Đêm hôm đó, khi Kim Soleum đồng ý trở thành gián điệp thâm nhập Cục Quản lý Thảm họa…
Cùng lúc ấy, ở ký túc xá công ty, Baek Saheon đang tận hưởng niềm hạnh phúc lớn nhất đời gần đây của mình.
Đơn giản thôi, thằng bạn cùng phòng tâm thần của hắn đã biến mất!
Cái thằng suốt ngày xen mũi vào chuyện người khác… Baek Saheon nghĩ kiểu gì nó cũng sớm chết thảm thôi.
Nghĩ đến đó, hắn khoái chí cười tít mắt.
Tất nhiên, bản sao ‘na ná’ của gã, cái tên tổ trưởng điên khùng bên đội D, thì đã săn đuổi hắn liên tục để hỏi cung về vụ Tàu cao tốc Tama.
Mà kết quả là hắn đã chịu đựng mấy trận ô nhiễm tâm trí đến kinh hoàng… Nhưng giờ mọi chuyện cũng dịu xuống rồi. Hắn thậm chí có thể nghĩ lại mấy cái ‘bài rao giảng cao siêu’ kia (à thôi, gọi thế nào cũng được), mà không nôn thốc nôn tháo hay phát điên nữa.
Và quan trọng nhất: Giờ hắn có thể sử dụng [Văn Phòng Tư vấn Cáo].
Miễn phí luôn nhé!
‘Bình thường phải là cấp giám sát trở lên mới được đặc quyền này… nhưng trao đổi như thế cũng không tệ.’
Nhờ sự can thiệp của Đội trưởng đội D, Saheon kiếm được một bảng tên riêng để bước vào Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo. Thế đã là hời to rồi.
Mà hay ho nhất ư? Sau khi trị liệu xong, cái creepypasta lúc nào cũng phát thêm bảng tên dự trữ.
Cái ‘liệu pháp’ hắn nhận từ công ty cho phép hắn dùng dịch vụ ‘cho đến khi hồi phục đầy đủ’.
Tức là…
‘Mình thậm chí có thể đưa cho người khác nếu biết tận dụng.’
Cứ đà này thì hắn vắt được ít nhất ba tháng nữa, vừa khéo cho đến khi hắn được thăng chức.
Nhưng trước khi nghĩ xa, thì hắn sẽ tự dùng trước vào đêm nay.
Hắn vừa huýt sáo vừa mang bảng tên đi đến phòng của thằng bạn cùng phòng ‘quá cố’, rồi treo bảng tên lên cửa.
Ấn mở cửa ra thì—
“…À. Hôm nay nghỉ rồi.”
“…??!!”
Ngay trước mắt hắn, một nhân viên công sở mắt sắc, tóc đen, bình thản nói.
Rồi tên đó bước ra.
Anh ta có một gương mặt Baek Saheon không bao giờ, không bao giờ quên nổi.
Đó… Đó là…
“…K-Kim Soleum.”
Gã bạn cùng phòng ‘mất tích, đã xác nhận tử vong’ quay lại nhìn hắn…
Và nhếch mép cười.
Cái…
Cái quái gì thế??
“...??!”
Baek Saheon thấy não mình quay vòng vòng.
‘Đây… Đây có phải mơ không?’
Hay hắn vô tình bước nhầm vào một Bóng tối thôi miên nào đó thôi nhỉ?
Chứ không thì tại sao cái gã đã chết lại thản nhiên đi ra từ [Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo]?!
Bốp!
Hắn tự vả vào má.
Má hắn rát rần rật.
Ok. Hắn không mơ.
‘Đcm…’
Cái ánh mắt khinh khỉnh của đối phương nhìn hắn như nhìn một thằng ngu chỉ biết tự đấm vào mặt mình, khiến hắn nghẹn họng.
“…Ừm. Tôi hiểu vì sao cậu lại muốn đặt lịch tư vấn.”
“…?!”
“Nhưng tôi nói rồi, hôm nay họ nghỉ. Tháo bảng tên xuống, lần khác thử lại đi.”
Cạch.
Kim Soleum bước hẳn ra khỏi cửa và đóng lại cánh cửa sau lưng mình.
Rồi một cách hoàn toàn thật, không phải hồn ma hay ảo ảnh gì, anh ta giật bảng tên khỏi cửa và ném trả lại cho hắn.
“…!”
Theo phản xạ, Saheon chụp lấy.
“Nhưng mà… trong cả đống thời điểm, cậu lại mở cửa đúng lúc này à?”
“...”
“Không ngờ tôi lại gặp cậu bằng cách này đấy.”
Baek Saheon nuốt nước bọt thật mạnh.
Não hắn gào rú, cố gắng tiêu hóa cái cảnh này phi logic này. Mà giữa cơn sốc, một sự thật lạnh gáy hiện ra trước mắt hắn.
Ngay dưới miếng che mắt, một ánh sáng đỏ mạnh mẽ tỏa sáng đến mức bao cả tầm nhìn của hắn.
