Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1305

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 132.1: Tân Binh Nhút Nhát

Đặc vụ Đồng, Ryu Jaekwan, đứng ở một góc phòng, gương mặt anh không để lộ một chút bồn chồn nào.

Đây là căn phòng nơi các thí sinh cuối cùng đã trúng tuyển tụ họp lại.

Đã có mấy lượt thông báo gọi tên những người vượt qua, và hầu hết ghế ngồi chuẩn bị sẵn đều đã kín chỗ.

Nhưng mà…

‘Sao anh ta vẫn chưa tới?!’

Những ứng viên khác đã lần lượt được gọi tên và ngồi vào chỗ, còn kẻ duy nhất anh buộc phải cho qua thì vẫn chưa thấy bóng dáng.

‘Kim Soleum!’

Tên anh ta đã bị gọi đến ba lần rồi!

【Ứng viên số 4, nhóm A.】

【Anh đã vượt qua. Xin hãy di chuyển đến vị trí chỉ định.】

Nếu thông báo ấy lặp lại thêm lần nữa, trạng thái hồ sơ của anh ta sẽ bị treo.

Nó sẽ bị hủy tự động.

‘Rốt cuộc là… tại sao…’

Đã vượt qua toàn bộ phần kiểm tra năng lực, vậy mà bây giờ lại bỏ ngang ư?

Ngay cả Ryu Jaekwan cũng thấy khó tin. Khi cơn bực bội đang dâng lên trong anh thì—

Rầm!

“X-xin lỗi! Tôi xin lỗi!”

Cánh cửa phòng gần như đã chật kín bật tung ra, một người đàn ông lao vào với khuôn mặt đỏ lựng.

Anh ta thở hổn hển như vừa chạy một mạch từ xa tới, ống tay áo và cổ áo vest còn ướt sũng.

Ứng viên số 4 của Nhóm A

Ứng viên chỉ còn cách bị loại một bước chân.

Kim Soleum.

Trông như thể anh ta vừa tạt nước vào mặt cho tỉnh táo vì quá căng thẳng.

…Nếu thật sự là gián điệp, thì có ai lại tự chuốc lấy sự chú ý lố bịch đến mức này chứ…

‘Khốn kiếp!’

Không, không thể nương tay. Ryu Jaekwan mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng không hề dao động.

【Ngồi vào chỗ.】

“V-vâng, thưa ngài…”

Kim Soleum vội chỉnh lại gọng kính, rồi khúm núm lách người ra tận góc trong cùng, ngồi lặng thinh.

Người ngồi cạnh anh khựng lại một chút, rồi hỏi khẽ:

“Cậu ổn chứ? Đây, uống nước đi…”

“À, k-không sao đâu! Cảm ơn…”

Chỉ với một cử chỉ tử tế nhỏ nhoi như vậy, Kim Soleum đã giật mình đến mức nhìn rõ thấy được. Trong mắt Ryu Jaekwan, người biết rõ xuất thân của anh, thì phản ứng ấy chỉ càng khắc họa đậm hơn.

Giống hệt một kẻ đã sống quá lâu trong cái ổ công ty tà giáo dược phẩm vô nhân tính, đến mức sự tử tế cơ bản của con người cũng thành xa lạ…

“...”

Ryu Jaekwan không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ quan sát.

【Sau đây, chúng ta sẽ bắt đầu quy trình bổ nhiệm.】

Lễ bổ nhiệm Đặc vụ của Cục Quản lý Thảm họa Siêu nhiên.

Một quy trình đơn giản và năng suất. Trước tiên, đăng ký thủ tục tang lễ phòng khi hy sinh. Sau đó, nhận thẻ tạm thời. Tiếp theo là buổi huấn luyện định hướng, rồi nghe khái quát nhiệm vụ được giao.

Không có thủ tục quan liêu rườm rà như cơ quan nhà nước, cũng không có huấn luyện khắc nghiệt kiểu quân đội.

Bởi vì thảm họa siêu nhiên, những hiện tượng rùng rợn và không thuộc về thế giới này, là thứ mà chẳng khóa huấn luyện nào có thể chuẩn bị nổi.

Chỉ có kinh nghiệm thực chiến mới tôi luyện được ý chí.

Và phần lớn tân binh đều là những người từng mất đi người thân vì các sự cố bí ẩn không thể lý giải.

Kể cả những người chưa chịu mất mát cá nhân cũng mang trong lòng cảm giác nặng nề: đã lỡ nhìn thấy thế giới ẩn giấu ấy, thì không còn đường quay lại nữa.

Bầu không khí ấy bao trùm khắp căn phòng.

【Ứng viên số 4, nhóm A. Kim Soleum.】

“C-cảm ơn ngài.”

