Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1307

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 132.2: Chơi 'Ma Sói'

Trong khi vẫn cúi mặt, Kim Soleum gật đầu nhẹ một cái.

Vào thời điểm này, Ryu Jaekwan có cảm giác như ai đó lấy búa nện thẳng vào sau gáy.

‘Không thể nào…!’

Ánh mắt anh lại quét qua người đối diện.

Người từng gọn gàng và chỉnh tề, cẩn trọng đến mức tỉ mỉ.

Vậy mà giờ đây, mọi phản ứng của anh ta đều mang vẻ dè dặt, thận trọng, như một kẻ đã… bị một cơn ác mộng dài dằng dặc bào mòn đến mức không thể nào quay lại như trước.

“Đừng nói là… anh cố ý–”

“Không, thưa ngài.”

Dĩ nhiên.

Ai lại điên đến mức tự nguyện chui vào trong một câu chuyện ma hơn một tháng chứ?

Nhất là khi người đó vốn đã trải qua mấy sự việc như thế trong lúc làm việc.

“Nhưng sau khi thoát ra… tôi đã cố tình không báo cáo lại với công ty.”

“...!”

Ryu Jaekwan phản ứng theo bản năng.

“Vì đó là cách duy nhất… để rời đi trong yên lặng, mà không ‘gây ra chuyện’ gì sao?”

“...”

Kim Soleum hít sâu một hơi, rồi cuối cùng anh gật đầu.

“Vâng.”

Dối trá.

Daydream là kiểu tập đoàn mà nếu ai muốn nghỉ, bọn họ sẽ vui vẻ vẫy tay chào kiểu: ‘Dobby được tự do rồi!’

Không phải là họ không cho rời đi.

Chỉ là chẳng ai làm thế, vì nó đồng nghĩa ném hết sạch điểm số mình đã cực khổ tích góp.

“Tôi không hối hận, thưa ngài.”

Nhưng đối với Ryu Jaekwan, một đặc vụ vốn chẳng hiểu công ty đó thực sự vận hành thế nào, thì tình huống này y hệt một vụ đào thoát khỏi giáo phái.

Một nạn nhân chấn thương tâm lý, PTSD, bị điều khiển, chịu đựng tới mức phải giả chết để thoát thân…

“Ờm… Ý tôi là, tôi biết ngài không thể không báo cáo nếu muốn, nhưng… Xin đừng để lộ công khai, được chứ…?”

“...”

Có lẽ anh ta sợ bị Daydream lần ra dấu vết.

Ryu Jaekwan lập tức nhận ra.

Nhưng anh vẫn không thể hiện gì ra bên ngoài, mà chỉ hỏi thêm một câu:

“Còn ‘điều ước’ của anh thì sao? Đó chẳng phải là lý do anh làm việc cho họ sao?”

Kim Soleum vẫn cúi đầu, khẽ bật cười khô khốc.

“Cái đó… giờ chẳng còn quan trọng.”

“...!”

“Có chuyện xảy ra trong lúc tôi còn ở đó. Toàn bộ tiến trình của tôi… bị khởi động lại hết.”

“...”

“Và khi đó tôi mới thật sự nhận ra.”

Hệ thống『Tấm Vé Ước Nguyện』của Daydream đúng là có khả năng hiện thực hóa điều ước.

Nhưng công ty có thể tùy ý tước bỏ phần thưởng của bất kỳ ai.

Chỉ bằng một quyết định đơn phương.

Thật vô lý và bất công.

“Rằng tôi đã vứt bỏ cả đời mình, lao động vô tận trong cái địa ngục đó… để đổi lấy một thứ có thể bị xóa sạch chỉ trong chớp mắt…”

Ryu Jaekwan nghiến chặt răng.

Câu “Tôi đã bảo anh đừng tin mấy thứ vớ vẩn về điều ước rồi” suýt nữa bật ra, nhưng anh vẫn nuốt lại được.

“À! Ngài đừng lo. Vì tôi đã bị tuyên bố tử vong chính thức… nên không thể tích lũy điểm thành tích hay rút ra nữa.”

Nụ cười chua chát trên gương mặt Kim Soleum dần biến mất.

Chỉ còn trống rỗng.

“Và một khi chuyện đó xảy ra… tôi chẳng còn việc gì để làm nữa.”

