Các giám khảo mang biểu cảm lạnh lùng trên mặt, không mảy may dao động, tiếp tục quan sát và đánh giá những suy nghĩ chưa thốt thành lời của các ứng viên.
Hoảng loạn. Do dự. Căm ghét.
“Bình thường thôi.”
“Chẳng có gì nổi bật.”
Ngoại trừ một người.
Ứng viên số 4:
– ‘...’
Ứng viên số 4, Kim Soleum.
Màn hình không hiện ra gì cả.
Không có dòng chữ nào.
Không do dự. Không phản kháng.
Anh ta chỉ lặng lẽ ngồi yên, mặt nạ dưỡng khí được cố định trên mặt anh ta.
“Cậu ta bị sốc đến chết đứng à?”
“Nhìn anh ta kìa, người cúi gằm mặt. Chắc là nhát gan lắm.”
“...”
Ryu Jaekwan giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhấc micro lên lần nữa.
【Ứng viên số 1. Trả lời.】
Người thanh niên đang đảo mắt loạn xạ bỗng ngồi thẳng dậy, giọng run run:
“Vì an toàn của số đông, đôi khi phải đưa ra quyết định tàn nhẫn. Tôi… tôi xin tình nguyện là người bị giết.”
Nhưng màn hình lại hiện ra một sự thật khác hẳn.
Ứng viên số 1:
– ‘Không đời nào mình làm được… Nhưng nếu tự thuyết phục bản thân sẵn sàng chết, chắc đó là câu trả lời đúng? Chắc chắn họ hỏi như vậy để kiểm tra mình thôi?!’
“Hoảng loạn. Không có tư duy phản biện. Quá cứng nhắc.”
…
Loại.
【Ứng viên số 1. Tháo mặt nạ dưỡng khí và đứng sang một bên.】
“…!”
Ứng viên số 1 sững sờ, chậm chạp tháo mặt nạ và bước lùi lại.
“Khoan, chúng ta có nên cân nhắc cho cậu ta thêm một câu…”
“Suỵt.”
Một giám khảo phụ cắt lời.
“Phán đoán của Đặc vụ Đồng chưa từng sai. Cứ xem đi.”
“...”
“Anh ta luôn chọn đúng người.”
Đúng như thế, bài kiểm tra tiếp tục không ngừng nghỉ.
【Ứng viên số 2. Trả lời.】
“…Tôi sẽ chọn một người thân thiết… và sẽ làm sao cho nhanh gọn, ít đau đớn nhất… Ưu tiên một phương thức nhân đạo.”
Ứng viên số 2:
– ‘Phương pháp này có hiển nhiên quá không? Nhưng chắc đây là đáp án khôn ngoan nhất. Không đời nào mình nói thẳng sẽ giết ai khi họ ngồi ngay đây…’
Trả lời vòng vo.
Loại.
【Tháo mặt nạ dưỡng khí và đứng sang một bên.】
Trong chớp mắt, đã có hai người bị loại.
Tiếp theo.
【Ứng viên số 3】
Ứng viên số 3 ngẩng đầu, mồ hôi túa ra trên trán. Nhưng trong ánh mắt anh ta lại ánh lên chút tự tin.
“Tôi sẽ không giết ai cả!”
“…!”
“Lúc nào cũng có phương án B. Sẽ có con đường khác. Chúng ta có thể tìm cách để tất cả cùng sống sót—”
Bịch.
Ứng viên số 3 gục xuống ngay giữa câu nói.
“…!!”
Chiếc mặt nạ trước đó đầy vết rách và vết máu của thí sinh số 3, giờ bỗng biến thành một cái mới tinh, sạch bóng.
Tuy nhiên, sắc mặt anh ta hoàn toàn tái nhợt đi.
Các giám khảo lạnh lùng liếc lên màn hình, dòng chữ đỏ rực phơi bày thứ cảm xúc sâu thẳm chính bản thân anh ta cũng chưa từng nhận ra.
Ứng viên số 3:
– ‘Vãi thật, cảm giác này phê quá. “Giết thằng bên cạnh” á? Haha, đúng chuẩn làm mật vụ rồi còn gì.’
Ứng viên số 3 giờ nằm sõng soài trên sàn.
“...”
Trong phòng chỉ còn lại một người duy nhất ngồi im bất động và đeo mặt nạ dưỡng khí.
【Ứng viên số 4.】
【Trả lời.】
Câu hỏi vẫn y nguyên.
