói cứ như việc công ty bắt tôi gánh phí ‘cứu hộ’ là hiển nhiên vậy.’
Với cương vị Giám đốc Phòng Phát Triển, chuyện này lẽ ra ông ta có thể ngăn chặn dễ dàng. Nhưng thay vì giúp, ông ta chỉ tỏ vẻ cảm thông, chứng minh rằng chẳng hề có ý định nhúng tay.
Tôi cũng chẳng trông mong gì.
Bởi tôi đã có quyết định cho riêng mình.
“Vâng. Chính vì thế tôi muốn bàn bạc một chuyện với ngài.”
Tôi cố ý ngừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp, giọng vẫn vững vàng.
“Thưa Giám đốc, lời đề nghị trước đây ngài đưa ra cho tôi vẫn còn hiệu lực chứ?”
...
– Uầy, Soleum - nim. –
– Quả là một ý tưởng sáng suốt đấy! –
Giọng nói rộn rã, gần như phấn khích của ông ta đập thẳng vào tai tôi như một trận mưa xối.
– Ý anh là muốn tham gia dự án của ta, biến vụ mất tích này thành ‘công tác mật’ thay vì nghỉ phép trái quy định, nhờ vậy sẽ không bị trừ điểm công ty, đúng không nào? –
Cơn ớn lạnh chạy dọc tay tôi.
Bên cạnh, Đội phó Eun Haje siết chặt nắm tay.
– Đúng là một chiến lược tuyệt vời! –
Tôi không tài nào thốt ra lời cảm ơn.
Bởi điều tôi cảm thấy không phải là biết ơn, mà là bản năng cảnh giác.
Đây không chỉ đơn thuần là một cuộc đối thoại thuận lợi. Nó khiến tôi có cảm giác như đang ký giao kèo với một sinh vật đến từ cõi khác.
– Và dĩ nhiên, chuyện này hoàn toàn khả thi. –
“Xin cảm—”
– Vậy thì từ giờ phút này, Giám sát viên Kim Soleum chính thức là thành viên dự án mới của Giám đốc Ho Yoowon. Lời xác nhận này được ghi âm trong cuộc gọi. Hoan nghênh anh gia nhập! –
“...”
Cảm giác hệt như bị ép ký một hợp đồng nhà đất mờ ám, mà mình chỉ xem qua giấy tờ trong năm phút.
“Tôi rất cảm kích lòng tốt của ngài. Nhưng vốn dĩ tôi chỉ muốn tham khảo ý kiến chứ chưa định tuyên bố ngay việc tham gia…”
– À, tất nhiên rồi. –
– Vậy thì, chúng ta gặp mặt trực tiếp nhé? –
“…Tôi rất cảm ơn. Nhưng như ngài biết, hoàn cảnh hiện tại khiến tôi không thể đến công ty.”
– À, ta cũng đoán thế. Thực ra, ta đang nghĩ ta nên gặp ở một nơi khác thì hơn. –
Ông ta có thái độ hợp tác đến mức bất ngờ.
‘…Ông ta định hẹn ở đâu chứ?’
Trong đầu tôi lướt qua hình ảnh một phòng ăn riêng hay một phòng họp kín đáo.
Thế nhưng.
– Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo. –
“…!”
Cái gì cơ?
– Nghe thế nào? Ấm áp, dễ chịu, phải không? –
– Tôi sẽ gửi bảng tên thông qua Đội phó Eun Haje. –
“...”
Chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn Eun Haje.
‘Chẳng phải cô ấy bảo là bản thân được điều sang một công việc, thứ bắt buộc phải tránh sự giám sát của công ty sao?’
Ấy vậy mà, Giám đốc Ho nói cứ như biết rõ cô ấy đang đứng ngay đây.
– Xin chờ một lát nhé. –
“…Rõ. Cảm ơn ngài.”
Cuộc gọi khép lại một cách lễ phép.
Và rồi—
Rèèèng!
Điện thoại của Eun Haje rung lên ngay tức khắc.
Cô ấy liếc màn hình, rồi đưa lên cho tất cả chúng tôi nhìn.
〔Cuộc gọi đến: Giám đốc Ho Yoowon〕
“...”
Cô ấy nghe máy.
“Vâng. Vâng, thưa ngài… Dạ. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Cạch.
“Nghe rồi đấy. Thằng cha đó không bình thường đâu.”
Eun Haje bỏ điện thoại xuống, lắc đầu.
“Cái ‘Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo’… ông ta sẽ nói đó là nơi ‘an toàn cho Soleum - nim được tư vấn trong trường hợp nhiễm bẩn, đồng thời tiện để trao đổi.’ Nhưng thực chất, ông ta chỉ là muốn chiếm thế thượng phong trong cuộc trò chuyện thôi.”
“...”
“Hươu.”
Cô ấy hạ điện thoại, mặt vẫn chưa hết khó chịu.
“Em tin chắc rằng, cho dù phải đi vòng vèo, tốt nhất vẫn đừng dính dáng đến dự án của Giám đốc Ho. Mất điểm thì đau thật, nhưng… chết tiệt.”
Cuối cùng, Eun Haje đưa tay vò mái tóc rồi thở dài.
Đối với thành viên Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa, điểm công ty gần như quý giá ngang với mạng sống. Cô ấy hiểu rõ ý nghĩa của chúng.
“Chị sẽ đem bảng tên về cho em, nhưng đừng dễ dàng thả lỏng. Tìm cách thoái thác khéo léo, đừng để ông ta lôi em vào. …Em cũng giỏi thương lượng lắm mà, chị tin em.”
“Vâng.”
Tôi gật đầu.
“Em sẽ cẩn thận và xem xét ý đồ của ông ta.”
“Tốt.”
Một lát sau.
Eun Haje trở lại từ công ty, trên tay cô ấy là món đồ Giám đốc Ho đã hứa.
Một tấm bảng tên mà tôi đã quen thuộc từ lâu.
〔Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo〕
Mệt quá…
“Hươu, nếu thấy có gì sai sai thì chạy ngay đi!”
“Cảm ơn, Giám sát viên.”
Nhận lấy lời dặn dò và sự khích lệ, tôi gắn tấm bảng tên lên một cánh cửa bất kỳ.
Và lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất lâu, tôi bước vào Phòng Tư Vấn Của Cáo.