Kim Soleum hơi cúi đầu khi nhận lấy thẻ tạm thời.

Nhìn vào dáng vẻ nhút nhát, khép nép của anh, ai cũng thấy rõ: nếu một người tính cách như vậy vẫn lựa chọn con đường này, hẳn là do quyết tâm đã vững như sắt đá.

Tuy nhiên, vẫn có vài ánh mắt hoài nghi anh như thể đang tự hỏi: có lẽ cậu ta chỉ là kẻ không đủ năng lực?

【Trong ba tuần tới, các anh chị sẽ trải qua huấn luyện và nhiệm vụ thực địa dưới giám sát.】

【Cuối giai đoạn này, phân khu chính thức sẽ được quyết định.】

【Cho đến lúc đó, tuyệt đối tuân theo chỉ đạo của đặc vụ hướng dẫn được phân công.】

Đây là lúc những giám khảo bước ra.

Mỗi người tiến lên, trực tiếp nhận trách nhiệm về tân binh mình đã tuyển chọn.

Đó là chính sách tiêu chuẩn của Cục.

Dù trong vài trường hợp không phù hợp, tân binh có thể được bàn giao lại cho đặc vụ khác, nhưng thường thì, nhất là với những ứng viên ‘đáng chú ý’, người phỏng vấn ban đầu sẽ trực tiếp đảm nhiệm vai trò cố vấn.

Và trong trường hợp của Kim Soleum…

Nhờ sự hỗ trợ tinh tế cùng khuyến nghị của các giám khảo phụ—

【Đặc vụ đứng trước mặt các anh sẽ là người trực tiếp hướng dẫn.】

【Họ sẽ giám sát quá trình huấn luyện của các anh chị trong ba tháng tới.】

Ryu Jaekwan bước tới, dừng lại ngay trước mặt Kim Soleum.

“…!”

Khoảnh khắc anh nhận ra đối phương.

Sau cặp kính, gương mặt Kim Soleum lập tức tái mét.

***

“Đi theo tôi.”

“...”

Trong tiếng bước chân khẽ khàng của Kim Soleum phía sau, Ryu Jaekwan dẫn anh ta vào một căn phòng bỏ hoang, cũ kỹ và nằm tách biệt ở góc khu kiểm tra năng lực.

Khi cửa khép lại, bên trong chỉ còn hai người.

Soạt.

“…!”

Âm thanh như có ai rút vật gì đó ra.

‘Vũ khí?’

Ryu Jaekwan lập tức phản xạ, chuẩn bị khống chế--

“Ờm, đặc vụ.”

“...”

“Tôi… muốn trả lại cái này.”

Đó là…

Thẻ nhân viên tạm thời và khẩu súng ngắn.

Chính là những vật đã trao tạm thời cho Đặc vụ Nho trong sự cố Trường Kỹ thuật Sekwang.

Thứ mà giữa lúc hỗn loạn, ngay cả Ryu Jaekwan cũng đã quên bẵng về nó.

“Tôi đáng lẽ phải trả từ trước, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Xin lỗi ngài…”

“...”

Ryu Jaekwan nhìn xoáy vào Kim Soleum.

Nếu im lặng giữ lại, sẽ chẳng ai phát hiện.

Ấy vậy mà anh ta lại tự nộp mình, gương mặt hệt như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho kết cục tồi tệ nhất.

Như thể anh ta tin chắc: vị đặc vụ trước mặt sẽ lập tức báo cáo hắn là gián điệp của tập đoàn dược phẩm đó.

…Sự cảnh giác ban đầu của Ryu Jaekwan khẽ dịu xuống.

“Công ty đó có biết anh ở đây không?”

Kim Soleum lắc đầu.

“Không, thưa ngài.”

Làm sao có thể tin nổi—

“Đối với công ty… tôi đã chết rồi.”

“…!”

Cái gì?

“Ý anh là–”

“Tôi đã bị kẹt trong một Bóng tối, à, ý tôi là một Thảm họa suốt hơn một tháng.”

Khuôn mặt Kim Soleum thoáng nhợt nhạt.

“Một khi đã quá một tháng, công ty mặc định coi như đã chết. Vì thế, với họ… tôi chỉ là một nhân viên đã qua đời, hay nói đúng hơn là một cựu nhân viên.”

“...”

Không hề có nỗ lực tìm kiếm cứu nạn nào, thẳng tay gạch tên thành ‘đã chết’?

Ryu Jaekwan thoáng cứng họng trước sự tàn nhẫn trần trụi của hệ thống đó.

Nhưng rồi, một suy nghĩ khác lóe lên.

“Anh bị mắc kẹt trong hiện tượng siêu nhiên… hơn một tháng?!”