Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 131.1: Bài Kiểm Tra Nhập Cục

Ryu Jaekwan nhớ rất rõ.

Tại căn nhà nghỉ trên núi, nơi đã xảy ra những vụ giết người hàng loạt.

Người đó, dù bị cuốn vào thảm kịch kinh hoàng, vẫn tìm được manh mối để ngăn chặn thêm án mạng, thậm chí còn cố gắng cứu cả kẻ thủ ác thật sự.

Người sở hữu『Trái Tim Bạc』.

—- “Chúng tôi giấu người đi và dàn dựng cái chết của họ. Nhờ dùng bộ phận cơ thể thật nên chẳng ai nghi ngờ.”

—- “Tôi nghĩ nếu mình ra tay trước, thì hung thủ thật có khi sẽ hoang mang mà im lặng.”

Và còn cả sự tận tâm, hy sinh mà anh ta đã thể hiện trong cơn ác mộng quái đản ở ngôi trường đó, Trường Kỹ Thuật Sekwang.

—- “Tôi có lấy được một bảng tên, nhưng giờ không còn giữ nữa.”

—- “Tôi đã đưa nó cho người sống sót trong lớp học.”

Trao đi một tấm thẻ cứu mạng trong tình huống sinh tử không phải điều ai cũng làm được.

Ryu Jaekwan, người đã chứng kiến đủ loại người ở Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên, chỉ biết câm lặng trước những lựa chọn kiên định như thế.

Dĩ nhiên, đồng thời… anh cũng biết một sự thật kinh hoàng: người sở hữu 『Trái Tim Bạc』 không hề là một dân thường vô tội.

—- “…Hươu?”

Anh ta cũng là một người bị công ty dược phẩm vô đạo đức, điên loạn biến thành công cụ.

Một gã nhân viên văn phòng ngốc nghếch và ích kỷ, bị mê hoặc bởi lời hứa lố bịch về một『Tấm Vé Ước Nguyện』, y hệt như một tín đồ cuồng tín.

Đó chính là Kim Soleum.

Chỉ riêng việc Ryu Jaekwan từng trao huy hiệu tạm thời cho người như vậy, cũng đủ để khiến anh rùng mình.

Không nghi ngờ gì nữa.

—- “Hai người. Để tôi lại đây.”

“...”

Có những lúc, hành động của một con người còn nói lên nhiều hơn bất cứ lời miêu tả nào.

Dù bụng bị thủng một lỗ, anh ta vẫn đặt sự an toàn của đồng đội và đặc vụ đi cùng lên hàng đầu.

Kim Soleum.

Giờ đây, người ấy đang đứng bên kia tấm kính.

Anh ta đang đăng ký bài thi tuyển đặc vụ của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.

“...”

Nhưng lạ thay, có gì đó ở anh ta… không giống trước nữa.

…Sao anh ta không chịu nhìn thẳng vào mắt anh?

Kim Soleum trước nay lúc nào cũng xuất hiện chỉnh tề, ngay cả khi bị cuốn vào cơn ác mộng thời trung học. Diện mạo của anh ta khi ấy vẫn gọn gàng, sạch sẽ.

Thế mà, giờ đây, người bên kia kính lại tóc tai rối bù, đầu cúi gằm, kính xộc xệch trên mặt.

Như một kẻ lần đầu đi phỏng vấn xin việc đang bồn chồn vì đám đông.

Hoặc có lẽ…

Một người từng chịu cú sốc tâm lý nghiêm trọng đến mức phải thu mình lại.

‘...’

Nhưng Ryu Jaekwan chỉ khẽ nheo đôi mắt mệt mỏi và lo âu bên kia lớp kính.

Tên của đối phương được in rõ trên hồ sơ nhân sự trong tay anh:

〔Tên: Kim Soleum〕

Chỉ thế thôi.

‘Anh ta không có lịch sử làm việc ở Daydream.’

Ngoài một vài ghi chép ngắn ngủi thời đại học, mục kinh nghiệm làm việc hoàn toàn trống trơn.

Ryu Jaekwan nghiến chặt hàm.

Chuyện này rõ rành rành đến mức buồn cười.

‘Anh ta đang thâm nhập với tư cách gián điệp cho cái công ty y như giáo phái đó sao?’

Khả năng ấy rất có thể. Không, phải nói là cực kỳ cao.

‘Anh ta tưởng mình không nhận ra tên anh ta mà dám trơ trẽn ứng tuyển thế này sao?’