‘Mình vừa thấy một thứ không nên thấy.’
Một nhân viên đã bị công ty tuyên bố tử vong, mà đứng ngay đây, ngay bây giờ, sống nhăn răng…
Tức là hẳn phải có một hậu trường chống lưng với quy mô lớn như một tập đoàn, hoặc còn to hơn nữa.
‘Mà tụi nó còn dùng mình làm nhân chứng cho vụ mất tích kia…!’
Hắn cố ép bản thân không nhớ lại cái áp lực khủng khiếp, đau như não nghiền nát, mà hắn chịu khi bị hỏi cung về lần cuối cùng thấy Soleum.
Đầu hắn đau nhói vì cơn giận, hoang mang và bản năng sinh tồn.
Nhưng trên hết, một cảnh báo rít gào trong đầu hắn:
‘...Khoan. Nếu thằng tâm thần này còn sống nhăn ở đây…’
Liệu…
Liệu mình có nên thấy cảnh này không?!
“...”
“...”
Phương án triệt để nhất để một kẻ tâm thần xóa dấu vết là gì?
Trừ khử nhân chứng.
‘K-Khônggg!’
Saheon vội dập tắt ngay dòng suy nghĩ điên rồ đó.
Thời nay hiện đại rồi, ai lại làm cái trò nguyên thủy vậy?!
‘Với cả, hắn vẫn giữ cái bút thôi miên của mình.’
Cái món đồ mà hắn đã đánh đổi một con mắt mới có.
Đúng rồi. Kim Soleum chắc chắn sẽ thôi miên hắn ngay tại đây thôi. Sau đó cả hai coi như chẳng có chuyện gì. Giải pháp đơn giản thế, việc quái gì phải—
“Cậu muốn tôi xóa trí nhớ bằng cây bút đó chứ gì?”
“…!!”
Não Saheon treo như CPU bị lỗi.
“Nhưng tôi sẽ không làm đâu.”
Hắn lạnh cả người. Các phương án chạy trong đầu: ra đòn trước, dùng trang bị đặc biệt, gọi cứu viện, quỳ lạy van xin…
Lần lượt bị hắn gạch bỏ hết.
‘K-Không. Không được manh động.’
Chỉ cần sai một ly, thằng tâm thần này làm trò quái gì cũng chẳng lường được.
Dù ghét cay ghét đắng, Saheon vẫn phải thừa nhận: Kim Soleum tàn nhẫn và chuẩn xác như một gã sát nhân máu lạnh thực thụ.
Nếu không muốn bị kéo vào một địa ngục sâu hơn, hoặc tệ hơn là bị giết gọn, hắn phải bình tĩnh.
‘Thằng tâm thằng này muốn gì?’
‘Có phải hắn đến để thủ tiêu mình thật không…’
‘…Khoan đã!’
Một tia sáng lóe lên trong đầu Saheon khi hắn ráp nối các mảnh ghép lại.
Tên này muốn cái gì đó.
Gã ta đứng đây là vì gã cần một thứ từ mình.
Hắn hít thở đều, cố giữ mặt tỉnh táo, khoanh tay ra vẻ bình thản.
“…Vậy ra mày tìm đến tao là có việc muốn nhờ, phải không… Giám sát viên?”
“Ừ.”
Biết ngay mà!
“…À. Ý mày là lại cần lời khai nhân chứng như lần trước? Muốn tao báo với công ty là hình như tao thấy mày ở ký túc?”
“Không.”
Mẹ kiếp.
Saheon nuốt chửi, cố giữ mặt lạnh.
Trong khi đó, Soleum chỉ nhếch môi nhìn hắn, ánh mắt thích thú.
Giờ anh mới để ý, hắn vẫn mặc đồ công sở, nhưng tóc ngắn hơn một chút, cánh tay còn nẹp cố định.
Có vẻ hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Mà hắn ta bị thương ở đâu vậy? Chuyến cao tốc an toàn mà?
Mà bộ côm lê kia… hình như hơi khác.
Nó không phải hàng công ty phát, mà là loại cao cấp được may đo vừa vặn, bóng bẩy, kiểu đồ để lên hình…
‘Như kiểu quần áo người ta mặc khi lên tivi…’
…Khoan. Nghĩ đến đó thì Soleum lên tiếng.
“Cậu khá ham hố vật phẩm, đúng không?”
“…!”
“Không thèm rác rưởi, mà toàn muốn món xịn. Thôi miên, khống chế, trị liệu… Cậu chắc cũng muốn thêm nhiều món hữu dụng kiểu đó nhỉ?”
Một ngọn lửa thèm khát bùng lên, đốt trụi mọi dòng suy nghĩ khác.
Đôi mắt Saheon sáng rực.
Nụ cười trên môi Soleum càng đậm.
“Vậy thì báo cáo cho tôi tình hình nội bộ Daydream. Cập nhật thường xuyên cho tôi.”
“...”
Một đề nghị.
Một vụ trao đổi thông tin.