“...”

“Vậy nên… tôi nhớ đến danh thiếp ngài đưa, rồi nộp đơn vào Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.”

Anh ta hơi co người lại.

“…Nếu việc đó làm ngài phật ý thì tôi xin lỗi.”

Bỗng nhiên, Ryu Jaekwan thấy mình như đang ép buộc một chuyện quá mức vô lý.

Một thứ cảm giác tội lỗi ăn sâu trong lồng ngực anh.

Loại tội lỗi mà người ta có thể cảm nhận trong hoàn cảnh: sau khi cứu được một dân thường khỏi thảm họa siêu nhiên, một đặc vụ lại túm cổ nạn nhân mà tra hỏi chi tiết họ đã trải qua những gì.

Trước mắt anh là một nạn nhân đã cố gắng sống ngay thẳng trong hoàn cảnh nghiệt ngã. Một người vừa mới thoát khỏi nanh vuốt vô đạo đức của một công ty tha hóa.

Ấy vậy mà trong buổi phỏng vấn, Ryu Jaekwan lại soi xét anh ta một cách quá đáng ư? Và bây giờ, anh còn gọi riêng anh ta ra đây để thẩm vấn như phạm nhân sao?

Trong khi Kim Soleum vốn đã mất sạch mọi thứ, từ mục tiêu, nơi chốn, cho đến cả sợi dây ràng buộc duy nhất với công ty cũ.

Ryu Jaekwan nghĩ:

‘…Dẫu vậy, có lẽ với chút hy vọng, Kim Soleum vẫn chọn đến nơi này.’

Công việc mà Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên làm (bảo vệ dân thường khỏi tai họa siêu nhiên, ma quỷ, dị thể, hiện tượng bất minh), hoàn toàn đối nghịch với Daydream.

Với những gì họ từng trải qua, nếu Kim Soleum bước chân vào cục này với chút ít hy vọng hay lý tưởng–

‘Thì…’

Ryu Jaekwan siết chặt nắm đấm.

***

‘Khoan đã, anh ta sắp đấm mình à?’

Tôi rùng mình khi thấy bàn tay Đặc vụ Đồng khẽ nắm chặt, mồ hôi lạnh rịn ra.

Mọi lời cần nói, tôi đã nói hết.

‘Trông có vẻ anh ta tin rồi.’

Vậy tại sao lại nắm tay thành nắm đấm cơ chứ?!

Tôi cúi đầu, giữ nguyên vẻ mặt như cũ, im lặng chờ vài giây. Và rồi—

Bbee-bee-bee-bee-beep!

“…!”

Chiếc đồng hồ trên cổ tay Đặc vụ Đồng bỗng réo inh ỏi.

“…Ở đây đợi.”

“Vâng, thưa ngài.”

Phù.

‘Ra là thế.’

Bịch.

Ngay khi Đặc vụ Đồng bước ra khỏi phòng, tôi ngã phịch xuống sàn, thở phào một hơi dài.

Haa…

‘Lần duy nhất mình từng nói dối ác liệt thế này với người tốt… chắc là hồi chơi ma sói.’

Vậy mà giờ, tôi đang gạt cả một công chức chỉ để moi thông tin từ cơ quan nhà nước.

Mồ hôi lạnh chảy thành dòng. Cứ cái đà này, tôi sẽ được tắm trong mồ hôi của bản thân mất.

Nhưng quan trọng nhất là…

‘Anh ta tin mình rồi, đúng chứ?’

Có vẻ là thế.

Tôi nhận thấy Đặc vụ Đồng càng lúc càng ít nói, ánh mắt cũng dần biến thành một thứ na ná đồng cảm.

Miễn sao thứ đồng cảm đó không phải kiểu dành cho tội phạm sắp bị tống vào trại giam hạng nặng, thì ‘Ứng viên Kim Soleum’ coi như đã thoát khỏi diện tình nghi.

Trong tiểu thuyết Harry Potter, Dobby là một yêu tinh gia nhân của nhà Malfoy. Khi Harry giúp Dobby được “tự do” (bằng cách lừa Lucius Malfoy đưa Dobby một chiếc tất, thứ tượng trưng cho việc được giải phóng), Dobby đã hét lên đầy sung sướng:“Dobby được tự do rồi!!!”