Như thể chắc chắn sẽ không bị phát hiện vậy.

…Cần phải điều tra kỹ.

Không thể để bị vẻ ngoài đánh lừa.

“Đưa đây.”

“Hả…!”

Đặc vụ Đồng giật phắt mic từ tay người phỏng vấn phụ, giọng anh ta trống rỗng như không còn cảm xúc, trực tiếp nắm quyền điều khiển buổi sát hạch.

【Thí sinh số 1, số 2, số 3, số 4.】

【Đeo mặt nạ dưỡng khí trước mặt mình, theo thứ tự.】

Các thí sinh chần chừ đưa tay về phía những chiếc mặt nạ dưỡng khí đặt giữa phòng.

Chúng bị dính máu, ống dẫn khí thì bị gãy, trông như đã bị cố ý phá hoại.

Đáng lẽ chúng không thể hoạt động.

Ấy vậy mà đèn báo hiệu lại sáng lên, hiển thị tình trạng bình thường.

Mấy thí sinh nuốt khan.

Nhưng chẳng ai từ chối.

Ai nấy đều đeo mặt nạ lên mặt.

Một cơn lạnh chạy dọc tay và chân của họ.

【Những mặt nạ dưỡng khí này có nguồn gốc từ một thảm họa siêu nhiên. Dùng sai cách có thể gây hậu quả khủng khiếp.】

【Từ giờ trở đi, mỗi khi các anh nói dối, thứ được bơm vào sẽ không phải là oxy.】

“…!”

Bên kia lớp kính, đám thí sinh run rẩy nhắm chặt mắt, nỗi sợ lộ rõ trên gương mặt.

Ngay cả thí sinh số 4, Kim Soleum, cũng khẽ rụt lại.

Đúng thế. Anh ta phải sợ chứ.

Nhất là nếu mục đích anh ta đến đây thực sự là để làm gián điệp.

【Chỉ được nói sự thật.】

Một cuộc sát hạch tâm lý, dùng đến sức mạnh của một ‘hiện tượng siêu nhiên’ đã được Cục phê chuẩn giới hạn.

Một máy phát hiện nói dối.

Một công cụ để soi thấu ác ý.

Một quy trình nhằm vạch mặt kẻ phạm tội.

Một rào chắn không thể thiếu để bảo toàn đạo đức.

Ryu Jaekwan lặng lẽ nhìn qua tấm kính.

Các thí sinh bất động, gương mặt cứng ngắc sau lớp mặt nạ.

【Bắt đầu đặt câu hỏi.】

Một câu hỏi tàn nhẫn, mang tính phổ quát vang lên.

【Từ giờ, các anh phải chọn một trong bốn thí sinh ở đây để loại bỏ.】

“…!!”

【Đây là hành động bắt buộc nhằm giải quyết một thảm họa siêu nhiên.】

【Nói tên kẻ các anh sẽ giết.】

Đôi môi thí sinh run lên, sốc nặng.

Chưa ai trả lời.

Nhưng trong phòng quan sát sau tấm gương, các giám khảo đã bắt đầu ‘nhận phản hồi’.

Thí sinh số 1:

– ‘Giết ai đó ư? Điên rồi chắc?!’

Thí sinh số 2:

– ‘…Mình nên chọn ai đây? Hay trả lời là không thể giết ai? Nhưng liệu đặc vụ có cần phải tàn nhẫn? Aaa, chết tiệt…’

Thí sinh số 3:

– ‘Đệt, bọn họ nghiêm túc thật hả?! Có nên thử nhìn mặt đứa ngồi cạnh không?’

Từng dòng suy nghĩ hiện lên gọn gàng trên màn hình, kèm theo số thứ tự thí sinh.

Thay vì hiển thị nhịp tim như một máy dò nói dối thông thường, đầu ra của màn hình lại cho ra thứ bất thường, một chữ màu đỏ và nhọn hoắt.

Đó là suy nghĩ bên trong của họ.

『Mặt Nạ Sự Thật』.

Một hiện tượng dư âm còn sót lại sau khi xử lý thảm họa siêu nhiên cấp cao [Lời Thú Tội Cuối Cùng] tại một viện dưỡng lão ở Gangwon.

Và dù phương pháp này gây tranh cãi về mặt đạo đức, Cục đã từ lâu áp dụng các bài sát hạch tương tự như một chuẩn mực.

Bởi lẽ, nếu để lọt những ứng viên không phù hợp, thảm họa sẽ là điều không thể tránh khỏi.