〔Để ngăn chặn hiện tương siêu nhiên nguy hiểm, trong bốn người ở đây, anh sẽ chọn giết ai?〕
Ryu Jaekwan chăm chú nhìn Kim Soleum qua lớp kính.
Tên cựu nhân viên của một công ty dược vô đạo đức này… sẽ trả lời thế nào?
Liệu anh ta sẽ cố tỏ ra khôn ngoan hơn? Hay giả vờ cao thượng hơn…
“Ứng viên số 3.”
...
Hả?
“Người vừa ngã gục.”
【...!】
Lần đầu tiên có người nhắc đích danh một cái tên.
Các giám khảo tròn mắt, chờ đợi lời giải thích tiếp theo–
“...”
“...”
Không còn nữa.
Anh ta chỉ nói thế thôi.
Ứng viên số 4 im lặng, đầu vẫn cúi thấp.
Giọng hệ thống vang lên, nghe có chút bối rối.
【Đó là toàn bộ câu trả lời của anh sao?】
“Hả?”
【Anh không có gì để giải thích thêm à?】
Ứng viên số 4 ngập ngừng đến mức nghẹt thở, cuối cùng mới thốt ra vài từ, giọng nhỏ xíu:
“Ờm, thì… trong kịch bản mà các anh nói, có vẻ như bốn chúng tôi chính là nguyên nhân của thảm họa này…”
【...!】
“Nếu thảm họa chỉ có thể chấm dứt bằng cái chết của một trong chúng tôi, vậy chắc chắn là chúng tôi có liên đới trực tiếp. Có lẽ… chúng tôi đã chọc vào thứ gì không nên.”
【...!】
“Ờ, cái này… có phải đáp án đúng không?”
【Ứng viên không được phép đặt câu hỏi.】
“À…! X-xin lỗi…”
Kim Soleum lí nhí, vẫn cúi gằm mặt.
Như thể chính bản thân anh ta cũng thấy xấu hổ khi nói ra điều đó.
“Vậy… đó là lý do tôi chọn người dễ nhất, kẻ đã bất tỉnh rồi.”
Sự thật.
【...!】
“Tuy nhiên, nếu còn một chút thời gian, tôi sẽ cố tìm phương án khác.”
Lại thêm một câu trả lời đạo đức đã được phỏng đoán trước.
“Vì sinh mạng rất quý giá. Thật khó và đau đớn khi phải quyết định giá trị của một con người chỉ dựa trên số đông… hay dựa vào sự ‘hữu ích’.”
Nhưng giọng nói ấy lại có một sức nặng kỳ lạ.
“Dù vậy, nếu không còn lựa chọn nào khác, và nếu sự chậm trễ sẽ khiến nhiều người thiệt mạng… thì có lẽ phải làm vậy.”
Lần đầu tiên, Kim Soleum ngẩng đầu.
Qua lớp kính, sau cặp gọng trễ, đôi mắt anh ta vẫn sắc bén như xuyên qua hai tầng rào chắn.
Và rồi, những dòng chữ trong tâm trí anh ta hiện ra trên màn hình.
Ứng viên số 4:
– ‘Nhưng nếu có thể, tôi muốn cứu tất cả…’
…Đúng chuẩn hình mẫu mà Cục Quản lý Thảm họa luôn khao khát ở một đặc vụ.
Tuân thủ quy định trong tình huống bắt buộc, nhưng vẫn giữ vững nhân tính…!
Soạt.
Ứng viên số 4 lại vội vã cúi đầu, như thể chẳng có gì đặc biệt vừa xảy ra.
Các giám khảo lặng lẽ gật đầu, ánh mắt họ lộ vẻ tán thưởng.
“Anh ta nói thật.”
“Đạo đức lẫn phán đoán đều ổn. Lý luận cũng chắc chắn…”
Cạch.
Ryu Jaekwan siết chặt tờ hồ sơ, suýt nữa vò nát.
Không.
Không thể nào.
“Ứng viên này là…”
【Câu hỏi tiếp theo.】
“Hả? K-khoan, Giám khảo–?”
Phớt lờ những người còn lại, Ryu Jaekwan lạnh lùng ép bài kiểm tra sang vòng thứ hai, một bước chỉ được dùng trong trường hợp đánh giá vẫn chưa rõ ràng.
【Anh đang bị mắc kẹt trong một thảm họa siêu nhiên.】
【Chỉ được gửi một người đến nơi an toàn: hoặc ứng viên đạo đức nhất trong căn phòng này, hoặc người bạn thân nhất của anh.】
【Anh chọn ai?】
